Hậu Cung Chân Hoàn Truyện

Chương 34: Trên đồng hoa nở


Chương trước Chương tiếp

Dịp th?ng Ba, th?ng Tư l? thời điểm đ?o đỏ liễu xanh, hương thơm b?t ng?t.

T?i thấy b?n ngo?i trời m?y đẹp như tranh vẽ, kh?ng k?m được cười, n?i: ?B?n ngo?i cảnh đẹp thế n?y, cứ ngồi m?i trong ph?ng thật l? một điều đ?ng tiếc?, rồi lại hỏi: ?Sao kh?ng thấy Cận Tịch đ?u thế??

Ho?n B?ch cười, n?i: ?Tiểu thư qu?n rồi sao? Cận Tịch đ? ra ngo?i h?i rau tề th?i, n?i l? để tối đến g?i một ?t ho?nh th?nh nh?n tề th?i m?. N? tỳ b?y giờ đang chuẩn bị đi nh?o bột đ?y. Tiểu thư kh?ng c? việc g? l?m, chi bằng ra ngo?i đi dạo một ch?t cho khu?y khỏa.?

T?i đưa tay vuốt nhẹ m?i t?c, đứng dậy n?i: ?Cũng tốt, b?n ngo?i hoa đang nở rộ, ta đi h?i một ?t về cắm v?o b?nh.?

Ho?n B?ch nở nụ cười tươi. ?Vậy th? hay qu?, ngo?i kia trăm hoa đua nở, khiến cho căn ph?ng n?y của ch?ng ta c? vẻ lạnh lẽo qu? chừng.?

Thế rồi t?i b?n cất bước ra ngo?i, h?a m?nh v?o cảnh xu?n đẹp đẽ, l?c n?y tất cả trời m?y non nước đều tr?n đầy sinh kh?, nơi nơi ngợp những b?ng hoa, ở trong cung, to?n bộ hoa cỏ đều phải qua b?n tay cắt tỉa của những người thợ kh?o để hợp với nghi lễ của cung đ?nh, đẹp th? đẹp nhưng d? g? cũng đ? mất đi vẻ tự nhi?n.

C?n những b?ng hoa giữa chốn n?i rừng quanh t?i l?c n?y đều được thoải m?i vươn m?nh đ?n gi?, c?nh l? tốt tươi, tr?n đầy sức sống. Giữa trời đất bao la, thỉnh thoảng lại c? một cơn gi? thổi tới, mang theo m?i hương hoa cỏ thanh t?n, ngọt ng?o v? hạn.

Đưa mắt nh?n v?̀ ph?a xa, dưới n?i đồng ruộng b?t ng?t, nơi th? trồng l?a biếc xanh, nơi lại trồng cải v?ng rộm, hai m?u xanh v? v?ng đan xen nhau, tr?ng như một dải gấm trải d?i mi?n man v? c?ng rực rỡ.

T?i bất gi?c khẽ nở nụ cười, thầm nghĩ năm nay chắc sẽ lại c? một vụ m?a bội thu.

T?i v? tư bước đi tr?n con đường nhỏ, l?c th? h?i v?i b?ng hoa anh đ?o dại nở hoa trắng muốt, l?c lại h?i mấy b?ng nhị nguyệt lan m?u t?m nhạt, c? l?c lại tiện tay bẻ một nh?nh cỏ biếc xanh, cứ thế ?m tất thảy trong l?ng, bước đi chậm r?i, t?m trạng vui vẻ v? c?ng.

L?c n?y cảnh xu?n đương đẹp, nơi n?o cũng ngợp đầy sắc xu?n, hoa dại tỏa hương b?t ng?t, khiến người ta l?ng xiết m? say, chẳng muốn quay về. Giữa kh?ng trung thỉnh thoảng lại c? chim ch?c bay qua, khi oanh khi yến, lưu lại những tiếng h?t v?o von, thoắt hiện rồi chợt mất. T?i l?c n?y đ? h?a m?nh v?o cảnh sắc xung quanh, gần như đắm đuối, cảm thấy ngay cả non nước v? tri cũng trở n?n hữu t?nh, đang thiết tha mời gọi t?i dạo bước.

T?i chậm r?i bước đi, chợt để ? thấy sắc trời ph?a đằng xa đ? dần chuyển th?nh m?u đỏ, thỉnh thoảng lại c? v?i l?n kh?i bếp nơi ch?n n?i bốc l?n, liền biết rằng thời gian đ? kh?ng c?n sớm nữa, đ?nh ?m theo b? hoa, thả bước trở về.

Khi t?i về đến thiền ph?ng th? Cận Tịch cũng đ? quay trở lại, đang c?ng Ho?n B?ch bận rộn b?n bếp, m?i thơm ngọt ng?o đặc biệt của rau tề th?i kh?ng ngớt bay ra. Nghe thấy tiếng t?i mở cửa, hai người bọn họ liền ngoảnh đầu nh?n qua, Cận Tịch cười, n?i: ?Nương tử về muộn mất rồi, Vương gia vừa mới tới đ?y xong đấy!?

T?i tho?ng ngạc nhi?n, đồng thời c?n c? ch?t hụt hẫng, ?Sao lại tới đ?y đột ngột như vậy??

Cận Tịch chậm r?i n?i: ?Vương gia c? vẻ rất n?n n?ng, quay về cũng rất vội v?ng, dường như phải t?m một c?i cớ n?o đ? mới c? thể qua đ?y, l?c n?y chắc đ? tới An T? qu?n của Th?i phi rồi.?

T?i khẽ ?ồ? một tiếng, biết l? lỡ mất cơ hội gặp y, t?m trạng kh?ng khỏi c? ch?t buồn b?, nhưng cũng kh?ng muốn để Ho?n B?ch v? Cận Tịch nh?n ra, liền lẳng lặng đi t?m một chiếc b?nh, cẩn thận cắm từng b?ng hoa v?o, lại tưới nước cẩn thận rồi mới hỏi: ?Khi tới đ?y, Vương gia c? n?i g? kh?ng??

Ho?n B?ch đ?p: ?L?c tới, Vương gia c? hỏi l? tiểu thư đi đ?u rồi, n? tỳ c?n định đi t?m nhưng Vương gia lại n?i ngọn n?i n?y lớn như vậy, sợ l? nhất thời kh?ng t?m thấy được, hơn nữa tiểu thư đ? ra ngo?i ngắm cảnh, nửa chừng t?m về chỉ e sẽ l?m hỏng mất nh? hứng của tiểu thư. Sau đ?, Vương gia lại đợi th?m một l?t rồi A Tấn đến giục, thế l? đ?nh rời đi. Ng?i kh?ng n?i g? th?m, chỉ viết mấy chữ để lại tr?n b?n, tiểu thư cứ qua đ? xem th? biết.?

T?i kh?ng gặp được y, lại biết y đ? chờ t?i, liền c?ng th?m bồi hồi, hụt hẫng. Y tới được một chuyến cũng chẳng dễ d?ng g?, lại bỏ lỡ như vậy, lần sau gặp mặt thật chẳng biết phải chờ đến bao giờ. Th?i th? c? một bức thư cũng tốt, c?n hơn l? kh?ng c? g?.

Thế rồi t?i b?n cầm lấy bức thư, mở ra xem, tr?n tờ giấy trắng tinh chỉ c? một d?ng ngắn ngủi: ?Tr?n đồng hoa nở, n?ng cứ chầm chậm quay về[1].?

[1] Đ?y l? lời tr?n một bức thư m? Ng? Việt Vương Tiền Lưu thời Ngũ Đại gửi cho Vương phi Đới thị của m?nh. Tương truyền, Tiền Lưu v? Đới thị cực kỳ ?n ?i, m? Đới thị lại l? một người rất y?u qu? qu? hương, n?n m?a xu?n mỗi năm Đới thị đều phải về thăm qu? xa một lần. H?m ấy Tiền Lưu xuất cung, thấy dưới ch?n n?i Phượng Ho?ng v? b?n bờ T?y Hồ trăm hoa đua nở, mu?n hồng ng?n t?a, bất gi?c nhớ tới việc đ? nhiều ng?y kh?ng gặp ?i phi, liền quay về viết một bức thư gửi n?ng. Lời tr?n thư tuy ngắn ngủi nhưng lại v? c?ng tinh tế v? chứa chan t?nh cảm, khiến Đới thị đọc xong liền nhỏ lệ hai h?ng. Về sau, chuyện n?y lan truyền ra ngo?i, trở th?nh giai thoại, c?n được cải bi?n th?nh d?n ca, lưu truyền rất rộng trong d?n gian ? ND.

Dường như c? một d?ng nước ngọt ng?o đang từ từ chảy v?o tim t?i, khiến n? trở n?n ấm ?p v? mềm mại, rồi sau đ? mọc ra những c?nh hoa xu?n tươi đẹp nhất.

Y biết r? muốn t?m ra t?i giữa v?ng n?i non n?y kỳ thực kh?ng c? g? kh?, chỉ cần đến nơi n?o nhiều hoa l? sẽ t?m thấy t?i ngay. Thế nhưng, y vẫn t?nh nguyện ở lại đ?y lặng lẽ chờ đợi, chứ kh?ng muốn cắt ngang t?m trạng vui vẻ của t?i khi ngắm hoa xu?n.

Y cứ thế ngồi đ?y trong im lặng, hy vọng t?i sẽ về sớm.

Sự tinh tế của y, t?nh cảm ch?n th?nh v? ấm ?p của y khiến t?i thiếu ch?t nữa kh?ng k?m nỗi hai h?ng lệ n?ng.

Kh?ng ngờ t?nh y?u m? y d?nh cho t?i lại bao dung v? gi?u sự nhẫn nại đến nhường n?y.

Những b?ng hoa giữa đồng đều đ? nở, n?ng c? thể chậm r?i ngắm hoa, kh?ng cần n?n n?ng quay về. T?i cảm nhận dường như y đang khẽ rủ rỉ những lời như vậy b?n tai t?i.

Tr?n đồng hoa nở, mu?n hồng ngh?n t?a, y sẽ đứng ở đầu b?n kia của biển hoa b?t ng?t m? chờ đợi t?i.

Trong l?c chờ đợi, hẳn y đ? mang theo một ch?t tương tư, một ch?t mong chờ, v? c?n cả một ch?t c? đơn, tất thảy đều chỉ v? muốn chờ t?i rong chơi trở về.

Ho?n B?ch thấy t?i th?́t thần, vội bước tới hỏi: ?Tiểu thư sao vậy??

T?i mỉm cười vui vẻ, khẽ n?i: ?Kh?ng c? g?. Con bồ c?u lần trước Vương gia cho người đưa tới đ?u rồi??

Ho?n B?ch đ?p: ?Đang ăn k? b?n ngo?i kia k?a, để n? tỳ mang n? v?o đ?y.? N?i rồi liền xoay người đi ?m con bồ c?u đ? v?o.

Con bồ c?u trắng muốt vẫn đang k?u ?c?c cu? kh?ng ngớt. T?i đi lấy một tờ giấy, cầm b?t viết: ?Nước tựa nh?n ba ngang, non tựa my phong tụ. Muốn hỏi người đi tới chỗ nao, mi mắt đăm đăm đ?[2].?

[2] Tr?ch Bốc to?n tử, Vương Quan, dịch thơ Nguyễn Ch? Viễn. Nguy?n văn H?n Việt: Thủy thị nh?n ba ho?nh, sơn thị my phong tụ. Dục vấn h?nh nh?n khứ na bi?n, mi nh?n doanh doanh xứ ? ND.

L?ng thầm xao động, t?i cảm thấy như thế n?y h?y c?n chưa đủ, liền lật tờ giấy sang mặt b?n kia, viết th?m mấy h?ng chữ nhỏ. ?M?y ch?ng tựa rặng ngon xanh, ?nh mắt như l?n nước biếc. Muốn hỏi người ta tới nơi nao, th? rằng lu?n trong mắt ch?ng chưa từng đổi kh?c. Lần n?y lỡ dịp gặp nhau, ng?y sau c?ng ch?ng hội ngộ, mong ở nơi b?t ng?t cỏ hoa.?

Viết xong, t?i bất gi?c mỉm cười rồi cẩn thận cuộn tờ giấy đ? lại, nh?t v?o trong chiếc ống tr?c nhỏ buộc b?n ch?n tr?i con chim bồ c?u, sau đ? cười, n?i với Ho?n B?ch: ?Con bồ c?u n?y chắc biết đường bay về chứ nhỉ??

Ho?n B?ch cười đ?p: ?A Tấn đ? phải tốn rất nhiều t?m sức mới huấn luyện được n? đấy, chắc sẽ kh?ng ngốc qu? đ?u!?

T?i ?m con bồ c?u đi ra ngo?i cửa, thấy những rặng n?i non ẩn hiện dưới ?nh t? dương, sắc trời tối dần, b?n thả cho con bồ c?u bay đi. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim t?i dường như cũng rời khỏi cơ thể m? bay theo n?.

Ng?y h?m sau, trời trong nắng ấm. Huyền Thanh th?nh l?nh xuất hiện trước mặt t?i, nơi tay ?o c?n vương m?i thơm của hoa xu?n.

T?i vừa ngạc nhi?n vừa vui mừng. ?Sao huynh lại đột nhi?n tới đ?y thế??

Y nở nụ cười rạng rỡ, nắm lấy b?n tay t?i. ?Sau khi nhận được thư của n?ng, ta suy nghĩ suốt một đ?m m? vẫn chẳng nghĩ ra n?n trả lời thế n?o mới phải, đ?nh tự m?nh tới đ?y.? Tr?n khu?n mặt y tr?n ngập vẻ khoan kho?i. ?Chỉ tiếc l? ch?ng ta kh?ng thể hội ngộ ở một nơi b?t ng?t cỏ hoa.?

C? g? quan trọng đ?u, y tới đ?y, vốn đ? mang tới cho t?i một miền cỏ hoa b?t ng?t rồi.

Kỳ thực, giữa s?n c? một gốc đ?o gi? đang nở hoa rạng rỡ, một cơn gi? nhẹ thổi tới, những c?nh đ?o hồng lất phất tung bay, đất trời ngợp giữa m?u hồng của hoa đ?o v? m?u v?ng ươm của nắng.

B?n dưới ? cửa sổ trong thiền ph?ng, y trịnh trọng r?t từ trong tay ?o ra một vật.

Đ? l? một tấm thiệp hợp h?n m?u đỏ, ch?nh giữa c? h?nh một cặp uy?n ương ?n ?i, phần r?a th? vẽ h?nh phượng ho?ng c?ng bay, chỉ vợ chồng h?a hợp; nền của tấm thiệp c?n c? hoa văn sen mọc c?ng gốc, ngụ ? nhiều con nhiều ph?c, ?n ?i triền mi?n.

Huyền Thanh đưa tay tr?i nắm lấy b?n tay t?i, tay phải cầm b?t chậm r?i viết từng n?t xuống tấm thiệp m?u đỏ đ?:

Huyền Thanh ? Ch?n Ho?n

Trọn đời ước hẹn, m?i m?i b?n nhau.

Nhưng con chữ như khắc tr?n tờ giấy, hằn sang cả mặt sau. Mỗi n?t chữ đều c? thể nh?n thấy r? r?ng, đồng thời lại như lờ mờ kh? thấy. L?c n?y, người t?i trở n?n mềm nhũn, t?m trạng xao xuyến kh?ng th?i, tựa như l?c được cha dẫn đi xem cảnh thủy triều hồi nhỏ, nước triều ở s?ng Tiền Đường như mu?n v?n con ngựa c?ng lao đi, mang tới cho t?i một sự chấn động kh? tả, mắt t?i rơm rớm lệ, trong l?ng chợt tr?o d?ng nỗi bi thương.

T?i nắm chặt lấy b?n tay y, nức nở n?i: ?Muội l? người bị ho?ng huynh của huynh ruồng bỏ, tiền đồ chẳng biết thế n?o, huynh việc g? phải đối tốt với muội như vậy chứ??

Huyền Thanh ?m t?i v?o l?ng, ống tay ?o của chiếc ?o đơn m?u đỏ cọ x?t nh? nhẹ với chiếc ?o ni c? c?ng m?i t?c bị bu?ng x?a của t?i. Nước mắt t?i rơi xuống ?o y, lo?ng c?i đ? bị h?t sạch, chỉ để lại một mảng m?u hơi sẫm, chừng như đ? ho?n to?n biến mất khỏi thế gian.

?Cho d? tiền đồ chẳng biết thế n?o th? đ?y cũng l? t?m ? ch?n th?nh nhất của ta.? Giọng của y cũng trở n?n nghẹn ng?o: ?Ho?n Nhi, tr?n thế gian n?y, ta chỉ cần m?nh n?ng th?i.?

T?i im lặng, chợt nở nụ cười rạng rỡ, hai tay c?ng qu?ng qua cổ y, chăm ch? nh?n v?o b?ng d?ng t?i trong đ?i mắt y. Huyền Thanh cũng kh?ng n?i năng g?, ?nh mắt dừng lại tr?n khu?n mặt t?i, đ?i mắt đen l?y như đầm nước trong veo s?u kh?ng thấy đ?y, b?n trong duy chỉ c? b?ng d?ng của t?i c?ng những tia t?nh ? mặn nồng. B?n ngo?i thiền ph?ng, hoa đ?o đang nở rộ, m?u hồng tr?n ngập giữa đất trời c?ng từng l?n hương thơm thoang thoảng, sắc xu?n ngập tr?n. T?i tựa m? m?nh v?o bờ vai y, đ?i tay y d?ng sức c?ng l?c c?ng mạnh, ?m chặt lấy t?i, chặt v? c?ng, như thể đời n?y kiếp n?y ch?ng t?i chằng bao giờ c?n cơ hội b?n nhau nữa. L?̀ng ngực t?i c? cảm gi?c nh?i đau v? bị ?m qu? chặt nhưng c?ng với sự đau đớn ấy, trong l?ng t?i c?n c? một nỗi mừng vui kh? mi?u tả bằng lời.

Sự mừng vui đ? ngợp khắp đất trời, trước mắt chỉ to?n h?nh ảnh đ?i uy?n ương ban n?y, ch?ng tựa cổ cọ đầu, tột c?ng ?n ?i? Rồi c?n cặp hoa sen liền gốc, cả hai b?ng hoa đều đang nở rộ, c?nh hoa cứ chậm r?i rơi, cuối c?ng để lộ ra phần nhụy trắng ngần, trắng như miếng ngọc mỡ d? Chiếc m?c đồng treo m?n khẽ lay động, bức m?n m?u trắng bu?ng xuống nhẹ nh?ng? Phượng ho?ng c?ng bay?

Ngo?i s?n, những c?nh hoa đ?o m?u hồng phấn rơi lả tả giữa gi? xu?n, tựa như cơn mưa hoa l?ng mạn? Trong m?n, một đ?i ch?n thon d?i đang duỗi thẳng, cảnh sắc ướt ?t v? ngợp đầy sắc xu?n? Những tiếng thở nặng nề của nam nh?n vang l?n kh?ng ngớt? T?i ngẩng đầu nh?n bứ tượng Quan ?m tạc bằng bạch ngọc đặt tr?n b?n rồi lại cúi đầu im lặng, b? ấy cũng kh?ng n?i năng g? Tr?ng hạt l?m bằng gỗ trầm hương đặt đầu giường tr?ng như một con rắn đang cuộn m?nh lặng lẽ, khi nhắm mắt lại, t?i tiện tay gạt văng n? xuống đất, l?m ph?t ra những tiếng lộc cộc nhẹ nh?ng.

T?i r?n r?n trở dậy mặc quần ?o, sau khi xong xu?i, ng? sang thấy Huyền Thanh hai mắt vẫn nhắm, h?t thở đều đều, dường như c?n đang ngủ say. T?i tới ngồi trước chiếc b?n trang điểm, mở hộp đồ trang sức đ? phủ đầy bụi l?u ng?y ra. Những m?n đồ ch?u ngọc kia đ? bị t?i bỏ qu?n kh?ng ng? ng?ng g? tới từ kh? l?u rồi, l?c n?y nh?n thấy, kh?ng k?m được cảm thấy rực rỡ kh?n tả, ho?n to?n kh?ng c?n cảm gi?c gay mắt nữa. Tất cả những thứ trong hộp đều l? đồ qu? gi? của t?i khi v?o cung, kh?ng thiếu thứ g?. Mặc d? mấy năm trong cung từng được Huyền Lăng ban cho v? số m?n đồ qu? b?u nhưng tất thảy t?i đều để lại, ngay cả c?y tr?m v?ng h?nh hoa hồng m? t?i vốn lu?n y?u th?ch cũng chẳng mang theo.

Những thứ g? li?n quan đến Huyền Lăng, c? thể bỏ lại được t?i đều đ? bỏ lại.

Ngồi trước gương chậm r?i chải chuốt, trang điểm, đ? l?u lắm t?i kh?ng dụng t?m như vậy rồi. T?i chải cho m?nh kiểu t?c B?n phi?n đơn giản, m?i t?c m?y đen nh?nh được cuộn hết ra ph?a sau, lại chia th?nh từng lọn nhỏ, uốn th?nh những v?ng tr?n hai b?n, nơi ch?nh giữa đỉnh đầu tụ th?nh một khối. Kế đ?, t?i chọn lấy một c?y tr?m v?ng nạm phỉ th?y cẩn thận c?i l?n đầu, sợi tua b?n dưới c?y tr?m đung đưa kh?ng ngớt, cọ nhẹ v?o b?i t?c đen nh?nh của t?i. Tr?n bệ cửa sổ c? đặt một chậu hoa lan t?m, tỏa hương d?u dịu, l?ng t?i thầm m?y động, liền đưa tay h?i lấy mấy b?ng c?i l?n b?i t?c.

T?i lại mở tiếp hộp son phấn, lấy c?c thứ phấn son bột nước ra, trang điểm theo lối Đ?o hoa trang, lại nhuộm thắm cả bờ m?i. Dưới m?i t?c m?y, hai g? m? t?i mang m?u san h? h?y đỏ, tựa như những ?n m?y m?u buổi b?nh minh. Kế đến t?i lại cẩn thận kẻ m?y, những đường b?t như vẽ ra hai rặng n?i xa, ph?a dưới đ? l? đ?i mắt trong veo rực s?ng, chỉ tho?ng đong đưa, v? v?n t?nh ? d?o dạt truyền ra. T?i kh?ng khỏi thầm cảm kh?i, vẻ suy sụp trước kia tới l?c n?y rốt cuộc đ? ho?n to?n tan biến, người trong gương như c? một cuộc sống mới, đ? c? thể để nụ cười thắm đượm bờ m?i.

L?c n?y t?i đang mặc tr?n người chiếc ?o ngăn th?u hoa m?u t?m nhạt, b?n tr?n l? những b?ng hoa m?u v?ng c?ng c?nh l? rậm rạp xanh biếc, lại kho?c b?n ngo?i chiếc ?o cộc tay m?u trắng th?u h?nh l? đ?o, ph?a dưới l? chiếc v?y lụa mềm xếp nếp m?u xanh lơ, tung bay nh? nhẹ giữa l?n gi? xu?n ấm ?p.

Những sắc m?u ấy đều mang n?t vui tươi, l?m t?m trạng t?i thư th?i hơn nhiều.

T?i đi tới trước b?n, nh?ng đẫm mực v?o đầu c?y b?t l?ng, cẩn thận viết tiếp v?o sau mấy chữ của Huyền Thanh tr?n tấm thiệp. ?Nguyện cầm sắc chan h?a, trọn kiếp đẹp tươi.? Dường như đang ở trong giấc mộng, t?i v? Huyền Thanh rốt cuộc đ? c? ng?y n?y, kiếp sống n?y coi như kh?ng uổng.

Một giọng n?i dịu d?ng vang l?n sau lưng t?i: ?Ho?n Nhi??

T?i tha thướt xoay người, y cất giọng vừa ngạc nhi?n vừa mừng rỡ: ?N?ng vừa trang điểm??

T?i mỉm cười nh?n y chăm ch?, nơi đ?y l?ng v? số t?nh cảm dạt d?o. ?Khi xưa muội rời cung để t?c tu h?nh, lần trước tới Thượng Kinh du ngoạn trang điểm theo lối nữ tử b?nh thường chẳng qua l? để cho tiện, kh?ng c? nguy?n nh?n g? đặc biệt. C?n h?m nay, muội ho?n to?n l? v? huynh n?n mới trang điểm v? trở lại c?i trần.? T?i c?i đầu, ngượng ng?ng khẽ n?i: ?Kỳ thực, v? huynh n?n tr?i tim muội lu?n ở nơi trần thế, chưa bao giờ tho?t đi được.?

Cặp mắt như l?e s?ng, y nhẹ nh?ng bước tới, ?m t?i v?o l?ng.

T?i tựa người v?o c?nh tay y, ch?m đắm trong niềm hạnh ph?c v? mừng vui lớn lao v? bờ. Bỗng nhi?n t?i nhớ tới một việc, b?n hỏi: ?Tr?n tay huynh c? h?nh xăm, đ?ng vậy kh?ng??

Kh?e m?i y hơi nhếch l?n, nở một nụ cười kỳ lạ, gh? tai t?i, khẽ n?i: ?Vừa rồi kh?ng phải n?ng đ? nh?n thấy hết rồi sao??

T?i bất gi?c đỏ bừng hai m?, lặng lẽ v?n tay ?o y l?n. Chỉ thấy tr?n c?nh tay phải của y c? h?nh xăm một sợi x?ch sắt, xung quanh b? đầy d?y m?y m?u xanh, m?u sắc v? c?ng bắt mắt. Ngo?i ra ph?a dưới c?n c? h?nh xăm một thanh trường kiếm nằm ngang, tay nghề của người xăm cao minh v? c?ng, chỉ nh?n th?i đ? khiến người ta cảm thấy như c? v? số tia kiếm kh? sắc b?n bay ra.

T?i đưa tay, nhẹ nh?ng vuốt ve những h?nh xăm tr?n c?nh tay y, khẽ hỏi: ?Khi xăm c? đau lắm kh?ng??

?Đau.? Y cười, đ?p: ?C? điều chỉ cần cố chịu một ch?t l? xong th?i.?

T?i c?i đầu, h?n l?n h?nh xăm của y, cất giọng mơ m?ng: ?Tại sao huynh phải xăm l?n người những h?nh xăm như vậy, c? ? nghĩa đặc biệt g? sao??

?Trong cơ thể ta c? d?ng m?u của người B?i Di, c?c nam tử B?i Di sau khi trưởng th?nh đều phải xăm những h?nh xăm như vậy cả.?

?Vậy? Th?i hậu kh?ng phản đối sao?? D? g? Th?i hậu cũng l? dưỡng mẫu của Huyền Thanh cơ m?.

Y khẽ cười hờ hững, trong nụ cười thấp tho?ng n?t ưu thương nh?n nhạt, giọng n?i đầy vẻ dửng dưng: ?Ta chẳng qua chỉ l? một vương gia nh?n tản, do đ? tự do tự tại v? c?ng.?

Y bu?ng tay ?o xuống, ?nh mắt dừng lại tr?n tấm thiệp m?u đỏ kia. ?N?ng mới viết g? vậy?? Huyền Thanh một tay ?m eo t?i, tay kia cầm tấm thiệp l?n xem. Từng l?n hơi thở ấm ?p của y kh?ng ngừng phả v?o tai t?i, cổ t?i, khiến t?i cảm thấy v? c?ng ngứa ng?y. Một tho?ng sau, giọng n?i ki?n định của y chậm r?i vang l?n, vương vất m?i b?n tai t?i: ?Ho?n Nhi, ta nhất định sẽ để n?ng được như ? nguyện.?

T?i đưa mắt nh?n những b?ng hoa đ?o đang nở rộ b?n ngo?i cửa sổ, thầm cảm thấy buồn b?. ?Muội biết đ? chẳng qua chỉ l? một sự mơ mộng h?o huyền, căn bản kh?ng thể trở th?nh hiện thực.?

Huyền Thanh xoay người t?i lại, nắm chặt lấy b?n tay t?i, mười ng?n tay của ch?ng t?i như h?a l?m một, tỏ r? t?nh ? s?u sắc triền mi?n. ?N?ng h?y tin ta, đợi sau khi ho?ng huynh dần qu?n n?ng, ta sẽ nhờ Tĩnh Ngạn sư th?i b?o l?n rằng n?ng đ? mắc bệnh qua đời rồi sau đ? n?ng thay t?n đổi họ, vậy l? ch?ng ta c? thể m?i m?i b?n nhau.? ?nh mắt y dịu d?ng rất mực, tựa như l?n nước m?a xu?n, điều m? kiếp n?y vốn ngỡ l? kh?ng thể, l?c n?y đ? trở th?nh c? thể rồi. T?i như đang ở trong giấc mộng, kh?ng k?m được m? khẽ ?ưm? một tiếng. Nhớ xưa kia, ngăn c?ch giữa t?i v? y l? biết bao người, biết bao việc, biết bao trở ngại kh? khăn, vậy m? nay những thứ ấy đều đ? tan biến, khiến t?i c? cảm gi?c đ? l? việc từ kiếp trước rồi, chẳng hề ch?n thực. L?c n?y, t?i như bước xuống từ ch?n tầng m?y, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống ho?n to?n mới.

Giọng y lại vang l?n nghe như lời mộng mị: ?Ho?n Nhi, h?m sinh nhật ?n Nghi đ?, n?ng c?n nhớ kh?ng? N?ng ng?m đ?i ch?n trần trong d?ng suối, tr?ng như một ch? c?o trắng vậy?? T?i lại khẽ ?ưm? một tiếng, y kh?ng n?i tiếp, sao t?i c? thể qu?n được cuộc gặp gỡ lần đầu ng?y h?m đ? chứ.

T?i khẽ cười, n?i: ?H?m đ? huynh cực kỳ v? lễ, chẳng kh?c g? một tay lưu manh h?o sắc.?

Y mỉm cười. ?Khi để ch?n trần nghịch nước, tr?ng n?ng xinh đẹp, đ?ng y?u biết mấy, nhưng khi nghi?m mặt giận dữ lại lập tức c? bộ dạng cự tuyệt người ta từ ngo?i ng?n dặm. Khi đ? ta thầm nghĩ, sao lại c? một nữ tử nhạt nhẽo như vậy nhỉ?? Y lẳng lặng nh?n t?i. ?Nhưng sau đ? khi bước v?o điện, thấy n?ng thổi c?y s?o ngọc, lại m?a điệu Kinh Hồng vũ, ta mới hay tr?n đời thực sự c? người c? thể uyển chuyển, thướt tha tựa như con chim hồng nhạn vậy.?

T?i bật cười th?nh tiếng, chỉ tay v?o y m? tr?u chọc: ?L?m g? c? ai đi khen người ta như vậy chứ, l?c th? c?o trắng l?c lại chim hồng nhạn, chẳng biết xấu hổ g? cả.?

Tr?n thế gian n?y, y l? người hiểu t?i nhất, m? người hiểu y nhất cũng ch?nh l? t?i. Chỉ l? hiện giờ t?i kh?ng muốn suy nghĩ tới điều g? kh?c, to?n bộ t?m tư đều đắm ch?m trong niềm hạnh ph?c ngọt ng?o.

T?i khẽ ?y người tho?t khỏi v?ng tay của y, nhổ một sợi t?c từ đầu y xuống. Y hơi đau, ngạc nhi?n hỏi: ?L?m g? vậy??

T?i lại đưa tay tự nhổ một sợi t?c của m?nh, cẩn thận buộc hai sợi t?c đ? v?o nhau dưới ?nh mặt trời d?u dịu chiếu v?o qua khung của sổ. Huyền Thanh lập tức hiểu ra dụng ? của t?i, hai mắt rực s?ng như hai ngọn đuốc, nơi kh?e mắt thấp tho?ng c? giọt lệ rỉ ra. ?Vợ chồng ch?ng ta sẽ ở b?n nhau m?i m?i.? T?i mỉm cười kh?ng n?i, khu?n mặt bất gi?c n?ng dần l?n.

Huyền Thanh cúi đầu h?n t?i kh?ng ngớt, k?m theo đ? l? những l?n hơi thở dồn dập v? n?ng bỏng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...