First Love

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Phần 10 : Tốt nhất kh?ng gặp gỡ, như thế sẽ kh?ng c? hội ngộ

L?c n?y ?n Tĩnh mới ph?t hiện, dưới ?nh nến, Đỗ Hiểu Phong đ? kh?ng c?n l? thiếu ni?n của ng?y h?m qua nữa, đ?i mắt ph?t ra ?nh nh?n ki?u căng ấy đ? trở n?n trầm lặng, cuộc sống văn ph?ng trường kỳ cũng đ? khiến cho ch?ng trai chơi b?ng rổ năm xưa c? hơi ph?t tướng, m?i t?c đen d?y cũng đ? luốm thuốm v?i sợi t?c bạc.

1.

Khi mới chia tay Đỗ Hiểu Phong, từng c? một thời gian đang l?m việc nửa chừng m? ?n Tĩnh chạy tới trước cửa nh? Đỗ Hiểu Phong chờ đợi, muốn hỏi anh rốt cuộc l? tại sao, kết quả l? c? đ? nh?n thấy Kim Vy Vy.

Từ l?c chia tay cho đến trước buổi họp lớp, ?n Tĩnh cứ mong rằng m?i m?i cũng kh?ng gặp lại anh nữa, chỉ xem c?i con người đ? từng dắt tay c?ng đi qua qu?ng đời thanh xu?n, người y?u đầu ti?n đ?, đ? ti?u biến theo gi?, kết quả l? c? lại gặp được Đỗ Hiểu Phong.

Giờ đ?y, một năm sau khi chia tay, ?n Tĩnh muốn gặp Đỗ Hiểu Phong, muốn ngồi xuống n?i chuyện với anh, chỉ chuyện tr? về b?ng rổ, về hoa hướng dương, về bưu thiếp th?i, nhưng kết quả l? c? lại kh?ng c?n tin tức g? của anh nữa. C?ng với thời gian, những c?u hỏi như l?c trước v? sao lại y?u, sau n?y sao lại kh?ng c?n y?u như thế đ? sớm trở th?nh v? giải, c? lẽ đ? c? một gi?y ph?t n?o đ? cảm kh?i về đ? từng, nhưng rồi sau đ? cũng sẽ bu?ng xuống, sẽ kh?ng đi s?u suy ngẫm, c?ng kh?ng đi thực hiện.

Nếu như n?i trưởng th?nh khiến cho tư duy của con người c?ng th?m logic, vậy th? mất đi khả năng giản đơn giữa c?c logic phức tạp n?y, tr?i lại sẽ l?m tăng th?m những quyết định kh?ng thể.

T?m lại l? trong khoảng thời gian đ?, hai con người b?n ba giữa c?c con đường của Bắc Kinh ấy đều đ? suy nghĩ những vấn đề tương tự như thế, nhưng kh?ng ai trong họ đi t?m đối phương. Đỗ Hiểu Phong chấp nhận chờ đợi ở b?n ngo?i ph?ng trọ của năm xưa, giờ đ?y chỉ ghi ch? số tạp ch? t?m được tr?n những bản in do Kim Vy Vy gi?p anh; c?n ?n Tĩnh ng?y ng?y chen ch?c tr?n xe điện ngầm, cũng chỉ kh?ng ngừng nghe b?i ?Sealed with a kiss?. Việc m? họ đang l?m, l? những việc m? biết r? rằng đối phương sẽ kh?ng thể n?o biết.

Bắc Kinh bắt đầu đi v?o th?ng 8 với những cơn mưa r?ng r?. Trong một ng?y sấm s?t l?i đ?nh, h?m thư ?n Tĩnh chuy?n d?ng để sưu tập tạp ch? của Mạnh Ph?m đ? nhận được một l? thư tuyển dụng.

?n Tĩnh kh?ng nhớ l? m?nh đ? từng d?ng địa chỉ email n?y đăng k? tr?n mạng t?m việc, nhưng nh?n thấy logo của c?ng ty truyền th?ng đ?, c? đ? động l?ng ngay tức th?. C? từng nộp hồ sơ v?o đ? khi mới tốt nghiệp, l?c ấy chỉ l? mang trong l?ng giấc mơ đẹp th?i, bởi thế m? kết quả lắng ch?m đ?y biển kh?ng hề khiến c? hụt hẫng. Thật kh?ng ngờ v?i năm sau, c? lại c? được cơ hội, cho d? kết quả kh?ng được tuyển dụng th? cũng đ? đủ khiến c? vui mừng rồi.

?n Tĩnh cố t?nh lấy bộ đồ c?ng sở m? c? đ? mua sau khi tốt nghiệp để đến phỏng vấn, đường may rất c?ng phu, mặc v?o người tr?ng c? chững chạc v? nho nh? hẳn, nh?n thuận mắt hơn bộ đồng phục b?n điện thoại kia nhiều. Ngắm m?nh trong gương, ?n Tĩnh vừa mừng v? m?nh kh?ng mập hơn, vừa cầu nguyện cho phỏng vấn th?nh c?ng.

Song khi vừa bước v?o c?ng ty, ?n Tĩnh đ? cảm nhận thấy m?nh được quan t?m bằng ?nh mắt từ khắp nơi, từ quầy tiếp t?n cho đến người phỏng vấn, nghe thấy c? b?o t?n của m?nh xong th? đều nh?n c? một c?i. Sau khi giới thiệu sơ lược về m?nh, người phỏng vấn bắt đầu đặt c?u hỏi, ?n Tĩnh kh?ng ngờ bao nhi?u c?u trả lời m? c? chuẩn bị sẵn để ứng ph? khi nguy cấp đều trở n?n v? dụng, c?u hỏi đầu ti?n đặt ra cho c? lại l?: ?Đề t?i Tầm ?Mạnh? Chi Lữ đang rất được quan t?m ở tr?n mạng l? c?u chuyện do c? tự đặt ra, hay l? người thật việc thật??

?n Tĩnh thừ người một l?c, gật đầu n?i: ?L? thật, Mạnh Ph?m l? bạn học phổ th?ng của t?i.?

Những người trong ph?ng th? thầm n?i với nhau g? đ?, người phỏng vấn lật xem hồ sơ của c? rồi lại n?i: ?Được, vị tr? m? c? xin v?o l? bộ phận PR, vậy c? cảm thấy l? điều g? đ? tạo n?n hiệu quả truyền b? trong sự việc n?y? Nếu như bảo c? mượn sự kiện n?ng hổi gần đ?y ? ?Giả Qu?n Bằng, m? m?y gọi m?y về ăn cơm? ? để tạo được sự ch? ? của mọi người, vậy th? tiếp theo đ?y c? phải l?m g? để ?Tầm Mạnh Chi Lữ? c? thể tiếp tục??

Người phỏng vấn tu?n ra những lời kh?ng đầu kh?ng đu?i như thế với n?t mặt v? c?ng khắc khe khiến cho mọi người bật cười, tất cả đều v? c?ng hứng th? m? nh?n về ph?a ?n Tĩnh đang ngồi im lặng, chờ đợi c?u trả lời của c?.

?n Tĩnh trầm ng?m một l?c, c? kh?ng n?i g?. C? hiểu rằng b?i viết của m?nh đ? thu h?t họ, nếu như c? đ?p lại bằng những c?u nhạt nhẽo nhưng hay ho, kh?ng chừng sẽ được tuyển dụng thuận lợi. Nhưng, khi người phỏng vấn ấy so s?nh Mạnh Ph?m v? c?u chuyện h?i Giả Qu?n Bằng kia, c? biết rằng cuộc phỏng vấn h?m nay đ? kết th?c rồi. C? c? thể chịu uất ức, c? thể khom lưng c?i người b?n điện thoại, c? thể bị m?i giũa th?nh bất kỳ gương mặt n?o m? cấp tr?n cần. Nhưng c? kh?ng muốn Mạnh Ph?m đ? ra đi ấy bị khinh mạn, kh?ng muốn d?ng điều tươi đẹp duy nhất m? m?nh kh? khăn g?n giữ để l?m đ?n đạp gi?p m?nh qua ải.

Con người lu?n c? c?i g? đ? khiến cho m?nh bất luận thế n?o cũng kh?ng nỡ từ bỏ, cho d? cuộc sống c? thấp b? cỡ n?o th? cũng sẽ giữ vững l?ng ki?n tr? tươi đẹp ấy.

?n Tĩnh ngước mặt l?n, nh?n thẳng v?o người đặt c?u hỏi, c? n?i: ?Mạng Nh?n Nh?n của t?i c? tất cả 138 người bạn, ban đầu khi đăng b?i viết đ?, chỉ c? 46 người trong số đ? chia sẻ b?i viết, v? tr?n cơ bản đ? đều l? những người bạn học của t?i v? Mạnh Ph?m, đa phần chỉ tiếc nuối một ch?t rồi th?i. Kh?ng ai nghi?m t?c suy nghĩ qua việc n?y, bởi v? con người ng?y nay đều rất tự cho m?nh l? phải, đều cảm thấy ch?ng ta đ? đủ chững chạc để l?ng qu?n, cảm thấy ch?ng ta c? thể phong tỏa t?nh cảm khờ dại của ban đầu v?o tận đ?y l?ng. Do đ?, nếu phải đi s?u v?o những chuyện n?y để tr?u cười ch?nh m?nh của qu? khứ, th? chi bằng photoshop một tấm h?nh của Giả Qu?n Bằng để l?m vui mọi người. Nhưng sự thật lại l?, mỗi một người trong ch?ng ta đều đang l?n ho?i niệm, dẫu rằng ta đ? kh?n kh?o đến mức biết l?m giấy c?ng chứng trước khi kết h?n, chuyển nhượng t?i sản qua t?n của bố mẹ, ti?u chuẩn chọn bạn ngo?i miệng th? n?i chỉ cần tốt l? được, song lại lu?n lu?n kh?ng qu?n k?m th?m kh?ng dưới 5 điều kiện, nhưng thực tế l? ch?ng ta vẫn hy vọng c? một người c? thể th?ch m?nh bằng t?nh y?u non nớt kh?ng bảo lưu của mối t?nh đầu, hy vọng ta kh?ng phải lo ?u nh? cửa, khu vực sinh sống, gia đ?nh, m? chỉ đơn giản l? được y?u bằng cả tấm l?ng. T?nh y?u được con người t?n ngưỡng kh?ng phải l? chưa từng tồn tại, nhưng rất tiếc, đ? lỡ mất độ tuổi đ?, ch?ng ta của ng?y h?m nay kh?ng ai l?m được nữa. Do đ? cho đến một ng?y, khi c? người ph?t hiện quyển tạp ch? n?y l? c? thật, thật sự l? c? người đ? rất ch?n th?nh m? k? lục lại t?nh cảm thuần t?y ấy, v? bản th?n họ cũng đ?ch thật đ? bị hồi ức g? cửa, họ bắt đầu chia sẻ b?i viết đ?. So với nghi ngờ, họ c?ng muốn tin tưởng hơn, đấy ch?nh l? sức mạnh của l?ng người. Thật l?ng m? n?i, t?i kh?ng biết đ? được gọi l? hiệu quả tuy?n truyền g?, nhưng t?i biết, những người chia sẻ b?i viết của t?i đều v? đ? bị cảm động bởi Mạnh Ph?m, hoặc c? thể n?i l? bị ch?nh m?nh của qu? khứ đả động. Bất kể hiện giờ c? th?nh c?ng thế n?o, hay l? c? tầm thường, c? thất ? đến đ?u, họ đều đ? được hạnh ph?c trong t?nh y?u đầu ti?n của m?nh. C? ai l? chưa từng th?ch qua một người như thế? C? ai lại chưa từng được một người kh?c y?u th?ch qua? Dẫu cho l? đơn phương, l? y?u thầm, th? ch? ?t ch?ng ta đều đ? từng c? một t?nh y?u đầu ti?n, điểm n?y l? tương đồng giữa mọi người. C?n về c?i được gọi l? tuy?n truyền, tr?n thật tế t?i kh?ng c? l?m g? cả. T?i nghĩ chỉ cần đ? l? nơi đ? từng c? t?nh y?u đầu ti?n, th? Tầm ?Mạnh? Chi Lữ vẫn sẽ c? thể tiếp tục.?

?n Tĩnh n?i xong, căn ph?ng y?n lặng v?i gi?y, kh?ng bao l?u th? người phỏng vấn đ? gọi t?n người tiếp theo. Nghe thấy c?u trả lời đ?ng quy đ?ng c?ch của người kh?c, ?n Tĩnh c?ng như ngồi tr?n thảm kim, n?i thật, c? c? một ch?t x?u hối hận rồi.

2.

Tr?n người l? bộ đồ c?ng sở, trước mặt l? lề đường Khu Thương vụ Trung Ương được trang tr? đẹp đẽ, tr?ng ?n Tĩnh trở n?n tả tơi v? c?ng. L?c n?y đ?y c? rất muốn n?i chuyện với Giang Quế Minh, o?n tr?ch với anh ?ng phỏng vấn taste tệ qu?, ph? b?nh c?ng ty đ? thật kh?ng biết chọn người.

Từ l?c bắt đầu đến nay, c? đ? kh?ng ngừng triển hiện mặt thất bại của m?nh trước Giang Quế Minh, cứ theo đ? n?y, n?i kh?ng chừng anh sẽ mất đi cảm gi?c ban đầu, sẽ cảm thấy nh?m ch?n, d? sao th? hai người vẫn chưa ch?nh thức hẹn h?, n?i bye bye vẫn c?n rất dễ.

Nghĩ, ?n Tĩnh quyết định kh?ng gọi cho anh, c? vừa vọc chiếc điện thoại vừa tự tr?u cười m?nh, l?c n?y c?n h?ng hồn n?i g? m? kh?n kh?o cuộc sống, giờ đ?y ch?nh bản th?n m?nh đ? đang kiểm chứng.

Ngồi r?nh rỗi xem danh bạ di động, ?n Tĩnh tr?ng thấy t?n của Đỗ Hiểu Phong. N?i bao nhi?u lời hoa mĩ để điểm xuyến cho mối t?nh đầu, cuối c?ng th? ngay cả dũng kh? ch?o hỏi một tiếng cũng kh?ng c?, sự sai lệch n?y khiến cho ?n Tĩnh c? hơi kh?ng cam t?m. C? lẽ l? v? ng?y h?m đ? c? đ? nhắc qu? nhiều lần chữ mối t?nh đầu, c? lẽ l? v? bao nhi?u hụt hẫng ức ở trong l?ng, c? lẽ l? v? muốn t?m một c?i cớ để bộc ph?t bao nhi?u cảm x?c trong những ng?y qua, ?n Tĩnh của ng?y h?m ấy, đặc biệt nhớ Đỗ Hiểu Phong. C?i nhớ n?y kh?ng phải l? nhớ thương, đ? kh?ng c?n cảm gi?c s?u đậm đến thế nữa, nhiều hơn đ? chỉ l? muốn x?c nhận, x?c nhận mối li?n hệ của con người n?y với qu? khứ của m?nh, x?c nhận khoảng thời gian ấy cho d? c? mất đi rồi th? n? cũng đ? từng tồn tại.

V? thế l? một năm sau khi chia tay, ?n Tĩnh đ? lần đầu ti?n chủ động nhắn tin cho Đỗ Hiểu Phong. C? đ? b?y cho m?nh một l? do m? tự c? cho rằng n? kh?ng đường đột, đấy ch?nh l? hỏi anh về tạp ch?.

Sau khi tin nhắn gửi đi, ?n Tĩnh bắt đầu khẩn trương, l?c th? nghĩ anh sẽ n?i g?? Sẽ nghĩ thế n?o? L?c lại nghĩ, lỡ như anh rất lạnh l?ng, kh?ng trả lời tin nhắn cho c? th? phải l?m sao? Song Đỗ Hiểu Phong kh?ng cho c? qu? nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, kh?ng bao l?u th? anh đ? nhắn lại, hơn nữa c?n l? một c? điện thoại.

?Al??? ?n Tĩnh c? hơi kh?ng tự nhi?n khi bắt m?y, cũng may l? con phố nhộn nhịp đ? che đậy gi?p c?.

?Al?, em đang ở đ?u đấy?? Đỗ Hiểu Phong hỏi ở b?n kia đầu d?y, gi?y ph?t nghe thấy giọng của anh, ?n Tĩnh mới ph?t hiện m?nh thật sự đ? rất l?u rồi kh?ng được nghe tiếng của anh qua điện thoại. Giọng n?i cứ ngỡ như c? thể trộn lẫn với giọng của Giang Quế Minh, tr?n thật tế l? c? một tiết tấu ri?ng biệt, ?n Tĩnh từng tưởng rằng sẽ kh?ng thể n?o ph?n biệt được, nhưng giờ đ?y c? đ? biết, c? tuyệt đối kh?ng bao giờ nhầm lẫn. Đỗ Hiểu Phong l? Đỗ Hiểu Phong, Giang Quế Minh l? Giang Quế Minh. Kh?ng hiểu tại sao, nhận định n?y khiến cho ?n Tĩnh nhẹ nh?m hơn rất nhiều.

?Đi phỏng vấn, hiện giờ đang ở ngo?i n?.? C? nh?n l?n trời v? n?i.

?Đổi c?ng việc sao? Thế n?o??

?Chẳng thế n?o, ra r?a rồi.? Những lời như thế n?i với Đỗ Hiểu Phong, ?n Tĩnh kh?ng thấy mất mặt ch?t x?u n?o, họ hiểu r? khuyết điểm của nhau, cũng đ? từng nh?n thấy đối phương thất bại v? số lần, huống chi, việc chia tay th? thảm nhất họ cũng trải qua rồi, c?n c? g? đ?ng phải sợ?

Đỗ Hiểu Phong cười n?i: ?Kh?ng sao, họ kh?ng nhận ch?ng ta, ch?ng ta kh?ng th?m họ đấy chứ!?

?Ừm!? ?n Tĩnh cũng cười.

?Anh sẽ mang tạp ch? qua đ? cho em, nhưng hiện giờ kh?ng được, phải chờ sau khi tan ca, ch?ng ta c?ng ăn tối đi. Em chọn chỗ, anh sẽ tới t?m.?

?Được, l?t nữa em nhắn tin cho anh.? Hai người hẹn nhau xong th? c?p m?y, ?n Tĩnh xoay người nh?n t?a lầu cao tầng sừng sững ph?a sau lưng, thầm nghĩ xem phải chọn qu?n ăn n?o.

M?n Xuy?n, lẩu, m?n Nhật, thịt quay, qu?n ăn gia đ?nh v?n v?n v?n v?n, c? chợt nhớ đến một chỗ, nơi n?y Đỗ Hiểu Phong nhất định biết.

?Đến ?Dưới ?nh sao? nha.? ?n Tĩnh nhắn tin cho anh. Kh?ng bao l?u th? Đỗ Hiểu Phong trả lời lại ?Được?.

Đ? l? nơi họ chia tay, rất nhiều lời phải n?i trong h?m đ? đ? kh?ng được n?i ra, hoặc giả đ? c? thể mở miệng v?o h?m nay.

3.

Vẫn l? ngồi đối diện nhau, biết r? khẩu vị của đối phương, kh?ng cần thương lượng cũng c? thể gọi đầy một b?n ăn, nhưng kh?ng hiểu tại sao, nh?n Đỗ Hiểu Phong ở trước mặt m?nh, ?n Tĩnh cứ cảm thấy anh đ? c?ch m?nh rất xa.

Sau những lời truyền thống ?Gần đ?y khỏe kh?ng? ?Rất khỏe?, cả hai đều im lặng, kh?ng ai biết phải mở lời như thế n?o. N?i 10 năm quen nhau? N?i 7 năm y?u nhau? Hay l? n?i 1 năm ly t?n? T? T? cứ hay bảo t?nh nh?n cũ l? kh?ng được gặp mặt, c?u n?i n?y cuối c?ng th? b?y giờ ?n Tĩnh cũng đ? hiểu. C? đẹp c?ch mấy đi nữa th? cũng đ? l? trước đ?y, k?m theo một chữ ?cũ?, mọi thứ đều sẽ trở n?n ngượng ng?ng. Vẫn l? Đỗ Hiểu Phong ph? vỡ bầu kh?ng kh? im lặng trước, anh lấy quyển đạp ch? đ? được in ra đưa cho ?n Tĩnh v? n?i: ?Chỉ c? hai quyển n?y, vốn dĩ kỳ th?ng 1 năm 2006 c?n tặng k?m một quyển sổ nhỏ, nhưng đ? kh?ng thể t?m thấy trong bản mẫu nữa rồi.?

?C?m ơn!? ?n Tĩnh nhận lấy, c? n?i kinh ngạc, ?Anh in ra từ đ?u vậy??

?Kh?ng phải anh, l? Vy Vy.? Đỗ Hiểu Phong do dự một l?c rồi n?i: ?C? ấy t?m trong t?a soạn in ra cho anh.?

?Ồ.? ?n Tĩnh gật gật đầu, lại im lặng, đấy ch?nh l? l? do m? họ kh?ng thể như trước.

Đỗ Hiểu Phong cũng cảm thấy nhắc đến Kim Vy Vy trước mặt c? e l? qu? kỳ cục, vội chuyển sang chủ đề kh?c: ?Em xem thử đi, Mạnh Ph?m đ? viết về buổi tốt nghiệp của ch?ng ta.?

?Vậy sao?? ?n Tĩnh lật ra phần mục lục, quả nhi?n nh?n thấy t?n của Mạnh Ph?m, đ? l? chuy?n đề Phong cảnh của Th?nh phố với 12 th?ng trong năm, kỳ n?y c? t?n l?: Th?ng 6, m?a tốt nghiệp.

?Th?ng 6, ng?y hạ rực rỡ, m?a của ly biệt.

Mỗi năm cứ v?o m?a n?y, đều sẽ c? rất nhiều gương mặt non nớt chia tay ở khắp c?c nơi trong th?nh thị.

C? bao nhi?u người ?m nhau ?a kh?c tại nh? ga, n?i tạm biệt nhau nhưng lại chẳng bao giờ gặp lại?

C? bao nhi?u người say khướt mềm nhũn bị bạn b? khi?ng l?n xe lửa, l?c tỉnh lại ngo?i cửa sổ đ? l? cảnh vật xa lạ?

C? bao nhi?u người thề rằng m?i kh?ng chia tay, nhưng cuối c?ng rồi cũng ly biệt?

H?nh ảnh mỗi người một phương ch?nh l? phong cảnh của th?ng 6.

Lớp học nhốn nh?o cũng y?n tĩnh hẳn v?o th?ng n?y, những con người sớm tối gặp nhau tại nơi đ?y, cuối c?ng rồi cũng rời khỏi chốn n?y hướng tới con đường tương lai chưa r? ở ph?a trước. Sau đ? lại c? người đến đ?y, rồi lại c? người rời khỏi. C? lẽ mỗi một ng?i trường đều đ? chất chứa sự phồn hoa v? sự vắng vẻ như thế.

C?ng thức to?n học tr?n tường l? t?c phẩm l?n l?t của ai?

Những chữ c?i viết tắt tr?n b?n đại diện cho điều g??

Mảnh giấy r?ch ghi lại thời kh?a biểu học kỳ trước lại đ? lưu lại c?u chuyện ra sao?

Những dấu t?ch c?n vương lại n?y, ngưng đọng th?nh kỳ ức, khắc s?u v?o đ?y l?ng.

Cho đến b?y giờ t?i vẫn c?n nhớ c?i ng?y t?i tốt nghiệp cấp ba.

Đ? l? ng?y 22 th?ng 6, ch?ng t?i học xong tiết cuối c?ng, sau khi ch?o tạm biệt với c? gi?o, tốp hai ba người mang trong l?ng những hy vọng mơ m?ng c?ng đi ra ngo?i. C? lẽ l? v? b?n cạnh c?n c? bạn b?, do đ? đa số mọi người đi ra cửa lớp đều kh?ng ngoảnh đầu lại, v? đ? kết th?c gi?y ph?t thiếu ni?n của m?nh trong hồ đồ như thế, th?c lạc rất nhiều năm, m?i kh?ng thể trở về.

T?i v? c? g?i mối t?nh đầu của t?i đ? từ biệt nhau tr?n cầu thang, t?i nghe thấy c? ấy n?i chuyện với bạn m?nh. Biết rằng họ sắp ra ngo?i, thế l? t?i b?n cắp s?ch chạy ra khỏi ph?ng học trước, sau đ? giả vờ như để qu?n g? đ? trở lại lấy, như thế, t?i sẽ c? cơ hội mặt đối mặt n?i chuyện với c? ấy, dẫu rằng chỉ l? hai từ ?bye bye? đơn giản, c? ấy mỉm cười n?i tạm biệt với t?i, b?ng lưng biến mất ở tận c?ng của cầu thang.

Sau đ?, mối t?nh đầu của t?i đ? kết th?c rồi.

L?c ngồi tr?n xe bu?t, t?i cứ m?i nghĩ về những chi tiết li?n quan đến c? ấy.

Trong những năm đ?, mỗi một lần ch?ng t?i t?nh cờ gặp gỡ, cơ hồ đều do t?i ước t?nh cả.

Trong những năm đ?, số điện thoại nh? c? ấy t?i đ? gọi v? số lần, chỉ l? chưa bao giờ ấn số cuối c?ng.

Trong những năm đ?, t?i biết th?nh t?ch kiểm tra của c? ấy, biết c? ấy đổi bao nhi?u hộp b?t mới, biết c? ấy th?ch ca sĩ n?o v? đang nghe nhạc của ai, chỉ l? c? ấy kh?ng biết t?i biết những điều n?y.

C? lẽ c? ấy chưa từng để t?m gi?y ph?t m? t?i v? c? ấy đi ngang qua nhau, t?i, một người ?m vở hay một người cầm b?ng rổ chỉ l? một kẻ qua đường ABCD, nhưng đối với t?i m? n?i, đ? l? khoảnh khắc cẩn thận v? hạnh ph?c.

Những hạnh ph?c n?y t?ch lũy th?nh niềm ấm ?p nho nhỏ, cuối c?ng đ?ng g?i để lại hết trong ng?y tốt nghiệp.

Dẫu rằng t?i kh?ng muốn thừa nhận, nhưng, tr?n chuyến xe bu?t của ng?y hạ năm xưa, t?i rất kh? chịu.

Kh? chịu đến mức, dường như đ? rơi lệ.

Tại sao mỗi năm cứ v?o th?ng 6 th? trời lại bắt đầu mưa?

T?i nghĩ, bởi v? đ? l? m?a tốt nghiệp chăng!?

4.

Ng?y tốt nghiệp của họ l? ng?y 22 th?ng 6, thời gian chi tiết như thế ?n Tĩnh sớm đ? qu?n rồi. Nhưng c? đ?ch thật vẫn c?n nhớ t?nh cảnh ng?y h?m đ?, c? v? T? T? c?ng thu dọn s?ch vở, b?n t?n về tấm ảnh tốt nghiệp tr?ng ai đẹp hơn, T? T? c? hơi ủ rũ v? m?nh đ? nh?u m?y lại, ?n Tĩnh cũng kh?ng mấy h?i l?ng với kiểu t?c mới của m?nh. Cả hai vừa n?i về kỳ thi vừa c?ng đi ra ngo?i, tr?n cầu thang, họ đ? gặp Mạnh Ph?m đang c?i đầu đi về lớp học.

?n Tĩnh của l?c ấy hiển nhi?n kh?ng biết rằng đ?y l? cuộc gặp gỡ ngẫu nhi?n m? anh c? thể sắp xếp, c? vui vẻ ch?o anh như mọi lần, c?n Mạnh Ph?m th? đứng lại, đ?i mắt vẫn lu?n cụp xuống ấy ngước l?n nh?n về ph?a họ, ?nh mắt trong vắt ấy như mang đầy lời n?i, song lại chẳng n?i n?n lời n?o.

T? T? nh?n thấy cậu, cũng đứng lại.

Nh?n n?t mặt của hai người, ?n Tĩnh hiểu rằng đại kh?i l? họ sắp c? một lời chia tay đặc biệt, c? đẩy đẩy vai của T? T? v? n?i: ?M?nh đi t?m Đỗ Hiểu Phong về nh? chung đ?y, cậu tự về ha.?

T? T? đỏ bưng mặt ậm ừ, ?n Tĩnh cười cười, k?o cặp cao l?n rồi một m?nh tiến về ph?a trước. Khi đi ngang qua Mạnh Ph?m, ?n Tĩnh h?p mắt lại tỏ vẻ rất hiểu rồi đến gần cậu v? n?i: ?Cố l?n! N?i từ từ ha, bye bye.?

Mạnh Ph?m gật đầu trong khẩn trương, n?i nhỏ: ?Bye bye.?

Ho?ng h?n r?i nắng tr?n khắp h?nh lang, tỏa ra một m?u cam ấm ?p, ?n Tĩnh nhanh nhảu đi xuống bậc thang dưới, thấp tho?ng nh?n thấy ph?a tr?n kia, hai b?ng người bị k?o d?i th?nh một đường thẳng.

?n Tĩnh n?ng l?ng đuổi theo Đỗ Hiểu Phong, c? chạy vội hết hai tầng lầu, kết quả lại tr?ng thấy anh đang nằm b? b?n cửa sổ cầu thang, ?nh mắt lờ đờ nh?n ra b?n ngo?i.

?N?y, nh?n c?i g? vậy?? ?n Tĩnh khẽ kh?ng đi tới sau lưng anh, bất chợt đ?nh v?o vai anh một c?i. Đỗ Hiểu Phong hoảng hồn, quay lại nh?n thấy l? ?n Tĩnh, liền cười vui vẻ v? n?i: ?Đợi em đ?, em với T? T? n?i nhiều qu?, anh xuống đ?y trước cho rồi. N? đ?u??

?Bị Mạnh Ph?m chặn đường rồi.? ?n Tĩnh chỉ chỉ l?n đỉnh đầu m?nh, n?i một c?ch nghịch ngợm.

?Cha! T?n tiểu tử đ? cuối c?ng cũng ra trận rồi!? Đỗ Hiểu Phong cảm th?n.

?Cố gắng cuối c?ng chăng! Anh nghĩ coi bạn ấy th?nh c?ng kh?ng?? ?n Tĩnh v? Đỗ Hiểu Phong c?ng s?nh vai b? tr?n cửa sổ, nh?n ra b?n ngo?i.

?Sao anh biết được?? Đỗ Hiểu Phong n?i, ?Nhưng m?, đến b?y giờ cũng nguội cả rồi chăng.?

?Vậy th? kh?ng hẳn, T? T? v? t?c cầu tiểu tướng giận nhau l?u lắm rồi.?

?X?, họ c? l?c n?o m? kh?ng giẮ nhau!?

?Cũng đ?ng.? ?n Tĩnh gật g?, ngo?i kia gi? mạnh tr?n v?o, mang theo hương vị của m?a h?, lướt qua gương mặt của họ, c? hơi n?ng, c? nh?n xuống c?y h?e gi? b?n dưới s?n trường, ?N?, anh n?i xem ch?ng ta như vậy l? đ? tốt nghiệp rồi sao, sao em cứ cảm thấy l? m?nh n?n cảm kh?i g? đ?, nhưng sao lại kh?ng c? cảm gi?c.?

?C? g? m? phải cảm kh?i chứ, em kh?ng được tốt nghiệp th? mới phải cảm kh?i đ?!? Đỗ Hiểu Phong chọc ghẹo.

?Thấy gh?t!? ?n Tĩnh dọng v?o vai anh, ?Nhưng m? như vậy cũng tốt, sau n?y kh?ng cần gặp anh mỗi ng?y nữa, mắc c?ng phiền phức!?

?Em kh?ng muốn nh?n thấy anh thật sao? Hmm?? Đỗ Hiểu Phong liếc ?n Tĩnh, giả vờ giận dỗi, từng bước ?p s?t, ra oai như muốn nắm c?nh tay của c?.

?n Tĩnh vừa cười vừa n? m? n?i: ?Muốn muốn!?

Đỗ Hiểu Phong bỏ tay ra, ?n Tĩnh dựa v?o cửa sổ n?i nhỏ: ?Ai m? biết sau n?y sẽ thế n?o chứ.?

?Sau n?y? Sau n?y c? thể thế n?o, th? giống như b?y giờ th?i!? Đỗ Hiểu Phong n?i rất thong thả.

?Em tưởng tượng kh?ng nổi, cứ cảm thấy l?n đại học n?, đi l?m n? c?ch m?nh xa lắm.? ?n Tĩnh quay người lại, b? tr?n lang cang, ?Những chuyện l?c mới nhập học em c?n nhớ r? lắm đ?, vậy m? b?y giờ đ? tốt nghiệp rồi! Thời gian sao lại qua nhanh như vậy chứ, phải chi c? thể chậm một ch?t th? hay qu?.?

?Anh lại cảm thấy nhanh như thế cũng tốt lắm, anh rất muốn đi l?m ngay b?y giờ, phấn đấu v?i năm l?m l?n chức tổng gi?m đốc, mỗi th?ng kiếm chừng chục ng?n, vậy th? sướng thật!?

?X?, mơ qu? đi.? ?n Tĩnh b? tay.

?Anh tuyệt đối sẽ kh?ng tầm thường đ?u! Em cứ chờ xem!? Đỗ Hiểu Phong c? hơi kh?ng chịu thua, tay anh đang cầm tờ th?ng b?o nội dung về tốt nghiệp, cuộn tr?n n? lại g? g? v?o mảnh k?nh cửa sổ, ?Đến l?c đ?, ?n Tĩnh, anh nhất định sẽ lấy em.?

Mặt của ?n Tĩnh soẹt một c?i đỏ bừng l?n, v? c? lẽ l? v? đưa ra một lời hứa như thế, Đỗ Hiểu Phong cũng cảm thấy hơi ngại, đ?i mắt của anh l?c th? nh?n ra ngo?i, l?c lại nh?n v?o tay. Giấy th?ng b?o đ? bị anh gấp th?nh chiếc m?y bay, v? do hồi hộp, n?n n? được gấp rất kỹ lưỡng, c?nh m?y bay được k?o bằng phẳng, phần đầu nhọn hoắc, nh?n l? biết sẽ bay được rất xa.

?n Tĩnh im lặng đứng ở kế b?n, sự vui mừng v? cảm động ở trong l?ng c? n?i kh?ng n?n lời, thậm ch? ngay cả mắt của Đỗ Hiểu Phong c? cũng kh?ng d?m nh?n, nhưng l?c ấy c? tin chắc rằng, nhất định sẽ c? một ng?y như thế, những lời anh n?i nhất định sẽ th?nh hiện thực.

?Đi th?i!? Đỗ Hiểu Phong nắm lấy tay ?n Tĩnh.

?Ừm.? ?n Tĩnh nắm lại tay anh.

Đỗ Hiểu Phong h? một hơi v?o chiếc m?y bay giấy, thả n? ra ngo?i với nụ cười rất tươi tr?n m?i, đ?i c?nh mỏng manh ấy mang theo ước mơ của họ bay thẳng l?n trời, lượn v?ng giữa kh?ng trung. Song, m?y bay giấy suy cho c?ng cũng kh?ng thể bay ra khỏi bức tường của trường học, cũng giống như ni?n thiếu chung quy kh?ng thể địch lại bước đi của thời gian.

5.

Th?ng năm ng?y xưa biến th?nh k? ức quanh quẩn b?n ngo?i c?nh cửa của h?m nay, ?n Tĩnh thở nhẹ một tiếng, c? gấp tạp ch? lại, nh?n v?o mắt Đỗ Hiểu Phong v? hỏi: ?Anh c?n nhớ chuyện của ng?y tốt nghiệp kh?ng??

Tuy chỉ l? một c?u n?i nhẹ nh?ng nghe như đang tr? chuyện b?nh thường, nhưng ?n Tĩnh thật chất đ? bắt đầu run l?n, c? sợ Đỗ Hiểu Phong sẽ n?i ?Qu?n rồi?, vậy th? những ng?y qua, c? g?i ch?m đắm trong qu? khứ ấy, sẽ trở th?nh một tr? cười lớn nhất thi?n hạ.

Đ?ng hơn th? c? cũng kh?ng c?n sợ bị ch? cười nữa, bắt đầu từ ng?y t?nh y?u đầu ti?n kết th?c th? c? đ? biết m?nh kh?ng thể kh?ng đối mặt với những điều đ?, nhưng c? sợ bị l?ng qu?n. Thường xuy?n c? người n?i qu? khứ kh?ng quan trong, quan trọng l? sau n?y, song ?n Tĩnh lại cảm thấy như vậy l? kh?ng c?ng bằng, qu? khứ cũng l? trải nghiệm của m?nh vậy, tại sao n? lại kh?ng quan trọng? Kh?ng c? qu? khứ th? l?m sao trở th?nh hiện tại? Cho d? c? chia tay rồi, kh?ng c?n c?ng nhau tr?ng chờ tương lai nữa, th? sẽ kh?ng thể cất giữ qu? khứ nữa sao?

Tạp ch? của Mạnh Ph?m khiến c? ph?t hiện những điều n?y kh?ng phải l? suy nghĩ của một m?nh c?, v? c?u trả lời của Đỗ Hiểu Phong mới l? minh chứng sắt th?p nhất chứng nh?n cho tuổi xu?n c?ng c? của họ.

?Nhớ chứ!? Đỗ Hiểu Phong cười n?i, c?u n?i khiến ?n Tĩnh su?t bật kh?c, anh nhẹ nh?ng đặt dao nĩa xuống, ?Chẳng phải h?m đ? Mạnh Ph?m đ? tỏ t?nh với T? T? sao, ch?ng ta c?n đo?n n? c? th?nh c?ng kh?ng??

?Đ?ng, anh c?n xếp m?y bay nữa.? ?n Tĩnh gật đầu lia lịa.

?Sau đ? c?n n?i kho?c l?c, g? m? l?m tổng gi?m đốc, đến b?y giờ anh vẫn c?n l? nh?n vi?n nhỏ đ?y! L?c đ? đ?ng l? mơ mộng thật!? Đỗ Hiểu Phong cảm kh?i: ?Tưởng rằng m?nh đặc biệt lắm, sẽ l?m được chuyện lớn lao, kết quả lại l? b?nh thường đến kh?ng thể b?nh thường hơn nữa.?

?L?c đ? mọi người ai cũng vậy th?i.? ?n Tĩnh an ủi anh.

?Thật ra c? thể xem l? đ? gi?n tiếp phụ l?ng em.? Đỗ Hiểu Phong lắc đầu n?i.

?n Tĩnh sững người một l?c, c? biết Đỗ Hiểu Phong c?n nhớ chuyện sẽ cưới c?, tuy anh kh?ng n?i ra, nhưng chắc chắn l? anh c?n nhớ.

Sự hụt hẫng trong hiện thực v? sự ấm ?p của qu? khứ hội ngộ với nhau tạo cơn s?ng ngầm dập dờn trong l?ng, l?c n?y ?n Tĩnh mới ph?t hiện, dưới ?nh nến, Đỗ Hiểu Phong đ? kh?ng c?n l? thiếu ni?n của h?m qua nữa, đ?i mắt lu?n ph?t ra tia nh?n ki?u ngạo ấy đ? trở n?n trầm vững, cuộc sống văn ph?ng thường ni?n đ? khiến cho d?ng người đ? từng chơi b?ng rổ c? hơi ph?t tướng, m?i t?c đen d?y cũng luốm đuốm lộ ra v?i sợi t?c bạc.

Thời gian ra đi kh?ng trở lại, những năm th?ng ấy đ? rượm l?n kh?e mi ch?n m?y, n? đ? lẳng lặn lướt đi như thế.

?Kh?ng n?i c?i n?y nữa, ? phải, em c? đọc qua b?i hoa hướng dương của Mạnh Ph?m viết kh?ng? Em c?n nhớ ch?ng ta viết chữ l?n đ? kh?ng?? Đỗ Hiểu Phong mỉm cười n?i.

?Đương nhi?n l? nhớ rồi!? Mắt ?n Tĩnh s?ng l?n, ?V? anh kh?ng chịu k?o r?m cửa, ch?ng ta c?n c?i nhau nữa chứ!?

?Hả? C? sao? Anh sẽ v? chuyện như thế c?i nhau với em sao?? Đỗ Hiểu Phong c? hơi ngượng ng?ng m? n?i.

?Sao lại kh?ng chứ! L?c trước anh quậy đến cỡ n?o! Anh xem anh đ?, qu?n rồi đ?ng kh?ng.? ?n Tĩnh tr?ch m?c.

?Kh?ng c?! Tuyệt đối kh?ng qu?n! Anh c?n nhớ anh viết ?xin lỗi? tr?n hoa hướng dương m?! Anh c?n cố t?nh chọn hai đ?a hoa m? em vẽ nữa!? Đỗ Hiểu Phong n?i như đinh đ?ng cột.

?Vậy sao? Em vẽ? Sao anh biết?? ?n Tĩnh hỏi rất kinh ngạc, trong k? ức của c?, đ?y l? chi tiết m? c? chưa từng ch? ? đến.

?Đương nhi?n l? anh biết rồi! L?c em vẽ anh c? nh?n l?n m?! Nhưng m? n?i thật chứ, cũng dễ nhận ra lắm, em vẽ xấu hơn T? T? thiệt!?

?Thấy gh?t!? ?n Tĩnh đỏ mặt, song lại rất vui, c? n?i: ?Vậy anh c? đọc b?i về Bảo t?ng Khoa học Kỹ thuật chưa??

?Xem rồi! Viết về c?i m?y truyền thanh g? đ? đ?ng kh?ng?? Đỗ Hiểu Phong cũng rất vui, hai người kh?ng ăn nữa, chỉ tr? chuyện rất hứng ch?.

?G? m? m?y truyền thanh g? đ?, người ta l? M?y truyền thanh Parabol.?

?Đ?ng đ?ng đ?ng, nh?n y như c?i nắp nồi ấy!? Đỗ Hiểu Phong gật g?, ?Thật ra cũng coi như l? Mạnh Ph?m viết anh v?o đ? lu?n rồi! L?c đ? người k?o n? xuống l? anh.?

?Mạnh Ph?m chắc chắn l? tức lắm, anh m? để th?m một l?c th? kh?ng chừng cậu ấy đ? tỏ t?nh với T? T? rồi.? ?n Tĩnh cười n?i.

?Chắc chắn l? kh?ng! Mạnh Ph?m l? loại người để hết mọi việc trong l?ng. Hơn nữa l?c đ? bọn con trai tụi anh l?m g? giống nh?m con g?i tụi em suốt ng?y nghĩ ngợi những chuyện n?y!?

?Vậy chứ sao anh lại n?i với em??

?n Tĩnh kh?ng chịu thua, nhưng khi n?i đến những chữ ?anh th?ch em? c? lại khựng lại, đ? từng, đ? qua, giờ đ?y họ đ? kh?ng thể thản nhi?n n?i những lời n?y với nhau nữa.

?Th? l?c đ? anh gan, c?n cảm thấy m?nh kh? hay nữa.? Đỗ Hiểu Phong tiếp lời c?, anh nh?n ?n Tĩnh, cười nhẹ.

Tr?i tim của ?n Tĩnh đập th?nh thịch, c? những lời cứ kh?ng ngừng quay quẩn trong l?ng c?, nhưng c? lại chẳng thể n?o n?i ra.

Những năm th?ng đ? đối với anh c? quan trọng kh?ng?

Anh sẽ ghi nhớ em kh?ng?

Sẽ giống như em vậy, cất giữ những ng?y th?ng ấy v?o l?ng kh?ng?

Sẽ nhớ lại v?o một ng?y n?o đ?, sau đ? mỉm cười kh?ng?

6.

?n Tĩnh khẽ ho một tiếng, hỏi theo kiểu d? th?m: ?Anh c? đọc qua b?i về khẩu cầm kh?ng? Bruce harmonica.?

?Khẩu cầm?? Đỗ Hiểu Phong nh?u m?y suy ngẫm, ?Xem th? c? xem đ?, nhưng chuyện của l?c ấy kh?ng c?n ấn tượng nữa, sao vậy? Anh nhớ em kh?ng mấy th?ch tiết ?m nhạc.?

Anh đ? qu?n mất nụ h?n đầu ti?n dưới tiếng nhạc của Mạnh Ph?m, cũng kh?ng sao, ?m điệu nhẹ nh?ng nhỏ x?u như thế rất kh? l?m người ta nhớ ra, k? ức của một người chung quy cũng kh?ng đ?ng tin cậy, ?n Tĩnh thầm nghĩ, nhưng ?t nhiều vẫn c? hơi hụt hẫng.

Đỗ Hiểu Phong ph?t hiện ra n?t mặt của c? thay đổi, vội n?i: ?Anh c?n nhớ Bắc Đới H?!?

??, vậy sao?? ?n Tĩnh n?i đều đều.

?Ch?ng ta c?ng ngắm sao b?n bờ biển.? Đỗ Hiểu Phong h?p mắt lại n?i, ?Em hỏi anh ng?n h? ở đ?u, anh trả lời kh?ng được, sau khi về nh? anh c?n đi t?m đọc quyển ?Một ng?n c?u hỏi tại sao? nữa ấy chứ!?

?n Tĩnh bật cười: ?C?i đ? th? em kh?ng biết! Nghi?m chỉnh đến vậy sao? Em chỉ nhớ anh viết bưu thiếp.?

?? đ?ng đ?ng! Từng đến đ?y chơi!? Đỗ Hiểu Phong chợt nhớ ra, tấm bưu thiếp kh?ng biết đ? đi đ?u ấy khiến anh nghĩ đến tấm card nhỏ m? anh thắt ở gốc c?y ven đường kh?ng l?u trước đ?, v? chuyện về tấm card ấy, anh kh?ng dự đ?nh n?i cho ?n Tĩnh biết.

?H?m đ? ch?ng ta chạy về chỗ tập họp, su?t nữa l? bị c? mắng!? ?n Tĩnh gật đầu n?i.

?Nửa đường em bị xức d?y gi?y, anh c?n gi?p em cột lại nữa!? Đỗ Hiểu Phong chọc c?.

?Cột d?y gi?y? C? sao?? ?n Tĩnh sững người, c? kh?ng nhớ c? chuyện n?y.

?Sao lại kh?ng c?? Đ? l? lần đầu ti?n anh cam t?m t?nh nguyện c?i người trước một c? g?i, lần đầu ti?n cột d?y gi?y cho người kh?c!?

Đỗ Hiểu Phong n?i xong, cả hai đều im lặng, ?n Tĩnh nh?n anh sững sờ, c? phảng phất như lại nghe thấy tiếng s?ng vỗ, h?nh ảnh bị l?ng qu?n dần dần trở về.

**

?Chạy kh?ng nổi nữa rồi?? ?n Tĩnh thở ph? ph?, tay ch?ng tr?n eo.

?Kh?ng kịp nữa đ?u! L?t nữa c? sẽ kiểm tra ph?ng đ?!? Đỗ Hiểu Phong k?o c?, ?Anh k?o em chạy! Mau l?n!?

?Kh?ng được kh?ng được. D?y gi?y xức ra rồi.? ?n Tĩnh lắc tay, chỉ v?o đ?i gi?y của m?nh m? n?i.

?Phiền phức!? Đỗ Hiểu Phong c?i người xuống kh?ng hề do dự, phủi những hạt c?t b?m tr?n d?y đi, rồi thắt lại.

?nh sao rải đầy tr?n b?i c?t, gi? biển thổi tung t?c anh, lướt qua đầm của c?, ?n Tĩnh c? thể nh?n thấy r? r?ng xo?y t?c của anh, nh?n thấy lưng của anh, nh?n thấy ng?n tay của anh, bờ biển y?n tĩnh dường như ngưng đọng trong gi?y ph?t ấy, ?n Tĩnh cảm thấy, nếu như thời gian ngừng lại từ đ?y, c? cũng sẽ kh?ng hề hối tiếc, chỉ cần c? anh ở b?n cạnh l? đủ.

Khi đứng dậy, Đỗ Hiểu Phong c? hơi ngượng ngạo, anh tr?ch ?n Tĩnh phiền phức, song lại nắm chặt tay c?, ?n Tĩnh tươi cười chạy theo ph?a sau anh, l?c ấy, c?i được thắt chặt kh?ng chỉ l? c?i n?t kết con bướm kh?ng mấy đẹp đẽ ấy, m? c?n c? tr?i tim non nớt với t?nh y?u ng?y ng? của c?.

**

?Đừng nghĩ nữa, chẳng phải c? gi?o anh văn của ch?ng ta thường n?i, every coin has two sides, mỗi một đồng cắc đều c? hai mặt, mặt b?n của em kh?ng nhớ cũng kh?ng sao, anh nhớ l? được.? Đỗ Hiểu Phong nh?n thấy ?n Tĩnh đờ đẫn, anh quơ quơ tay trước mặt c? v? n?i.

?Đỗ Hiểu Phong, anh sẽ lu?n ghi nhớ những chuyện n?y chứ? Anh sẽ ghi nhớ em chứ?? ?n Tĩnh lấy hết dũng kh?, cuối c?ng cũng đ? n?i ra c?u hỏi canh c?nh m?i trong l?ng c?.

?Đương nhi?n rồi.? Đỗ Hiểu Phong n?i rất b?nh tĩnh, ?K? ức b?n mặt của anh cũng v? c?ng qu? b?u.?

?n Tĩnh cảm thấy cảnh vật trước mắt m?nh dần dần m?ng lung, c? g? đ? đang tu?n chảy tr?n gương mặt của c?, c? cho rằng đ? kh?ng phải l? nước mắt, c?i đang tu?n chảy ấy r? r?ng l? thanh xu?n đ? qua đi, l? k? ức kết ngưng trong l?ng c?, l? nỗi bi thương kh?ng thể triển hiện trước người kh?c. Đỗ Hiểu Phong đưa cho c? một miếng khăn giấy, anh muốn giống như l?c trước, vuốt ve m?i t?c của c?, thế nhưng b?n tay lại đ? ngưng lại, đ?i tay đ? kh?ng thể l?m g? cho c? nữa, anh một mặt tự nhắc nhở m?nh, một mặt cảm nhận nỗi chua ch?t nơi lồng ngực.

??n Tĩnh, anh kh?ng c? qu?n em, chưa bao giờ.? Đỗ Hiểu Phong từ từ n?i, ?Rời xa em l? v? anh đ? kh?ng thể t?m lại trước đ?y nữa, anh đ? n?i qu? nhiều lời kho?c l?c trước mặt em, anh đ? hứa với em anh sẽ giỏi, anh sẽ c? tiền, anh sẽ l?i BMW đến đ?n em, nhưng m?i cho đến b?y giờ anh cũng chỉ mới mua một chiếc 307, anh dần hiểu rằng anh kh?ng thể cho em cả thế giới, ngay cả một căn nh? để em dung th?n anh cũng kh?ng l?m được, biết chơi b?ng rổ, biết viết chữ tr?n hoa hướng dương, biết t?m một chiếc thuyền b?n bở biển, những thứ n?y đặt ở hiện thực chẳng l?m được g? cả. ?n Tĩnh, qu? khứ của ch?ng ta qu? đẹp rồi, đẹp đến mức? khiến anh kh?ng c? dũng kh? đối mặt với tương lai, anh đ? nhận ra r? r?ng sự sai lệch giữa ch?ng, v? anh đ? ch?n bước, sau đ? bu?ng thả, sau đ? kh?ng y?u nữa, l?c ấy anh căn bản kh?ng d?m nh?n v?o mắt em, nếu n?i anh sợ để em ph?t hiện anh đang n?i dối th? chi bằng n?i anh sợ phải trưng mắt nh?n ?đ? từng? đang từng ch?t ti?u biến, m? bản th?n lại kh?ng hề cảm nhận được anh y?u em?. Đến b?y giờ anh mới hiểu, hạnh ph?c k?o d?i qu? l?u, trước sau sẽ biến mất, từng y?u một người v? sống suốt đời với người đ?, l? hai việc kh?c nhau, do đ? anh thật sự rất ghanh tỵ Mạnh Ph?m, n? đ? l?m được, c?n anh th? kh?ng, anh xin lỗi, đ? từng hứa với em nhiều như vậy, cuối c?ng lại l? anh bu?ng tay trước.?

?Đồ nh?t gan!? ?n Tĩnh im lặng một l?c, cuối c?ng mới th?t th?t n?i.

?Phải!? Đỗ Hiểu Phong ứa lệ gật đầu.

?V? lương t?m!?
?Phải!?
?Đồ lừa bịp!?
?Phải!?
?Đồ ngốc!?
?Phải!?

?Nhưng em thật sự đ? từng th?ch anh!? ?n Tĩnh nghẹn ng?o n?i.

?Anh cũng vậy?? Đỗ Hiểu Phong cười rồi, v? giọt lệ ở kh?e mắt cuối c?ng cũng đ? rơi xuống, ?Nhưng, b?y giờ kh?ng được nữa.?

7.

Khi bước ra khỏi ?Dưới ?nh sao?, Đỗ Hiểu Phong nhận được điện thoại của Kim Vy Vy, anh kh?ng hề che giấu, thản nhi?n b?n bạc với c? về việc gặp ba mẹ c? ng?y mai.

?n Tĩnh đứng ở một b?n, nghe anh n?i chuyện với người anh đang y?u hiện giờ, với giọng n?i ấm ?p tr?u mến.

C? ph?t hiện anh thật sự đ? thay đổi rồi, ch?ng trai ki?u ngạo đến thậm ch? c? hơi b? đạo, th?ch ra vẻ, rất nghi?m t?c y?u th?ch một người nhưng tuyệt đối kh?ng thể gắn với hai chữ dịu d?ng của năm xưa, giờ đ?y đ? biết căn dặn Kim Vy Vy ban đ?m nhớ đ?ng cửa sổ, anh khi?m tốn khi n?i về c?ng việc của m?nh, anh cẩn thận suy x?t sắc mặt của người kh?c.

Đấy ch?nh l? hiện thực, hai con người l?c n?y c?n rơi lệ, quay lưng đi đ? đi v?o tuyến nh?n vật xa lạ.

C? lẽ thật sự giống như anh n?i, Đỗ Hiểu Phong ở trước mặt Kim Vy Vy l? một người b?nh thường sau khi đ? lột bỏ giấc mộng thanh xu?n, kh?ng mang g?nh nặng qu? khứ, chỉ gửi gắm tương lai. Do đ? đối với ?n Tĩnh m? n?i đấy kh?ng hẳn l? phản bội, chỉ l? những chuyện li?n quan đến c?, đ? c?ng với sự trưởng th?nh, rời khỏi sinh mạng của anh, h?a th?nh một vết hằn trong l?ng anh, mang vết thương của thời ni?n thiếu cuồng vọng.

Nếu như l?c trước kh?ng gặp nhau, sẽ kh?ng c? cuộc hội ngộ của h?m nay.

Trải qua bao nhi?u năm, đến cuối c?ng họ vẫn phải bu?ng tay đối phương.

?n Tĩnh biết r? r?ng rằng, mối t?nh đầu của c? đ? thật sự triệt để ra đi rồi, ra đi trong th?nh phố ch?n v?i mộng tưởng, ra đi trong tuổi xu?n kh?ng c? đường lui, ra đi trong c?i gọi l? khe hở của cuộc sống.

Thất vọng kh?ng?
Hối hận kh?ng?
Suy sụp kh?ng?
Bất lực?

Những cảm gi?c n?y c? lẽ đều c?, nhưng c?, kh?ng thể l?m g? hơn.

Mối t?nh đầu c?u chuyện đẹp như thế, họ đ? kh?ng thể đảm đương lần nữa.

Đỗ Hiểu Phong c?p m?y, vội n?i xin lỗi với ?n Tĩnh, c? lắc đầu cười bảo kh?ng sao.

L?c chia tay, kh?ng ai trong họ lộ ra thần sắc thương cảm, qu? khứ c? tươi đẹp thế n?o th? cũng phải từ bỏ, chững chạc mới l? tư th?i cần phải c?.

Sau khi n?i lời tạm biệt, cả hai tẻ ra đi về hai hướng kh?c nhau.

Gi?y ph?t ấy ?n Tĩnh thầm nghĩ c? n?n bắt chước Rika trong phim ?Tokyo Love Story?, quay đầu lại nh?n Kanchi đi khỏi tầm nh?n của m?nh, h?a v?o trong quần người hay kh?ng. Tuy nhi?n cuối c?ng c? cũng kh?ng l?m thế, chỉ dừng lại một gi?y, sau đ? tiếp tục rải bước tiến thẳng về trước, c? quyết định bắt đầu từ gi?y ph?t n?y ch?nh thức ra khỏi cuộc sống của Đỗ Hiểu Phong, ch?nh thức để lại sau lưng mối t?nh đầu của m?nh, ch?nh thức để cho thiếu ni?n năm xưa trở th?nh qu? khứ.

V? do đ? c? đ? kh?ng nh?n thấy Đỗ Hiểu Phong quay đầu lại sau ba bước đi, anh đứng đ? nh?n ?n Tĩnh từng bước đi xa, anh biết việc n?y sẽ m?i m?i kh?ng tồn tại trong k? ức của ?n Tĩnh, đồng cắc rơi xuống mặt đất, cuối c?ng chỉ hiện ra ph?a b?n mặt của anh.

Khi ?n Tĩnh rẽ qua g?c đường, Đỗ Hiểu Phong cũng mỉm cười quay lưng bước đi.

Bầu trời ở Bắc Kinh kh?ng c? ng?n h?, ngay cả ng?i sao cũng kh?ng thấy.

8.

Buổi tối về đến nh?, ?n Tĩnh đ? gọi điện cho Giang Quế Minh, trước đ?y khi gọi điện cho anh, ?n Tĩnh lu?n cảm thấy c? hơi ?y n?y, c? sẽ tự nhi?n hỏi m?nh, nếu như kh?ng c? giọng n?i tựa như Đỗ Hiểu Phong, c? c? c?n để t?m Giang Quế Minh đến vậy kh?ng. Song h?m nay sau khi gặp Đỗ Hiểu Phong, ?n Tĩnh đ? kh?ng c?n cảm gi?c n?y nữa, c? nghĩ đ? chỉ l? một cơ hội, c? chỉ l? gặp được một người m? m?nh tr?ng chờ v?o một l?c vừa khớp.

Giọng của Giang Quế Minh c? hơi rầu rĩ, anh n?i với ?n Tĩnh: ?Kỳ b?o th?ng 1 năm 2006 kh?ng mấy dễ t?m, đ? l? quyển sổ nhỏ tặng k?m, cơ bản sẽ bị người ta vứt ngay khi mua về.?

?n Tĩnh cười n?i: ?Bỏ đi, khỏi t?m nữa.?

?Hả?? Giang Quế Minh ngạc nhi?n.

?Xem như l? để lại ch?t tiếc nuối vậy!? ?n Tĩnh dựa v?o đầu giường, ?Nếu như t?m đủ hết, c? lẽ Mạnh Ph?m sẽ lại dần bị l?ng qu?n.?

?Ừm.? Giang Quế Minh cười, ?Vậy c? phải l? em đang cho anh ?m thị kh?ng? Chuyện m? ch?ng ta đ? n?i với nhau, em c?n nhớ chứ.?

?Nhớ.? ?n Tĩnh đỏ mặt c?i đầu n?i.

?Anh th?ch em.? Kh?c với sự thẹn th?ng của Đỗ Hiểu Phong, giọng của Giang Quế Minh trầm v? ki?n định, mang một ?m sắc m? hoặc.

?Ừm.? ?n Tĩnh khẽ hồi ứng.

?Em kh?ng n?i g? sao! Anh rất l? tr?ng chờ đ?!? Giang Quế Minh kh?ng giấu được niềm vui.

?Vậy th? phải xem biểu hiện của anh rồi.? ?n Tĩnh bật cười.

?Được! Ng?y mai, ch?ng ta gặp nhau nha!? Giang Quế Minh n?i ngay.

?Ng?y mai em l?m buổi s?ng.?
?Vậy buổi trưa anh đến t?m em.?
?Kh?ng! Em kh?ng ăn cơm hộp.?

?Buổi tối! Tối mai anh đưa em đi d?ng một bữa tối l?ng mạn.?

?Được!? ?n Tĩnh vui vẻ nhận lời.

??n Tĩnh, ch?ng ta hẹn nhau rồi nh?.? Giang Quế Minh n?i từng chữ một, họ kh?ng chỉ hẹn nhau một bữa tối, c?n l? tương lại của hai người.

?Hẹn nhau rồi.? ?n Tĩnh gật đầu đ?p lại một c?ch trịnh trọng.

G?c m?y xuống, ?n Tĩnh t?m ra một th?ng giấy cứng thu xếp lại tạp ch? của Mạnh Ph?m. Từ th?ng 3 năm 2005 khi anh bắt đầu l?m k? giả thực tập, cho đến th?ng 4 năm 2009 trước khi anh qua đời, ngoại trừ quyển sổ tặng k?m trong đặc san đ?, ?n Tĩnh t?m được tổng cộng 50 quyển ?Hạ Lữ?, trong đ? c? 6 quyển l? hồi ức của anh, ?n Tĩnh lu?n để ri?ng qua một b?n.

Ban đầu chỉ c? một suy nghĩ duy nhất l? t?m những quyển tạp ch? n?y, giờ đ?y tĩnh t?m lại xem từng quyển một, ?n Tĩnh mới ph?t hiện th? ra đ? xảy ra nhiều chuyện như thế trong qu? tr?nh t?m kiếm.

Quyển đầu ti?n c? ngẫu nhi?n mua được ở sạp b?o b?n xe điện ngầm, sau đ? quen biết Giang Quế Minh, t?m được một số, Giang Quế Minh hứa gi?p c?, ma sai quỷ khiến lại nhờ Kim Vy Vy lấy h?ng kho ra, sau đ? tự c? đăng b?i tr?n mạng, thu thập được từ tay những người xa lạ ở những g?c g?c của th?nh phố, Đỗ Hiểu Phong cũng gửi cho c? v?i quyển, cuối c?ng lại l? Kim Vy Vy chủ động gi?p đỡ.

Xếp quyển ?Hạ Lữ? cuối c?ng v?o hộp, ?n Tĩnh thở nhẹ một hơi, c?i bảo tồn trong n?y l? đời người ngắn ngủi của Mạnh Ph?m, c?n c?i lưu lại trong l?ng người l? hồi ức d?i dẳng.

?n Tĩnh biết ơn Mạnh Ph?m, c?ng với ng?i b?t của anh, c? kh?ng chỉ t?m được tạp ch?, c?n c? những việc kh? qu?n của th?ng ng?y thanh xu?n.

Mặc d? những việc đ? đến cuối c?ng cũng đ? bị từ bỏ, người đ? ra đi sẽ m?i tồn tại trong l?ng người ở lại, người c?n sống th?nh kẻ xa lạ, nhưng ch? ?t vẫn đ? khẳng định th?m một lần nữa, ?t ra k? ức vẫn c?n.

Dẫu cho sau n?y rất kh? để c? được lần nữa, cũng c? thể chứng minh họ đ? từng y?u rất thuần t?y.

Ngoại trừ ghi nhớ Mạnh Ph?m ra, việc ?n Tĩnh c? thể b?o đ?p anh chỉ c?n l? mang những quyển tạp ch? n?y gửi cho mối t?nh đầu của anh, mang những b? mật ấy ra khỏi mồ ch?n của thời gian, sau đ? cất giữ v?o l?ng của một người kh?c.

Băng keo đục bịt k?n th?ng giấy, bắt đầu từ đ?y họ phải khởi bước cuộc sống mới của m?nh, c? tươi cười đập đập chiếc hộp, tự n?i một m?nh:

?Mạnh Ph?m, bye bye.?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...