Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 36: Đỗ quyên khóc


Chương trước Chương tiếp

Y gật đầu, nơi kh?e mắt long lanh một giọt lệ n?ng bỏng, nhẹ nh?ng h?n l?n tr?n t?i. Hồi l?u sau, y cất giọng tiếc thương: ?Chỉ đ?ng thương cho Ph? Tiệp dư, c? ta cũng c? thể coi l? một nữ tử tốt.?

T?i ngẩn ngơ. ?C?ng đ?ng thương hơn l? c? ta từng một thời được ?n sủng, vậy m? sau khi chết Ho?ng thượng chẳng buồn than thở lấy một c?u. D? sao, trong mắt Ho?ng đế, Ph? Tiệp dư cũng giống như muội, chỉ l? c?i b?ng m? th?i.? T?i kh?ng k?m n?n được d?ng tư lự của m?nh, c?i đầu gượng cười, n?i: ?Ng?y đ? đang y?n l?nh huynh lại viết ra b?i Thất trương cơ đ?, l?m muội rất kh? chịu. H?m nay muội cũng l?m một b?i Thất trương cơ, xem như l? để phạt huynh.?

T?i trầm ng?m một ch?t, kế đ? liền chậm r?i ng?m: ?Thất trương cơ. Xu?n t?m thổ tẫn nhất sinh ti. Mạc gi?o dung dịch t?i la khỉ. V? đoan tiễn ph?, ti?n loan thải phượng, ph?n t?c lưỡng b?n y[1].?

[1] Đ?y l? một bản kh?c của b?i Thất trương cơ. Dịch nghĩa: Bảy lần đưa khung cửi. Con tằm m?a xu?n nhả hết số tơ trong cả cuộc đời. Chớ t?y tiện d?ng cắt ?o. Kh?ng may cắt r?ch, ti?n loan thải phượng th?u tr?n ?o sẽ phải ph?n đ?i ngả chia ly ? ND.

Huyền Thanh vội bịt miệng t?i lại, cười mắng: ?N?ng thật nhẫn t?m qu? đấy, ta chẳng qua chỉ n?i ?ch?ch khủng bị nh?n khinh t?i tiễn?, vậy m? n?ng đ? ?v? đoan tiễn ph?, ti?n loan thải phượng, ph?n t?c lưỡng b?n y?. Thật đ?ng đ?nh đ?n, n?ng muốn nguyền rủa ta hay sao vậy??

T?i thấy y biến hẳn sắc mặt, rất kh?c với ng?y xưa, vội cười n?i: ?Chẳng qua l? xướng họa thơ từ cho vui th?i, kh?ng thể coi l? thật được.? T?i suy nghĩ một ch?t rồi lại n?i th?m: ?Muội kh?ng coi l? thật, huynh cũng kh?ng được coi l? thật đ?u đấy!?

Huyền Thanh gật đầu thật mạnh, nhẹ nh?ng vuốt ve m?i t?c của t?i. ?Ta tất nhi?n mu?n vạn lần kh?ng coi l? thật, ta l?m sao d?m chứ!? Kế đ? lại khẽ mỉm cười. ?Kỳ thực h?m đ? vừa v?o cung, ta sợ n?ng vương vấn, rất muốn viết thứ g? đ? cho n?ng. Thế nhưng tuy c? mu?n v?n lời muốn n?i, nhất thời lại chẳng biết viết g?, vừa kh?o l?c đấy gặp Từ Uyển nghi?? Y thấy t?i c? vẻ kh? hiểu, liền giải th?ch: ?L? nữ tử v?o cung trong cuộc tuyển t? bốn năm trước, tuy kh?ng c? nhan sắc khuynh th?nh nhưng lại rất t?i năng, chỉ tiếc l? kh?ng được ho?ng huynh y?u th?ch lắm. H?m đ?, ta t?nh cờ gặp c? ấy nơi hồ Th?i Dịch, nghe c? ấy ng?m một b?i Tứ trương cơ, khiến ta l?ng đầy cảm x?c.?

?Tứ trương cơ??

?Đ?ng vậy!? Y chắp tay sau lưng cất tiếng ng?m: ?Tứ trương cơ. Uy?n ương chức tựu dục song phi. Khả li?n vị l?o đầu ti?n bạch. Xu?n ba b?ch thảo, hiểu h?n th?m xử, tương đối dục hồng y[2].?

[2] Đ?y l? một b?i kh?c của Tứ trương cơ. Dịch nghĩa: Bốn lần đưa khung cửi. Uy?n ương dệt c?nh muốn c?ng bay. Đ?ng thương t?c trắng xua gi? tới. S?ng xu?n cỏ biếc, ph?ng s?u s?ng r?t, ?o đỏ tắm c?ng ai ? ND.

?Uy?n ương chức tựu dục song phi. Khả li?n vị l?o đầu ti?n bạch.? T?i khẽ cất tiếng ng?m nga, đồng thời dụng t?m cảm nhận. Gần như ngay v?o l?c Huyền Thanh cất tiếng ng?m, t?i đ? bị sự thương cảm trong b?i từ n?y đ?nh động, nguy?n vẹn tr?i tim đều như ng?m trong d?ng nước m?a thu, băng gi? v? c?ng.

T?i thật l?ng t?n tụng: ?Viết hay qu?, khiến người nghe thương cảm đến nỗi kh? m? mi?u tả bằng lời. T?i năng như vậy thật khiến người ta t?n th?n?, rồi lại hỏi: ?C? ấy kh?ng đắc sủng lắm sao??

Huyền Thanh suy nghĩ một ch?t rồi mới đ?p: ?Cũng kh?ng đến mức như thế, chỉ l? kh?ng được ?n sủng lắm m? th?i. Hơn nữa, năm vừa rồi, Ph? Tiệp dư một m?nh độc sủng, ngay đến Xương Qu? tần v? An Qu? Tần cũng bị ghẻ lạnh, huống chi l? Từ Uyển nghi.?

C? lẽ c? ấy thật l?ng y?u Huyền Lăng, bởi v? y?u n?n mới thương cảm v? tự thương m?nh như vậy, khiến người ta kh?ng khỏi x?t xa. Thế nhưng, c? ấy l?m sao m? hiểu được, cũng giống như sự kh?ng thấu hiểu của t?i năm xưa, rằng đấng qu?n vương ch? t?n đ?u phải l? người m? c?c phi tần như ch?ng t?i c? thể y?u. D?nh t?nh y?u cho con người đ?, rốt cuộc chỉ c? thể nhận về sự thương t?m m? th?i.

T?i nhất thời t? m?, b?n hỏi: ?Từ Uyển nghi t?n thật l? g? vậy??

Y tho?ng ngẩn ra rồi cười rộ. ?Ta l?m sao m? biết được chứ!? Sau khi suy nghĩ một ch?t rồi lại n?i th?m: ?C? điều, ta từng nghe ho?ng huynh nhắc tới t?n c? ấy một lần th? phải, h?nh như l?? Yến Nghi? Ta kh?ng nhớ r? lắm, chỉ nghe n?i lần n?y ho?nh huynh bị bệnh, c? ấy ng?y đ?m quỳ ở Th?ng Minh điện, cầu ph?c cho ho?nh huynh, cuối c?ng còn bị hư tho?t.?

Từ Yến Nghi? C?i t?n n?y h?nh như t?i đ? từng nghe n?i tới.

Đang l?c t?i nghiền ngẫm suy tư, Huyền Thanh chợt vỗ nhẹ vai t?i, ?n cần hỏi: ?N?ng nghĩ tới việc g? thế??

T?i ngoảnh lại, nở nụ cười tươi. ?Muội đang nghĩ, vừa rồi khi huynh tới, muội đang định đ?p lại b?i Cửu trương cơ đ? của huynh nhưng lại bị huynh cắt ngang.?

Huyền Thanh cười, n?i: ?Vậy b?y giờ n?ng h?y l?m một b?i đi, việc n?y hẳn kh?ng thể l?m kh? n?ng được.?

Ph?a b?n cạnh c? hai gốc c?y cổ thụ cong queo, v? trải bao năm th?ng n?n đ? quấn v?o nhau, tựa một cặp c?y song sinh liền gốc, l?ng t?i thầm m?y động, liền tủm tỉm cười, cất tiếng ng?m: ?Cửu trương cơ. Phương t?m mật dữ xảo t?m kỳ. Hợp hoan thụ thượng chi li?n l???

T?i c?i đầu suy nghĩ tiếp, hai mắt Huyền Thanh ?nh l?n những n?t dịu dàng, y nhẹ nh?ng tiếp lời t?i: ?Song đầu hoa hạ, lưỡng đồng t?m xứ, nhất đối h?a sinh nhi[3].?

[3] Đ?y kỳ thực l? một b?i Ngũ trương cơ kh?c. Dịch nghĩa: Ch?n lần đưa khung cửi. Tr?i tim của thiếp thắm đượm nỗi nhớ nhung ch?ng, Tr?n c?y hợp hoan c?nh liền c?nh. Dưới cặp hoa chung gốc, nơi hai con tim c?ng nhịp, ch?ng ta m?i m?i b?n nhau ? ND.

T?i ngẩng đầu nh?n Huyền Thanh, kh?ng k?m được đưa tay tới nắm lấy b?n tay y, b?n tay y vững v?ng m? ấm ?p, dường như c? thể gi?p t?i ngăn cản mọi gi? mưa. L?ng t?i b?nh y?n m? vui vẻ, cảm thấy cuộc đời n?y chỉ cần c? t?nh ? tha thiết của y l? đủ rồi, kh?ng c?n mong cầu g? hơn.

Đỉnh n?i l?c n?y v? c?ng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức c? thể nghe thấy tiếng thở d?i của thi?n nhi?n. Một l?n gi? bỗng đ?u thổi lại, rất nhiều b?ng hoa tr?n c?nh rơi xuống, ph?t ra những tiếng ?lộp bộp? mềm mại m? nhẹ nh?ng.

T?i ngẩng l?n, c? một ch? chim đang ung dung vỗ c?nh, tự do bay lượn. T?i chợt bật cười. ?Nghe n?i trong n?i c? s?i lang hổ b?o nhưng muội ở đ?y đ? mấy năm rồi, ngo?i m?o rừng ra th? chẳng nh?n thấy con vật hung dữ n?o kh?c cả.?

Huyền Thanh v?o mũi t?i một c?i, cười vang. ?Nha đầu ngốc nghếch, đỉnh Lăng V?n, đỉnh Cam Lộ v? đỉnh Phi?u Miểu đều l? danh sơn, đến cả người trong ho?ng gia c?n tới c?c ng?i ch?a ở đ?y thắp hương b?i Phật, sao m? c? s?i lang hổ b?o được chứ!?

T?i c? ch?t ngượng ng?ng, đưa tay xoa mũi. ?Muội chẳng qua chỉ muốn nh?n thấy bọn ch?ng một ch?t th?i, cứ ở m?i trong ph?ng thực sự rất b? bức.?

Huyền Thanh n?i: ?N?ng muốn xem hổ b?o diễn tr? cũng dễ th?i. Ta c? quen một nữ sư phụ chuy?n huấn luyện th? trong cung, lần sau ta sẽ mời c? ta tới Thanh Lương Đ?i biểu diễn.?

T?i cố ? hỏi: ?Vị nữ sư phụ đ? c? phải đ? rất gi? rồi kh?ng??

Y lộ vẻ kh? hiểu, nhưng vẫn đ?p: ?Kh?ng, c? ta mới chỉ mười s?u, mười bảy tuổi th?i.?

T?i bật cười kh?c kh?ch, k?o d?i giọng, n?i: ?Ồ, thảo n?o. Muội đang nghĩ, nếu kh?ng phải l? một thiếu nữ đang tuổi thanh xu?n th? sao huynh quen được chứ!?

Huyền Thanh đưa tay nh?o mạnh mũi t?i một c?i, cười n?i: ?N?ng bắt đầu biết ghen rồi đấy nhỉ, nhưng cứ ghen v? cớ thế n?y, bảo ta phải n?i n?ng thế n?o mới tốt đ?y??

T?i cười ngả v?o l?ng y, dịu d?ng n?i: ?Muội biết huynh sẽ kh?ng như vậy, do đ? mới tr?u huynh th?i. Nếu huynh thật sự phong lưu, muội sẽ chẳng th?m để ? tới huynh đ?u.? Y nghe thế th? cười, ?m chặt lấy t?i.

Kh?ng biết qua bao l?u sau, t?i t?nh cờ ngoảnh lại, thấy Ho?n B?ch đang đứng ph?a sau ch?ng t?i mấy thước, ngẩng đầu nh?n những đ?m m?y tr?i nơi ch?n trời, kh?ng n?i g?.

T?i kh?ng biết muội ấy tới đ?y từ bao giờ, chỉ thầm nghĩ nếu muội ấy đ? nh?n thấy cảnh ch?ng t?i th?n mật vừa rồi, vậy th? thực l? một chuyện v? c?ng xấu hổ.

Thế nhưng Ho?n B?ch lại chỉ tỏ ra rất hờ hững. ?Cơm tối đ? l?m xong rồi, tiểu thư v? Vương gia c?ng về d?ng bữa đi.?

L?c n?y sắc chiều đ? phủ xuống thế gian một mảng m?u rực rỡ, mấy kh?m đỗ quy?n hoặc đỏ tươi hoặc trắng ngần nơi v?ch n?i tr?ng thật giống những ?ng m?y tr?i nơi ch?n trời. Tr?n m?i t?c được b?i sơ s?i của Ho?n B?ch c? c?i x?o một b?ng đỗ quy?n m?u đỏ tươi, l?m t?n l?n l?n da mịn m?ng của muội ấy, kiều diễm v? c?ng. Huyền Thanh v? ? liếc mắt qua, liền khen: ?Ho?n B?ch tuy th?ch m?u xanh nhưng c?i l?n đầu một b?ng đỗ quy?n m?u đỏ tr?ng lại c?ng xinh đẹp.?

Ho?n B?ch bất gi?c đỏ bừng hai m?, đưa tay vuốt ve b?ng hoa tr?n m?i t?c, l? nh? n?i: ?C?m ơn Vương gia đ? khen.?

T?i hơi mấp m?y kh?e m?i, nhưng cuối c?ng lại kh?ng n?i g?. C?nh hoa đỗ quy?n qu? mỏng manh, yếu đuối, kỳ thực kh?ng th?ch hợp để c?i l?n đầu, hơn nữa, đ? c?n l? một lo?i hoa bạc mệnh.

Thế nhưng nh?n bộ dạng của Ho?n B?ch th? dường như muội ấy rất th?ch, được Huyền Thanh tiện miệng khen một c?u lại cng vui vẻ hơn.

Huyền Thanh nắm lấy tay t?i mỉm cười, n?i: ?Sắc trời kh?ng c?n sớm nữa, ch?ng ta c?ng quay về th?i!?

B?n tai kh?ng ngớt vang l?n tiếng k?u của đỗ quy?n, giữa những th?ng ng?y thanh b?nh v? đẹp đẽ n?y, t?i gần như qu?n mất, đỗ quy?n l? lo?i chim của sự chia ly.

Hai ng?y sau, Ho?n B?ch kh?ng biết ?m từ đ?u tới một đống s?ch lớn, to?n l? c?c loại điển tịch cổ đ? nhuốm m?u thời gian, nhưng được đ?ng cẩn thận v? c?ng, kh?ng chỗ n?o bị mối mọt, nhất định l? loại s?ch chỉ c? ở c?c gia tộc thư hương.

T?i ngạc nhi?n hỏi: ?Sao muội lại ?m nhiều s?ch thế n?y? Từ đ?u ra vậy??

Tho?ng trầm ng?m, Ho?n B?ch đ?p: ?N? tỳ bạo gan l?n đi xin Vương gia, thế l? h?m nay ng?i mới sai A Tấn đưa tới.?

T?i cười, n?i: ?Ta thường ng?y xem mấy cuốn s?ch kia giải sầu cũng đủ lắm rồi, Thanh nh?n lực cao minh, những cuốn s?ch mang tới đều lời ?t ? nhiều, dư vị s?u xa, d?ng để đọc những khi rảnh rỗi l? tốt nhất. Sao muội c?n đi xin y nhiều s?ch thế n?y về l?m g???

Ho?n B?ch m?m chặt m?i, khẽ n?i: ?Tiểu thư dạy n? tỳ đọc s?ch được kh?ng??

T?i lật xem những cuốn s?ch m? muội ấy mang tới, thấy phần lớn đều l? c?c loại s?ch như Kinh Thi, Sở từ, Đường thi, Tống từ, c?n c? một số loại s?ch ?t tiếng tăm hơn như Tứ lục bi?n lệ, Nam Bắc diễm ph?, kh?ng khỏi cảm thấy c? ch?t kinh ngạc. Ho?n B?ch từ nhỏ đ? được cha cho ph?p c?ng t?i học tập trong thư ph?ng, do đ? trong số c?c thị nữ trong phủ, muội ấy l? người biết nhiều chữ nhất. C? điều, mẹ t?i n?i d? sao Ho?n B?ch cũng l? một a ho?n, học nhiều qu? cũng chẳng để l?m g? th?m, th?m v?o đ?, Ho?n B?ch trầm t?nh, th?ch những việc th?u th?a may v? hơn, cho n?n việc đọc s?ch dần bị g?c qua một b?n, cuối c?ng chỉ c? thể đọc viết, c?n việc ng?m thơ, viết từ th? kh?ng thể l?m được.

T?i kh?ng k?m được, ngạc nhi?n hỏi: ?Kh?ng phải trước giờ muội đều kh?ng th?ch học thơ từ ca ph? sao? Đang y?n đang l?nh cớ g? m? b?y giờ lại muốn học vậy??

Ho?n B?ch tho?ng lộ vẻ l?ng t?ng, rất nhanh sau đ? đ? b?nh tĩnh trở lại, mỉm cười, n?i: ?N? tỳ biết nhiều một ch?t về thơ từ ca ph? kh?ng tốt sao? Tiểu thư xưa nay vẫn lu?n th?ch mấy thứ n?y, nếu n? tỳ biết nhiều một ch?t th? sẽ c? thể tr? chuyện với tiểu thư nhiều hơn.? Kế đ? lại nở nụ cười tinh nghịch. ?B?y giờ tiểu thư đ? c? Vương gia bầu bạn, đương nhi?n l? giống như một cặp vợ chồng thần ti?n, chẳng lẽ v? thế m? kh?ng c?n cần n? tỳ nữa sao??

T?i nhất thời cứng họng, c?n c? ch?t dở kh?c dở cười, chợt lại nhớ đến chuyện mấy ng?y trước, lập tức hiểu r? nguồn cơn, b?n cười n?i: ?Muội đừng bịa ra những lời lăng nhăng ấy l?m g? cho nhọc sức. H?y n?i thật đi, h?m trước khi ta v? Thanh họa thơ, c? phải muội đứng ph?a sau đ? nghe thấy rồi kh?ng??

Hai m? Ho?n B?ch bất gi?c ửng hồng, tựa như b?ng đỗ quy?n m? muội ấy đang c?i tr?n b?i t?c. ?Tiểu thư đ? đo?n ra rồi, vậy n? tỳ cũng kh?ng giấu nữa. Tiểu thư v? Vương gia biết nhiều như vậy, cả ng?y đối đ?p với nhau, n? tỳ th? chẳng biết g?, lại nghe tiểu thư v? Vương gia họa thơ hay như vậy, cảm thấy m?nh cứ giống như kh?c gỗ đứng ở đ?, thật xấu hổ chết đi được.?

T?i đ? hết hẳn l?ng nghi hoặc, liền cười n?i: ?Muội đ? c? l?ng cầu tiến như vậy, tất nhi?n l? điều tốt nhất rồi. Chỉ cần muội muốn học, ta tất nhi?n sẵn l?ng dạy muội. C? điều?? T?i c? ch?t ?u sầu n?i tiếp: ?Con g?i m? xem nhiều thơ từ qu?, hiểu nhiều việc qu?, chỉ e nỗi sầu sẽ theo đ? m? tăng l?n.?

Ho?n B?ch nh?n ra ngo?i cửa sổ, sắc mặt b?nh tĩnh lạ thường, tựa như mặt nước hồ thu, b?n kh?e miệng tho?ng hiện nụ cười mỉm. ?Như thế d? sao cũng tốt hơn l? chẳng biết g?.?

Nỗi buồn của muội ấy ho?n to?n thể hiện ra ngo?i kh?ng ch?t giấu giếm, t?i chợt để ? tới b?ng đỗ quy?n diễm lệ muội ấy c?i tr?n t?c, l?ng thầm kinh h?i. Sau khi được Huyền Thanh tiện miệng khen một c?u, thường ng?y muội ấy chỉ d?ng mấy c?y kẹp t?c b?nh thường để kẹp t?c, c?c thứ đồ trang sức kh?c đều bỏ kh?ng d?ng nữa, chỉ c?i một b?ng đỗ quy?n l?n đầu, l?c th? hồng l?c th? đỏ, c?c loại m?u sắc đều thử hết một lượt.

Ch?t t?m tư của muội ấy t?i kh?ng phải l? kh?ng ph?t hiện ra, chỉ l?, Huyền Thanh tất nhi?n sẽ kh?ng để ? g? tới muội ấy, cũng sẽ kh?ng d?nh d?ng g? tới muội ấy. Đ? như vậy, ngay đến một ch?t t?m tư nhỏ b? như thế của muội ấy t?i cũng kh?ng cho ph?p tồn tại ư? Đi theo t?i, qu?ng đời c?n lại của muội ấy đ? c? độc v? th? thảm lắm rồi.

Hơn nữa, t?i phải mở miệng n?i với muội ấy như thế n?o đ?y? Ch?t t?m tư của muội ấy căn bản kh?ng ảnh hưởng g? tới việc t?i v? Huyền Thanh ở b?n nhau. Thương m?nh thương người, t?i rốt cuộc đ? lặng im kh?ng n?i một lời.

V? sự im lặng n?y, ngay đến t?i cũng kh?ng ph?t gi?c, tr?n đ?i h?ng l?ng m?y của t?i đ? thấp tho?ng một n?t sầu lo nh?n nhạt. Cho d? t?i biết r? Huyền Thanh đối xử tốt với Ho?n B?ch ho?n to?n l? bởi v? t?i nhưng t?m tư của Ho?n B?ch, d? t?i c? giả vờ kh?ng biết như thế n?o đi chăng nữa, rốt cuộc cũng biết rồi.

T?i cũng kh?ng c? ? định n?i việc n?y với Huyền Thanh, bởi nếu y biết được nhất định cũng sẽ kh? xử như t?i, m? một khi ch?ng t?i đều kh? xử, ngay cả Ho?n B?ch cũng chẳng d?̃ chịu g?. B?y giờ muội ấy đ? ph? th?c t?nh cảm của m?nh cho Huyền Thanh, t?i cũng chỉ c? thể coi như kh?ng biết m? th?i.

Trong sự bức bối ấy, thời gian cứ lặng lẽ tr?i qua, b?y giờ đ? l? thu muộn, l? phong chuyển m?u đỏ rực tạo n?n bức tranh hoa lệ nhất. T?i chợt thấy A Tấn đ?nh xe ngựa tới từ xa rồi g? dừng xe ngựa, cười n?i: ?Vương gia n?i cứ ở m?i trong ph?ng th? buồn ch?n lắm, liền sai n? t?i tới đ?y đ?n nương tử đi ngắm cảnh thu, nương tử l?n xe đi.?

Lần trước t?i chẳng qua v? t?m n?i một c?u, vậy m? y lại ghi nhớ trong l?ng. B?n ngo?i, trời đất đang đẹp như gấm v?c, đến kh?ng kh? cũng trở n?n ngọt ng?o, t?i kh?ng k?m được thầm xao động, liền v?o ph?ng thay ?o rồi l?n xe. Ho?n B?ch tất nhi?n cũng đi theo t?i, tay x?ch một bọc quần ?o nhỏ, quay lại n?i với Cận Tịch: ?Muội đi theo hầu hạ tiểu thư, tỷ ở lại tr?ng nh? nh?!?

Cận Tịch kh?ng c? dị nghị g?, chỉ đưa mắt chăm ch? nh?n t?i. T?i hiểu ? nhưng vẫn im lặng kh?ng tỏ vẻ g?.

T?i v? Ho?n B?ch che mặt bằng khăn trắng c?ng ngồi xe rời đi. Sự phồn hoa n?o nhiệt của chốn kinh th?nh lại lần nữa hiện ra trước mắt, t?i c? cảm gi?c như vừa được sang kiếp kh?c. Huyền Thanh bận ?o xanh đội mũ vải, ăn mặc như một thư sinh.

Ch?ng t?i đi tới L?ng uyển, một nơi c? kh? ?t người qua lại ở ngoại ? kinh th?nh, nghe đồn ở đ? c? tr?c Tương Phi[4] rất đẹp.

[4] Tương truyền vua Thuấn đi tuần ở Thương Ng? rồi băng h?, hai người vợ của vua Thuấn l? Nga Ho?ng v? b? Nữ Anh thương chồng than kh?c nơi s?ng Tương, nước mắt vẩy l?n c?y tr?c, từ đ? th?n tr?c c? đốm tuyệt đẹp, lo?i tr?c n?y v? thế m? được d?n ch?ng gần đ? đặt cho c?i t?n l? tr?c Tương Phi ? ND.

Đến nơi rồi, chỉ thấy b?ng tr?c biếc xanh, th?n tr?c lốm đốm những dấu tr?n hoặc m?u t?m, hoặc m?u trắng, hoặc m?u đỏ tươi, nh?n như những giọt nước mắt.

?Một c?nh tr?c nhỏ nhoi m? c? cả ng?n giọt lệ.? T?i cất lời cảm kh?i: ?Nh?n thấy rồi mới khiến người ta thương cảm kh?ng th?i.?

Ho?n B?ch đưa tay tới khẽ vuốt ve. ?Quả đ?ng l? hệt như những giọt nước mắt vậy.?

Huyền Thanh khẽ mỉm cười. ?Nga Ho?ng, Nữ Anh v? c?i chết của Thuấn m? than kh?c tới nhường n?y, t?nh cảm thực l? s?u đậm.?

Bộ đồ m?u xanh ngọc b?ch của Ho?n B?ch v? những c?y tr?c Tương Phi như t? điểm cho nhau, đ?i hoa tai phỉ th?y lại c?ng t?n l?n l?n da trắng ngần, Ho?n B?ch thấp giọng n?i: ?Thuấn thật l? c? ph?c, được một cặp tỷ muội như Nga Ho?ng v? Nữ Anh bầu bạn kề b?n. Cũng may m? bọn họ l? tỷ muội, do đ? mới c? thể chung sống h?a thuận b?n nhau, trở th?nh giai thoại.?

Tr?i tim t?i nẩy th?nh thịch một chặp, bất gi?c cảm thấy nh?i đau.

Huyền Thanh khẽ nở nụ cười mỉm. ?T?nh cảm s?u đậm của Nga Ho?ng v? Nữ Anh thực khiến người ta phải cảm th?n, chỉ l? c?i ph?c ấy của Thuấn kh?ng phải ai cũng c? thể c? được. Đối với hạng người ph?m như ta m? n?i, c? thể chung sống đến gi? với một người m? bản th?n vừa ? đ? l? điều đ?ng mừng lắm rồi!? Trong khi n?i, đ?i mắt y chứa chan t?nh cảm, chăm ch? nh?n t?i.

Ho?n B?ch tho?ng lộ vẻ buồn b?, ngay sau đ? lại cười tươi. ?C? c?u n?i n?y của c?ng tử, n? tỳ cũng c? thể y?n t?m thay trưởng tỷ rồi. Chỉ mong c?ng tử c? thể l?m như lời m?nh n?i, y?u thương trưởng tỷ cả đời.?

Những lời n?y của Ho?n B?ch, t?i ho?n to?n kh?ng ngờ tới, thế nhưng đ?y l? kết quả tốt nhất rồi. Bất kể muội ấy thật l?ng hay giả ?, t?i cũng sẽ m?i m?i cảm k?ch muội ấy v? c?u n?i n?y. Muội ấy đ? c? t?m ? như vậy, t?i h? tất c?n phải t?nh to?n việc muội ấy c?i một b?ng đỗ quy?n tr?n b?i t?c nữa.

Thế l? to?n th?n t?i đều nhẹ nh?m, vui vẻ đi thăm th? hết một lượt L?ng uyển, sau đ? thừa dịp trời c?n chưa tối m? thỏa ch? quay về.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...