"Nếu trong lòng đã động tình, cứ yêu đi thôi, cớ gì phải bận tâm trời cao trêu ngươi, lòng người khó đoán?"
Tim trong lồng ngực mỗi lúc một đập dồn dập hơn. Ta nắm chặt chiếc khăn tay.
"Vân Khê tiểu thư, người có muốn thử một lần chăng?"
"Gì cơ?"
Hắn đột ngột nắm lấy tay áo ta, kéo ta chạy vụt đi.
Đám thị vệ kinh hãi, vội vàng hô lớn:
"Thái tử!"
Ta ngoái đầu nhìn lại, bọn họ đã bị bỏ xa phía sau, dáng vẻ luống cuống không đuổi kịp.
Gió hè thổi tung vạt áo, hoa dương theo gió rơi rụng đầy trời.
Ta chớp mắt một cái, bắt gặp ánh mắt hắn trong nắng, khóe môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Trái tim ta, bao năm nặng nề đè nén, bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, như cánh chim muốn tung mình lên trời cao.
Khoảnh khắc ấy, ta cũng mỉm cười.
Hắn đưa ta tới cổng thành, huýt sáo một tiếng, một con ngựa từ xa phi nhanh tới.
Hắn kéo dây cương, cúi mắt nhìn ta:
"Vân Khê tiểu thư, hãy đi tìm hắn đi.
"Hãy nói với hắn những lời từ trong tâm khảm."
Ta khẽ run, thấp giọng đáp:
"Nhưng ta sợ…"
"Không cần sợ hãi. Vân Sinh sẽ ở phía sau đợi người. Nếu người bị thương, ta sẽ chữa lành. Nếu người ngã xuống, ta sẽ đỡ lấy người."
Ta trầm mặc giây lát, rồi dứt khoát nhảy lên ngựa.
Chạy được hai bước, ta ngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn vẫn đứng đó, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay, ra hiệu cho ta mau đi.
Ta bật cười, thúc ngựa phi nhanh.
Gió rít gào bên tai.
Dẫu phía trước vẫn là một chặng đường mịt mờ, lòng ta lại cuộn trào tựa sóng lớn.
Chưa bao giờ ta có một cơn xung động mãnh liệt đến thế.
Ta muốn vứt bỏ số mệnh đã được an bài, muốn nói cho U Lặc Hoài biết tất cả, muốn cùng hắn rời đi, muốn lần đầu tiên trong đời được sống vì chính bản thân mình.
Ta không ngừng thúc ngựa, nhanh hơn, nhanh hơn nữa, ta muốn ngay lập tức gặp hắn.
Rồi rất nhanh, bóng dáng đoàn người của U Lặc Hoài đã hiện ra nơi chân trời.
Ta vui sướng khôn xiết, định cất giọng gọi tên hắn.
Nhưng ngay khi vừa mở miệng, một ngụm máu tươi đã trào ra.
Con ngựa bỗng cất tiếng hí thảm thiết, hai chân trước dựng lên, hất ta ngã xuống đất.
Toàn thân ta dường như bị rút cạn sinh lực, không thể cử động.
Từng mảng mây đen ùn ùn kéo tới, che lấp ánh mặt trời, rạch ngang bầu trời thành hai nửa, một bên u ám nặng nề, một bên vẫn rực rỡ ánh dương.
Ta mở mắt nhìn đoàn người U Lặc Hoài như ảo ảnh dần tan vào ánh sáng.
Và rồi, ta chợt hiểu…
Ranh giới kia, chính là…
Định mệnh.
Chính bàn tay vô hình cầm bút kia không cho phép ta thoát khỏi vận mệnh của mình, như thể ta chỉ là con kiến hèn mọn bị đem ra đùa giỡn.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta mơ hồ thấy một bóng người vội vã chạy đến.
Là Vân Sinh.
Lần phản kháng này khiến ta nguyên khí đại thương, nằm liệt giường suốt một mùa xuân hạ.
Vân Sinh ngày đêm không quản, tận tâm chăm sóc ta.
Chưa từng có ai đối đãi với ta như thế, lòng ta không khỏi rung động, lại một lần nữa hỏi về tiền kiếp của hắn.
Chúng ta ắt hẳn có duyên nghiệp từ kiếp trước.
Thế nhưng, hắn chỉ lặng lẽ đặt vào tay ta một viên kẹo hoa quế sau khi ta uống thuốc xong.
Hắn nói rằng hắn là kẻ không quan trọng, không đáng để ta bận tâm.
Có đôi lúc, ta cảm thấy Vân Sinh dường như không thuộc về thế gian này.
Danh vọng, quyền thế, phú quý, mọi thứ đối với hắn đều chẳng hề đáng kể.
Nhưng ngay khi thân thể ta dần bình phục, thời cuộc bỗng chốc xoay vần.
Đại quân U Lặc Hoài áp sát biên cương.
Trên mệnh thư hiện rõ:
"Ba tháng sau, U Lặc Hoài công chiếm đô thành Đại Chu."
Nhưng rõ ràng, trước đó, Mệnh thư đã ghi rằng hắn sẽ chinh chiến mười năm, thôn tính vô số nước lân bang, cuối cùng mới đánh chiếm Đại Chu.
Vì sao nay Đại Chu lại trở thành mục tiêu đầu tiên của hắn?
Đại Chu từ lâu đã ngoài rực rỡ mà trong mục nát, trước thế công mãnh liệt của quân Bắc Địch, từng trận chiến đều bại lui thảm hại.
Không bao lâu sau, đại quân U Lặc Hoài thế như chẻ tre, áp sát hoàng thành.
Nỗi kinh hoàng bao trùm lên từng ngóc ngách của hoàng cung.
Rồi tin tức còn đáng sợ hơn truyền đến,
U Lặc Hoài hạ lệnh treo thưởng vạn lượng hoàng kim cho ai lấy được thủ cấp thái tử Đại Chu.
Lại một lần nữa, Mệnh thư sai lệch.
Theo vận mệnh đã định, U Lặc Hoài lẽ ra sẽ lập Triệu Phỉ làm bù nhìn trên ngai vàng suốt mười năm.
Vậy cớ gì hôm nay hắn lại nóng lòng muốn lấy mạng Vân Sinh đến thế?
Ta cảm nhận được, hắn đã đổi thay.