“Thật ra em có bị què chân cũng không phải là tệ.” Vừa nói, Uông Nhất Sơn vừa gõ gõ lên miếng thạch cao cứng, “Què chân mới không nghĩ đến chuyện chạy ra ngoài.”
Uông Nhất Sơn nói như thể lơ đễnh, nhưng Hứa Triển nghe thấy mà lạnh người. Cô cảm thấy bàn tay đang xoa chân mình như một gọng kìm sắt, dò tìm điểm yếu nhất, hơi siết chặt lại rồi sẽ bẻ gãy cẳng chân này.
Cô ngậm miệng, vầng mây hồng trên mặt còn chưa tan hết, căng thẳng nhìn Uông Nhất Sơn. Anh ta vừa thu dọn cuộc hỗn độn xong mà lại có vẻ như “lửa cháy đồng cỏ” đến nơi.
Trước hết cứ tha cho cô đã, đợi vết thương của cô lành lại…thật muốn * chết cô nàng!
(Dấu * của tác giả)
Cũng may là sau khi phát tiết, tâm trạng của Uông Nhất Sơn không tệ. Anh ta lau rửa trên dưới cho Hứa Triển, nhẹ nhàng như nâng niu báu vật đã mất nay tìm thấy vậy.
Từ sau lúc cứu Hứa Triển, anh ta không hề nhắc đến chuyện cô và Bạch Gia Nặc thông đồng gài bẫy anh ta.
Nhưng chính điều này lại khiến Hứa Triển phải lo lắng đề phòng. Nhất định là anh ta đang để trong lòng, cho nên khi nhìn cô, ánh mắt mang một vẻ khó đoán. Cũng không biết anh ta muốn gì, sắc mặt kém hẳn, lực tay cũng mạnh hơn, thậm chí còn cắn lên làn da mịn màng trên mặt cô…Nhưng cô không dám kêu đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Đến khi thật sự không thể chịu được, Hứa Triển mới tức tối cắn vào vai Uông Nhất Sơn, rồi nhất quyết không chịu nhả ra.