Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 37: Cố giai nghi
T?i khẽ cười, n?i: ?Kh?ng biết l? thi?n kim tiểu thư nh? n?o ra ngo?i m? lại ph? trương thế n?y nhỉ??
Ho?n B?ch lắc đầu, mỉm cười. ?N? tỳ kh?ng biết, nhưng chắc phải l? người của đại gia tộc n?o đ? th? mới c? thanh thế như vậy được.?
Người t?y t?ng dắt ngựa b?n ngo?i nghe thấy mấy lời n?y của ch?ng t?i th? liền cười h? h?, n?i: ?Hai vị nương tử kh?ng biết đấy th?i, đ?u phải l? thi?n kim tiểu thư g?, l? c? nương của Lưu Hoan c?c đấy.?
Vừa nghe thấy c?i t?n Lưu Hoan c?c, tr?i tim t?i giật th?t, mặt mũi đỏ bừng, lờ mờ hiểu ra điều g? đ?.
Ho?n B?ch vẫn chưa biết, liền truy hỏi: ?Lưu Hoan c?c? Đ? l? nơi n?o vậy??
G? t?y t?ng đ? ph? cười một tiếng, n?i: ?Hai vị nương tử nhất định l? ng?y ng?y ở trong th?m khu?, do đ? mới kh?ng biết. Lưu Hoan l? nơi nam nh?n th?ch tới nhất, cũng l? chốn ti?u tiền nổi tiếng nhất trong kinh th?nh.?
Ho?n B?ch ?a? l?n một tiếng, đ? hiểu ra điều g?, liền k?u thất thanh: ?L? lầu xanh sao?? N?i xong cũng cảm thấy m?nh thất thố, lại hỏi th?m: ?C? ta đ? l? người ở nơi ấy, tại sao c?n c? thể ph? trương thế n?y??
L?c n?y Huyền Thanh cũng đ? l?n xe, lấy từ vạt ?o trước ngực ra một g?i g? đ? đưa cho t?i, tươi cười, n?i: ?N?ng thử đo?n xem đ?y l? thứ g? n?o??
T?i cầm lấy đưa l?n mũi ngửi, bất gi?c nở nụ cười tươi. ?L? kẹo hạt th?ng hoa quế của Vĩnh Ph?c K??, sau đ? liền lấy một vi?n ăn, cười n?i: ?Vẫn l? m?i vị như trước đ?y, kh?ng hề thay đổi?, dứt lời lại nh?n qua ph?a y. ?Vừa rồi huynh chạy đi ch?nh l? để mua thứ n?y sao??
Y nh?n t?i chăm ch?. ?Ng?y đ? n?ng đ? n?i l? trước đ?y th?ch ăn thứ n?y m?.?
T?i c?i đầu cười khẽ, đưa mắt liếc y. ?H?m đ?, muội chẳng qua chỉ tiện miệng n?i một c?u thế th?i, kh?ng ngờ huynh lại coi đ? như l? việc nghi?m t?c lắm vậy. Sao phải mất c?ng chạy đi mua như thế chứ??
Y cười, n?i: ?Vĩnh Ph?c K? ở trong ng? nhỏ, chẳng lẽ n?ng muốn ta cho xe ngựa ngh?nh ngang chạy v?o tận đ? hay sao?? T?i lườm y một c?i, c?i đầu kh?ng n?i g? th?m.
Ho?n B?ch vui vẻ cất tiếng: ?C?ng tử đối xử với tiểu thư tốt qu?, tiểu thư n?i g? cũng đều ghi nhớ trong l?ng.?
Huyền Thanh nh?n qua ph?a Ho?n B?ch, nở nụ cười mỉm, lại lấy ra một g?i nhỏ kh?c đưa tới. ?Ho?n Nhi n?i c? nương th?ch ăn kẹo mơ của Vĩnh Ph?c K?, ta cũng mua gi?p c? nương rồi đ?y.?
Ho?n B?ch bất gi?c mỉm cười, khom người n?i: ?Đa tạ c?ng tử.?
L?c n?y kh?ng kh? đang h?a hợp, t?i cũng kh?ng n?i g? th?m, chỉ cất tiếng: ?Ch?ng ta đi th?i!?
Phu xe đ?p ?v?ng? một tiếng, đang định giục ngựa chạy đi, chợt ngoảnh đầu, cười n?i: ?Xe của Cố c? nương ph?a b?n kia muốn đi trước, e l? ch?ng ta kh?ng tranh nổi.?
T?i bật cười. ?Việc n?y th? c? g? m? tranh với kh?ng tranh, c? ta c? việc muốn đi trước th? cứ để c? ta đi trước l? được?, rồi lại ngoảnh đầu n?i với Huyền Thanh: ?Thanh, huynh n?i xem như thế c? được kh?ng??
Y ?p b?n tay l?n mu b?n tay t?i, khẽ nắm lấy, trong mắt ngợp vẻ dịu d?ng. ?Được!?
Phu xe cho xe l?i lại ph?a sau mấy bước rồi ngoảnh đầu, cười n?i: ?Nương tử v? tướng c?ng đ?ng l? h?a thuận, kh?ng chỉ h?a thuận, c?n trai t?i g?i sắc nữa, thật hết sức xứng đ?i, cứ như hai nh?n vật trong tranh vẽ vậy.?
T?i đỏ bừng hai m?, c?i đầu, khẽ cười.
Huyền Thanh nắm tay t?i chặt hơn một ch?t, vui vẻ n?i: ?Nương tử nh? ta tất nhi?n l? người tốt nhất tr?n đời rồi.?
Ho?n B?ch ngồi kế b?n mỉm cười, n?i với phu xe: ?Ngươi mồm miệng ngọt ng?o lắm, đợi l?t nữa xuống xe ắt sẽ c? người thưởng cho ngươi.?
Phu xe cả mừng, vội v?ng khom người cảm tạ, nhưng lời c?n chưa n?i xong th? đ? thấy bức r?m của chiếc xe b?n cạnh được v?n l?n, từ b?n trong lộ ra một c?nh tay trắng n?n như bạch ngọc. Ph?a sau c?nh tay trắng n?n ấy l? khu?n mặt thanh t? tựa hoa ph? dung tho?ng lướt qua, rồi một giọng n?i trong veo khiến l?ng người m? đắm vang l?n: ?Đa tạ!?
Hơi ngẩn người một ch?t t?i mới hiểu ra l? vị Cố c? nương đ? cảm tạ việc ch?ng t?i đ? nhường đường, b?n khẽ n?i: ?C? nương kh?ch s?o rồi!?
C?n chưa n?i xong, c? ta đ? bu?ng r?m xe xuống v? nhanh ch?ng rời đi. ?nh dương chiếu xuống bức r?m kia rực rỡ v? c?ng, trước mắt t?i dường như vẫn c?n vương vất gương mặt thanh t? kia, h?nh như đ? từng gặp ở đ?u. Dung mạo c? ta thực sự rất đẹp, xe ngựa lướt qua, tấm dung nhan mỹ miều ấy tựa như tia s?t bừng s?ng giữa bầu trời, khiến người ta c? ch?t trở tay kh?ng kịp.
T?i ngoảnh đầu hỏi Huyền Thanh: ?Vưa rồi huynh c? thấy r? kh?ng? Vị Cố c? nương đ? dung mạo quả l? xuất ch?ng, nhưng kh?ng hiểu sao muội lại thấy hơi quen mắt.?
Huyền Thanh chỉ ?ừm? một tiếng, n?i: ?Vậy sao? Vừa rồi ta kh?ng thấy r? lắm!?
Ho?n B?ch cười tr?u trọc: ?Nghe n?i vị Cố c? nương n?y l? danh tiếng vang xa, c?ng tử xưa nay lu?n phong lưu rất mực, vậy m? cũng kh?ng biết sao??
Huyền Thanh nghi?m t?c n?i: ?Ta thực sự kh?ng biết, m? trước giờ cũng chưa từng tới những nơi như vậy?, sau đ? lại bật cười. ?Sợ l? những điều ta biết c?n kh?ng nhiều bằng huynh đệ phu xe n?y.?
G? phu xe nghe y n?i như vậy th? vui vẻ v? c?ng, h?o hứng kể: ?Vị Cố c? nương n?y l? c? nương h?ng đầu của Lưu Hoan c?c, số c?ng tử qu? tộc theo đuổi tất nhi?n nhiều khỏi n?i, ngay đến c?c vụ đ?nh nhau v? c? ta ở Lưu Hoan c?c cũng kh?ng hề ?t.?
T?i mỉm cười. ?Ngũ Lăng ch?ng trẻ ganh đua, biết bao the tấm chuốc mua tiếng đ?n[1]. Uy lực của mỹ nh?n quả nhi?n kh?ng thể xem nhẹ.?
[1] Tr?ch Tỳ b? h?nh, Bạch Cư Dị, dịch thơ Phan Huy Thực. Nguy?n văn H?n Việt: Ngũ lăng ni?n thiếu tranh triền đầu, nhất kh?c hồng ti?u vị tri số ? ND.
Huyền Thanh nghi?ng đầu cất tiếng ng?m: ?V?nh lược bạc g?y tay nhịp g?, bức quần hồng hoen ố rượu rơi. Năm năm lần nữa vui cười, m?i gi? trăng chẳng đo?i ho?i xu?n thu[2]?, sau đ? lại tho?ng do dự, n?i: ?Đợi đến l?c cửa ngo?i xe ngựa vắng kh?ng, xế chiều về h?nh dung đổi kh?c, vậy th? cũng thực c? ch?t đ?ng thương.?
[2] Tr?ch Tỳ b? h?nh, Bạch Cư Dị, dịch thơ Phan Huy Thực. Nguy?n văn H?n Việt: Điền đầu ng?n bế k?ch tiết to?i, huyết sắc la quần phi?n tửu ?. Kim ni?n hoan tiếu phục minh ni?n, thu nguyệt xu?n phong đẳng nh?n độ ? ND
T?i đưa tay ?o l?n che miệng, khẽ cười n?i: ?Thanh lang l?c n?o cũng thương hoa tiếc ngọc như vậy cả.?
Huyền Thanh vẻ như đang thổn thức. ?Ta chỉ than thở v? th?n thế của c? ta m? th?i, d? b?y giờ phong quang rất mực nhưng khi về gi?, chỉ e muốn l?m vợ một thương nh?n cũng chẳng thể.?
T?i nh?n y chăm ch?, cũng hiểu được cảm x?c trong l?ng y l?c n?y, b?n khẽ n?i: ?Muội hiểu! Nữ tử vốn như c?nh b?o l?nh đ?nh tr?i dạt, kiếp người chẳng c? Nam Bắc ph?n chia tựa như Vương Chi?u Qu?n v? Trần A Kiều vậy. Nhớ năm xưa, Trần A Kiều l? con g?i của Trưởng c?ng ch?a, ch?u g?i của ti?n đế, được gả cho biểu huynh Ho?ng đế, đắc sủng v? c?ng, đương nhi?n mười phần đắc ?, ai ngờ được kết cục về sau.? T?i n?i với giọng cảm th?ng nhưng lời lẽ thản nhi?n rất mực, kh?ng hề tự thương th?n m?nh. Huyền Thanh hiểu r? l?ng t?i, liền đưa tay ?m t?i v?o l?ng. T?i cười, n?i: ?Vị Cố c? nương n?y nếu thực sự th?ng minh th? n?n sớm biết kết th?c cuộc sống ở chốn kh?i hoa, ho?n lương t?m lấy một bến đỗ cho cuộc đời.?
Phu xe kh?ng để ? tới những lời vừa rồi của t?i v? Huyền Thanh, nhưng khi nghe c?u n?y th? n?i ngay: ?C? rất nhiều người muốn cưới vị C?́ c? nương đ? về, chỉ l? c? ta từ nhỏ đ? được nu?ng chiều, về sau lại c? biết bao kẻ c?ng hầu theo đuổi, cho n?n mắt cao qu? tr?n, chẳng nh?n tr?ng ai.? G? chợt nghĩ đến chuyện g?, b?n kể tiếp: ?Mấy năm trước, thiếu ch?t nữa c? ta đ? ho?n lương, đối phương l? một vị c?ng tử con nh? thị lang, địa vị kh?ng k?m nhưng lại thần hồn đi?n đảo v? c? ta, đến cha mẹ vợ con trong nh? cũng chẳng cần nữa. Nghe n?i khi đ? nương tử của hắn ta c?n đang mang thai, đ?ng l? đ?ng thương!?
Ho?n B?ch nghe đến ngẩn ngơ, vội v?ng hỏi: ?Về sau th? sao??
T?i bỗng c? ch?t bất an, trong l?ng tr?o d?ng cảm gi?c như gi? mưa sắp tới, l?ng ngực bức bối đến kh? tả. L?c n?y t?i đ? lờ mờ nhớ ra, tướng mạo của nữ tử kia tuy kh?ng thể nh?n r? r?ng lắm nhưng h?nh như c? mấy phần giống với An Lăng Dung.
G? phu xe đ? thấy Ho?n B?ch c? vẻ h?o hứng như vậy th? c?ng vui hn. ?Nghe n?i tỷ muội của vị c?ng tử đ? l? nương nương trong cung, sau khi biết việc n?y th? giận dữ v? c?ng, kết quả l? vị c?ng tử đ? đ? n?̉i cơn đi?n, bỏ mặc cha mẹ vợ con, ngay đến người tỷ muội l?m nương nương trong cung kia cũng kh?ng cần nữa, quyết đ?i ra khỏi phủ ở c?ng với vị Cố c? nương kia.? G? cười h? h? một tiếng rồi n?i tiếp: ?C? mỹ nữ ở trước mặt, quả nhi?n l? chẳng c?n cần g? nữa, qua đ? cũng đủ thấy sự lợi hại của Cố c? nương. Vị c?ng tử đ? c? thể gi?nh được tr?i tim của c? ta, cũng c? thể coi l? diễm ph?c kh?ng cạn rồi.? Dứt lời, g? b?n chậc lưỡi v?i tiếng, vẻ như hết sức ngưỡng mộ.
Ho?n B?ch nghe kể tới đ?y, sắc mặt đ? trở n?n hơi nhợt nhạt, run giọng hỏi: ?Sau đ? th? sao??
?Sau đ? G? phu xe g?i đầu g?i tai. ?Sau đ? th? kh?ng ở b?n nhau nữa. Chỉ nghe n?i về sau vị c?ng tử đ? hối lỗi sửa sai, quay trở về nh?, c?n được Ho?ng thượng coi trọng m? phong cho một chức quan lớn, rồi kh?ng c?n đi t?m Cố c? nương nữa.?
Tr?i tim t?i đập th?nh thịch một chặp, đầu lưỡi run run nhưng rốt cuộc vẫn cất tiếng hỏi: ?Vị Cố c? nương đ? t?n l? Giai Nghi đ?ng kh?ng??
G? phu xe vỗ tay đ?nh ?bốp? một c?i, lớn tiếng n?i: ?Quả nhi?n l? nương tử cũng biết.?
Huyền Thanh nghe thấy hai chữ ?Giai Nghi? th? lập tức hiểu ra nguồn cơn sự việc, b?n giữ tay t?i, n?i: ?Ho?n Nhi! N?ng b?nh tĩnh lại đ?!?
G? phu xe đ? c?n chưa biết g?, vẫn kể tiếp: ?Về sau gia đ?nh vị c?ng tử đ? xảy ra chuyện, bị lưu đ?y đến nơi n?o đ? rất xa x?i, nh? tan cửa n?t, ngay đến vị nương nương kia cũng bị Ho?ng thượng đuổi ra khỏi cung, kh?ng ng? ng?ng tới nữa. Thật l? đ?ng thương, nghe n?i chuyện của gia đ?nh họ c?n c? li?n quan tới Cố c? nương nữa. Đ?ng rồi, vị c?ng tử đ? họ Ch?n, ta rốt cuộc đ? nhớ ra rồi!?
To?n th?n t?i lạnh ngắt, cố sức kiềm chế bản th?n, nắm chặt lấy c?nh tay Huyền Thanh.
Ho?n B?ch biết l? kh?ng hay, vội n?i với g? phu xe: ?Nương tử nh? ta hơi mệt, phải nghỉ ngơi một l?t, ngươi h?y tạm tr?nh đi đ?.?
G? phu xe đ? đ? kh?ng hiểu đầu cua tai nheo thế n?o, lại sợ c? chuyện, liền v?ng dạ mấy tiếng rồi tr?nh ra xa.
Tr?n tr?n mồ h?i lạnh rỉ ra kh?ng ngớt, t?i chậm r?i n?i ra ba từ: ?Cố Giai Nghi.?
Ho?n B?ch nh?n t?i kh?ng chớp mắt. ?Tiểu thư, ch?ng ta phải đi hỏi c? ta, tại sao lại hại nh? họ Ch?n ch?ng ta như vậy? Rốt cuộc l? tại sao?? Trong mắt Ho?n B?ch như c? một ngọn lửa căm th?, bừng bừng rực ch?y.
Trong t?i cũng như c? một ngọn lửa đang thi?u đốt, v? số nỗi căm phẫn v? nghi hoặc tr?o l?n. T?i đẩy tay Huyền Thanh ra, đứng dậy nhảy ra ngo?i xe ngựa. ?Thanh, muội phải đi t?m c? ta! Muội phải hỏi c? ta!?
T?i phải hỏi c? ta, bao nhi?u nỗi oan khuất như thế, bao nhi?u nghi vấn như thế, mấu chốt đều ở chỗ c? ta, sao t?i c? thể kh?ng đi hỏi, sao c? thể giả vờ l? kh?ng biết g? được? T?i kh?ng thể! Bởi v? t?i l? con g?i của nh? họ Ch?n.
Ho?n B?ch theo s?t t?i ra ngo?i, Huyền Thanh vội v?ng đuổi theo sau, giữ t?i lại, k?o t?i v?o l?ng. ?Ho?n Nhi, n?ng kh?ng cần t?nh mạng nữa sao? N?ng kh?ng thể cứ thế n?y m? đi hỏi c? ta được!?
T?i cố gi?y giụa nhưng Huyền Thanh rất khỏe, t?i c? d?ng sức đến mấy cũng kh?ng sao gi?y tho?t ra được. Ho?n B?ch cố gắng cạy tay Huyền Thanh ra, đồng thời n?i nỉ: ?Vương gia, n? tỳ cầu xin người đấy, h?y để ti?̉u thư nh? n? tỳ đi hỏi đi, c? ta nhất định biết nguồn cơn mọi sự. Đ?y l? chuyện của nh? họ Ch?n, tiểu thư kh?ng thể để mặc cho nh? họ Ch?n phải chịu oan khuất được!?
Huyền Thanh ?m chặt lấy t?i, kh?ng quan t?m tới việc t?i gi?y giụa thế n?o. Đ?i h?ng l?ng m?y nh?u chặt, y gh? tai t?i, khẽ qu?t: ?N?ng cứ như thế n?y m? hỏi đi, c? ta lại chịu n?i với n?ng sao? N?ng n?n nhớ khi xưa ch?nh c? ta đ? lật lọng tr?o trở, chứng tỏ c? ta l? người của Ho?ng hậu, chỉ cần n?ng đi hỏi c? ta, Ho?ng hậu sẽ c? cả ng?n c?ch để hại n?ng, sau đ? lại tiếp tục l?m hại những người th?n đ? c? được cuộc sống y?n b?nh của n?ng!?
T?i nghe thế, lồng ngực như bị một thứ g? đ? đột nhi?n nện mạnh v?o, lập tức ngừng gi?y giụa, chỉ ngẩn ngơ đứng đ? nghe y n?i. Thấy t?i đ? lặng y?n, y b?n dịu giọng n?i tiếp: ?Tuy n?ng ở ngo?i cung nhưng vẫn chưa tho?t khỏi hiểm cảnh, Ho?ng hậu kh?ng dễ d?ng bu?ng tha cho n?ng đ?u, do đ? hai năm đầu, Th?i hậu mới sai Phương Nhược c? c? mỗi th?ng tới thăm n?ng một lần, bảo n?ng ch?p kinh văn để mang về cung, ấy ch?nh l? v? sợ n?ng bị người ta h?m hại. B?y giờ Ho?ng hậu tuy đ? bu?ng lỏng sự cảnh gi?c, nhưng khi c? động tĩnh g?, n?ng ta chưa chắc đ? kh?ng nhổ cỏ nhổ tận gốc, m? người gặp phải họa đầu ti?n ch?nh l? Lung Nguyệt ở trong cung. Trong cung li?n tiếp c? người mới được chọn v?o, Ho?ng hậu kh?ng c?n thời gian để ? đến n?ng nữa, nhưng một khi n?ng chạy đi t?m Cố Giai Nghi, kh?ng những sẽ kh?ng hỏi ra được điều g?, c?n đ?nh rắn động cỏ, khiến Ho?ng hậu lại một lần nữa đề ph?ng n?ng. N?ng c? hiểu kh?ng??
T?i lặng lẽ nghe xong, hai ch?n chợt trở n?n mềm nhũn, nhất thời kh?ng đứng vững nổi, phải tựa v?o người Huyền Thanh.
Huyền Thanh ?m chặt lấy t?i, chậm r?i ngồi xuống đất, kh?ng n?i th?m c?u n?o. Ho?n B?ch ngẩn ngơ ngồi xuống, khu?n mặt ngợp vẻ th? lương, rấm rứt kh?c, n?i: ?Tiểu thư, kh?ng ngờ ch?ng ta lại chẳng thể l?m g?, chỉ c? thể trơ mắt nh?n mọi việc xảy ra.?
T?i tựa v?o l?ng Huyền Thanh, trong đầu xuất hiện mu?n v?n ? niệm, rối loạn v? c?ng. Kh? khăn lắm mới b?nh tĩnh lại được, t?i gạt những sợi t?c rối che trước mắt ra, chậm r?i n?i: ?Đ?ng vậy, b?y giờ ch?ng ta kh?ng thể l?m g? được cả. Ho?n B?ch, đ? c? thư nh? gửi về, cha tuy bị biếm đến Xuy?n Bắc, một nơi hẻo l?nh hoang vu, nhưng cuộc sống cũng kh?ng tệ lắm; c?n ca ca th? ở Lĩnh Nam, tuy vất vả nhưng t?nh mạng vẫn c?n giữ được, kh?ng xảy ra vấn đề g?. B?y giờ chỉ cần ch?ng ta đi nhầm một bước th?i, một bước rất nhỏ th?i, th? sẽ hại bọn họ ngay đến t?nh mạng cũng kh?ng giữ được. Ho?n B?ch?? T?i lắc đ?̀u vẻ th? lương. B?y giờ cho d? Cố Giai Nghi c? ở trước mặt, lời của ch?ng ta chẳng lẽ c? ta lại chịu nghe sao? Chẳng lẽ c? ta lại chịu kể với ch?ng ta tất cả nguồn cơn sự việc sao??
Ho?n B?ch khẽ lắc đầu, đờ đẫn n?i: ?C? ta kh?ng chịu đ?u.?
Huyền Thanh khẽ vỗ vai t?i, an ủi: ?N?ng đừng n?n n?ng, ch?ng ta cứ suy nghĩ từ từ, cuối c?ng rồi cũng t?m ra c?ch th?i.?
?Cuối c?ng rồi cũng t?m ra c?ch?? T?i chợt cười lạnh một tiếng. ?Cho d? Cố Giai Nghi chịu n?i, vị thi?n tử th?nh minh kia của ch?ng ta chẳng lẽ lại chịu tin sao?? T?i xoay người gục đầu v?o l?ng Huyền Thanh, nghẹn ng?o n?i: ?Khi đ? Ho?ng đế đ? kh?ng tin n?n nh? họ Ch?n mới ho?n to?n sụp đổ, nếu Ho?ng đế chịu tin tưởng phần n?o, nếu y? th? nh? họ Ch?n đ? kh?ng rơi v?o cảnh như vậy.? T?i cố gắng nuốt nỗi đau v?o trong, gằn giọng n?i: ?Trước đ?y, khi muội c?n ở trong cung, y đ? kh?ng tin, b?y giờ muội bị đuổi ra ngo?i, m? những kẻ ng?y đ? đ? h?m hại muội như Ho?ng hậu, An Lăng Dung v? Quản thị ai nấy cũng đều sừng sững kh?ng đổ. Muội c?n nghe n?i Ho?ng đế sủng ?i An Lăng Dung v? Quản thị v? c?ng, lại vừa tiến phong cho bọn ch?ng. Như thế d? muội c? n?i g? đi nữa, chẳng lẽ lại c? t?c dụng sao?? T?i bật kh?c nức nở. ?Khi đ?, nếu c?n một ch?t cơ hội, nếu chưa l?m v?o cảnh l?ng dạ nguội lạnh, kh?ng c?n khả năng xoay chuyển t?nh h?nh, d? muội c? phải chịu nhục đến mấy cũng sẽ ở lại trong cung chờ ng?y b?o th?, quyết kh?ng để Lung Nguyệt khi c?n ở trong n?i đ? phải rời xa mẹ ruột.? T?i c?ng n?i lại c?ng đau x?t, tr?i tim s?i sục kh?ng th?i, kh? l?ng b?nh tĩnh lại được.
Huyền Thanh hết sức x?t xa, lại ?m chặt t?i th?m ch?t nữa, khẽ n?i: ?Ho?n Nhi, giả sử b?y giờ n?ng thực sự thuyết phục được Cố Giai Nghi đứng ra l?m chứng gi?p n?ng, rồi ho?ng huynh hiểu được nỗi oan khuất của nh? n?ng, n?ng thử nghĩ xem, tiếp theo th? sẽ sao nữa??
?Sẽ sao nữa?? T?i lẩm bẩm n?i. ?Cha v? ca ca sẽ được rửa sạch oan khuất, sẽ c? thể trở về triều kh?i phục chức cũ, nh? họ Ch?n cũng sẽ theo đ? m? hiển h?ch trở lại.? T?i ngoảnh mặt qua hướng kh?c, tu?n tr?o những giọt nước mắt thương t?m. ?Nhưng tẩu t?̉u v? Tr? Ninh th? kh?ng thể quay về được nữa, kh?ng quay về được nữa rồi.?
?Ngay cả khi ho?ng huynh rửa oan cho cha anh của n?ng th? địa vị của Ho?ng hậu liệu c? bị lay động ch?t n?o kh?ng??
?Ho?ng hậu?? T?i vừa căm phẫn lại vừa đau khổ.
?Đ?ng vậy!? Huyền Thanh n?i với giọng b?nh tĩnh v? tỉnh t?o: ?Ng?y n?o Th?i hậu c?n sống, ng?y đ? Ho?ng hậu vẫn sẽ l? mẫu nghi thi?n hạ, chủ nh?n của lục cung. Hơn nữa, cho d? Cố Giai Nghi đứng ra l?m chứng, mũi nhọn cũng chưa chắc chĩa về ph?a Ho?ng hậu. M? chỉ cần Ho?ng hậu b?nh y?n v? sự, An Lăng Dung cũng sẽ b?nh y?n v? sự, c? lẽ ngay cả Quản thị cũng chẳng hề hấn g?. D? sao trong việc của nh? n?ng, bọn họ đều kh?ng đứng ra l?m g? cả. Nếu sự việc thực sự qu? phức tạp, li?n quan qu? lớn, ho?ng huynh v? muốn ổn định nền m?ng của triều đ?nh, d? biết r? l? c? oan khuất cũng sẽ kh?ng cho điều tra tiếp nữa.? Giọng của Huyền Thanh tr?n ngập vẻ đớn đau v? bất lực: ?Bởi v? y l? Ho?ng đế, đối với y, triều đ?nh l? quan trọng nhất, do đ? y sẽ kh?ng v? người n?o m? l?m tổn hại đến nền m?ng của triều đ?nh, việc n?y n?ng nhất định phải hiểu r?. Ngo?i ra, d? cha anh của n?ng c? thể quay về triều l?m quan, nhưng trong t?nh huống bốn bề đều l? địch, quay về như thế chẳng kh?c n?o đưa m?nh v?o miệng cọp. Nếu lại xảy ra biến cố g? nữa, bọn họ liệu c? chịu nổi kh?ng??
?Liệu c? chịu nổi kh?ng?? T?i lẩm bẩm như tự hỏi m?nh. ?Trở lại triều đ?nh, cha sẽ lại phải minh tranh ?m đấu với người kh?c, c?n nếu họ vẫn phải h?m oan, vậy th? muội thực sự l? bất hiếu, khiến phụ th?n v? ca ca người Nam kẻ Bắc, kh? c? c?ch n?o đo?n tụ. Thanh, muội rốt cuộc n?n l?m thế n?o mới phải??
Thanh khẽ lắc đầu vẻ thấu hiểu. ?Chỉ e n?ng m? c? ch?t động tĩnh n?o, khi mối oan khuất của cha anh n?ng c?n chưa được rửa sạch th? bản th?n n?ng v? to?n bộ người th?n đ? gặp phải chuyện bất trắc rồi.?
T?i cảm thấy hết sức kh? xử, l?ng buồn khổ kh?ng th?i, nhất thời chẳng n?i được lời n?o.
?Tiểu thư!? Ho?n B?ch đột nhi?n gọi t?i một tiếng, ngẩn ngơ nh?n về ph?a xa. ?Thanh H? Vương gia suy nghĩ rất chu to?n, việc g? cũng đ? nghĩ tới, ch?ng ta quả thật kh?ng n?n khinh suất trong việc n?y. C? điều?? M? mắt muội ấy hơi nẩy l?n một c?i, cặp mắt như bị thứ g? thi?u đốt, bừng l?n một ngọn lửa n?ng bỏng. ?Vương gia c? một việc quan trọng c?n chưa n?i.?
Ho?n B?ch đột ngột dời ?nh mắt về hướng Huyền Thanh, hờ hững cất tiếng: ?Vương gia, chẳng lẽ khi ng?i khuy?n tiểu thư chớ n?n khinh suất, trong l?ng kh?ng c? một ch?t t?m tư n?o sao??
Ho?n B?ch vận bộ đồ m?u xanh, lại thắt sợi d?y lưng xanh biếc, giữa l?n cỏ um t?m xung quanh, th?n h?nh muội ấy như h?a v?o trong, duy c? khu?n mặt l? t?i nhợt chẳng c? ch?t huyết sắc, đ?i mắt giống như đầm nước trong veo s?u kh?ng thấy đ?y. Muội ấy trầm giọng n?i: ?Ho?n B?ch tuy l? n? tỳ nhưng trong việc n?y cũng c? c?i nh?n ri?ng của m?nh. Vương gia cố gắng khuy?n tiểu thư như vậy cũng l? sợ nh? họ Ch?n tho?t tội, rồi tiểu thư trở lại trong cung, trở lại b?n cạnh ho?ng huynh của ng?i, như thế ng?i v? tiểu thư sẽ bị cắt đứt mối t?nh duy?n, kh?ng c?ch n?o nối lại, đ?ng vậy kh?ng??
T?i gượng cười một tiếng, cất giọng trầm buồn: ?Ho?n B?ch, Đại Chu kể từ khi khai quốc đến giờ đ? được mấy trăm năm, muội từng nghe n?i c? phi tần n?o sau khi rời cung tu h?nh m? c?n c? thể trở lại hậu cung kh?ng? Muội cho rằng ai cũng l? V? Tắc Thi?n sao, hay l? ho?ng đế n?o cũng chung t?nh như L? Trị? Huống chi Ho?ng đế đuổi ta ra khỏi cung kh?ng phải v? phụ th?n v? ca ca, m? l? v? ta mạo phạm đến ti?n Ho?ng hậu, t?nh t?nh lại kh?ng được ngoan ngo?n. Đ?y cũng l? nguy?n nh?n khiến Ho?ng hậu kh?ng tiếp tục h?m hại ta nữa.?
Ho?n B?ch khẽ n?i: ?Đạo l? tuy l? như vậy nhưng tiểu thư d? sao cũng l? mẹ ruột của Lung Nguyệt C?ng ch?a, nếu nh? họ Ch?n được rửa sạch ?n oan, Ho?ng thượng c? lẽ sẽ niệm t?nh cũ, cũng sẽ nghĩ đến tiểu thư, đến khi đ? d? ngại v? lễ chế m? kh?ng đ?n tiểu thư về cung nhưng cũng c? thể thường xuy?n tới thăm tiểu thư. Một khi sự việc xảy ra, Vương gia v? tiểu thư c?n c? thể qua lại như b?y giờ sao??
?Ho?n B?ch?? L?ng t?i thầm kinh h?i, kh?ng k?m được nh?n qua ph?a Huyền Thanh.
Y suy nghĩ như vậy c? lẽ l? hơi ?ch kỷ, nhưng sự ?ch kỷ n?y c? g? kh?ng đ?ng sao?
M? một khi đến ng?y ấy rồi, c? khi n?o t?i cũng ?ch kỷ như vậy kh?ng?
Huyền Thanh c?i đầu trầm ng?m một l?t, chợt ngước đ?i mắt trong veo l?n, khẽ mỉm cười. ?Ho?n B?ch, kh?ng ngờ c? lại th?ng minh như vậy.?
Ho?n B?ch tho?ng ngẩn ra rồi mới hơi nhếch kh?e m?i, nở một nụ cười gượng gạo. ?Vương gia như vậy l? khen n? tỳ hay l? giễu cợt n? tỳ đ?y??
Huyền Thanh chậm r?i lắc đầu, khẽ cất tiếng: ?Ho?n B?ch, c? quả thực thấu hiểu t?m tư của ta. Nếu kh?ng c? những nguy?n nh?n trước đ?, c? lẽ c? thật sự c? thể nhận định rằng ta l? một nam nh?n ?ch kỷ. Nhưng?? Y khẽ nở nụ cười, tựa như l?n gi? nhẹ lướt qua thảm cỏ biếc xanh. ?Đổi lại l? c?, liệu c? c? bằng l?ng để cha anh m?nh trở lại nơi cung đ?nh tiếp tục tranh đấu, đến sự b?nh an trong nửa qu?ng đời c?n lại cũng kh?ng thể đảm bảo kh?ng? Liệu c? c? bằng l?ng để trưởng tỷ của m?nh trở lại b?n một nam nh?n kh?ng tr?n trọng c? ấy, kh?ng y?u thương c? ấy, kh?ng tin tưởng c? ấy, ngo?i ra c?n phải tranh đấu với v? số nữ nh?n kh?c kh?ng??
Sắc mặt Ho?n B?ch s?ng tối bất định, tựa như thời tiết sau một cơn mưa m?a hạ, l?t sau mới ngẩng l?n, n?i: ?Vương gia??
Huyền Thanh ngăn lời muội ấy lại, n?i tiếp: ?C? l? người cốt nhục ch? th?n, chảy c?ng d?ng m?u với bọn họ, c? h?y n?i cho ta biết, c? c? muốn người th?n của m?nh phải sống những th?ng ng?y như vậy kh?ng? Chẳng hạn như trưởng tỷ của c?, nếu gi?nh được thắng lợi trong cung, vậy tức l? cả cuộc đời n?y sẽ tranh đấu với những nữ nh?n kh?c, m? nếu c? ấy thua, c? thể ngay đến nơi v?i th?n cũng chẳng c?. C? l? muội muội của c? ấy, c? h?y n?i cho ta biết, c? bằng l?ng để c? ấy sống một cuộc sống như vậy sao??
Ho?n B?ch hết sức hoang mang, lắc đầu nguầy nguậy.
Huyền Thanh bu?ng tiếng thở d?i, n?i: ?Những ng?y th?ng trong cung c? ấy đ? phải sống thế n?o, c? bầu bạn b?n cạnh c? ấy tất nhi?n phải hiểu r? nhất. Chẳng lẽ c? muốn c? ấy phải chịu khổ lần nữa sao? Ngay cả c? ấy cũng kh?ng muốn, vậy ta vốn lu?n coi c? ấy như b?u vật cuộc đời, tất nhi?n lại c?ng kh?ng muốn, c? c? hiểu kh?ng?? Dứt lời, y liền nắm chặt lấy b?n tay t?i.
Ho?n B?ch hết sức chấn động, kh?ng k?m được trợn tr?n mắt, h? hốc miệng, ng?y người ra đ?. T?i thầm cảm động, nước mắt chậm r?i tu?n rơi, lại nắm chặt lấy b?n tay y, c?i đầu cất tiếng: ?Nhưng bọn họ l? người th?n m?u mủ của muội, muội kh?ng thể trơ mắt nh?n bọn họ chia c?ch hai nơi, m?i m?i kh?ng c? ng?y đo?n tụ.?
Y thấp giọng n?i: ?N?ng chớ qu?n, ta tuy chỉ l? một kẻ nh?n tản nhưng d? g? cũng c? th?n phận vương gia, l? huynh đệ của đương kim Ho?ng thượng. Cha anh n?ng phải chia c?ch hai nơi Xuy?n Bắc, Lĩnh Nam, c?ch nhau ng?n dặm, nếu c? thề, ta sẽ t?m c?ch điều họ về c?ng một chỗ. Nhưng n?ng phải chịu ấm ức một ch?t rồi, kh?ng thể thường xuy?n gặp mặt cha anh.?
T?i c?i đầu, đưa tay lau nước mắt. ?Nếu cha muội trong những năm th?ng tuổi gi? c?n c? được niềm vui như vậy, d? muội cả đời n?y kh?ng gặp lại bọn họ cũng chẳng sao.?
Ho?n B?ch nh?n Huyền Thanh chăm ch?, hỏi: ?Vương gia c? chắc sẽ l?m được kh?ng??
Ho?n B?ch quấn ng?n tay v?o dải d?y lưng xanh biếc, trầm ng?m một l?t rồi mới n?i: ?T?m ? của Vương gia với trưởng tỷ, Ho?n B?ch tất nhi?n hiểu r?, Vương gia đ? n?i như vậy rồi, Ho?n B?ch xin thay mặt cha anh v? trưởng tỷ cảm tạ vương gia.? Dứt lời, muội ấy b?n trang trọng h?nh lễ, khom người thật s?u.
Khi ngẩng l?n, cặp mắt Ho?n B?ch đ? trong veo trở lại, kh?ng c?n vẻ phẫn uất như trước nữa. ?Vừa rồi Ho?n B?ch n?i năng lỗ m?ng, thực sự đ? mạo phạm Vương gia rồi.?
Huyền Thanh khoan dung n?i: ?Kh?ng c? g?, d? sao c? cũng gi?p ta n?i ra t?m sự kh? n?i trong l?ng.? Sau đ? y liền đỡ t?i đứng dậy, gọi phu xe lại, dịu giọng n?i với t?i: ?Trời sắp tối rồi, ch?ng ta quay về trước đ?.?
L?c n?y đương l? th?ng Ch?n, hai b?n đường l?a mạch đ? mọc d?y, khiến người nh?n cảm thấy thư th?i. Thỉnh thoảng lại c? cơn gi? thổi qua, những l?n s?ng l?a mạch nổi l?n giữa biển v?ng b?t ng?t, nhấp nh? l?n xuống kh?ng ngừng, tựa như những mối t?m sự v? nỗi sầu lo v? tận trong l?ng t?i vậy. T?i kh?ng muốn để Huyền Thanh lo lắng, ngo?i mặt vẫn cố giữ vẻ thản nhi?n, nhưng sau một hồi tr?ng tr?nh trong xe ngựa, v? số t?m sự vẫn cứ tr?o l?n kh?ng ngớt.