"Trong phòng ngươi sao lại có đồ nữ nhân? ! Chẳng lẽ ngươi lén trẫm nuôi cơ thiếp? !"
Theo lý mà nói, ta nuôi cơ thiếp cũng không liên quan gì đến hắn. Nhưng khoảnh khắc đó, đối mặt với thiên tử nổi giận, cùng với cái yếm hồng sáng chói kia, không hiểu sao ta lại sợ.
Ta run rẩy nói: "Không phải đâu, ngài nghe thần giải thích. . ."
Thánh thượng: "Ngươi cứ ngụy biện đi!"
Đầu ta choáng váng: "Thần. . . thích nữ trang."
Hoàng đế im lặng. Hắn nắm chặt cái yếm hồng đó, như một bức tượng đá.
Cả căn phòng yên tĩnh đáng sợ.
Sau đó, mũi hắn bất ngờ phun ra hai dòng m.á.u tươi!
Mẹ ta bưng nước vào, hoảng hốt: "Sao con lại đánh Thánh thượng? Thánh thượng là người có thể tùy tiện đánh sao?"
"Không phải, ngài ấy chảy m.á.u mũi, người mau ra ngoài đi."
Mẹ ta bước ba bước ngoái lại ba lần: "Chơi vui vẻ nhé, đừng động tay động chân, đừng cãi nhau."
Giống như phụ huynh dặn dò khi bạn học đến nhà chơi vậy.
Sau khi mẹ ta ra ngoài, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
"Ngươi còn có sở thích đặc biệt này sao?" Nên tới vẫn phải tới, Hoàng thượng chườm đá lạnh, liếc nhìn ta.
Ta đã chuẩn bị sẵn lời giải thích:
"Từ khi sinh ra thần đã yếu ớt nhiều bệnh, vậy nên gia đình nuôi thần như nữ hài, từ nhỏ đã quen mặc nữ trang, cho đến khi tham gia khoa cử."
Thánh thượng hơi đỏ mặt: "Vậy sao trẫm chưa từng thấy ngươi mặc nữ trang?"
"Đây chỉ là sở thích cá nhân của thần, thần chỉ tự mình thưởng thức thôi, làm sao có thể mặc cho người khác xem chứ?"
Sắc mặt Thánh thượng vừa vui mừng, vừa thất vọng: "Ừm, còn may là chưa cho người khác xem. . ."
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng đi dạo hai vòng trong phòng, lại đưa tay vuốt ve giá áo của ta, nhìn thấy một bộ váy:
"Bộ nữ trang này, chất liệu thượng hạng, màu sắc tươi sáng, làm công phu, kiểu dáng thời thượng, không tệ, không tệ."
"Ngài muốn nói gì?"
"Trẫm có một việc, muốn thỉnh giáo."
"Thánh thượng cứ nói."
"Trẫm vẫn không thể tưởng tượng được ngươi mặc váy cài trâm thì trông như thế nào."
Sắc mặt ta trở nên lạnh lùng: "Chắc Thánh thượng không bắt thần mặc nữ trang chứ."
"Đương nhiên là không! Trẫm làm sao có thể là người như vậy? ! Ngươi là cánh tay phải của trẫm, cũng là bằng hữu tốt nhất của trẫm, trẫm làm sao có thể bắt ngươi mặc nữ trang cho trẫm xem chứ? Như vậy không phải là sỉ nhục ngươi sao?"
Thánh thượng vung tay áo, dùng tấm lưng cứng cỏi thể hiện sự cương trực của mình.
Hắn đi vài bước, quay đầu lại, nghiêm túc nói:
"-- Nếu phải mặc, trẫm cũng sẽ mặc cùng ngươi. Để ngươi không cảm thấy trẫm lừa gạt ngươi, làm ô nhục tình nghĩa quân thần của chúng ta."
Ta: ? ? ? ? ? ?
Cái gì vậy?
Tên quỷ kế đa đoan này muốn cùng ta làm nữ trang đại lão? !
Chẳng lẽ hai ta cùng mặc nữ trang thì không làm ô nhục tình nghĩa quân thần nữa sao?
Lời này ngài dám nói trước mặt văn võ bá quan không?
"Là huynh đệ, thì phải cùng nhau xông pha đao kiếm biển lửa. Ngươi mặc nữ trang, ta không mặc, vậy thì không nghĩa khí. Ngọc Như ngươi thấy thế nào?"
"Thần thấy thôi đi."
"Vì sao? Ngươi tinh thông về điều này, trẫm cũng rất muốn học hỏi từ ngươi, xin ngươi chỉ bảo một hai điều." Thánh thượng đầy vẻ chân thành.
"Thần chỉ có một đôi mắt, không dám nhìn Thánh thượng nữ trang."
Thánh thượng bị ta chọc giận nhưng không buồn, chỉ khiêm tốn nói: "Vậy trẫm chắc chắn không đẹp bằng ngươi."
Nói xong khóe miệng hơi nhếch lên: "Vậy là Ngọc Như rất tự tin về nữ trang của mình, chắc hẳn phải rất đẹp."
"Ngài đừng nghĩ đến nữ trang nữa!"
"Xin lỗi, trẫm lỡ lời." Thánh thượng đã trở lại bình thường, lướt qua các phòng khác một cách vội vã.
Cho đến khi tiễn hắn lên xe ngựa, người đã bước vào trong xe rồi còn quay đầu lại lải nhải: "Trẫm còn một việc muốn hỏi."
"Nói nhanh đi."
Hắn móc từ trong n.g.ự.c áo ra chiếc yếm màu hồng:
"Ngọc Như, ngươi thật sự mỗi lần vào triều đều ra vẻ nghiêm trang bên ngoài, bên trong lại mặc loại yếm đáng yêu như thế này sao? . . . Khi đến Ngự thư phòng dâng tấu đối với trẫm cũng vậy?"
Ta im lặng gỡ chiếc yếm từ đầu ngón tay của hắn, hung hăng nhét hắn vào xe ngựa, hận không thể đá thêm hai cái.