Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
Chương 38: Kết ái[1]
T?i kể cho Cận Tịch nghe về Cố Giai Nghi. Cận Tịch nghe xong th? cau m?y hồi l?u rồi mới trầm ng?m n?i: ?Vương gia n?i đ?ng, chớ đ?nh rắn động cỏ, b?y giờ ch?ng ta c? l?m g? th? cũng v? ?ch, chỉ c? thể ở y?n chờ đợi thời cơ.?
T?i nghe xong th? chỉ im lặng, với Ho?n B?ch cũng ăn ? v? c?ng, kh?ng nhắc đến việc n?y lần n?o nữa. Chỉ l? thỉnh thoảng ?nh mắt giao nhau, nỗi đau nh? tan cửa n?t c?ng sự th? hận với kẻ địch trong hai ch?ng t?i đều bộc lộ r? r?ng, qua đ? ch?ng t?i lại c?ng hiểu r?, nh? họ Ch?n đ? suy bại đến mức n?y, chẳng ai c?n sức m? phản k?ch, duy c? tỷ muội ch?ng t?i l? vẫn ở kinh th?nh, cần nương tựa v?o nhau mới c? cơ hội b?o th? rửa hận.
Thế l? t?i cố sức k?m n?n, d? nỗi đau khổ v? căm hờn bùng l?n v? sực xuất hiện của Cố Giai Nghi vẫn nhỏ m?u từng ng?y. T?i hết l?ng nhẫn nại, đồng thời biến những nỗi đau đớn, căm hờn nơi đ?y l?ng ấy th?nh một c?y kim sắc b?n đ?m s?u v?o da thịt, im lặng chờ đợi thời cơ.
Trong sự k?m n?n v? dằn vặt của con tim, m?a đ?ng năm nay rốt cuộc đ? tới.
H?m nay trời c? tuyết nhỏ, Huyền Thanh cưỡi ngựa tới thăm t?i.
Trong thiền ph?ng, nến đỏ thắp th?nh đ?i, rực rỡ tựa cặp mắt chứa chan t?nh cảm. Tr?n b?n c? đặt một chiếc b?nh sứ lớn trắng tinh, b?n trong cắm đầy những c?nh mai xanh tỏa hương thoang thoảng, trang nh? v? c?ng. Dưới giường, l? lửa đang ch?y mạnh, trong ph?ng lại đặt th?m hai chậu lửa lớn, tiếng nổ ?lốp bốp? kh?ng ngừng vang l?n b?n tai, từ đ? tạo n?n khoảng kh?ng gian ấm ?p v? c?ng. B?n ngo?i gi? thổi mạnh, tuyết lất phất rơi, trong ph?ng lại ấm ?p như m?a xu?n, thực l? hai khung cảnh ho?n to?n tr?i ngược.
?nh nến m?u v?ng cam chiếu rọi một b?n, ngọn lửa thỉnh thoảng lại b?ng l?n dữ dội, khiến quầng s?ng tỏa ra cũng theo đ? m? nhẹ nh?ng lay động. Những tia s?ng tỏa ra chiếu l?n mặt người, ngo?i việc phủ l?n đ? một mảng m?u v?ng cam c?n khiến cảm gi?c ấm ?p tăng th?m.
T?i gi?p y cởi chiếc ?o cho?ng l?ng s?c m?u xanh sẫm tr?n người xuống, n?i: ?Vừa rồi xuống ngựa, sao huynh lại kh?ng cẩn thận như vậy chứ, chiếc ?o cho?ng đẹp như thế n?y m? lại bị r?ch mất một mảng.?
Y khẽ mỉm cười, ngồi xuống b?n cạnh t?i. ?Nghĩ tới việc đ? bốn ng?y nay kh?ng gặp n?ng, ta kh?ng khỏi c? ch?t n?n n?ng. Nhưng kh?ng sao, một chiếc ?o cho?ng c? l? g?.?
T?i đưa mắt nh?n y, n?i với giọng tr?ch m?c nhưng trong đ? đ? ngợp ? x?t xa: ?Đường n?i l?c tuyết rơi thế n?y vốn đ? kh? đi, ngựa lại dễ bị trượt ch?n, huynh h? tất phải tới đ?y, đợi th?m v?i ng?y nữa, tuyết tan rồi tới cũng c? hề g?. Lần nay l? r?ch ?o, lần sau chẳng may ng? ngựa bị thương th? biết l?m thế n?o?? Quầng mắt t?i bỗng đỏ ho. ?Huynh muốn muội ng?y ng?y phải lo lắng hay sao chứ??
Thấy t?i như vậy, y vội v?ng n?i ngay: ?Ta đồng ? với n?ng, lần sau ta sẽ cẩn thận. Ta cũng đ?u muốn m?nh bị thương, bị thương rồi sao c?n c? thể tới thăm n?ng được nữa.?
T?i kh?ng k?m được bật cười rồi liền hờn tr?ch: ?Mồm m?p t?p nhảy! Lần sau m? c?n kh?ng cẩn thận như vậy, xem ai chịu bỏ c?ng v? ?o cho huynh, người ta sẽ kệ huynh mặc ?o r?ch ra đường.? N?i rồi t?i liền kh?ng để ? đến y nữa, cẩn thận kh?u lại chỗ r?ch tr?n ?o cho?ng của y.
Y ngồi lặng lẽ nh?n t?i v? ?o. Sau khi xong xu?i, t?i lặng im một l?t rồi mới ngẩng l?n hỏi: ?Ng?y mai chẳng phải huynh đi rồi sao??
Y nghi?ng đầu suy nghĩ một ch?t rồi mới n?i: ?Đ?ng vậy, b?y giờ đ? sắp sang th?ng Gi?ng, bắt buộc phải đi rồi. D? sao năm nay ta cũng kh?ng thể ăn Tết ở kinh th?nh được.?
?Vậy?? T?i lưu luyến kh?ng th?i. ?Trong v?ng một th?ng c? thể quay về kh?ng??
Y tỉ mỉ t?nh to?n thời gian rồi liền nh?n t?i chăm ch?. ?Trong v?ng một th?ng ta nhất định sẽ quay về.?
?Ừm.? T?i ngồi ?m gối, lại d?ng c?y cạo bằng đồng gạt nhẹ tim nến, khiến n? s?ng hơn một ch?t, rồi mới chậm r?i n?i: ?Một th?ng sau, trăng sẽ lại tr?n th?m một lần.?
Huyền Thanh ?u yếm ?p tay l?n mu b?n tay t?i, khẽ n?i: ?Một th?ng sẽ tr?i qua rất nhanh th?i.? Y mỉm cười, nụ cười ấm ?p như l?n gi? xu?n. ?Ta đ? an b?i ổn thỏa rồi, lần n?y đợi sau khi quay về, ta sẽ c? thể đ?n n?ng rời khỏi nơi đ?y.?
T?i cả mừng, buột miệng thốt l?n: ?Thật thế sao??
?Thật!? Y lấy từ vạt ?o trước ngực ra một g?i giấy nhỏ, mở ra chỉ thấy b?n trong l? một loại bột trắng tỏa m?i thơm thoang thoảng. T?i t? m? hỏi: ?L? phấn thơm sao??
Y lắc đầu, tỏ vẻ kh? thần b?. ?Đ?y l? thuốc giả chết được ?n th?i y b?o chế, t?n gọi l? ?Thất nhật thất hồn t?n?, chế th?nh từ phấn hoa mạn đ? la, sau khi uống v?o sẽ giống như đ? chết, ho?n to?n ngừng thở, nhưng sau bảy ng?y h?n m?, người uống sẽ tự tỉnh lại.?
??n th?i y đ? tự tay b?o chế sao??
?Đ?ng vậy, cả qu? tr?nh ta đều tận mắt nh?n thấy y, y cũng hy vọng n?ng sớm c? thể rời khỏi nơi n?y.?
T?i thở ph?o nhẹ nh?m. ?Nếu l? huynh ấy tự tay b?o chế, vậy muội c? thể y?n t?m rồi?, sau đ? lại cất lời cảm kh?i, b?n trong c?n mang theo một tia vui vẻ. ?Huynh ấy rốt cuộc cũng bằng l?ng gi?p muội.?
Huyền Thanh cũng kh? cảm động. ??n th?i y đ? suy nghĩ cho ch?ng ta rất nhiều, quả thực cần phải cảm tạ y một phen. Ta đ? an b?i ổn thỏa, chỉ đợi ta trở về từ Điền Nam lần n?y l? mọi việc đều c? thể giải quyết.? Y ?m t?i v?o l?ng, trong mắt bừng l?n những tia s?ng rực rỡ. ?Ho?n Nhi, rốt cuộc ch?ng ta đ? c? thể ở b?n nhau suốt đời suốt kiếp rồi.?
?nh nến chiếu tới khiến l?ng người c?ng th?m ấm ?p, t?i cất giọng dịu d?ng như nước m?a xu?n: ?Đợi huynh trở về, đợi mọi việc xong cu?i, muội mới c? thể thực sự y?n t?m được, tới khi đ? ch?ng ta h?y cùng nhau b?n về vấn đề n?y.?
Y đưa mắt nh?n ngọn nến, n?i: ?Điền Nam ở ngay gần Nam Chiếu, B?i Di v? mấy bộ lạc l?n cận kh?c sau khi quy thuận đều được hợp nhất v?o Điền Nam. Mấy năm nay thi?n tai nh?n họa, l?ng người kh?ng y?n, hơn nữa từ Điền Nam ra khỏi Thiểm quan về ph?a bắc ch?nh l? cương vực của người H?ch H?ch, v?ng Điền Nam lại c? li?n quan trực tiếp đến gần một nửa sản lượng lương thực lương thảo v? tơ lụa của Đại Chu ta, một khi Đại Chu v? H?ch H?ch c? chiến tranh, đ? sẽ l? khu vực cực kỳ quan trọng. Nhưng cư d?n ở đ? kh? hỗn tạp, chỉ sợ c? gian tế của H?ch H?ch tr? trộn v?o để thăm d? tin tức của Đại Chu, do đ? ho?ng huynh hết sức phiền n?o. Th?n mẫu của ta sinh ra ở B?i Di, cũng chỉ c? ta mới c? thể tới đ? một chuyến để thị s?t d?n t?nh, xoa dịu l?ng người.? Y quay sang nh?n t?i, ?nh mắt thiết tha, n?i tiếp: ?Việc n?y li?n quan tới x? tắc, ta kh?ng thể kh?ng đi. Vả lại B?i Di d? sao cũng l? bộ tộc của mẫu th?n ta, trong th?n thể ta c? chảy một nửa d?ng m?u của người B?i Di, ta kh?ng thể kh?ng quản tới chuyện n?y.?
T?i gật đầu vẻ thấu hiểu, lại khẽ đặt ng?n tay trỏ l?n m?i y. ?Muội hiểu, trong triều chỉ c? huynh l? c? thể xử l? việc n?y một c?ch c?ng bằng hợp l?, chỉ c? m?nh huynh th?i?, sau đ? lại chăm ch? nh?n v?o mắt y. ?Chỉ c? một th?ng th?i, muội sẽ chờ huynh về.?
Y mỉm cười. ?Lần n?y đi Điền Nam, khi trở về, ta sẽ rẽ qua v?ng Xuy?n Thục thăm phụ th?n n?ng, để n?ng c? thể y?n t?m.?
T?i khẽ ?ưm? một tiếng, rồi liền khom người k?o g?c ?o của chiếc ?o gấm m?u xanh viền trắng của y l?n, lại k?o g?c ?o của m?nh l?n, trịnh trọng thắt n?t nối ch?ng lại, sau đ? mới cất tiếng ng?m bằng giọng chứa chan t?nh cảm: ?Đ? t?nh đầu ? hợp, l?ng cần thấu hiểu l?ng. Một độ phải biệt ly, ?o thắt mu?n ng?n n?t. Thắt cho thiếp thủy chung, thắt cho ch?ng về sớm.?
N?t thắt ấy nh?n như một đ?i tay gh?p lại th?nh h?nh tr?i tim, y chậm r?i tiếp lời: ?Mới hay thắt n?t ?o, chẳng bằng thắt n?t l?ng. Ngồi thắt đi cũng thắt, thắt đủ trọn trăm năm[2].?
[2] Mấy c?u n?y c?ng với mấy c?u b?n tr?n gh?p lại th?nh trọn vẹn một b?i Kết ?i của Mạnh Giao. Nguy?n văn H?n Việt: T?m t?m phục t?m t?m, kết ?i vụ tất th?m, nhất độ dự ly biệt, thi?n hồi kết y kh?m. Kết thiếp độc thủ ch?, kết qu?n tảo quy ?. Thủy tri kết y thường, bất như kết t?m tr?ng. Tọa kết diệc h?nh kết, kết tẫn b?ch tuế nguyệt ? ND.
T?i mỉm cười dịu d?ng nhưng đồng thời cũng cảm thấy chua x?t v? sự biệt ly, hệt như ngậm một quả mơ xanh v?o miệng, nhổ kh?ng nhổ được, nuốt cũng kh?ng nuốt được, chỉ đ?nh để mặc n? trong miệng, chua v?o tận đ?y l?ng.
T?i cố kiềm nước mắt, nằm trong l?ng y, b?n tay khẽ vuốt ve ống tay ?o của y, b?n tr?n lớp vải gấm m?u xanh đ? c? những đường hoa văn ngầm th?u b?ng tơ tằm trắng muốt, nếu kh?ng nh?n kĩ th? gần như kh?ng thể ph?t hiện ra.
Y cũng giống như t?i, đều th?ch m?u sắc tinh kh?i, thuần khiết n?y.
Hơi thở của y ở gần t?i biết mấy, trong thế giới của t?i, dường như chỉ c?n c? m?nh y, t?i khẽ n?i: ?Một độ phải biệt ly, ?o thắt mu?n ng?n n?t. Từ khi ở b?n nhau đến giờ chưa c? gi?y ph?t n?o phải ly biệt, vừa nghĩ đến việc phải xa nhau cho d? chỉ l? một thời gian ngắn th?i, muội cũng rất muốn buộc ?o của ch?ng ta lại mu?n ng?n lần, hy vọng con người cũng sẽ giống như n?t thắt tr?n ?o, kh?ng cần phải xa nhau.? Y khẽ h?n l?n đ?i mắt đang kh?p hờ của t?i, dịu d?ng rất mực. T?i lại n?i tiếp: ?Trước đ?y muội nghe di nương vốn l? người Giang Nam n?i, b?n bờ T?y Hồ ở H?ng Ch?u c? một c?y cầu, t?n gọi l? Trường Kiều.?
Huyền Thanh hỏi: ?C?y cầu ấy d?i lắm ???
T?i khẽ lắc đầu. ?Trường Kiều kỳ thực kh?ng hề d?i, theo như người d?n địa phương n?i, sỡ dĩ n? c? t?n l? Trường kiều l? bởi v? năm xưa đ?i t?nh nh?n Lương Sơn B? v? Ch?c Anh Đ?i đ? c?o biệt nhau tr?n c?y cầu n?y, cả hai đều v? c?ng lưu luyến n?n c?y cầu rất ngắn trở n?n d?i v? tận.? T?i mỉm cười, x?e tay đan v?o tay y, hai b?n tay nắm chặt, thổn thức n?i: ?T?m trạng buổi biệt ly, tự cổ ch? kim đều kh?ng c? g? đổi kh?c.?
Y vội bịt miệng t?i lại, cười, n?i: ?Ch?ng ta kh?ng giống Lương Sơn B? v? Ch?c Anh Đ?i đ?u nh?, bọn họ một người kh?c l?c bị gả chồng, một người thổ huyết mất sớm, cuối c?ng h?a bướm rồi rời khỏi nh?n gian, ch?ng ta may mắn hơn họ nhiều.?
Nghe y n?i vậy, t?i cũng lập tức cảm thấy kh?ng hay, vội cười, n?i: ?Muội chỉ n?i bừa vậy th?i m?, đ? chẳng qua l? một truyền thuyết, ch?ng ta nghe cho biết th?i.?
Y bật cười. ?Cũng phải, b?y giờ ta cứ hay cả nghĩ, kh?ng d?m nghe những lời xui xẻo. C? điều, qua đ? c? thể thấy tr?i tim của một nam tử khi bị nữ tử m? m?nh y?u giữ chặt lấy rồi th? sẽ kh? m? ph?ng kho?ng được.?
T?i ngẩng l?n nh?n y, cười tủm tỉm, n?i: ?Huynh cứ đi m? ph?ng kho?ng. Thanh H? Vương vốn nổi tiếng phong lưu, c?n kh?ng sợ kh?ng c? v? số nữ tử xinh đẹp nh?o tới hay sao??
Y thầm n?n n?ng, b?n đưa tay tới c? t?i. T?i vừa n? tr?nh vừa l?u bàu n?i: ?Huynh đ?ng l? thiếu t?nh h?i hước m?, vừa n?i thế th?i đ? kh?ng chịu được, b?y giờ c?n ức hiếp muội nữa, nhất định l? thẹn qu? h?a giận rồi.?
Y giữ chặt t?i m? c?, lại trừng mắt nh?n t?i. ?Ta thẹn qu? h?a giận bao giờ??
T?i cười vang kh?ng ngớt, kh?ng khỏi c? ch?t n?n n?ng, n?i: ?Cứ n?i chuyện b?nh thường l? được, huynh l?m thế n?y c?n ra sao nữa.?
Vạt ?o của y v? vạt ?o của t?i vốn đ? được buộc v?o nhau, vừa rồi t?i đứng dậy liền bị vướng, cả hai c?ng ng? xuống, một nửa th?n thể y đ? l?n người t?i, cả hai người c?ng nằm tr?n giường, tư thế v? c?ng mờ ?m. Y ở c?ch t?i rất gần nhưng lại kh?ng chịu tr?nh ra, chỉ n?i: ?Muội c?n n?i linh tinh nữa kh?ng??
T?i đ?nh năn nỉ: ?Huynh tr?nh ra trước đi, coi như muội đ? n?i linh tinh rồi.?
Y đưa mắt nh?n vạt ?o, rồi liền cười rộ chỉ tay v?o n?t thắt b?n tr?n. ?C?i n?y l? tự n?ng thắt cơ m?.? Thấy t?i c?ng c? vẻ thẹn th?ng hơn, y liền nh?o mũi t?i một c?i, trong mắt ?nh l?n vẻ tinh nghịch. ?Đợi l?t nữa n?ng m? c?n linh tinh, ta nhất định sẽ v?o c?i mũi n?y của n?ng xuống, xem n?ng c?n d?m nghịch ngợm nữa kh?ng.?
Thừa l?c y kh?ng ch? ?, t?i vội đẩy y ra, vuốt phẳng lại vạt ?o, miệng cười tủm tỉm, liếc mắt nh?n y. ?C? huynh n?i linh tinh th? c?, l? ai nghịch ngợm n?o??
Y lại đưa tay ?m lấy t?i, tr?n đụng v?o tr?n t?i, ng?n tay chỉ v?o n?t thắt nơi vạt ?o. ?Mới hay thắt n?t ?o, chẳng bằng thắt n?t l?ng. B?y giờ n?ng đ? thấy c?u n?y đ?ng chưa??
T?i hậm hực lườm y một c?i, rốt cuộc kh?ng k?m được phải bật cười, ngoảnh đầu đi hướng kh?c, suy nghĩ một ch?t rồi mới chậm r?i n?i: ?Khi huynh quay về chắc đ? gần tới th?ng Hai rồi?, sau đ? khẽ ng?m: ?Tr?n đồng hoa nở, c? thể chầm chậm quay về.?
?Tr?n đồng tuy hoa đ? nở nhưng xin h?y sớm quay về.? Trong l?ng t?i tr?o d?ng nỗi dịu d?ng m? thương cảm, thấp giọng n?i: ?Bởi v? c? muội chờ huynh ở nơi đ?y.?
B?n tay y ?p l?n m? t?i, rất ấm ?p, dường như da thịt y v? da thịt t?i đ? h?a l?m một. Y gh? tai t?i, khẽ n?i: ?Ng?y n?o n?ng c?n ở đ?y, ng?y đ? ta sẽ c?n một l?ng mong c? thể quay về. Ngay đến Ngự Phong của ta cũng cần phải đưa ta vượt qua ng?n dặm về đ?y, bất cứ thứ hương hoa g? cũng kh?ng thể giữ lại được.?
T?i khẽ ?ưm? một tiếng, v?i đầu v?o l?ng y, thầm nghĩ chỉ cần chờ tới l?c y quay về, t?i v? y sẽ c? thể sớm tối b?n nhau, trong l?ng bất gi?c tr?o d?ng nỗi cảm x?c ngọt ng?o v? tận.
Ngo?i cửa sổ, trời tối đen như mực, tuyết rơi c?ng l?c c?ng lớn, đạp v?o lớp giấy d?n cửa sổ l?m vang l?n những tiếng so?n soạt nh? nhẹ, như h?a l?m một với tiếng thở dồn dập của y. Chậu lửa l?c n?y đang ch?y mạnh, căn ph?ng lại c?ng ấm ?p, xu?n sắc tr?n ngập.
Chẳng biết qua bao l?u, A Tấn b?n ngo?i g? cửa mấy lần, t?i mơ m?ng trở m?nh, đột nhi?n nghĩ ra A Tấn đang giục Huyền Thanh quay về vương phủ. T?i thầm kinh h?i, như bị một chậu nước lạnh giội thẳng xuống đầu, sau nh?y mắt đ? tỉnh t?o trở lại.
Y chậm r?i xoay người, cho?ng c?nh tay qua, ?m chặt t?i v?o l?ng, kh?ng chịu bu?ng lơi.
Trong l?ng bỗng tr?o d?ng nỗi buồn man m?c, t?i khẽ tựa đầu v?o ngực y. B?n ngo?i cửa, A Tấn cất tiếng th?c giục, giọng đ? lớn hơn: ?Vương gia phải dậy rồi, ch?ng ta c?n cần về vương phủ nữa, d? sao cũng kh?ng th?̉ xuất ph?t từ đ?y được.?
Trong giấc mộng, Huyền Thanh hơi cau m?y, t?i kh?ng muốn th?c giục y, vội v?ng nhắm mắt, giả vờ như thể vẫn đang ngủ say.
Một l?t sau, b?n cạnh vẫn tĩnh lặng, Huyền Thanh chẳng hề động đậy. T?i chậm r?i mở mắt, thấy y l?c n?y đ? tỉnh rồi, đang nh?n t?i bằng cặp mắt chứa chan t?nh cảm.
T?i nhất thời thẹn th?ng, l? nh? n?i: ?Huynh tỉnh rồi??
Y khẽ gật đầu, lại c?i xuống h?n l?n tr?n t?i, c?nh tay đang ?m t?i c?ng d?ng sức hơn. Y gh? tai t?i, khẽ n?i: ?C?n chưa ly biệt, ta đ? cảm thấy đắng cay rồi!?
T?i cố k?m n?n nỗi chua x?t trong l?ng, nhẹ nh?ng cất tiếng: ?Trước đắng sau ngọt. Thanh, đợi huynh trở về, ch?ng ta sẽ c? thể vĩnh viễn b?n nhau, kh?ng c?n phải chia ly nữa, đ?ng vậy kh?ng n?o??
Huyền Thanh gật đầu thật mạnh, cất giọng ki?n định n?i: ?Đ?ng vậy, đợi ta quay về, ta v? n?ng sẽ kh?ng bao giờ chia ly nữa.?
Nỗi mừng vui nơi đ?y l?ng t?i tựa như b?ng hoa nở rộ trong sự chua x?t, c?ng nở c?ng xuống thấp hơn, gần như ch?m nghỉm giữa v? số bụi bặm. Nhưng nỗi vui mừng ấy ngay đến c?t bụi tr?n thế gian n?y cũng kh?ng thể v?i l?́ được, đ? l? cảm gi?c tr?n ngập trong tim, khiến t?i v? c?ng x?c động.
T?i đẩy c?nh tay y ra, khẽ n?i: ?A Tấn đ? ở b?n ngo?i đ? n?n n?ng lắm rồi, huynh mau dậy đi, đừng chần chừ th?m nữa.? Giọng t?i hạ thấp, nhỏ như muỗi k?u: ?Ch?ng ta b?n nhau kh?ng chỉ l?c n?y.?
Y vừa n?i vừa đặt xuống m? t?i những nụ h?n d?y đặc như mưa. ?Hai t?nh v? phỏng l?u d?i, đ?u cứ phải mai mai tối tối[3]. N?ng kh?ng biết đ?u, b?y giờ ta căm gh?t c?u thơ n?y v? c?ng. Đợi một thời gian nữa, ch?ng ta thực sự c? thể mai mai tối tối b?n nhau rồi.?
[3] Tr?ch Thước kiều ti?n, Tần Qu?n, dịch thơ Nguyễn Xu?n Tảo. Nguy?n văn H?n Việt: Lưỡng t?nh nhược tại trường cửu thời, hựu khởi tại tri?u tri?u mộ mộ ? ND.
T?i tựa người v?o ngực y, nước mắt thiếu ch?t nữa l? ch? tu?n rơi. T?i trịnh trọng n?i: ?Ch?ng ta ngoắc tay n?o!?
Y bật cười, nh?o mũi t?i một c?i. ?Cứ như trẻ con vậy?, nhưng vẫn rất trịnh trọng ngoắc tay với t?i. ?Ta trước nay chưa từng nuốt lời với n?ng bao giờ.?
T?i mỉm cười, đ?ng vậy, y quả thực chưa từng nuốt lời với t?i.
Thanh đ? đ?p ứng chuyện g? với t?i, trước giờ đều lu?n l?m được, t?i rất y?n t?m.
Y đứng dậy, b?n tay y vốn ?p tr?n mu b?n tay t?i, đ? ?p cả một đ?m rồi, trong khoảnh khắc hai b?n tay rời nhau, t?i bỗng cảm thấy như c? thứ g? đ? đ? bị t?ch rời khỏi th?n thể của m?nh vậy. Tr?i tim t?i bỗng giật th?t, chừng như đ? nứt toạc ra, cả th?n thể đều trở n?n trống rỗng đến kh? tả.
Cảm gi?c khi y rời khỏi t?i, khi hai l?n da t?ch khỏi nhau ấy thật v? c?ng dữ dội, như thể l?n da của t?i v? y vốn n?n ở chung một chỗ với nhau. Từ mu b?n tay t?i bỗng truyền tới cảm gi?c n?ng bỏng, tựa như bị một miếng sắt n?ng ấn v?o, m? b?n tay y dường như vẫn c?n đặt tr?n mu b?n tay t?i vậy. Sự kh? chịu trong l?ng t?i bất gi?c c?ng th?m nồng đậm.
Khi ngẩng l?n, t?i thấy y đ? mặc xong ?o lót, đang nh?n chiếc ?o kho?c ngo?i treo tr?n gi? ?o trước giường m? mỉm cười th?ch th?. T?i đưa mắt nh?n qua, cũng kh?ng k?m được cười ph? một tiếng.
Th? ra tối qua trước khi đi ngủ, ?o của t?i v? ?o của y đ? được treo t?ch ri?ng ra, nhưng b?y giờ buộc chung một chỗ.
T?i khẽ cười, n?i: ?Mới hay thắt n?t ?o, chẳng bằng thắt n?t l?ng. Huynh đ? n?i với muội như vậy, kh?ng ngờ vẫn l?m việc n?y.?
Y xoay người lại, dưới ?nh b?nh minh, khu?n mặt tuấn t? của y tựa như tia nắng đầu ti?n chiếu tới từ nơi ch?n trời. ?L?ng đ? thắt n?t rồi nhưng ta c?n muốn thắt th?m n?t ?o nữa. N?ng c? cảm thấy ta tham lam qu? kh?ng??
T?i tho?ng ch?t thẹn th?ng nhưng vẫn nở nụ cười vui vẻ. ?D? huynh tham lam, muội cũng th?ch c?i sự tham lam ấy của huynh.?
T?i chậm r?i cởi n?t thắt tr?n chiếc ?o ra, tự tay kho?c l?n người cho y, dịu d?ng n?i: ?Huynh mặc v?o đi!?
Y ăn mặc chỉnh tề xong, lại n?i th?m lần nữa: ?N?ng đợi ta về nh?!?
T?i gật đầu thật mạnh, lại khẽ h?n l?n m?i y một c?i. ?Muội sẽ đợi huynh.?