Hoàng Thượng Luôn Cho Rằng Bản Thân Là Đoạn Tụ

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

3

Từ sau chuyện đó, ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta từ một người bạn tốt nửa xa nửa gần đã biến thành kiểu "ngươi thật phong tình. jpg".

Ta cảm thấy mình đã mở ra một công tắc không-được-tốt-cho-lắm của hắn, khiến hắn mở toang cánh cửa của thế giới mới.

Có những việc, không biết thì sẽ không nghĩ đến, một khi đã biết, giống như bị đóng dấu vào tâm trí vậy, trong đầu óc không thể xóa đi được.

Ví như chiếc yếm hồng của ta trong đầu Thánh thượng.

Nếu như trước đây hắn đối với ta còn là mối tình đơn thuần, thì bây giờ đã có chút xao động rồi.

Ta định đi hỏi ý kiến đại sư về tình cảm xem làm thế nào để khiến hắn c.h.ế.t tâm với ta.

Đại sư về tình cảm sống ở kỹ viện, là hoa khôi hạng nhất của Thiên Hương lâu. Hôm nay sau khi tan triều như thường lệ, ta cùng đồng liêu ăn uống, gọi nàng ấy đến bầu bạn.

"Là thế này. Ta có một người bạn, gặp phải một việc rất khó xử. Hắn ta làm tri huyện ở Tứ Xuyên, cấp trên trực tiếp của hắn ta vừa hay cùng khoa thi đỗ Tiến sĩ, là bạn thân tri kỷ không nói, còn từng đề bạt hắn ta. Gần đây, bạn ta cảm thấy ánh mắt cấp trên nhìn hắn ta có chút không bình thường. Hắn ta vừa không muốn đắc tội với cấp trên, nhưng cũng quyết không thể thuận theo người ta, hắn ta còn không muốn làm tổn thương tình bạn của hai người, dù sao có được một người bạn cũng không dễ dàng, không thể vì chuyện này mà trở mặt được. Ngươi nói mâu thuẫn tình cảm ở nơi làm việc này nên xử lý thế nào?"

"Hoàng thượng để ý ngươi phải không?" Hoa khôi gắp thức ăn, không hề nhìn ta một cái.

Ta chịu thua, ta đã mã hóa kỹ như vậy rồi: "Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy."

Hoa khôi thản nhiên:

"Ngươi nói xem người ta thích ngươi ở điểm gì? Thích ngươi mỗi tối đến tửu lâu uống rượu à? Nếu hắn biết được tính cách của ngươi chắc chắn sẽ dừng lại trước vực thẳm, người nào mà có khẩu vị đặc biệt thế, thiên hạ nhiều người không yêu, lại nhất định phải yêu một kẻ rác rưởi. Hắn là Hoàng thượng, hắn đâu phải là M."

Ta như được khai sáng: "Ngươi nói đúng! Ta là kẻ rác rưởi, ta còn sợ người ta thích ta sao, ha ha ha ha ha ha!"

Ta để Ngự sử đài tố cáo ta, nói ta ngày nào cũng uống rượu ở Thiên Hương lâu, tấu chương ta tự tay viết, nổi bật ở chỗ ta chửi chính ta.

Kết quả tờ tấu vừa mới được đưa vào cung, ta còn chưa kịp uống được hai ngụm rượu, cửa phòng đã bị người ta đá văng.

Thánh thượng vi hành, thắt roi dài bên hông, ánh mắt bốc lửa túm lấy cổ tay ta: "Lý Chương! Ngươi quả nhiên ở đây truy hoan!"

Ta ngớ người: "Ây khoan đã. . . ta là kẻ sĩ, nàng ấy là hoa khôi, chúng ta là xã hội phong kiến, đây tính là tiêu thụ hợp pháp, ta không phạm pháp mà!"

"Không sai." Thánh thượng sắc mặt lạnh lùng trực tiếp trói hai tay ta, treo lên xà nhà, "Nhưng trẫm cho là phạm pháp đây."

Hắn móc từ trong n.g.ự.c ra tờ tấu của ta còn chưa ráo mực, tay phải vung roi: "Vậy ra ngươi cứ tan triều là đến đây lêu lổng? !"

Nói xong roi quất xuống bên chân ta phát ra tiếng "phách"!

Ta sợ đến hét lên: "A~"

Gương mặt Thánh thượng méo mó, tay cầm roi hơi run rẩy.

Hắn hỏi hoa khôi đang ăn bánh bao ở một bên: "Hắn bình thường cũng kêu như vậy sao?"

Ta rơm rớm nước mắt lắc đầu: "Không có!"

Hoa khôi nuốt bánh bao, nói với Hoàng đế: "Ta biết ngài rất gấp, nhưng ngài đừng vội. Lý đại nhân này, đúng là thường xuyên lui tới chốn ca lâu tửu quán, nhưng hắn vẫn trong trắng, ngài cứ yên tâm."

Sắc mặt Thánh thượng đại nộ: "Ngươi nghĩ trẫm sẽ tin lời nói vớ vẩn nà

y sao?"

Hoa khôi tung đại chiêu: "Thật đấy, hắn không được."

Ta: "Hả hả?"

Ta phát điên.

Thánh thượng im lặng.

Hoa khôi phá vỡ sự im lặng: "Người này, càng không có cái gì, càng muốn chứng minh cái đó. Ngài đừng nhìn hắn cả ngày truy hoa đuổi liễu, thực ra trong lòng hắn rất uất ức. Ngài cũng là nam nhân, ngài hiểu mà."

Hoàng thượng cầm roi đi vài bước, ngẩng đầu nhìn ta đang mặt mày tái mét, nửa tin nửa ngờ móc tờ tấu ra:



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...