“Sao lại mưa nữa rồi?” Cô gái bị tiếng mưa làm phiền nằm trên bàn chán nản nhìn người bên cạnh: “Gia Mạt à, cậu có ghét mưa không?”
Bùi Gia Mạt dừng tay đang lật sách, nhẹ giọng nói: “Tớ không ghét”
“Vậy thì cậu rất thích hợp sống ở phía Nam, ở đây mưa suốt làm tớ nản lắm. Sau khi thi đại học xong tớ nhất định phải nộp hồ sơ vào trường phía Bắc mới được.’’ Chu Tư Viên nói xong lại hỏi cô một câu: “Có thành phố nào cậu muốn đi không?’’
“Ở đây cũng được mà”
“Nhưng……Vài ngày nữa, cậu sẽ nhận được thông báo nhập học Đại học Bắc Kinh đúng không”
“Đúng”
“Vậy lúc đó cậu sẽ rời khỏi nơi này để đến Bắc Kinh đúng không?’’ Trong giọng nói của cô gái ẩn chứa chút mong đợi.
“Không hẳn”. Giọng của Bùi Gia Mạt vang lên cùng với tiếng lật sách
“Hả?” Chu Tư Viên bật dậy, không giấu được sự hoang mang trong giọng nói: “Cậu không đến học Đại học Bắc Kinh sao? Là vì cậu không nỡ xa nhà à? Tớ không ngờ đấy Gia Mạt à, cậu quả là một đứa trẻ yêu gia đình đấy”.
Bùi Gia Mạt ngẩng đầu lên, thấy Chu Tư Viên đang nhìn cô với nụ cười dịu dàng.
Gia đình ư?
Cô không biết vừa rồi Chu Tư Viên có phải nói từ này không. Sững sờ vài giây, những lời chuẩn bị thốt ra lại bị cô nuốt lại. Khi tan học trời đã tạnh mưa một lúc.
Trong không khí ẩm ướt phảng phất có chút lạnh lẽo .
Khoảnh khắc bạn nhận ra tiếng ve sầu đã biến mất, mùa hè ở phía Nam đã chính thức kết thúc
Bên ngoài khuôn viên trường, một bà lão bán những chiếc vòng tay làm từ lô hoa nhài cuối cùng của mùa.
Bùi Gia Mạt ngồi xổm bên đường, đợi mọi người chọn xong rồi cô mua cái cuối cùng. Bà cụ run rẩy đeo lên cho cô, đầu ngón tay hằn vết sâu nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô, “Cháu thật xinh đẹp.”
“Cháu cảm ơn bà ạ.”
Xe buýt kiểu cũ loạng choạng, Bùi Gia Mạt ngồi ở góc sau xe, giơ tay lên chống lên cửa.
Ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ xe, chiếu lên cổ tay mịn như ngọc trắng. Cô đưa mũi lại gần ngửi.
Mùi thơm dịu nhẹ này khiến cô dễ dàng nghĩ đến Bùi Nhân, đồng thời cô cũng nhớ Bùi Nhân đã từng nói vì thích hoa nhài nhất nên sau khi sinh con gái bà sẽ đặt tên con là Gia Mạt.
Cô vẫn còn nhớ lại vẻ mặt ngây thơ của Bùi Nhân khi bà ấy nói câu này, nhớ ra Bùi Nhân rất xinh đẹp và nói chuyện nhẹ nhàng.
Nhưng khi nhắm mắt lại, cô lại cảm thấy hình ảnh của Bùi Nhân trong đầu mình đã mờ nhạt từ lâu.
Trời lại bắt đầu mưa khi đang lái xe.
Xe buýt đi qua hai điểm dừng, đi qua các dãy nhà cao tầng và đường phố nhộn nhịp trước khi đến nội thành.
Bùi Gia Mạt xuống xe ở đây
Khi ánh sáng ban ngày nhạt dần, đèn hai bên đường dần sáng lên. Đi bộ dọc theo bờ sông trong năm phút, thành phố phía nam này với lượng mưa lớn, dần lộ ra sự hoang tàn đổ nát và vắng vẻ dưới ánh sáng.
Bùi Gia Mạt sống trong con hẻm cũ đối diện bờ sông.
Một nơi ở đầy ẩm ướt và ẩm mốc, đó là nhà của cô và Bùi Nhân, đồng thời là nơi cô lớn lên.
Lúc đó đang là mùa mưa, các rãnh nước trên đường phố đầy nước thải bốc mùi hôi thối.
Bùi Gia Mạt kiễng chân lên rồi cẩn thận bước qua những viên gạch và đá phủ đầy rêu.
Đến ngã tư, một cô gái với mái tóc nhuộm đỏ đã bị một chàng trai hiền lành chặn lại
Cô gái tóc đỏ tên là Hứa Trữ, cô ta là học sinh trường cấp 2 dạy nghề gần đây. Nhai kẹo cao su trong miệng, cô ta để mặc chàng trai kéo tay mình ai oán nói: “Đừng chia tay được không? Em không thể làm vậy với anh, không thể đối xử với anh giống một con chó như vậy được”. Vẫn như cũ không nhúc nhích.
Bùi Gia Mạt đi ngang qua họ.
Vài tên côn đồ quen thuộc đang xem náo nhiệt xung quanh nhìn thấy cô liền huýt sáo tục tĩu.
“Ôi em gái này, sao hôm nay tan học muộn thế?” “Có muốn đi ăn cơm với anh trai không?”
Cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Ba phút sau, đứng trong hành lang tối tăm chật chội, Bùi Gia Mạt mở cửa
“Con về rồi.’’ Giọng nói non nớt của cô gái rơi vào căn phòng trống rỗng, nhanh chóng tan biến.
Bùi Nhân vẫn chưa về nhà.
Cô bước đến bên cửa sổ, thấy mưa càng lúc càng lớn, những giọt nước trên kính phản chiếu ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài cửa sổ.
Cô cảm thấy trái tim mình hơi ngột ngạt.
Rời khỏi bệ cửa sổ, Bùi Gia Mạt bước vào nhà bếp. Khi cô mở tủ lạnh, tiếng động cơ cũ bắt đầu kêu vù vù.
Trong tủ lạnh chỉ còn cơm nguội tối qua, cô dùng 3 quả trứng còn lại trong nhà nấu 2 bát cơm rang.
Một bát là của cô, bát còn lại là của Bùi Nhân. Bùi Gia Mạt luôn cảm thấy Bùi Nhân sẽ quay về.
Lơ đãng nuốt vài miếng cơm nóng, trong lòng vẫn cảm thấy ngột ngạt. Cô cố gắng dùng nước để kìm nén sự khó chịu này.
Điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên, cô vuốt màn hình, nhìn thấy tin nhắn của Cố Quyết: [Tôi bắt đầu luyện tập rồi, 9h30 sẽ kết thúc.]
Dường như có thứ gì đó đang dần lấp đầy trái tim cô. [Được.]
Đặt điện thoại xuống và bắt đầu ăn tiếp.
Sau khi ăn xong, cô tự mình dọn dẹp bàn ăn, rồi lặng lẽ ngồi trên ghế sofa chờ 9h30 đến.
Có tiếng ồn tạp nham trên TV, chuyển từ tin tức và thời sự sang các chương trình tạp kỹ nhàm chán.
Cô cứ buông lỏng như vậy chờ đến khi điện thoại reo lần nữa. Tên người gọi trên màn hình khiến cô khựng lại vài giây.
Bùi Gia Mạt không ngờ cô lại nhận cuộc gọi từ Quý Gia Xuyên.
Quý Gia Xuyên là cha dượng của cô, nói đúng hơn là cha dượng trước đây của cô.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô không nói gì.
Sóng điện thoại kém khiến giọng nói của Quý Gia Xuyên nghe có chút xa lạ và mệt mỏi: “Gia Mạt, dạo này con vẫn sống tốt chứ?”
“Ừm, con vẫn ổn.’’ Cô kéo lại suy nghĩ của mình.
“Xin lỗi con, mấy ngày trước chú bận xử lý chuyện ở trường của Tư Nguyệt nên quên gọi điện cho con.”
“Không sao đâu chú à, chú đừng lo lắng cho cháu. “
“Được rồi, vậy con phải tự chăm sóc bản thân đấy, con nhớ phải dùng số tiền chú gửi cho con, đừng tiết kiệm nhé “
“Cháu biết rồi”.
“Cháu đã làm quen được với trường mới chưa?” “Quen rồi ạ”.
Sau một hồi im lặng khó chịu, Quý Gia Xuyên ngập ngừng hỏi. “Các bạn cùng lớp có tốt với cháu không?”
“Tốt ạ.” Trả lời không do dự. “Có thật không?”
“Thật ạ “
Học sinh trong lớp thi đua chỉ biết học, còn ở đây Bùi Gia Mạt chỉ cần là một người không che giấu bản thân, cô có thể dễ dàng có được rất nhiều lòng tốt và sự nhiệt tình từ mọi người.
Thậm chí sẽ nhiều đến mức nằm ngoài phạm vi học tập, đến nỗi đôi khi cô cảm thấy rằng mình không thể chịu đựng được
Quý Gia Xuyên ở đầu bên kia hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi.’’ Sau đó, ông lại hỏi: “Gia Mạt à, cháu có đến Anh để đón năm mới cùng mọi người không? Chú sẽ mua vé trước cho cháu “
“Không cần đâu ạ ……”
Trước khi nói xong, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia điện thoại, “Bố ơi, bố đang nói chuyện với ai vậy?”
Câu hỏi sắc bén và lo sợ.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, tựa như ông đang che mic nghe nói gì đó, sau đó là giọng nói của Quý Gia Xuyên: “Gia Mạt à, Tư Nguyệt đứa nhỏ này……”
Nghe được tên của Quý Tư Nguyệt lần nữa, Bùi Gia Mạt vô thức cắt ngang lời ông: “Chú à, muộn rồi con đi nghỉ ngơi trước đây.”
“……À, được rồi’’.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Gia Mạt ngồi một mình trong đêm yên tĩnh rất lâu. Nhìn thời gian, hình như vẫn chưa đến chín giờ.
Cô bật điện thoại lên, gửi icon cho Cố Quyết vẻ mặt uất ức.
Bởi vì đã sống một mình quá lâu, cô gần như quên mất cảm giác có ai đó để nói chuyện với cô là như thế nào.
Nhưng đúng lúc này, Cố Quyết xuất hiện.
Mặc dù thô tục đến mức không thể chịu nổi nhưng chuyện này cũng không ngăn được Bùi Gia Mạt nghĩ rằng Cố Quyết là thuốc giải độc của cô.
Nhưng nếu Cố Quyết phát hiện ra cô là người ngày nào cũng gửi tin nhắn khiêu d*m cho anh kể từ kỳ nghỉ lễ, có lẽ anh sẽ rất kinh ngạc.
Nói cách khác, anh hoàn toàn không biết rằng cô tồn tại, thậm chí còn không biết rằng có Bùi Gia Mạt trong khối của anh.
Nếu như vậy thì…… có lẽ sẽ tốt hơn……
Âm thanh rung đột ngột của điện thoại đã hoàn toàn cắt ngang suy nghĩ của cô. Bùi Gia Mạt nhấp vào màn hình.
Cô nhìn thấy tin nhắn anh gửi, hỏi: [Có chuyện gì thế?] Thời gian hiển thị là 21:02.
Lau sạch máu rỉ ra từ đầu ngón tay và từ từ nhấn phím: [Anh không tập luyện à?]
Trước khi gửi, một thông báo khác xuất hiện ở đầu kia của hộp thoại: [Sao cậu không vui thế?]
Bùi Gia Mạt cắn ngón tay, nói dối: [Em đâu có không vui.]
Lời nhắc “đang nhập’’ ở trên hộp thoại hiển thị ngắt quãng hồi lâu, cuối cùng anh cũng gọi cho cô.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cả hai đều không nói chuyện.
Nhưng Bùi Gia Mạt thường xuyên nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt của quả bóng tennis chạm đất.
Cô thì thầm nói: “Không phải anh đang tập à? Sao lại gọi cho em thế?’’
“Nghỉ ngơi chút.” Anh hỏi với cùng một giọng nhẹ nhàng, “Cậu không vui vì tôi không trả lời tin nhắn của cậu à?”
“Không phải.” Cô ủ rũ nói “Tôi đang tập luyện.” “Em biết.”
“Vậy sao cậu có vẻ buồn thế?”
Lần đầu tiên, Bùi Gia Mạt cảm thấy bất lực trong cuộc trò chuyện
Hóa ra anh ấy không phải là một chàng trai hung dữ và chậm chạp như vẻ ngoài, chỉ cần nghe thấy âm thanh và giọng nói của cô anh liền có thể hiểu được mọi thứ.
Cô nghe thấy tiếng Cố Quyết bước ra khỏi sân, tiếng gió và hơi thở trong mưa đêm hòa quyện vào nhau.
“Bởi vì em nhớ anh. “
Bởi vì em không thể nhìn thấy anh mọi lúc.
Con người đau khổ vì không thể nắm bắt được chính mình.
Giống như Bùi Gia Mạt không thể kiểm soát tình yêu hoang tưởng của mình dành cho Cố Quyết, thay vì trốn trong một góc tối để nhìn trộm vào cuộc sống của anh, nghĩ về anh rồi thủ d*m, gửi những tin nhắn mơ hồ, Bùi Gia Mạt thường xuyên nghĩ muốn giam cầm Cố Quyết trong ngôi nhà cũ này, không cho phép ai gặp anh, cũng không cho phép anh nói chuyện với ai hết.
Cô sẽ bịt mắt anh, cởi hết quần áo anh, ôm anh rồi hôn anh…… Thậm chí, cưỡng ép chiếm hữu anh….
Thật đáng sợ, sao cô có thể đáng sợ như thế?.
Cô gái sống trong góc tối và cũ kỹ nhất của thành phố dường như được bao phủ bởi rong rêu của mùa mưa ngay cả trong sâu thẳm tâm hồn.
Cô ôm chân ngồi cuộn mình trên ghế sofa, móng tay bị cắn đứt gãy, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh.
Nhưng giây tiếp theo, Cố Quyết nói: “Tôi ở ngay đây.” Cô dường như được sống lại.
“Anh vẫn luôn ở đây sao?’’
Anh thậm chí còn không hề do dự nói: “Ừ, luôn luôn” Anh lúng túng an ủi.