First Love

Chương 12


Chương trước Chương tiếp

Phần 12 : L?m sao để triệt để cắt đứt, kh?ng phải tương tư sống ở lại

C? một gi?y ph?t ngắn ngủi, c? nghĩ năm xưa phải chăng Mạnh Ph?m cũng đ? ngồi ở một nơi n?o đ?, h?t s?u một hơi m?i hương của hoa h?e, rồi đặt bal? xuống, lấy m?y ảnh ra, t?m kiếm một mảng trắng tinh thuần khiết qua ống k?nh, sau đ? ấn n?t chụp. C? lẽ gi? nhẹ đ? l?m rơi một v?i phiến l?, rớt l?n bờ vai anh, cũng giống như trong ng?y tốt nghiệp vậy.

1.

T? T? v? bạn trai đ? nhận giấy kết h?n rồi, c? g?i lu?n dẫn trước ?n Tĩnh một bước từ l?c hẹn h? đến nay, tiếp tục bảo tr? kỷ lục ấy.

Một ng?y trước khi l?nh giấy chứng nhận, c? đ? mang theo to?n bộ tạp ch? của Mạnh Ph?m đến nh? ?n Tĩnh, bấm chu?ng cửa xong th? c? kh?ng ngừng h?t v?o m?y nhận diện: ?Mau xuống đ?y, phụ m?nh mang l?n đ?!?

Nh?n thấy tạp ch? của Mạnh Ph?m, ?n Tĩnh hoảng hồn, c? kh?ng biết v? sao T? T? lại trả ch?ng lại cho c?. Những chuyện của trước đ?y, họ lu?n chia sẻ c?ng nhau, nhưng hiện giờ ?n Tĩnh lại kh?ng muốn n?i b? mật của Mạnh Ph?m ra, một mặt l? v? sự hiểu lầm nhiều năm sẽ l?m T? T? ngượng ng?ng, mặt kh?c l? v? c? kh?ng muốn t?nh y?u thuần khiết n?y bị đưa ra ?nh s?ng, m? chỉ muốn giấu n? trong l?ng, ủ hương c?ng thời gian.

T? T? ngồi tr?n giường của ?n Tĩnh, kh?ng ngừng than n?ng, ?n Tĩnh lấy cho c? một lon Pepsi, c? uống v?i ngụm rồi từ từ n?i: ?M?nh n?i cậu biết, hiện giờ m?nh rất hồi hộp, cậu tin kh?ng??

?n Tĩnh bật cười ngồi qua một b?n v? n?i: ?Ng?y mai l? l?nh giấy rồi, chẳng lẽ cậu định h?m nay l?m c? d?u bỏ trốn sao??

?Vậy th? m?nh kh?ng c? dũng kh? đ?, nhưng m? m?nh sắp kết h?n rồi, sắp th?nh vợ của người ta rồi, sắp phải nhận tr?ch nhiệm tổ chức một gia đ?nh rồi! Nghĩ lại th? c? hơi muốn r?t lui? cậu n?i xem c? phải ai sắp kết h?n cũng đều như thế kh?ng?? T? T? ủ ? mặt m?y n?i.

?Chắc vậy chăng?! Cậu n?n c? l?ng tin mới phải! M?nh cảm thấy hai người rất xứng đ?i!? ?n Tĩnh an ủi.

?Phải đ?. Tuy rằng kh?ng c? l?ng nhiệt t?nh như l?c mới y?u, cũng cảm thấy hơi thiếu cảm gi?c l?ng mạn, nhưng m? chồng của m?nh đ?ch thật l? dạng đ?n ?ng th?ch hợp để kết h?n! Phụ nữ đ?, l?c n?o cũng l? trong l?ng th? y?u một người, nhưng lấy th? lại l? một người kh?c.?

??y da! Những lời thế n?y cậu đừng c? n?i bừa, y?u nhau kh?ng phải l? để kiếm bữa ăn, l?m người giản dị sống qua ng?y l? được!? ?n Tĩnh vỗ vỗ vai c? bạn th?n.

?Đ?ng đấy. Cho n?n m?nh cũng kh?ng c? mơ mộng g? nữa, h?m nay đến đ?y ch?nh l? để b?i bai qu? khứ.? T? T? m?m m?i, c? đứng l?n mở th?ng chứa tạp ch? ra.

?Cậu định l?m g??? ?n Tĩnh cẩn trọng hỏi.

?Ng?y mai l? lấy chồng rồi, n?n định qu?n hết những chuyện trước đ?y.? T? T? cười nhẹ v? n?i, ?Thư của t?c cầu tiểu tướng gửi cho m?nh m?nh đ? đốt hết v?o tối qua rồi, tạp ch? của Mạnh Ph?m cậu đ? bỏ rất nhiều c?ng sức để t?m cho m?nh, m?nh kh?ng nỡ đốt, n?n mang n? về đ?y, cũng coi như l? để tưởng niệm. Để ở đ?y được kh?ng??

T? T? chỉ v?o kệ sạch trống rỗng kia. ?n Tĩnh gật đầu, c? cũng đi qua đ? gi?p một tay. Tạp ch? vốn l? để ở đ?y, nh?n chiếc kệ s?ch được lắp đầy từng ch?t một, ?n Tĩnh cảm thấy tr?i tim đ? lạc hướng bao ng?y nay như được trở về vị tr?, cuối c?ng l? s?u quyển chứa đựng hồi ức, T? T? cầm ch?ng l?n, khẽ phủi phủi trang b?a, c? thở d?i v? n?i: ?Thật ra l?c đ? m?nh c? th?ch Mạnh Ph?m.?

?Hả?? ?n Tĩnh ngạc nhi?n nh?n c?.

?Cậu nghĩ đi, cậu ấy đ?u phải loại con trai đ?ng gh?t, mọi người cứ v?y lấy m?nh n?i, cậu ấy th?ch m?nh, tốt với m?nh, l?m sao m? m?nh c? thể kh?ng ộng l?ng chứ?? T? T? ngượng ng?ng n?i.

?Nhưng m?, cậu chưa từng n?i với m?nh?? ?n Tĩnh nghi hoặc n?i.

?V? m?nh cứ c? một cảm gi?c kỳ lạ, r? r?ng cậu ấy tr?ng như rất th?ch m?nh, nhưng người thật sự th?ch lại kh?ng phải l? m?nh. Nếu như m?nh n?i ra rồi bị phủ nhận th? chẳng phải rất l? mất mặt sao?? T? T? h?p mắt lại n?i, ?Cậu c?n nhớ h?m tốt nghiệp kh?ng? Cậu ấy đ? dừng lại chờ m?nh ở cầu thang.?

?Nhớ.? ?n Tĩnh lờ mờ n?i.

?Thật ra c? thể n?i l? m?nh đứng lại chờ cậu ấy, v? l?c đ? m?nh l? người đứng lại trước, l?c đ? m?nh v? t?c cầu tiểu tướng đ? c?i nhau rồi, m?nh muốn hỏi cậu ấy, thật ra c? th?ch m?nh kh?ng, nếu như c?, tụi m?nh l?n đại học c? thể quen nhau kh?ng.?

?Vậy sau đ??? ?n Tĩnh hỏi.

?Sau đ? cậu đ? đi trước, cậu ấy nh?n cậu rời khỏi rồi mới từ từ quay lại, m?nh tưởng cậu ấy muốn chờ khi kh?ng c?n ai mới n?i với m?nh, l?m m?nh khẩn trương muốn chết, kết quả cậu ấy chỉ n?i v?i chữ: T? T?, c?m ơn bạn.? T? T? hơi nh?u m?y, phảng phất như trở về cầu thang rải đầy ?nh ho?ng h?n năm đ?, ?N?t mặt cậu ấy rất th?nh khẩn, nhưng lại kh?ng hề c? c?i cảm gi?c tim đập th?nh thịch với m?nh. M?nh bỏ chạy kh?ng n?i một c?u n?o cả, n?i thật, m?nh cảm thấy m?nh oan ức lắm, h?nh như l? m?nh đ? chịu tội thay cho người m? cậu ấy thật sự th?ch.?

???? ?n Tĩnh rối bời, c? kh?ng nh?n mắt của T? T?, tuy kh?ng thể n?i l? ai đ?ng ai sai, nhưng hiểu lầm đ? suy cho c?ng cũng l? v? c?, do đ? c? cảm thấy rất ?y n?y.

?M?nh c?n từng nghi ngờ cậu ấy chứ! Nhưng m? nh?n cậu với Đỗ Hiểu Phong như h?nh với b?ng vậy, nghĩ lại th? thấy kh?ng thể n?o.? T? T? cười n?i.

?n Tĩnh khẩn trương nh?n c?, kh?ng biết việc n?y n?i ra rồi sẽ l? tốt hay l? xấu: ?M?nh??

?Bỏ đi, chuyện đ? qua th? đừng nhắc đến nữa, hồ đồ như thế cũng tốt lắm. D? g? th? chuyện mất mặt như thế m?nh sẽ chẳng lan truyền khắp nơi đ?u, mọi người đều nghĩ cậu ấy th?ch m?nh, m?nh lại c? l?ng hư vinh, n?n cũng kh?ng hề phủ nhận. Sau đ? thấy cậu ra sức t?m tạp ch? của cậu ấy, c? mấy lần m?nh đ? muốn n?i với cậu, nhưng lại cảm thấy dường như c?i m? cậu đang t?m kh?ng chỉ đơn giản l? tạp ch? n?i trước đ?y tuyệt đối kh?ng phải l? viện cớ nh?! M?nh biết l? cậu cũng chịu kh?ng ?t khổ, cậu muốn tr?ch m?nh cũng kh?ng sao, nhưng đừng tr?t giận l?n tạp ch? nha!? T? T? ?m ch?ng v?o l?ng, trừng mắt nh?n ?n Tĩnh.

?n Tĩnh vội lắc đầu n?i: ?Kh?ng đ?u, kh?ng đ?u.?

?Run thế n?y l?m g?! Giỡn th?i m?! M?nh biết l? cậu kh?ng l?m vậy đ?u! Cậu ch?nh l? th?ch nghi?m chỉnh!? T? T? cười, đặt 6 quyển tạp ch? c?n lại v?o gi? s?ch. C? lui lại hai bước, vỗ vỗ tay rồi n?i: ?Được rồi! M?nh đi đ?y!?

?Cậu thật sự kh?ng cần nữa?? ?n Tĩnh nh?n T? T? đang cầm giỏ x?ch l?n v? n?i.

?Kh?ng cần nữa!? T? T? đi đến trước cửa, quay đầu lại n?i, ?Thứ m? sẽ mất đi th? mới qu? b?u, kh?ng mất đi sẽ kh?ng bao giờ ghi nhớ, m? c? mất đi th? cũng kh?ng c? nghĩa l? n? chưa từng tồn tại. Đ?ng kh?ng??

?n Tĩnh đờ người gật gật đầu, c? cảm thấy h?nh như m?nh đ? chợt hiểu ra g? đ?, những hối tiếc, o?n tr?ch, thất vọng, bi thương m? c? day dứt trong l?ng đều đ? được h?a giải dễ d?ng rồi.

Tiễn T? T? rời khỏi, ?n Tĩnh lấy quyển ?Hạ Lữ? cuối c?ng nhận được từ Lưu H?n Nhi?n ở đầu giường ra, để ri?ng n? chung với s?u quyển kia. Khi muốn sắp xếp lại theo tr?nh tự thời gian, c? đột nhi?n khựng ngường, ?n Tĩnh lẳng lặng nh?n số b?o in tr?n cạnh s?ch, n?t mặt mang đầy cảm x?c kh?ng ngờ.

Kỳ 1 năm 2006
Kỳ 9 năm 2006
Kỳ 8 năm 2005
Kỳ 4 năm 2009
Kỳ 1 năm 2008
Kỳ 2 năm 2007
Kỳ 6 năm 2007

1984126, hợp c?c số lại, vừa khớp l? ng?y sinh của ?n Tĩnh.

2.

C? lẽ ban đầu Mạnh Ph?m cũng kh?ng cố t?nh sắp xếp như thế, chỉ l? sau v?i kỳ b?o mới ph?t hiện ra sự hảo hợp n?y, từ đ? mới viết tiếp theo ng?y sinh của ?n Tĩnh. Thật ra th? ch?nh anh cũng đang hồi ức, nhưng hồi ức kh?ng phải l? to?n bộ cuộc sống của anh, b?i cuối c?ng Mạnh Ph?m viết l? ?Lại đến m?a hoa h?e tỏa hương?, đ? l? kỳ b?o th?ng 4 năm 2009, cũng l? mật m? cuối c?ng trong d?y số ng?y sinh n?y. Sau đ?, c? lẽ anh sẽ kh?ng viết những chuyện li?n quan đến t?nh y?u đầu ti?n nữa. Anh sắp kết h?n rồi, anh nhất định rất muốn sống tốt với Hiểu Lan, v? b?nh y?n trải qua hết qu?ng đời hạnh ph?c c?n lại.

V? Hiểu Lan hoặc giả ch?nh l? người đầu ti?n ph?t hiện T? T? kh?ng phải l? mối t?nh đầu của Mạnh Ph?m, ?n Tĩnh nhớ ngữ kh? kinh ngạc của Hiểu Lan khi biết được T? T? chưa kết h?n, ch?nh bắt đầu từ l?c đ?, c? g?i vốn l?nh đạm ấy đ? cho c? số điện thoại của Giang Quế Minh, đấy ch?nh l? khởi đầu của Tầm ?Mạnh? Chi Lữ, v? cũng l? t?m ? ri?ng biệt của Hiểu Lan, chặng đường cuối c?ng c? tiễn Mạnh Ph?m.

Mối li?n hệ d?y mơ rễ m? kết nối lẫn nhau, ?n Tĩnh bị thắt chặt ở b?n trong. H?m đ? c? cứ suy nghĩ, đối với Mạnh Ph?m m? n?i, c? rốt cuộc l? một sự tồn tại như thế n?o, khoảng thời gian căn bản đ? bị c? l?ng qu?n đấy, tại sao lại được Mạnh Ph?m tr?n trọng v? bảo tồn như thế.

Th?ch nhưng kh?ng n?i ra, đ? l? lựa chọn của Mạnh Ph?m l?c ấy. Ch?ng trai y?n tĩnh chuyển đến một ng?i trường xa lạ, th?ch phải c? g?i ?n Tĩnh đ? th?ch Đỗ Hiểu Phong, t?nh cảm của anh ch?n th?nh, s?u đậm nhưng v? vọng, hoặc giả để t?nh y?u đầu ti?n biến th?nh một t?nh y?u thầm lặng, l? việc duy nhất m? anh c? thể l?m.

?n Tĩnh nhớ lại cảnh tượng anh thẹn th?ng đến hỏi m?nh số điện thoại nh? T? T?, niềm hy vọng nhỏ nhoi ấy hết lần n?y đến lần kh?c trở n?n ảm đạm khi c? đọc ra một d?y số t?y hứng. Những đoạn phim vụn vỡ như thế, lại ngưng kết th?nh k? ức tươi đẹp về t?nh y?u đầu ti?n ở trong l?ng Mạnh Ph?m, trở th?nh những c?u văn cảm động l?ng người in tr?n tạp ch?, lưu chảy khắp c?c ng? ng?ch trong th?nh thị.

Đấy ch?nh l? t?nh y?u trong thưở ban đầu chăng, ?n Tĩnh chống cằm bật cười.

Con người lu?n lu?n thấp thỏm lo sợ đ?nh mất t?nh y?u, do đ? khi bỏ ra họ đều v? c?ng cẩn thận, sợ h?i bị tổn thương, bị phụ l?ng, kh?ng ai d?m dũng cảm n?i rằng kh?ng cần hồi đ?p, nhưng t?nh y?u đầu ti?n th? kh?c, khi hồi ức n?, th?ng thường mọi người chỉ n?i l?c đ? m?nh đ? th?ch một người như thế n?o, chứ kh?ng phải người đ? đ? th?ch m?nh ra sao, v? thế ?n Tĩnh đ? ghi nhớ Đỗ Hiểu Phong, v? qu?n mất Mạnh Ph?m.

?n Tĩnh đ? kh?ng thể n?o biết được, c? đ? để lại những g? cho Mạnh Ph?m, b? mật n?y cuối c?ng vẫn đ? c?ng với Mạnh Ph?m, bị ch?n v?i ở tận c?ng của sinh mạng. Nhưng giờ đ?y c? biết r? rằng Mạnh Ph?m đ? để lại g? cho c?, đ? l? một cảm gi?c ấm ?p thấm đượm đến tận đ?y l?ng, soi rọi cuộc sống của c?.

Con người lu?n lu?n học được c?ch y?u thương, rồi mới được y?u, sau đ? v? y?u m? trở n?n dũng cảm.

Mỗi một con người bước đi tr?n con đường đầy gai g?c, trải qua qu? tr?nh trưởng th?nh kh?ng ngừng bị phủ định, ch?nh tay ch?n lấp ước mơ, v? t?nh y?u m? kh?ng ngừng chịu tổn thương, đều nhất định đ? từng được y?u trong thưở ban đầu, đều nhất định đ? được một người ghi nhớ, v? ?m thầm ch?c ph?c cho m?nh.

Đấy ch?nh l? dũng kh? gi?p con người tiếp bước.

3.

Đầu th?ng 9, ?n Tĩnh đ? đến Khu H?e Ấm.

C? muốn xem thử phong cảnh cuối c?ng m? Mạnh Ph?m nh?n thấy, để viết l?n dấu chấm c?u cho Tầm ?Mạnh? Chi Lữ.

Từ Bắc Kinh đến Khu H?e Ấm phải đi hơn bốn tiếng đồng hồ xe lửa, ngồi lờ mờ sắp ngủ gật b?n cửa sổ, ?n Tĩnh bất ngờ nhận được tin nhắn của Giang Quế Minh.

Từ sau bữa tối h?m ấy th? họ kh?ng c?n li?n lạc với nhau nữa, đấy l? sự ngượng ng?ng trong hiện thực, trong họ c? lẽ đều đ? c? quyết định, nhưng kh?ng ai muốn biểu lộ trước.

Chẳng phải c?u n?i rất phổ biến kia cũng n?i như thế sao? Nghi?m t?c, vậy th? bạn thua rồi.

Tin nhắn của Giang Quế Minh vẫn mang t?nh h?i hước, anh viết: ?Điện thoại của em họ anh hư rồi, em c? nhận sửa kh?ng??

?n Tĩnh bật cười, đ?p lại: ?Em kh?ng b?n điện thoại l?u lắm rồi.?

Giang Quế Minh trả lời lại rất nhanh: ?L?m g? vậy??

Nh?n ra đồng bằng b?n ngo?i cửa sổ, ?n Tĩnh viết: ?Đang tr?n xe lửa.?

Đại kh?i l? Giang Quế Minh kh?ng hề ngờ rằng c? sẽ rời khỏi Bắc Kinh, anh kh?ng nhắn tin nữa m? trực tiếp gọi điện qua, ngữ điệu c? hơi n?n n?ng: ?Vừa kh?ng phải 1.5, lại kh?ng phải 1.10, em đi đ?u vậy??

?Kh?ng phải l? anh nghĩ rằng em sẽ kh?ng về nữa chứ?? ?n Tĩnh cười n?i, ?Em đến Khu H?e Ấm xem thử.?

?Mạnh Ph?m??
?Ừm.?

Hai người im lặng, ống nghe chỉ vọng lại tiếng b?nh lăn của xe lửa, một l?c sau, Giang Quế Minh n?i: ?Anh nhớ em từng n?i, k? ức sẽ vượt qua thời gian, nhưng h?m nay ch?nh l? k? ức của ng?y mai.?

?Em cũng nhớ anh từng n?i, chờ đợi l? khởi đầu cho sự gi? đi của thanh xu?n, nhưng giờ đ?y em cảm thấy, ch?nh chờ đợi mới khiến cho thanh xu?n vĩnh hằng.? ?n Tĩnh nhẹ nh?ng n?i.

Giang Quế Minh thở d?i, anh kh?ng thường xuy?n thở d?i, ở anh lu?n c? một tinh lực kỳ lạ c? thể dễ d?ng gi?p anh thoải m?i. V? niềm vui đ? thật ra l? điều m? rất nhiều người ham muốn, ?n Tĩnh nhắm mắt lại, l?n hồi vị lại cảm gi?c ấy.

?Vốn dĩ anh đ? chuẩn bị sẵn lời thoại, ?Mạnh Ph?m chờ em ở thi?n đường, anh chờ em ở Bắc Kinh?.? V?i ph?t hụt hẫng ngắn ngủi, Giang Quế Minh lại chọc c?, ?Nghe được chứ ??

?Kh? lắm.? ?n Tĩnh suy nghĩ, quả thật l? rất khiến người nghe cảm động, chỉ l? nghe anh n?i như thế, c? biết rằng m?nh kh?ng thể bị cảm động nữa.

?Nhưng m? ngại qu?, đ? kh?ng thể chấp h?nh theo kế hoạch.? Giang Quế Minh lắng giọng n?i, ?Nhớ đến em th? sẽ nhớ đến Mạnh Ph?m, nhớ đến những l?c c?ng hoạt động trong hội văn thơ, n?t mặt của n? khi n?i về t?nh y?u đầu ti?n của m?nh, c? l?c anh cũng sẽ tr?u cười những chuyện khờ khạo m? n? l?m, nhưng n? chẳng hề để t?m, anh kh?ng qu?n được n?t mặt của n? khi đ?, rất y?n tĩnh cũng rất chuy?n ch?, h?nh như đang hưởng thụ một th? vui m? anh kh?ng thể n?o hiểu được. Nhất định l? n? rất th?ch em, em l? m?n qu? qu? b?u nhất m? n? để lại, giờ đ?y giao đến tay anh, anh c? thể bảo vệ tốt kh?ng? Mang hạnh ph?c đến cho em, cho Mạnh Ph?m y?n l?ng? Thật l?ng m? n?i, anh cảm thấy c? hơi nặng nề, ch?ng ta đều biết, Mạnh Ph?m đ? qua đời, do đ? sự thật n? y?u em l? việc kh?ng thể n?o thay đổi, đ? l? qu? khứ m? anh kh?ng thể ph? vỡ, nhưng ch?nh v? c? những qu? khứ đ? n?n mới c? em của ng?y h?m nay. Người như anh cũng sẽ thấy lo sợ vậy, sau khi biết chuyện của Mạnh Ph?m, em sẽ nh?n anh như thế n?o? Em c? thể thản nhi?n kh?ng??

?Em nghĩ chắc em cũng kh?ng thể.? ?n Tĩnh th?nh thật n?i.

?Vậy đ?, anh tưởng rằng giữa ch?ng ta chỉ c? Đỗ Hiểu Phong, nhưng b?y giờ anh mới hiểu, người thật sự đưa ch?ng ta đến với nhau lại t?ch ch?ng ta ra, l? Mạnh Ph?m.? Giang Quế Minh ngừng lại một l?c, ?Bởi v? qu? khứ, n?n c? hiện tại. Bởi v? hiện tại, mới c? tương lại, anh kh?ng thể xoay ngược thời gian, kh?ng thể bắt được em.?

?Xin lỗi, em đ? kh?ng thể tu?n thủ lời hứa.? ?n Tĩnh cảm thấy c? hơi đau l?ng, kh?ng phải l? c? kh?ng th?ch Giang Quế Minh, chỉ l? kh?ng thể thản nhi?n nắm tay anh như kh?ng c? chuyện g?.

?Đừng n?i sớm như thế, một thời gian nữa đi, c? lẽ một ng?y n?o đ?, ch?ng ta đều hiểu ra th? sao.?

?Ừm!? ?n Tĩnh gật đầu thật mạnh, m?i đến khi kết th?c cuộc gọi với Giang Quế Minh, c? cũng kh?ng cho anh nghe thấy tiếng nấc nghẹn ng?o của m?nh.

V? Giang Quế Minh, đ? gửi cho c? một tin nhắn cuối c?ng.

Đ? l? bức ảnh của một chiếc nhẫn, b?n dưới anh viết: ?Lần trước khi nắm tay em, anh đ? l?n ước t?nh độ lớn, chỉ một ch?t nữa th?i th? anh đ? diễn vở kịch rất sến m? em th?ch nhất rồi, nhưng giờ đ?y n? đ? kh?ng c? người lấy nữa. Bất luận thế n?o, xin em h?y ghi nhớ, mặc d? kh?ng phải l? đầu ti?n, nhưng đ? vẫn l? t?nh y?u.?

B?n tay của ?n Tĩnh hơi run rẩy, c? muốn lưu tấm h?nh đ? lại, nhưng lại bất cẩn ấn nhầm n?t x?a.

Xe lửa vẫn ầm ầm tiến nhanh về trước, b?n ngo?i cửa sổ l? những mẫu ruộng l?a bạt ng?n. ?n Tĩnh xoa xoa mắt, h?nh như c? vừa nằm mơ, mơ thấy c? một ch?ng trai rất th?ch chọc ghẹo c?, anh đưa c? về nh?, tặng cho c? một m?n qu? to như quả địa cầu cỡ lớn vậy, anh dắt c? đến nh? h?ng ?, su?t ch?t đ? tặng nhẫn cho c?, họ đ? hứa với nhau g? đ?, sau đ? lại đ? để lời hứa ra đi.?n Tĩnh rất th?ch kiểu d?ng của chiếc nhẫn đ?, chiếc nhẫn m?u bạc r?i v?i hạt kim nhỏ, đại kh?i l? v? kh?ng thể nhận được nữa, do đ? c? đ? kh? chịu đến bật kh?c.

4.

Cầm tr?n tay tạp ch? của Mạnh Ph?m, ?n Tĩnh đi v?o trung gian khu hoa h?e nơi anh chụp ảnh.

C? ngẩng đầu l?n, h?p mắt nh?n quanh rừng c?y rậm rạp, nước mắt trong chuyến đi l?m cho đ?i mắt của c? hơi sưng bụp, dưới ?nh mặt trời, n? r?t v? c?ng.

Ban đầu ?n Tĩnh c?n định t?m gốc hoa h?e trong bức ảnh ?Lại đến m?a hoa h?e tỏa hương?, c? phải t?m bao l?u mới c? thể t?m thấy nh?nh hoa m? Mạnh Ph?m tr?ng thấy, cho d? c? t?m được, th? đ? cũng đ? qua mất chu kỳ sinh trưởng, đ? nở v? đ? h?o.

Nhận ra rằng m?nh thật tức cười, ?n Tĩnh ngồi lu?n xuống đất, c? dựa v?o gốc c?y, đảo mắt quanh cảnh sắc nơi đ?y.

C? một gi?y ph?t ngắn ngủi, c? nghĩ năm xưa phải chăng Mạnh Ph?m cũng đ? ngồi ở một nơi n?o đ?, h?t s?u một hơi m?i hương của hoa h?e, rồi đặt bal? xuống, lấy m?y ảnh ra, t?m kiếm một mảng trắng tinh thuần khiết qua ống k?nh, sau đ? ấn n?t chụp. C? lẽ gi? nhẹ đ? l?m rơi một v?i phiến l?, rớt l?n bờ vai anh, cũng giống như trong ng?y tốt nghiệp vậy.

L?c đ? chắc chắn Mạnh Ph?m đ? nhớ đến ch?nh m?nh chăng!

Sẽ nhớ đến tiết học anh bị c? gi?o ph? b?nh;

Sẽ nhớ đến những buổi ho?ng h?n c?ng l?m trực nhật với T? T?;

Sẽ nhớ đến sự khẩn trương khi cả hai c?ng đọc đối thoại;

Sẽ nhớ đến m?y truyền thanh Parabol trong viện bảo t?ng;

Sẽ nhớ đến b?i khẩu cầm bruce ?Sealed with a kiss? sau tiết học ?m nhạc cuối c?ng;

Sẽ nhớ đến bưu thiếp b?n biển;

Sẽ nhớ đến lần n?i tạm biệt cuối c?ng;

?n Tĩnh bất gi?c mỉm cười, c? giơ tay l?n, d?ng ng?n tay l?m th?nh dạng ống k?nh chữ nhật. Sau đ? từ từ di động đ?i tay, th?ng qua lỗ trống vu?ng nho nhỏ đ?, c? đ? nh?n thấy bầu trời, hoa h?e, mặt trời, v? m?y xanh. C? tin rằng nhất định c? một điểm n?o đ?, khiến cho ?nh mắt của c? đ? xuy?n qua thời gian kh?ng gian, giao h?a với Mạnh Ph?m.

?Cậu th?ch m?nh kh?ng?? ?n Tĩnh nh?n qua khoang lỗ đ? v? hỏi.

Xung quanh tĩnh lặng phăng phắc, thấp tho?ng vọng đến tiếng x?o xạc của gi? thổi qua c?nh l?, nhưng lại kh?ng c? ai trả lời c?u hỏi của c?.

?Cậu th?ch m?nh kh?ng?? Giọng của ?n Tĩnh lớn hơn.

?Cậu th?ch m?nh kh?ng?? C? vừa kh?c vừa h?t l?n.

Cảnh vật trước mặt dần mơ hồ, c?nh tay của ?n Tĩnh đ? hơi mỏi, một l?c sau, c? lầm bầm n?i nhỏ: ?M?nh th?ch bạn.?

Ở b?n kia thế giới, c? lẽ Mạnh Ph?m sẽ trả lời như thế.

Trước khi trở về Bắc Kinh, ?n Tĩnh đ? đến nơi Mạnh Ph?m gặp tai nạn, đ? l? một g?c của c?ng lộ, giờ đ?y đ? kh?ng thể nh?n thấy dấu vết n?o của l?c đ? nữa.?n Tĩnh h?i v?i nh?nh hoa c?c, c? đặt n? ở ven đường, nh?n v?o chỗ đ?, c? n?i rất ch?n th?nh: ?C?m ơn cậu.?

Đ?y định sẵn l? một lời cảm ơn kh?ng c? hồi đ?p, ?n Tĩnh mỉm cười, khẽ n?i: ?C?m ơn.?

B?n cạnh c? xe chạy qua, che lấp tiếng n?i của c?, ?n Tĩnh từ từ đứng dậy, quay lưng rời khỏi.

Ph?a xa cuộn đến một cơn gi? t?y, phiến hoa xoay v?ng quanh dưới mặt đất.

?Bye bye.?

C? phảng phất như nghe thấy tiếng n?i ở đầu b?n kia của thời gian.

?n Tĩnh dừng ch?n, th?nh l?nh quay đầu lại, nh?n v?o nơi Mạnh Ph?m đ? ra đi, c? đứng lại, khựng người.

Cuối c?ng c? cũng nhớ ra rồi, lần đầu ti?n khi c? nh?n thấy gương mặt của Mạnh Ph?m.

5.

H?m đ? khi ra về, ?n Tĩnh v? T? T? vừa cười n?i vừa c?ng ra về như mọi ng?y, đề t?i tranh c?i với nhau chẳng qua l? Kaede Rukawa v? Fujima ai đẹp trai hơn, tại sao Conan cứ m?i kh?ng lớn l?n.

C? L? chủ nhiệm đang đứng n?i chuyện với một ch?ng trai xa lạ b?n cầu thang, v? ngược s?ng, do đ? kh?ng thể nh?n r? gương mặt của cậu ấy. Khi đi ngang qua họ?n Tĩnh đ? quay đầu lại cười n?i: ?Bye bye.?

T? T? bồn chồn nh?n về ph?a ch?ng trai đ?, ch?ng trai sững sờ nh?n về ph?a họ.

?Người đ? l? ai vậy?? T? T? hỏi.
?Ai n?o?? ?n Tĩnh kh?ng hiểu.

?Th? người đứng b?n c? L? đ?.? T? T? thụng ?n Tĩnh.

?n Tĩnh quay đầu lại nh?n, mỉm cười n?i: ?Đ?u c? quen.?

?Kh?ng quen vậy sao lại ch?o tạm biệt với người ta!? T? T? trợn tr?n mắt.

?M?nh n?i với c? chủ nhiệm m?!? ?n Tĩnh qu?ng tay T? T?, tr?u ghẹo m? n?i: ?Nhưng m? cậu ấy cũng kh? đẹp trai đấy nhỉ! Cậu th?ch người ta rồi phải kh?ng!?

?Bậy bạ! Cậu th?ch th? c?!? T? T? nh?o ?n Tĩnh một c?i.

Hai người cười n?i chạy xuống cầu thang.

Mạnh Ph?m ở ph?a xa vẫn d?i theo h?nh b?ng của họ.

Vận mệnh của họ ch?nh đ? ngoặc một v?ng, ở ngay chỗ đ?.

Một đứa ng?y thường nh?n thấy c? L? l? như chuột thấy m?o như m?nh, tại sao h?m đ? lại đột nhi?n ch?o tạm biệt với c??V? muốn nh?n gương mặt của ch?ng trai đ? n?n mới quay đầu lại?

Mạnh Ph?m tr?ng rất đẹp trai ư?

Trong lần đầu ti?n gặp gỡ đ?, ai đ? động l?ng trước?

C? c? từng th?ch Mạnh Ph?m kh?ng?
Kh?ng th?ch ư?

Ng?y th?ng qu? xa x?i, c? những b? mật rất kh? ph?n giải trong thời gian, c?ch nhau bi?n giới sinh tử, kh?ng r? r?ng nhiều khi lại c?ng hay.Điều duy nhất m? ?n Tĩnh c? thể x?c định, đ? l? việc cuối c?ng về Mạnh Ph?m m? c? c? thể nhớ ra.

Vĩ thanh

Trở về Bắc Kinh, ?n Tĩnh lại bắt đầu bận rộn.C? vẫn chen ch?c trong xe điện ngầm mỗi ng?y, nhỏ thuốc nhỏ mắt mỗi ng?y, vẫn ăn collagen, ngồi trước my vi t?nh l?m một khối c?ng việc chẳng biết c? ? nghĩa g? nhưng lại bức thiết phải l?m. L?u l?u bị gi?m đốc la mắng, sau đ? than v?n với đồng nghiệp, những c? thặng nữ chưa c? bạn trai sẽ hẹn nhau đi uống nước, cuối tuần T? T? vẫn sẽ hẹn c? ra tr? chuyện, đề t?i của họ một lần nữa được n?ng cấp, từ việc sinh em b? cho đến việc mẹ chồng kh? khăn thế n?o, họ m? gặp nhau l? c? thể n?i suốt mấy tiếng đồng hồ.

Họ vẫn sẽ nhắc đến mối t?nh đầu, T? T? sẽ kh?ng ngừng nghỉ m? nhắc lại những chuyện về t?c cầu tiểu tượng, ?n Tĩnh cũng sẽ kh?ng ngừng nghỉ phối hợp với c? ?Phải đ?, duy c? điều kh?c với trước đ?y l?, c? cũng sẽ n?i đến Đỗ Hiểu Phong v? Giang Quế Minh, sẽ n?i cho T? T? nghe về m?n đ?m đầy sao ở Bắc Đới H?, d?y gi?y b?n b?i c?t, sẽ n?i về quả địa cầu, rượu đỏ v? chiếc nhẫn.

T? T? n?i c? v? Giang Quế Minh thật l? tiếc qu?, ?n Tĩnh kh?ng trả lời, số điện thoại của Giang Quế Minh c? kh?ng hề x?a, mặc d? đ? kh?ng c?n nhận được lời n?o từ con người đ? nữa, nhưng c? tin rằng kh?ng chừng một ng?y n?o đ? khi điện thoại của em họ anh bị hư, anh vẫn sẽ đến t?m c?.

?n Tĩnh v? Đỗ Hiểu Phong cũng kh?ng c?n li?n lạc với nhau nữa, chỉ th?ng qua trạng th?i tr?n Mạng Nh?n Nh?n của anh, biết được anh đang vay vốn ng?n h?ng mua nh?, chuẩn bị tu sửa, c?n nữa l? Kim Vy Vy đang dự bị l?m một chuy?n đề lớn về Mạnh Ph?m tr?n tạp ch? ?Hạ Lữ?, t?n chuy?n đề lấy cắp ho?n to?n ? tưởng của c?, gọi l? ?T?nh y?u đầu ti?n ? Tầm ?Mạnh? Chi Lữ?.

Tuy nhi?n, chuyện n?y th? c? kh?ng n?i với T? T?, trong cuộc sống của họ, Mạnh Ph?m đ?ch thật đ? rời khỏi rồi, kh?ng c?n ai n?i đến những c?u chuyện về anh nữa. C?i kh?ng thiếu ch?nh l? việc mới v? người mới, gi? bắc tr?n v?o Đ?i Loan, nguy?n nh?n tử vong của ng?i sao truyền kỳ Michael Jackson được c?ng bố, ban gi?m khảo cuộc thi sắc đẹp lại c? tin nội chiến, lễ kh?nh đ?i 60 năm dựng nước phải d?ng bao nhi?u ph?o b?ng v?n v?n. Mỗi ng?y con người đều v?o xem những tin tức mới như thế, ?n Tĩnh cũng vậy, nh?n v?o như sống rất thong dong, như đ? qu?n hết mọi chuyện.

Song kh?ng nhắc đến kh?ng c? nghĩa l? qu?n đi, ?đ? qu?n hết rồi? những lời như thế chỉ c? con n?t mới th?ch n?i.

?n Tĩnh đ? đặt Mạnh Ph?m v?o một nơi rất đặc biệt, đ? l? một mảnh trong tr?i tim b? nhỏ của c?, mang theo niềm cảm động v? sự tươi đẹp của ban đầu, l?m cho cuộc sống của c? kh?ng c?n c? đơn giữa bao điều nhỏ nhặt.

Việc tiếp theo c? phải l?m ch?nh l?, mang theo thanh xu?n của Mạnh Ph?m, từ từ gi? đi, đến l?c sắp rời khỏi, sẽ thay bộ đồ sạch sẽ, rồi cầm theo những quyển tạp ch? n?y, nhắm mắt lại nằm l?n giường, như thế nếu như c? gặp được anh, c? sẽ c? thể hỏi anh trực tiếp: ?Cậu th?ch m?nh kh?ng??

?n Tĩnh muốn nghe ch?nh anh n?i ra: ?M?nh th?ch bạn.?

Thưở ban đầu th? kh?ng biết y?u sao? ?n Tĩnh kh?ng cảm thấy thế, t?nh y?u thưở ban đầu gọi l? t?nh y?u đầu ti?n, đ? l? t?nh y?u tuyệt nhất.Đ? l? t?nh y?u m? bất luận l? người b?nh thường đến đ?u, người đ? mất đi t?n ngưỡng t?nh y?u, người đ? l?n s?u trong cuộc sống hiện thực, người đ? biến th?nh k? hiệu của x? hội, cũng đều nhất định đ? trải qua.Bởi v? c? được t?nh y?u đầu ti?n của Mạnh Ph?m, cuộc sống của ?n Tĩnh mới lu?n c? một ngọn đ?n kh?ng tắt.

Luồng s?ng mỏng manh n?y, đủ l?m ấm l?ng, c? đ? từng hạnh ph?c.

Tiết trời Bắc Kinh v?o thu hơi se lạnh, ?n Tĩnh mặc chiếc ?o kho?c mỏng, r?c cổ v?o trong, đ?n giao th?ng m?u đỏ rồi lại xanh, c? tự do bước đi thong thả tr?n con đường tấp nập người qua lại, ph?t chốc đ? kh?ng c?n nh?n thấy nữa.

Ngoại Truyện 1 : Quế

Khi Giang Quế Minh một lần nữa nh?n thấy chiếc nhẫn rải kim ấy, th? đ? l? m?a xu?n thứ hai sau khi Mạnh Ph?m qua đời.

N? vốn đ? được cất giấu ở trong c?ng của ngăn cuối của b?n l?m việc, đại kh?i đ? l? vị tr? m?u thuẫn nhất của l?ng người ? vừa kh?ng muốn qu?n đi, lại kh?ng muốn thường xuy?n nhớ đến.

Nếu kh?ng phải tấm danh thiếp in chữ ?Quế? được mắc b?n ngo?i hộp nhẫn bị kẹp v?o xấp t?i liệu chỉnh sửa, thật kh?ng biết n? sẽ c?n bị để ở đ? th?m bao l?u nữa.

Giang Quế Minh cầm c?i hộp đ? l?n, lớp nhung lụa m?u xanh đậm đ? bị phủ bởi một m?ng bụi, anh do dự một l?c, vẫn đ? kh?ng mở n? ra, chỉ lấy tấm danh thiếp kh?ng an phận chịu đựng c? đơn kia ra, rồi cất c?i hộp về chỗ cũ, cắt đứt ? nghĩ cho n? nh?n lại ?nh mặt trời, đ?ng tủ lại kết th?c mọi tưởng nhớ.

V? rồi, khi Giang Quế Minh vứt tấm card đ? đi, mở CD l?n nghe, pha một ly hồng tr? B? Tước, đọc hết nửa quyển tạp ch?, anh mới ph?t hiện, tất cả chỉ l? v? ?ch.

Anh c? thể trốn được tia s?ng của chiếc nhẫn, nhưng kh?ng thể trốn khỏi luồng s?ng của k? ức.

?Đ?y l? g???
?Dấu hiệu của anh.?
?Quế??
?Ừm.?

?n Tĩnh c?i đầu săm soi tấm danh thiếp, khẽ sờ l?n n?t chữ tr?n đ?, vừa cẩn thận vừa t? m?, mọi chuyện r? r?ng như chỉ vừa xảy ra ng?y h?m qua.

Dưới sức mạnh tẩy rửa của thời gian, t?nh cảm sục s?i cuối c?ng cũng bị m?i th?nh c?t, ước mong v? đau thương đều sẽ kh?ng nhạy b?n như trước, ri?ng c? k? ức lại tho?t ra, cố chấp m? muốn chứng minh rằng, trước khi tất cả ti?u biến, n? đ?ch thật đ? từng c? mặt.

L?u nay Giang Quế Minh kh?ng th?ch những thứ trừu tượng, anh tin tưởng những c?i cụ thể hơn, giơ tay ra l? c? thể sờ được, x?c định được n? ở ngay chỗ đ?, giống như những tấm danh thiếp của anh vậy.

Giấy m?u t?m l?m từ bột nguy?n chất, d?ng chữ H?n m?u bạc, b?n dưới n?t chữ lờ mờ những đ?a hoa linh lan, tr?ng như những con dấu cổ xưa tr?n b? thư vũ kh? của Ch?u ?u thời trung cổ.

Giang Quế Minh đ? kh?ng c?n nhớ anh bắt đầu d?ng dấu hiệu đặc biệt n?y từ khi n?o, mẫu thiết kế n?y kh?ng rẻ ch?t n?o, tiệm in ấn danh thiếp ở gần trường đại học đ? ch?m anh một khoản lớn, l?c đ? Mạnh Ph?m cũng từng c? lần đi lấy danh thiếp về gi?p anh, nhờ vả Mạnh Ph?m l? dễ nhất, bởi v? anh kh?ng bao giờ than thở, chỉ c? hơi kh?ng hiểu, kh?ng hiểu k?m th?m một tấm card như vậy th? c? g? kh?c biệt.

?N? biết chạm trổ, sẽ khắc v?o l?ng người. Mỗi ng?y đều nh?n thấy n? ta sẽ kh?ng c? cảm gi?c g?, nhưng tr?n thực tế n? đ? bắt đầu x?m thực, bắt đầu chiếm cứ, cho đến một ng?y khi kh?ng nhận được danh thiếp nữa, th? tất cả những k? ức t?ch lũy bấy l?u sẽ ?o ạt đổ về, v? rồi cảm gi?c c? đơn sẽ gấp bội, nhớ thương cũng gấp bội. Con người ch?nh l? thế, chỉ khi tr?i tim mất đi một mảnh, th? mới trống ra một vị tr? đủ để ghi s?u.?

?Vậy sao??

?Đ?ng vậy, cho n?n đ?, em lẳng lặng l?m những việc đ? kh?ng c? ?ch g? đ?u, đ? đều l? những việc nhất định sẽ bị l?ng qu?n!?

?Nhất định sẽ bị l?ng qu?n sao?..?

?T?m lại nếu như em quen anh sớm hơn, mối t?nh đầu của em chắc chắn sẽ kh?ng phải l? y?u thầm.?

L?c ấy Giang Quế Minh đắc ? v? xấc l?o, c?n Mạnh Ph?m mộc mạc e thẹn, dường như được ghi nhớ l? một việc v? c?ng quan trọng, nhưng nếu bị l?ng qu?n th? cũng kh?ng phải chuyện g? lớn lao. Chỉ l? họ kh?ng thể n?o biết được, nhiều năm sau, số phận kỳ diệu lại v? h?nh trung thắt một c?i r?t ở giữa họ.

Vậy rốt cuộc l? c?i g? đ? bị khắc s?u? C?i g? lại đ? bị bỏ qu?n?

Giang Quế Minh bất lực bật cười, anh cũng kh?ng hiểu, đ? một năm rồi, r? r?ng ?n Tĩnh kh?ng nhận được tấm card n?o nữa, nhưng tại sao c?i ?o ạt đổ về lại l? k? ức của anh?

Nụ cười h?a tan trong kh?ng kh?, chốc l?t đ? biến th?nh c? đơn.

?Tại sao lại d?ng chữ ?Quế? ??
?Th? d?ng th?i, thế n?o??
?Cũng được th?i.?
?Phải n?i l? rất hay!?
?Ồ?. rất hay!?

Giang Quế Minh đ? qu?n v? sao anh lại chọn chữ ?Quế? trong t?n của m?nh, do đ? khi ?n Tĩnh hỏi anh, anh cũng kh?ng biết phải trả lời thế n?o, đ?nh n?i bừa cho qua chuyện.

Thật ra l?c ấy đề t?i giữa anh v? ?n Tĩnh kh?ng nhiều, đa phần l? li?n quan đến Mạnh Ph?m, nhưng v? anh th?ch c?, do đ? anh chưa từng cảm thấy nh?m ch?n.

L?u l?u anh cũng sẽ nghĩ, tại sao lại th?ch một người nh?n v?o chẳng c? điểm g? đặc biệt nổi bật lại c?n bị người kh?c bỏ rơi như thế. Cho đến khi họ chia tay, anh cũng chưa thể hiểu được. Đại kh?i l? v? đ? bị m?i giũa qu? l?u trong cuộc sống, cho n?n trong qu? tr?nh t?m kiếm t?nh y?u đầu ti?n ấy, hơi thở rất lẻ loi rất muốn được y?u ch?n th?nh đ? bất gi?c tỏa ra, do đ? họ thu h?t nhau, v? thuận lợi bộc ph?t trong thời khắc tự nhi?n.

Giang Quế Minh từng n?i với ?n Tĩnh, họ đang hẹn h? với nhau. Một c?u n?i rất sến, nhưng lại l? một cảm gi?c rất kh? c? được.

Họ thật sự l? đ? ?h?, họ c? thể ngồi suốt một đ?m b?n bồn hoa, tay nắm tay tr? chuyện với nhau. Giang Quế Minh rất th?ch nắm tay ?n Tĩnh, b?n tay ấy mềm mại, nhỏ x?u, nh?o một c?i, c? sẽ nhẹ nh?ng nắm lại tay anh. Mười ng?n đan v?o nhau, lan tỏa một cảm gi?c ấm ?p của hạnh ph?c.

Anh kh?ng n?n n?ng muốn c? được ?n Tĩnh, v? anh tin rằng ?n Tĩnh l? của anh. Anh nghĩ, thời gian của họ c?n rất nhiều, đủ cho họ l?m rất nhiều việc một c?ch từ từ, anh từng đề nghị rất nhiều lần, hẹn c? dạo phố mua sắm, xem phim buổi tối, ra biển du lịch.

Tuy nhi?n cuối c?ng họ đ? kết th?c trước khi những việc n?y được thực hiện, Giang Quế Minh giận m?nh v? sao lại kh?ng nắm bắt thời gian, dẫu cho chỉ l?m được một trong những điều đ? th?i cũng tốt. Nhưng cuộc sống ch?nh l? như thế, những chuyện ta kh?ng ngờ đến lu?n lu?n l? c?i quyết định kết quả, tất cả đều đ? đến kh?ng kịp. Những nguyện vọng bị bỏ rơi ấy, những điều n?i kh?ng ra cũng đuổi kh?ng đi ấy, người ta sẽ đặt cho n? một c?i t?n, gọi l? tiếc nuối.

?n Tĩnh ch?nh l? niềm tiếc nuối của Giang Quế Minh, mỗi lần nghĩ đến, tr?i tim đều sẽ nh?i l?n.

C? lẽ v? qu? ngắn ngủi, kỷ niệm c? thể cung cấp cho anh hồi vị qu? ?t. Những lần tr?u ghẹo, cảm gi?c khi nắm tay, lời hứa c?u hẹn, Giang Quế Minh đều khắc ghi trong l?ng.

Những k? ức n?y c?ng sống động, c?ng hiện r? c?i sự thật anh đ? mất đi.

Cũng tại chiếc nhẫn kia g?y ra tai họa, l?m đảo lộn thời gian, khơi dậy căn bệnh ngầm. Giang Quế Minh ng? lưng ra ghế sopha, kh?p chặt mắt lại. Anh ?p m?nh kh?ng được nghĩ nữa, dẫu cho anh biết rằng: ghi nhớ rất kh?, nhưng l?ng qu?n c?ng kh? hơn.

Ch?nh ngay l?c n?y, điện thoại anh chợt đổ chu?ng, Giang Quế Minh giật m?nh, l?c cầm điện thoại l?n anh lại c? hơi khẩn trương.

Th? ra l? c?c c? bi?n tập trong t?a soạn nơi anh l?m, họ ch? ch?e bắt anh mời họ ăn tối, bảo rằng họ c? đầy đủ l? do v? đ? t?m được một qu?n ăn v? c?ng th?ch hợp, Giang Quế Minh tươi cười đồng ?. Trong mắt người kh?c, anh vẫn l? ch?ng k? giả phong độ lịch l?m vui t?nh, băng qua ng?n hoa m? kh?ng d?nh lại một chiếc l? n?o. Anh cũng vui l?ng l?m như thế, n?o loạn chung với mọi người, vẫn hơn l? một m?nh ngồi tưởng nhớ.

Anh sợ, sợ gi?y ph?t điện thoại reo l?n, anh sẽ lại tr?ng mong g? nữa.

Địa chỉ m? nh?m bi?n tập nhắn cho anh ngoằn ngho?o l?i th?i, g? m? trước cửa c? hoa nh?i trắng, c? h?m thư kiểu cổ xưa, nhưng lại nhất quyết kh?ng chịu n?i t?n của qu?n đ?. Giang Quế Minh cũng kh?ng hỏi nhiều. Hiện giờ Bắc Kinh đang phong tr?o những qu?n ăn gia đ?nh, con hẻm cũ xưa c? một ng?i nh? nhỏ ?đầy lịch sử?, mở cửa v?o trong lại c? thể l? ho?n to?n kh?c biệt. Người c? l?ng sẽ chọn những nơi đặc biệt như thế để biểu diễn c?c cuộc bi hoan ly hợp, chỉ l? kh?ng biết c? bao nhi?u người c? l?ng đ? tu th?nh ch?nh quả, lại c? bao nhi?u t?m tư bị cuốn về biển đ?ng.

L?c đỗ xe, Giang Quế Minh nhớ ra anh cũng đ? từng t?m khắp những chỗ ăn ngon, dẫn ?n Tĩnh đi ăn hải sản, v?o qu?n bar y?n tĩnh b?n bờ biển, uống rượu mai quế lộ tự l?m. L?c đ? ?n Tĩnh c?n l? nh?n vi?n b?n điện thoại, vừa bận vừa mệt, một bữa ăn tối đ? trở th?nh nội dung chủ yếu cuộc hẹn của họ, cơ hồ to?n bộ ?Hạ Lữ? đều được b?n giao tr?n b?n ăn.

Ban đầu Giang Quế Minh c?n ủ rũ m? cảm thấy cho d? ch?t ?t thời gian của họ cũng l? v?y quanh về Mạnh Ph?m, vậy m? giờ đ?y, c?ch l?u rồi, anh lại dần nhớ ra một số chuyện kh?c. Họ cũng đ? từng giận lẫy với nhau, một người tr?ch đối phương c? tiếng phong lưu, đếm hết từng tin đồn nghe được, người th? tr?ch đối phương bịt tai trộm chu?ng, chỉ v? giọng n?i giống nhau m? cố ? tiếp cận. L?c giận qu?, th? người ngồi uống rượu, người ngồi rơi lệ.

Giang Quế Minh n?i rằng chưa bao giờ khiến cho con g?i phải rơi lệ, dẫu cho m?nh c? quay lưng rời khỏi, th? cũng phải để đối phương lui ra trong tư th?i nho nh? trước. Song khi nh?n thấy nước mắt của ?n Tĩnh, anh lại thấp h?n m? cảm thấy an l?ng, c? ấy đ?ch thật đ? từng kh?c v? m?nh, kh?ng phải Đỗ Hiểu Phong, cũng kh?ng phải Mạnh Ph?m.

?C?i ch?ng ta phải nắm chặt, l? tương lai của ch?ng ta!?

?Tương lai?. của ch?ng ta sao??
?Phải! 2009 đến m?i m?i!?
?L?u qu? đ?.?
?Kh?ng tốt sao??
?Tốt!?

Mặc d? ?n Tĩnh r? r?ng đ? n?i l? ?Tốt?, nhưng lời n?i m? họ hứa với nhau trong v?ng tay của đ?i b?n vẫn đ? tản đi theo gi? đ?m. V? đ? l? đ?m n?o? Trong nh? h?ng n?o? Giang Quế Minh kh?ng c?n nhớ nữa, k? ức r? r?ng nhất của anh chỉ dừng lại ở đ?m cuối c?ng, ly rượu đỏ phản chiếu kinh ngạc v? bi thương, chiếc nhẫn giấu trong dĩa, v? tấm danh thiếp ?Quế? bị bỏ lại.

Giang Quế Minh ch?m một điếu thuốc, r?t ch?a kh?a ra rồi kh?a xe lại. Anh rất r?, c?i thứ gọi l? hồi ức n?y, khi n? xuất hiện, nếu kh?ng phải l? ho?i niệm m? l? thương cảm, vậy th? phải nhanh ch?ng chấm dứt. Đến khi những g? li?n quan đến người đ? đ? h?a th?nh trải nghiệm m? m?nh c? thể thuật lại, th? mới n?n mở n? ra nh?n lại, bằng kh?ng chẳng th? đừng nhớ.

Kh?i thuốc xoắn cuộn d?ng l?n cao, trước mắt anh như bị che bởi một lớp sương m?, Giang Quế Minh ngước mặt l?n nh?n quanh, đang định t?m qu?n ăn c? hoa nh?i trắng trước cửa m? tin nhắn mi?u tả th? anh đ? bỗng dưng khựng người.

Qu?n ăn đ? kh?ng hề kh? t?m, tuy nằm giữa c?c ng?i nh?, nhưng Giang Quế Minh vẫn đ? thấy n? ngay trong c?i nh?n đầu ti?n.

T?n của n? l? ?Quế?.

Vừa bước v?o trong th? Giang Quế Minh đ? bị cả nh?m bi?n tập v?y quanh tr?u chọc, ai cũng bắt anh n?i r? xem thăng chức l?m ?ng chủ từ l?c n?o, mở qu?n n?y từ khi n?o. Giang Quế Minh thuận theo lời n?i đ?a của họ m? chọc lại, l? sẽ mời họ đến l?m nh?n vi?n.

Thức ăn mang l?n, họ lại thảo luận qua chuyện kh?c. Với họ m? n?i, đến đ?y cũng chỉ l? vừa khớp để lời được một bữa tối m? th?i, c?n Giang Quế Minh lại cảm thấy, nơi n?y c? một cảm gi?c quen thuộc kỳ lạ.

Đến khi thanh to?n th? trực gi?c của anh mới được chứng thực, b? chủ v? anh nh?n nhau, cả hai đều kinh ngạc đến cơ hồ đ? c?ng gọi ra t?n của đối phương.

C? ấy l? người bạn học ngồi c?ng b?n của anh, cũng l? t?nh y?u đầu ti?n của anh.

Mặc d? Giang Quế Minh thường n?i Mạnh Ph?m non qu?, nhưng thật ra trong lần đầu y?u, anh cũng chẳng giỏi hơn người kh?c bao nhi?u. Chỉ biết t?m đủ kiểu đủ c?ch tr? chuyện với c? bạn kế b?n, v? dụ như mượn đồ chuốc b?t ch?, mượn giấy l?m b?i kiểm tra, hoặc l? giật quyển ?Nhạc đ?n đương đại? của c? g?i, lấy b?nh nước của c?, khi trời mưa th? d?ng chung một c?y d?. Người bạn c?ng b?n dường như kh?ng hề ph?t hiện ra t?m ? của anh, bị anh l?m cho bực qu?, c? sẽ la l?n: ?Giang Minh, cậu thật l? đ?ng gh?t!?

L?c ấy Giang Quế Minh kh?ng th?ch chữ ?Quế? trong t?n của m?nh, anh cứ cảm thấy n? sẽ khiến người ta tưởng nhầm l? chữ ?Qu?? trong ph? qu?, thế th? qu? lắm. Do đ? giấy nh?n của anh lu?n lu?n chỉ viết t?n m?nh l? ?Giang Minh?, bạn b? gọi quen rồi th? cũng dần qu?n t?n thật của anh.

Chỉ c? một lần trong giờ tự học, c? lấy thẻ học sinh của anh ra, sau đ? cầm b?t ch? khoanh tr?n chữ ?Quế? tr?n đ?, rồi hỏi: ?Tại sao phải lượt bớt n? đi??

?Kh?ng th?ch.? Giang Quế Minh trả lời rất ngầu.

?Chẳng phải rất hay sao? Tr?n mặt trăng chỉ c? một lo?i c?y n?y th?i.? C? g?i cười n?i, ?Cậu kh?ng nghe c? gi?o văn học n?i sao? Mặt trăng c?n được gọi l? Quế Ph?ch.?

?Vậy sao?? Giang Quế Minh nh?n t?n m?nh hồ nghi, cũng lạ thật, bị c? khoanh một v?ng tr?n xong, chữ ?Quế? nh?n thuận mắt hơn nhiều.

?Ừm, m?nh rất th?ch.? C? quay đầu lại tiếp tục l?m b?i, c?n tim của anh lại lỡ mất v?i nhịp.

C? lẽ đ? ch?nh l? c?i khu?n ban đầu h?nh th?nh danh thiếp chữ ?Quế?, nếu như kh?ng phải t?nh cờ gặp lại c?, c? lẽ Giang Quế Minh đ? m?i m?i qu?n mất c?i nguồn n?y. Dẫu sao th? mối t?nh đầu của anh cũng chỉ kết th?c lặng lẽ c?ng với lễ tốt nghiệp, mặc cho th?ng năm l?m mờ k? ức.

Song nhiều năm sau của ng?y h?m nay, đứng gần nh?n c? g?i trước mặt m?nh, nghĩ đến t?n qu?n ăn, Giang Quế Minh đột nhi?n cảm thấy, c? lẽ anh cũng đ? lỡ mất điều g? đ?, cũng c? một người đứng ở nơi m? anh kh?ng nh?n thấy, nh?n b?ng lưng của anh, tiếp nối dấu ấn của anh.

Cuộc tr?ng ph?ng của hai người dẫn đến một h?ng dấu chấm hỏi cho nh?m bi?n tập, những c? đầu ?c nhạy b?n đ? bắt đầu suy đo?n c?u truyện, chẳng qua l? n?ng hữu t?nh nhưng ch?ng v? ?, một người đ? phụ l?ng một người, c? g?i si t?nh mở qu?n ăn, chỉ để ghi nhớ t?n của ch?ng.

Nội dung sến thật, nhưng lại kh?ng c? ?m?u?, l?m c?c c? đ? mắt với nhau cười tủm tỉm, Giang Quế Minh sợ l?m c? g?i ngượng ng?ng, liền đẩy hết những t?n quấy rối ra ngo?i.

Quầy thu ng?n chỉ c?n lại hai người, Giang Quế Minh cười hỏi: ?Tại sao lại d?ng t?n n?y??

?Trước cửa c? một c?y quế.? C? g?i chỉ ra ngo?i cửa n?i.

Giang Quế Minh quay đầu lại nh?n, gật g? ?ồ ồ?, nhưng trong l?ng lại suy đo?n c? phải l? c? đang che giấu kh?ng, c? phải l? m?nh đ? qu? đường đột, hỏi về b? mật m? c? muốn kh?ng n?i ra rồi kh?ng.

?C?n nữa?.? C? g?i khom xuống t?m kiếm g? đ?, rồi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh, ?Nh?n thấy c?i n?y từ một người bạn, m?nh th?ch lắm, vừa đặc biệt vừa nh? nhặn.?

Giang Quế Minh nh?n tấm card ấy đờ đẫn, tho?ng chốc ngỡ rằng đ?y chỉ l? một giấc mộng Nam Kha.

Giấy m?u t?m l?m từ bột nguy?n chất, d?ng chữ H?n m?u bạc, nền chữ lờ mờ hoa linh lan, đ?y r? r?ng l? chữ ?Quế? m? anh đ? tặng đi.

?Bạn của cậu t?n g??? Giang Quế Minh nh?n tấm card của m?nh, anh hỏi.

??n Tĩnh. Kh?ng phải bạn học của ch?ng ta, cậu kh?ng quen đ?u. Nhưng m? c? ấy cũng được xem l? một nh?n vật nổi tiếng tr?n mạng đ?, cậu c? biết sự kiện ?T?nh y?u đầu ti?n ? Tầm ?Mạnh? chi lữ? rất đ?nh đ?m năm ngo?i kh?ng? Đ? l? của c? ấy viết đ?, hơn nữa c?n l? người thật việc thật!? C? g?i n?i rất hứng khởi.

?Vậy hai người quen nhau như thế n?o??

?L?c đ? m?nh c?n l? tiếp vi?n trong một c?ng ty truyền th?ng, c? ấy đến phỏng vấn, nhưng bị pass. M?nh cảm thấy tiếc qu? n?n đ? n?i với bạn trai, đ?ng l?c b?n chỗ anh ấy đang thiếu người, thế l? m?nh t?m số điện thoại của c? ấy trong xấp hồ sơ, rồi gọi điện nhắn c? ấy đến thử, kết quả v? c?ng thuận lợi, hiện giờ c? ấy vẫn c?n l?m ở đ? đấy.?

?Ồ, c?i n?y l? của c? ấy l?m ??? Giang Quế Minh biết m? c?n hỏi, tr?n đ? c? hơi thở của ?n Tĩnh, n? phảng phất như ập thẳng v?o mặt anh th?ng qua tấm giấy mỏng manh n?y. Anh rất muốn biết, đối với ?n Tĩnh m? n?i, anh l? g?. C? sẽ nhắc đến anh ở trước mặt người kh?c như thế n?o, sẽ định vị khoảng thời gian ấy của họ ra sao.

?Kh?ng phải, của người kh?c tặng cho c? ấy. ? phải, c?i n?y cậu kh?ng thể lấy đi, m?nh c?n phải trả lại c? ấy đ?. H?nh như đối phương l? một người kh? quan trọng, c? ấy xem những tấm card n?y như bảo bối, m?nh chỉ mượn để xem thiết kế th?i.? C? g?i lấy lại tấm card từ tay anh, le lưỡi.

?Một người kh? quan trọng?, lời mi?u tả thế n?y r? r?ng rất được Giang Quế Minh ưa chuộng, anh lại tươi cười chuyện tr? với c? g?i th?m một l?c, cho đến khi c?c c? bi?n tập đến g? cửa, anh mới vội v?ng thanh to?n.

C? g?i kh?ng chịu lấy, Giang Quế Minh th? cứ nh?t v?o tay c?, anh biết một c? g?i hai mươi mấy tuổi lập nghiệp l? kh?ng dễ d?ng. Hơn nữa, tuy kh?ng thể s?nh bằng Mạnh Ph?m, nhưng anh cũng muốn l?m g? đ? cho mối t?nh đầu của m?nh, d? chỉ l? một việc cỏn con.

Cả hai ch?o tạm biệt, Giang Quế Minh thong thả bước ra ngo?i, chu?ng gi? mắc b?n cửa k?u l?n ?leng keng?, c? g?i ph?a sau khẽ gọi anh lại.

?N?y, Giang Minh!?
?Hmm?? Giang Quế Minh hơi quay lại.

?Chẳng phải l?c trước cậu kh?ng th?ch chữ ?Quế? sao? Nhưng m?nh vẫn lu?n cảm thấy n? rất hay!? C? g?i chỉ chỉ l?n biển t?n qu?n ăn.

?Hiện giờ rất th?ch.? Giang Quế Minh nh?n c?, n?i rất r? r?ng.

?Thật sao? Vậy th? tốt qu?.? C? g?i nở nụ cười.

H?m đ? tr?n đường l?i xe về nh?, Giang Quế Minh suy nghĩ về nụ cười của c? g?i ấy, ?n h?a, rạng ngời, thuần t?y, giống như năm mười mấy tuổi khi họ c?n ngồi học chung với nhau vậy, đ? l? nụ cười hiếm c? của con người khi đ? trải qua thử th?ch cuộc sống. C? lẽ t?nh tố m?ng lung năm xưa cũng đ? từng để lại cho c? sự lưu luyến kh?ng n?i th?nh lời, chỉ l?, anh m?i m?i cũng kh?ng thể biết được. Cũng giống như c? g?i ấy kh?ng thể n?o biết được, chữ ?Quế? tr?n tấm danh thiếp khiến c? quyết định đặt l?m t?n qu?n đang nằm trong tay c?, đ? xuất ph?t từ một v?ng tr?n do ch?nh c? vẽ l?n thẻ học sinh năm xưa.

Đời người ch?nh l? diệu kỳ như thế, xoay quanh lại th?nh duy?n.

Thật ra mọi c?u chuyện đều c? thể chia l?m hai loại, c?i m?nh nh?n thấy, v? c?i người kh?c nh?n thấy. C?ng một nh?n tố thời gian, nhưng c? thể để lại những hồi ức kh?c nhau. V? chỉ c? t?nh y?u đầu ti?n, bất kể l? của m?nh hay của người kh?c, bất kể l? biết hay l? kh?ng, bất kể l? tử vong hay l? mỉm cười, sẽ đều l? ấm ?p v? tươi đẹp.

Tiếng chu?ng nhắc nhở reo l?n, tr?n đ? viết ?Ng?y giỗ Mạnh Ph?m?, chớp mắt một năm lại đ? tr?i qua. Mạnh Ph?m ngủ rồi, v? họ vẫn c?n thức; Mạnh Ph?m đ? từng y?u, v? họ vẫn đang y?u.

Giang Quế Minh nghĩ, ng?y mai anh phải đến thăm Mạnh Ph?m, sau đ? sẽ đứng chờ, chờ đến khi nh?n thấy ?n Tĩnh. Anh nhất định phải kể cho c? nghe c?u chuyện về ?Quế?, sau đ? n?i cho c? biết, mỗi một người đều sẽ c? c?u chuyện t?nh y?u đầu ti?n của m?nh. Bởi v? đ? từng được tr?n trọng m? y?u thương như thế, cho n?n ch?ng ta mới c?n muốn tiếp tục y?u.

Anh kh?ng tham lam, anh chỉ cần một lần, một lần l? đủ.

Ngoại Truyện 2 : Lan

Khi trời nh? nhem tối th? Hiểu Lan mới đến nghĩa trang, c? hai b? hoa trước bia mộ của Mạnh Ph?m, n?t chữ tr?n bia đ? được t? lại, ngay cả mặt bia cũng được lau ch?i sạch sẽ. Hiểu Lan kh?ng cần l?m th?m g? nữa, c? ngồi xuống đất, nh?n t?n của Mạnh Ph?m, cảm thấy m?nh c? hơi thừa thải.

C? biết c? ấy sẽ đến, c? cũng biết m?nh kh?ng muốn gặp c? ấy ch?t n?o.

Song, c? kh?ng muốn cũng kh?ng n?i l?n điều g?, ch?ng trai y?n nghỉ b?n dưới nấm mồ n?y đ?y, nhất định l? rất muốn.

Ch?nh x?c m? n?i, quen nhau với Mạnh Ph?m, l? kết quả m? một m?nh Hiểu Lan đ? cố gắng đạt được.

Ng?y Mạnh Ph?m ng?m b?i ?First love?, Hiểu Lan cũng c? mặt, c? ngồi ở ngay d?y cuối của ph?ng. B?i thơ kết th?c với c?u ?my heart left its dwelling-place/ and can return no more?, cũng bắt đầu từ gi?y ph?t đ?, tr?i tim của c? đ? bay đi, v? kh?ng c?n trở về nữa.

N?t mặt lặng ngắt của thiếu ni?n, kết hợp với giọng anh ngữ bồng bềnh tạo th?nh một kh?ng kh? y?n tĩnh đến đặc biệt. Nghĩ lại cũng tức cười, điểm thu h?t Hiểu Lan nhất ở Mạnh Ph?m, thật ra ch?nh l? mối t?nh đầu của anh, chỉ l? khi đ? c? kh?ng biết m? th?i.

?Mạnh Ph?m, cậu th?ch m?nh kh?ng??
?Hả??

?Th?i được, vậy ?t ra kh?ng gh?t chứ??

?Ừm!?

?Vậy c? thể nắm tay m?nh kh?ng? Mấy bạn trong k? t?c x? đang đứng ở ph?a sau đấy, m?nh kh?ng muốn bị mất mặt v? tỏ t?nh thất bại, chắc chắn sẽ kh?c đ?.?

?Cậu? đừng kh?c?.?

Hiểu Lan thừa cơ nắm lấy tay anh, ng?n tay của anh hơi lạnh, Hiểu Lan bất gi?c nắm chặt hơn. Nh?m c?c c? g?i trong k? t?c x? bắt đầu k?u l?n inh ỏi, Mạnh Ph?m c? hơi ngại m? c?i đầu xuống, Hiểu Lan giơ tay l?m chữ V m? trong l?ng vui sướng. C? nghĩ, ch?ng trai như thế l? c? thể cho c? nắm tay suốt đời, cho d? l? c? chủ động th? đ? sao? C? chỉ mong được người một dạ, đến đầu bạc với m?nh.

Mạnh Ph?m tuyệt đối l? một người bạn trai xuất sắc, anh c?ng c? học tự học, c?ng c? đến căn tin ăn cơm, gi?p c? lấy nước n?ng, cuối tuần gi?p c? mang h?nh l? về nh?. Lễ t?nh nh?n sẽ tặng hoa cho c?, mỗi năm sinh nhật đều tặng qu? kh?c nhau, kh?ng d?y dưa l?m chuyện kh?ng r? r?ng với những c? g?i kh?c, ngay cả mật khẩu QQ cũng kh?ng giấu c?.

Một bạn trai khiến người kh?c ngưỡng mộ như thế, Hiểu Lan đương nhi?n l? v? c?ng h?i l?ng. C? th?ch nghe người kh?c khen Mạnh Ph?m, điều đ? chứng tỏ c? đang hạnh ph?c. Chỉ l?, c? c? một nỗi đau kh?ng thể để lộ ra ngo?i, c? biết, trong l?ng Mạnh Ph?m c? một giấc mộng xa xăm nhưng quyến luyến, t?n của giấc mộng đ? l? t?nh y?u đầu ti?n.

Mạnh Ph?m chưa bao giờ chủ động nhắc về n?, cũng kh?ng để lại dấu t?ch g?. C? điều t?nh nhạy cảm của phụ nữ l? bẩm sinh, c? kh?ng thể khống chế tr?i tim của một người m?i m?i hướng về m?nh, nhưng c? c? thể cảm nhận được nơi đ? c? chứa một người kh?c.

?Anh c?n nhớ c? ấy kh?ng??
?Ai??
?Mối t?nh đầu của anh.?

?Trong l?ng c? một nơi d?nh cho c? ấy.?

??.?

Khi n?i những lời n?y, họ đang ngồi trong c?ng vi?n trường đại học. Mạnh Ph?m ngẩng đầu l?n, nh?n vầng trăng treo tr?n trời. Sắp đến rằm 15 rồi, trăng đ? nửa tr?n, tỏa ra một luồng s?ng trắng sạch sẽ, rọi l?n gương mặt Mạnh Ph?m, rực rỡ, rọi l?n gương mặt Hiểu Lan, băng lạnh.

Gi?y ph?t ấy, Hiểu Lan cảm thấy, mối t?nh đầu của anh r? r?ng l? t?nh y?u khắc cốt ghi t?m nhất.

C? rất muốn biết c? g?i đ? l? ai, tr?ng như thế n?o, giữa họ đ? từng xảy ra chuyện g?. Anh cũng chăm s?c c? ấy tốt như đối với c? ư? Cũng sẽ lấy nước v? mua cơm? Cũng sẽ cầm d? che mưa cho c? ấy về nh??

Nhưng c? kh?ng c? hỏi, c? những chuyện một khi hiểu r? rồi sẽ chưa hẳn c? thể l?m lại từ đầu, tr?i lại, kh?ng chừng n? sẽ đ?ng l?c trở th?nh cảnh bế mạc.

T?nh y?u kh?ng thể đong đếm, kh?ng thể đo lường. C? lẽ l? v? m?nh đ? cố chấp m? đưa tay ra trước, do đ? Hiểu Lan lu?n cảm thấy m?nh nh?t nh?t hơn một ch?t, thấp b? hơn một ch?t. Ch? ?t kh?ng thể dũng cảm y?u v? y?u s?u đậm như con người ban đầu kia.

C? ấy l? giấc mộng của anh, l? n?t thắt kh?ng thể th?o gỡ, l? tuổi xu?n kh?ng c? hối hận, l? hạt chu sa trong l?ng b?n tay, c?n m?nh l? g??

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề n?y, Hiểu Lan đều kh?ng d?m tiếp tục giả thiết c?u trả lời. C? nghĩ, thời gian sau n?y, Mạnh Ph?m sẽ cho c? một đ?p ?n.

V? sau đ?, c?i đầu ti?n m? c? chờ đợi được đ?ch thật l? một b?i viết li?n quan đến c? g?i đ? tr?n tạp ch? ?Hạ Lữ?.

Giống như đang xem trộm nhật k? tư ẩn của Mạnh Ph?m, b?n tay c? run rẩy, l?ng c? c?ng bất an, t?m tr? c? lờ mờ, một d?ng chữ phải đọc đến hai ba lần mới hiểu được ? nghĩa muốn biểu đạt.

C? dần hiểu ra, mối t?nh đầu của Mạnh Ph?m tuy rất s?u đậm, những cũng chỉ l? t?nh cảm kh?ng thể bộc bạch. Giữa họ kh?ng c? bất kỳ t?nh tiết ?u yếm n?o khiến c? đau l?ng, giữa họ, chỉ l? một người ghi nhớ, v? một người đ? qu?n. Chỉ c? điều, cho đến ng?y h?m nay m? vẫn c?n c? thể hồi ức lại những chi tiết nhỏ nhặt kia một c?ch r? r?ng như thế, cảm nhớ những lần tiếp x?c ngẫu nhi?n như thế, vậy chẳng phải anh vẫn đang y?u?

H?m đ?, lần đầu ti?n Hiểu Lan c?i nhau với Mạnh Ph?m, c? đ? kh?c, v? cho d? l? kh?c, cũng kh?ng hề tức tưởi. So với c? g?i trong k? ức kia, anh sẽ đau cho con người đang đứng trước mặt m?nh kh?ng?

Mạnh Ph?m n?ng mặt c? l?n, lặng lẽ nh?n v?o mắt c?, lau đi giọt nước trong kh?e mắt.

?Anh muốn kết h?n với em.?
?Hmm??
?Anh cưới em!?
?Ừm!?

V? cuộc tranh chấp về mối t?nh đầu thế l? đ? kết th?c, Hiểu Lan dường như đ? c? được đ?p ?n m? c? muốn, nhưng lại kh?ng thật sự rất vui.

L? như vậy sao?

Kh?ng, c? cảm thấy vẫn chưa xong, đ?y c?ch cuối c?ng c?n xa lắm.

Năm 2008, Mạnh Ph?m ch?nh thức cầu h?n c?, phụ huynh hai b?n gia đ?nh đều rất h?i l?ng, bạn b? cũng đều ch?c ph?c cho họ. Ng?y l?m lễ do Mạnh Ph?m quyết định, 8 th?ng 8 năm 2009, v? thời gian x?c định sớm, do đ? Hiểu Lan đ? chọn nh? h?ng Hoa Hồng m? c? th?ch nhất. Thời gian đ?, c? bận rộn hẳn l?n, tu sửa nh? cửa, chuẩn bị cho h?n lễ. Tuy mệt mỏi, nhưng c? rất vui. Mối t?nh đầu của anh, đ? bị tr?t thạch cao v? tường nh? chia c?ch rồi.

Nhưng ma sai quỷ khiến thế n?o đ?, Ti?u Lỗi đ? gọi điện cho Mạnh Ph?m, nghe nội dung c? thể biết được ai đ? trong lớp họ sẽ kết h?n trong ng?y khai mạc Olympic. C?ng một ng?y, c?ch nhau đ?ng một năm, Hiểu Lan rất tự nhi?n m? nghĩ đến mối t?nh đầu của anh. Đ?y l? một t?m ? s?u sắc biết bao? Sau khi nh?n thấy đối phương hạnh ph?c, anh mới an t?m cho ph?p m?nh hạnh ph?c.

Đ?m đ? Hiểu Lan đ? bỏ nh? ra đi, c? cảm thấy, tu sửa g? đ?, tiệc rượu g? đ?, đều đ? trở th?nh tr? cười. C? ngồi b?n đường vừa kh?c vừa gọi cho Giang Quế Minh, n?i hết bao nhi?u uất ức trong l?ng. C?u ?Tụi em xong rồi? của c? l?m Giang Quế Minh hoảng hồn đến kh?ng tả được.

?Em hận mối t?nh đầu!?

?Đừng n?i như vậy, ai cũng c? mối t?nh đầu.?

?Anh ấy l? mối t?nh đầu của em, nhưng mối t?nh đầu của anh ấy lại kh?ng phải em.?

?Nhưng, người n? cưới l? em.?

?Cưới? l? chữ m? phụ nữ kh? chống đỡ nhất, nhớ đến gương mặt khi Mạnh Ph?m n?i ?Anh cưới em?, tr?i tim của Hiểu Lan lập tức mềm nhũn. C? th?nh thật n?i cho Giang Quế Minh biết m?nh đang ở đ?u, kh?ng bao l?u th? Mạnh Ph?m đ? chạy đến, l? chạy đến. Khi ?m c? v?o l?ng, lồng ngực anh vẫn c?n phập phồng.

Hiểu Lan nắm chặt tay Mạnh Ph?m tr?n suốt đường về, ng?n tay của anh hơi lạnh, từ l?c bắt đầu cho đến h?m nay vẫn như thế. Hiểu Lan biết, chỉ thiếu một ch?t th?i, người m? c? chờ đợi l?u nay, phải chăng sẽ c?ng c? răng long đầu bạc?

B?i viết li?n quan đến t?nh y?u đầu ti?n tr?n ?Hạ Lữ? l?u l?u vẫn sẽ c?, h?n lễ của họ cũng ng?y một cận kề. Th?ng 4 l? l?c hoa h?e nở đẹp nhất, Mạnh Ph?m n?i muốn đến Khu H?e Ấm chụp h?nh, sẽ kh?ng rất l?u, nhiều lắm chỉ hai ng?y. Hiểu Lan đang rầu v? chọn ?o cưới, đang bận với c?ng việc chọn c?i n?y hay chọn c?i kia, do đ? khi anh đi, c? đ? kh?ng kịp n?i với anh nhớ phải cẩn thận giống như mọi khi.

Đ?m đ? sau khi chụp h?nh xong, Mạnh Ph?m đ? gọi điện cho Hiểu Lan, v? đ? lần đầu ti?n n?i về b?i viết của m?nh, về t?nh y?u đầu ti?n của anh.

?Đ?y l? b?i cuối c?ng.?
?Ồ.?
?Hiểu Lan, anh xin lỗi.?
?Anh về rồi m?nh n?i tiếp nha!?
?Được, đợi anh.?
?Em đ? đợi anh rất l?u rồi.?

Chỉ thưa thớt v?i lời, nhưng đ?i b?n đều hiểu nhau, Hiểu Lan đ? kh?ng kiềm được nước mắt khi Mạnh Ph?m n?i xin lỗi, c? nghĩ, lần n?y, cuối c?ng c? cũng đợi được đ?ch đến rồi.

V? rồi, đ? l? lần cuối c?ng c? nghe được giọng n?i của Mạnh Ph?m, c? m?i m?i cũng kh?ng thể biết, Mạnh Ph?m c?n c? điều g? muốn n?i với c?, sự chờ đợi của c? v? sự ra đi của anh m? trở th?nh v? thời hạn.

C? v?i người bạn học phổ th?ng đến tang lễ của anh, Hiểu Lan biết, c? g?i đ? chắc chắn cũng c? mặt. T? T? kh?c thương t?m nhất, nhưng c? g?i ?n Tĩnh lặng lẽ ngưng mắt nh?n Mạnh Ph?m lại khiến c? sinh ra một cảm gi?c kỳ lạ. Do đ? khi tang lễ kết th?c, c? đ? bước đến hỏi thăm, ?n Tĩnh vội v?ng phủ nhận, xem ra kh?ng phải n?i dối.

Khi nhận được điện thoại của ?n Tĩnh, biết được T? T? chưa kết h?n, Hiểu Lan đ? thấp tho?ng cảm thấy c? điều g? đ? kh?ng đ?ng, đọc lại to?n bộ tạp ch? m? Mạnh Ph?m để lại, c? mới hiểu ra to?n bộ b? mật b?n trong. Khi bảo ?n Tĩnh đến t?m Giang Quế Minh, c? đ? biết rồi họ sẽ t?m được kết quả như thế n?o.

Anh tuy đ? mất, nhưng c? muốn t?nh y?u đầu ti?n của anh sẽ được trường tồn trong ống thời gian đ? bị l?ng qu?n.

Đấy l? việc cuối c?ng m? c? c? thể l?m cho anh, l? kết cuộc m? c? tự ? thiết đặt sau sự chờ đợi hụt hẫng.

Lo lắng sự ra đi của Mạnh Ph?m để lại đả k?ch qu? lớn cho con m?nh, mẹ của Hiểu Lan bắt đầu sắp xếp cho c? xem mắt. C? kh?ng c? lựa chọn kh?c, c?n c? thể l?m sao? Người ra đi cũng đ? đi rồi, anh đ? dừng bước trước kỳ h?n lễ của họ, v? c? người đang c?n sống vẫn phải tiếp tục tiến l?n, 10 năm, 20 năm, 30 năm? định sẵn kh?ng c? anh b?n cạnh.

Gặp qua một số người, kh?ng ai để lại cảm gi?c đặc biệt cho c?. Mẹ n?i người n?y rất c? nội h?m, thật ra chẳng qua l? một kh?c gỗ; mẹ n?i người kia rất hoạt b?t, nhưng nh?n v?o r? r?ng l? một kẻ phong lưu. Mẹ nổi giận, mẹ n?i thế gian n?y kh?ng c?n Mạnh Ph?m nữa, người đ? chết rồi, tim của con kh?ng được chết theo n?. Hiểu Lan kh?ng n?i g?, c? rất hiểu, chỉ l? con người đ? vẫn c?n sống trong tim của c?.

Đại đa phần những ai sau khi lĩnh gi?o sự lạnh nhạt của Hiểu Lan th? đều đ? biết kh? m? r?t lui, chỉ c? một người, nh?n rất trẻ con, l? vẫn c?n miệt m?i theo đuổi c?. Anh v? Mạnh Ph?m ho?n to?n kh?c nhau, chưa từng thấy ai lại mặt d?y như thế.

Hễ đến cuối tuần ch?ng trai lại đến mời c? xem phim, biết chắc c? sẽ từ chối, anh sẽ nghĩ ra một l? những l? do chẳng đ?u v?o đ?u. Xem Conan ph? ?n, anh sẽ n?i: ?V? t?n của nữ ch?nh giống t?n em.?

Kiềm n?n, chịu đựng, nhưng rồi Hiểu Lan lại đ? bị Tiểu Lan trong phim l?m cảm động, Tiểu Lan (Ran) n?i: ?Bởi v? chờ đợi c?ng l?u, l?c gặp lại sẽ c?ng hạnh ph?c.? Gi?y ph?t đ? c? đ? bật kh?c, kh?c đến kh?ng ngăn lại được.

Chờ l?u như thế, cuối c?ng cũng đợi được người một l?ng, đợi đến khi anh đ? chủ động đến nắm tay c? c?ng đi hết qu?ng đời n?y, nhưng lại kh?ng chờ được đầu bạc răng long.

Giữa bao nhi?u ?nh mắt phẫn nộ của kh?n giả trong rạp, ch?ng trai vẫn ?m chặt lấy c?, anh kh?ng hỏi g?, chỉ nhẹ nh?ng vuốt lưng c? v? n?i nhỏ: ?Được rồi, kh?ng sao nữa, ngoan.?

Từ khi Mạnh Ph?m qua đời, đ?y mới l? lần đầu ti?n c? kh?c kh?ng ki?ng nể như thế, sảng kho?i như thế, v?, kh?ng c? đơn như thế.

Hiểu Lan c?n đang ngồi thất thần trước bia mộ, ch?ng trai sau khi đậu xe v?o b?i xong đ? chạy đến b?n c?, anh k?o Hiểu Lan đang ngồi dưới đất dậy, quở tr?ch c? kh?ng biết chăm s?c cho m?nh, l?i th?i căn dặn c? đủ điều, rằng con g?i kh?ng được ngồi dưới đất, như thế sẽ bị lạnh.

Hiểu Lan muốn xen v?o một c?u, rằng c? anh ở đ?y em sẽ kh?ng lạnh, nhưng anh lại cứ n?i m?i kh?ng ngừng, c? chỉ đ?nh đổi sang một đề t?i m? c? chắc chắn rằng sẽ khiến anh im lặng.

?Y?u anh rồi, phải l?m sao đ?y??

?Th? y?u như t?nh y?u đầu ti?n vậy!?

?Anh sẽ y?u em như thế n?o??

?Th? y?u như t?nh y?u đầu ti?n vậy!?

Ch?ng trai giơ giơ quyển tạp ch? trong tay m?nh, cười rạng rỡ v? c?ng, đ? l? kỳ mới nhất của ?Hạ Lữ?, anh biết kỳ n?o c? cũng mua, do đ? đ? mua trước cho c?. D?ng chữ nổi bật nhất tr?n b?a l? chuy?n đề m? Kim Vy Vy đ? thực hiện bấy l?u ? ?T?nh y?u đầu ti?n ? Tầm mộng chi lữ?.

Hiểu Lan cười, ch?ng trai nắm lấy tay c?, tay của anh rất n?ng, v? cũng nắm rất chặt. Cả hai c?ng quay lưng rời khỏi rất ăn ?, b?ng của họ đ? che lấp bia mộ của Mạnh Ph?m.

Gi?y ph?t ấy, Hiểu Lan đ? ch?o tạm biệt với Mạnh Ph?m ở trong l?ng.

Anh l? mối t?nh đầu của c?, c? hiểu r? nhất cảm gi?c t?nh y?u đầu ti?n l? như thế n?o.

Do đ?, c? phải y?u như t?nh y?u đầu ti?n vậy, giống như Mạnh Ph?m đ? từng đối với c?.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...