Trần Tâm ngượng ngùng mắng một câu: “Háo sắc!” rồi cúp điện thoại, tắt máy.
Chử Nguyên đẩy cô ra, đứng lên đi tắm.
Khuôn mặt đẹp như tượng của anh không biểu lộ cảm xúc, nhưng Trần Tâm lại cảm giác được anh đang tức giận.
“Anh, em cũng muốn tắm.” Trần Tâm đuổi theo ôm lấy eo Chử Nguyên từ phía sau, nói với giọng nũng nịu.
Chử Nguyên giật tay cô ra, đi thẳng vào phòng tắm, nói mà không ngoảnh đầu lại: “Em lên tầng trên mà tắm.”
Đúng là đồ mặt lạnh vô tình, nói trở mặt là trở mặt.
Khi Trần Tâm tắm rửa xong thì Chử Nguyên đã quay về phòng ngủ khóa trái cửa, cô đành lăn qua lăn lại chịu đựng một mình ở phòng trọ Trương Tam.
Có lẽ trên đời thật sự có huyền học, từ đêm “tắm rửa” đó đến tròn nửa tháng sau, mọi việc đều như chìm trong thời kỳ sao Thủy nghịch hành.
Đầu tiên là mất ví, thế là mất cả chứng minh thư, thẻ ngân hàng, thẻ cơm và cả chùm chìa khoá để trong ví. Trần Tâm sốt ruột làm lại mọi thủ tục thì máy tính lại bị trục trặc, luận văn viết hơn một năm suýt nữa là mất trắng. Theo đó “dì cả” bất ngờ ghé thăm, môn thực tế xã hội bị phân đi đường xa nhất, thậm chí khi đi qua sân thể dục còn bị bóng rổ ném vào đầu.
………………………
Trở lại phòng ngủ vào trưa ngày đèn đỏ cuối cùng, phát hiện đồ lót mới phơi hôm qua cũng biến mất, Trần Tâm cảm thấy sụp đổ. Cô tỉnh táo lại phân tích, cảm thấy đây không phải là trời làm, mà là người làm.
Nếu đã là do người làm, một chút khổ sở này đến cuối cùng thì người đứng sau rồi sẽ xuất hiện.
Trần Tâm kéo Tiểu Từ ra ngoài ăn cơm, tâm trạng dần bình thản trở lại.
Buổi chiều tan học, nhiều người từ trong phòng học tuôn ra như thác lũ. Trần Tâm cùng Tiểu Từ đi đến cửa phòng học thì đột nhiên một nữ sinh cầm cái chai, xông tới trước mặt họ.
Trần Tâm nhanh tay đẩy Tiểu Từ sang một bên, còn mình trốn sau lưng một nam sinh cao ráo. Nước sơn tạt tới một phần bay qua cô và Tiểu Tử, rơi vào khoảng không, chỉ bắn vào người xung quanh một chút, còn phần lớn là dội thẳng vào người nam sinh đứng trước mặt Trần Tâm. Trần Tâm nhìn thấy nửa bên ống tay áo của cậu ấy đều dính màu, lại còn là sơn dầu đủ màu đủ sắc.
Nam sinh bị tạt màu quát lớn: “Cô bị bệnh hả!” rồi vội vàng cởi áo, mùi dầu sơn sặc sụa đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Nữ sinh kia thấy việc không thành nên có hơi sững sờ, nhưng cô ta là có chuẩn bị mà đến. Thừa dịp mọi người còn đang mơ hồ, cô ta ném cái chai đi, chỉ vào mặt Trần Tâm mắng: “Đồ đàn bà bẩn thỉu! Cô không làm người lại muốn làm quỷ, đồ hạ lưu, cả người đầy bệnh sinh dục, còn mặt mũi đi dụ dỗ bạn trai người khác sao!”
Mọi người xung quanh chen chúc không chịu rời đi, kịch hay ai mà không thích xem chứ.
Trần Tâm hơi im lặng, loại trò hề này, tuy rằng cấp thấp nhưng mà đủ ác độc, hiệu quả cũng tốt. Một câu “cả người đầy bệnh sinh dục” đủ để cái trường này lan truyền bốn năm lời đồn rồi.
Gặp sự việc như này, những cô gái khác hẳn phải chịu thiệt rồi nhưng đáng tiếc, cô ta lại gặp phải Trần Tâm.
Trần Tâm xông lên đá mạnh vào bụng nữ sinh kia, nhanh đến nỗi người xung quanh chưa kịp phản ứng. Cô ta ngã lăn ra đất đầy đau đớn, phía sau cô ta còn có ba bốn nữ sinh khác, chắc là đồng lõa. Thấy Trần Tâm quá hung bạo, mấy người này có vẻ do dự. Trần Tâm không thèm nhìn bọn chúng, giật lấy cái áo bị tạt đầy sơn, ném vào cơ thể đang ngã sóng soài dưới đất, sau đó trói quặt hai tay cô ta lại bằng tay áo dính đầy sơn đó.
Trần Tâm lấy điện thoại ra và giơ lên, nhìn Tiểu Từ hô:”Từ Nhuy Di, báo cảnh sát! Gọi 110, mau!” Nhìn cô hung hăng tàn bạo, những nữ sinh cấu kết với cô gái kia đều hoảng sợ, người xì xào bàn tán xung quanh liền tản đi, nhất thời ngoài tiếng nữ sinh kia kêu la chửi rủa thì chỉ còn tiếng Tiểu Từ run run báo cảnh sát.
Sau khi báo cảnh sát, Trần Tâm vặn chéo hai tay của cô gái kia, đến lúc cô ta kêu khóc thảm thiết, cô mới lên tiếng thẩm vấn: “Cô biết tôi là ai không? Tôi dụ dỗ bạn trai ai? Người tôi dụ dỗ tên gì? Nói!”
Nữ sinh kia chỉ gào thét và xen lẫn vài câu chửi rủa, nhưng tuyệt đối không nói ra nguyên do.
Trong đám đồng bọn vây quanh, có người đánh bạo lên án cô với giọng yếu ớt: “Chính mày câu dẫn bạn trai của cô ấy, đến đồ lót mày cũng tặng cho hắn rồi! Cái thứ không biết xấu hổ!”
Có người đánh tiếng, đám còn lại chị một câu em một câu chỉ trích cô đầy khí thế: “Ai mà muốn biết mày chứ? Mày tưởng mày nổi tiếng lắm sao?”
“Mày đừng tưởng mày có vài phần tư sắc là giỏi lắm!”
“Câu dẫn bạn trai người khác còn có mặt mũi đánh người!”
“Cô ta chính là sinh viên năm hai Trần Tâm thích làm tiểu tam!”
…
Tiểu Từ nhát gan, bị dọa đến phát khóc, vừa khóc vừa mắng chửi một hồi: “Chúng mày bốc mùi lắm! Hóa ra đồ lót bọn tao phơi ở sân thượng là bọn mày trộm. Không biết xấu hổ, bọn mày mới là đồ yêu tinh cuồng làm tiểu tam. Xem lại đạo đức của chúng mày đi. Bạn trai chúng mày có người khác là đúng lắm!
Trần Tâm nhìn cô vừa khóc vừa dùng ngôn từ làm roi, quất tới tấp vào tim bọn chúng, vừa có chút đau lòng lại cũng có chút buồn cười. Ngay sau đó, có bạn cùng lớp nhận ra các cô, họ đều đứng ra vây quanh bảo vệ hai người.
“Nói người ta là tiểu tam, vậy người bị câu dẫn mà cô muốn nói đến là ai?”
“Đúng vậy, bạn trai cô là ai sao không chịu nói?”
“Bạn trai của Trần Tâm hình như là cao phú soái mà, lại còn cần bạn trai cô ư?”
“Thần kinh, nhìn y như bà cô bán thức ăn ngoài chợ, mặt lại còn đầy sơn!”
…
Lát sau, bảo vệ tới, sinh viên tản đi hết. Sau đó cảnh sát tới thẩm vấn tình hình, rồi dẫn bọn họ về để ghi chép lại. Trên đường đi đến đồn công an, Trần Tâm do dự một chút rồi gửi tin nhắn đi.
Cô nữ sinh kia đến đồn công an, đầu tiên kêu cha gọi mẹ ầm ĩ. Một lúc sau cô ta bắt đầu bịa chuyện, nói Trần Tâm câu dẫn bạn trai mình thế này thế nọ. Cảnh sát ghi chép trấn an, cố gắng cắt ngang mấy lần đều không có tác dụng. Trần Tâm hoài nghi người này đầu óc chắc chắn là có vấn đề.
Bởi Trần Tâm có ra tay đánh người, nên ghi chép lời khai xong có lẽ còn phải nộp phạt nữa.
Tám giờ hơn, Hứa Kiêu mới lững thững đi tới. Hắn mặc âu phục may riêng, đầu tóc bóng lộn, sải bước đi tới. Mùi nước hoa của hắn tỏa ra khắp nơi. Hắn vừa đưa danh thiếp vừa đá lông nheo với cô cảnh sát xinh đẹp đang xử lý tranh chấp. Bộ dạng lịch lãm này không giống đến đồn công an chút nào, cứ như là đi kết hôn ấy.
Trần Tâm đột nhiên thấy hơi hối hận khi gọi hắn đến. Nếu hắn không có cái mặt đẹp đến hại nước hại dân như thế này thì nhìn chẳng khác nào thằng ngốc.
“Đồng chí, Cục dân chính ở bên cạnh.” Phó trưởng cảnh sát là một chú trung niên, nhìn có vẻ khó tính nhưng lại rất hài hước.
“Chú thật là có con mắt tinh tường! Không dối gì chú, nếu không phải Cục dân chính hết giờ làm rồi thì cháu đón người ở đây xong sẽ sang đấy làm thủ tục luôn đó!” Hứa Kiêu cười đùa cợt nhả, nhét danh thiếp vào tay cảnh sát như phát truyền đơn.
Phó sở trưởng nhìn sang danh thiếp, sắc mặt không đổi, nhưng lại bảo Trần Tâm làm lời khai lại lần nữa.
Một lát sau, Hứa Kiêu kéo Trần Tâm, tạm biệt họ rồi rời đi. Bởi trong tờ khai mới nhấn mạnh cô động thủ vì tự vệ nên không bị phạt.
Trần Tâm lên xe ngồi ở ghế phụ, đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ, bỗng cô nhìn thấy trong bóng đêm thấp thoáng một chiếc xe nhìn rất quen mắt. Cô cố mở to mắt nhưng vẫn không thể thấy được người ngồi ở ghế lái.
Ngẫm lại cũng cảm thấy bản thân hoang đường, làm sao Chử Nguyên có thể đêm hôm khuya khoắt chạy tới đồn công an được.
Trần Tâm không quen biết nhiều người lắm, Hứa Kiêu là người có tiền có quan hệ nhất mà cô biết. Vì vậy trước việc không lớn không nhỏ này, cô do dự một chút rồi mới tìm hắn nhờ vả.
Dù sao chia tay rồi hắn vẫn không trở mặt, cũng tính là trượng nghĩa.
“Trần Tâm à, tôi không thể tin là rời xa tôi rồi em lại còn lăn đến tận đồn công an uống trà. Bản lĩnh đấy, lại còn đánh người?” Hứa Kiêu vừa lái xe vừa trách móc, “Em đắc tội với ai rồi?”
Trần Tâm trở mình, quay đầu giả vờ ngủ, lười để ý đến hắn.
“Này! Không dùng nữa liền ném đi? Em coi tôi là công cụ hả?” Hứa Kiêu duỗi một tay nhéo tai cô, “Thành thật khai báo, đắc tội người nào? Không phải em thật sự đi đào góc tường nhà người ta đấy chứ? Thằng nào xui xẻo dữ vậy?”
Trần Tâm bị nhéo bừa bãi, đẩy tay hắn ra: “Liên quan gì đến anh? Chuyên tâm lái xe đi!”
“Không liên quan đến tôi? Vậy em gọi tôi đến cứu làm gì?”
“Tôi cũng đâu có phạm tội, anh cứu tôi cái mông ấy! Anh nhiều chuyện y như bà nội tôi vậy, dù sao tôi cũng không đào góc tường nhà anh, anh hỏi làm gì?”
Hứa Kiêu đã nhìn ra một chút, hắn cười hơi khó coi: “Em thật sự đào góc tường nhà người ta? Sao em lại có thể làm chuyện thất đức này? Đắc tội người nào? Trong lòng em có cân nhắc gì không?”
Trần Tâm chẳng buồn giấu diếm hắn, cười mỉa mai: “Tôi ấy à, tôi ngủ với bạn trai của người trong lòng anh.”
Hứa Kiêu thận trọng đạp thắng, dừng xe lại bên đường, quay đầu hỏi cô với gương mặt lạnh lùng: “Em nói em ngủ với ai?”