Ta muốn hắn nhìn thấu, nữ nhân mang tên Tô Vân Khê, rốt cuộc có tâm địa hiểm ác đến nhường nào.
Ô Lặc Hoài vẫn đứng đó, không hề tiến lên, không hề mở miệng, ánh mắt thâm trầm khó dò.
Thời gian trôi qua, sắc mặt Tô Lạc Lạc dần hiện vẻ kinh hoàng, nàng ta bắt đầu vùng vẫy kịch liệt.
"Đủ rồi."
Hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, ta nghe thấy một ngụm huyết khí dâng lên.
Tô Lạc Lạc nhân cơ hội đẩy ta ra.
Thực ra lúc này ta đã rất yếu ớt, nếu nàng ta muốn chạy thoát cũng không khó.
Nhưng nàng ta không làm vậy, nàng ta chỉ đang đợi Ô Lặc Hoài đến cứu mình.
Nàng ta lộ rõ vẻ vui mừng, lao đến ôm lấy hắn:
"Hoài ca ca, cứu ta! Ta chẳng qua chỉ nói huynh đối tốt với ta, vậy mà tỷ tỷ lại muốn giết ta!"
Ô Lặc Hoài không nhìn nàng ta, chỉ đẩy nàng ta ra, chăm chú nhìn ta.
Ta cười khổ:
"Phải, ta muốn gi//ế/t nàng, vậy bây giờ ngươi muốn báo thù cho nàng sao?"
Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi nói:
"Nàng ta nay đã là nghĩa nữ của phụ hãn ta. Ngươi ngang nhiên bóp ch/ế/t nàng, chỉ rước họa vào thân."
"Ô Lặc Hoài!" Ta ngước lên, nước mắt lẫn oán hận đầy mặt.
"Ta nhất định phải gi/ế/t nàng! Ta thê thảm như hôm nay, đều là vì nàng! Ta muốn nàng ch//ế/t, ta hận không thể khiến nàng tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục!"
Ta gào thét điên cuồng, mà Ô Lặc Hoài chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt bình thản như sóng nước không gợn.
Nỗi thất vọng trào dâng, hắn rốt cuộc… vẫn không đứng về phía ta.
Sau lưng hắn, Tô Lạc Lạc lộ ra nụ cười hả hê.
"Ý ta là, ngươi cần gì phải siết cổ nàng ta? Chẳng phải chọn một cách ch/ế/t kín đáo hơn sẽ tốt hơn sao?"
Hắn thản nhiên cất lời.
Cả ta lẫn Tô Lạc Lạc đều sững sờ.
"Huống hồ, ngươi cần gì phải tự mình ra tay? Chỉ cần nói với ta một tiếng, chẳng phải xong rồi ư?"
Hắn quay sang nhìn Tô Lạc Lạc, nàng ta hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, nhưng cửa đã bị khóa chặt.
Nàng ta liều mạng đập cửa cầu cứu, song không ai hồi đáp, xem ra thị vệ đã sớm bị Ô Lặc Hoài đuổi đi.
Hắn từng bước tiến về phía nàng ta. Giọng nàng ta run rẩy:
"Ngươi không thể gi/ế//t ta! Ta là Chấp Bút Nhân, ta là ý trung nhân định mệnh của ngươi!"
Ô Lặc Hoài hiển nhiên không hiểu nàng ta đang nói gì.
"Ngươi ở bên ta mấy tháng qua, nhất cử nhất động đều bắt chước Tô Vân Khê. Ta mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhưng ta… không muốn thấy ngươi thêm nữa."
"Ta bắt chước nàng ta?"
Sắc mặt Tô Lạc Lạc biến đổi vô cùng đặc sắc.
"Là nàng ta bắt chước ta!"
Ô Lặc Hoài giơ tay, định đánh ngất nàng ta. Trong mắt nàng ta ánh lên vẻ ngoan độc, miệng lẩm bẩm niệm chú.
Cơn đau chưa từng có ập đến, ta lại hộc máu.
Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy Ô Lặc Hoài lao về phía ta.
Khi ta mở mắt lần nữa, Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đều đã biến mất.
Trước giường ta chỉ còn Cách Mã đứng đó, chậm rãi lên tiếng:
"Thái tử phi, mau dậy thôi, mặt trời đã lên cao, phải khởi hành rồi."
Khởi hành? Đi đâu?
Ta mờ mịt nhìn nàng ta.
"Chậc, ngủ đến hồ đồ rồi sao? Đưa người đi đoàn tụ với Thái tử chứ đâu!"
"Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc đâu?"
"Ngươi dám gọi thẳng nhũ danh của Tiểu Khả Hãn và Quận chúa ư! Đừng quên, ngươi giữ được mạng này là nhờ Quận chúa cầu tình!"
"Tô Lạc Lạc cầu tình cho ta?"
Ta thực sự không hiểu ý nàng ta.
"Đương nhiên, Tiểu Khả Hãn sủng ái Quận chúa, nàng ta cầu xin thì hắn mới chịu tha mạng cho ngươi."
Có điều gì đó không đúng.
Ta lật giở Mệnh Thư, phát hiện những chuyện ta từng trải qua cùng Ô Lặc Hoài trên thảo nguyên… tất cả đều đã bị thay đổi.
Tên ta
Biến thành Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc cùng Ô Lặc Hoài kề cận sớm tối, Tô Lạc Lạc vì Ô Lặc Hoài đỡ tên…
Sao có thể như vậy?!
"Tô Lạc Lạc và Tiểu Khả Hãn, gặp nhau từ bao giờ?"
Cách Mã không kiên nhẫn đáp:
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi chẳng lẽ không biết? Quận chúa bị bắt cóc tới Bắc Địch, từ đó mới quen biết Tiểu Khả Hãn chứ đâu!"
Không thể nào!
Sao có thể là Tô Lạc Lạc bị bắt cóc đến Bắc Địch?!
Ta biết, nhất định là nàng ta giở trò!
"Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc."
"Hừ! Ngươi xứng sao?"
"Tỷ tỷ, muốn gặp ta ư?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, nàng ta ra hiệu cho Cách Mã lui xuống.
"Tô Lạc Lạc, ngươi đã làm gì?!"
"Ta ư?" Nàng ta cười khẽ.
"Ta chỉ sửa lại Mệnh Thư mà thôi. Ban đầu ta không định phí công như vậy, nhưng ảnh hưởng của ngươi đối với Ô Lặc Hoài quá sâu nặng.
"Ta chỉ có thể thay thế người ở bên hắn năm đó… bằng chính ta mà thôi.
"Cho nên, hiện giờ giữa ngươi và Ô Lặc Hoài, chẳng còn quan hệ gì nữa. Đối với hắn, ngươi chẳng qua chỉ là phi tần của một thái tử phế truất, hai người các ngươi, căn bản chưa từng có quá khứ."