"Ngày mai lại bắt đầu ghi hình nữa rồi, bây giờ lời thoại nhiều quá, bố bảo để cho cậu nghỉ ngơi tốt, nên không cần quan tâm tới gì, nếu cậu muốn hóng mát thì mai mình sẽ đẩy cậu đi… Không không, nhất định phải đi, sao có thể để cô ả Tuyên Tử kia đắc ý được chứ… Tiểu Diệp… Tiểu Diệp?"
Mã Thiến Thiến nói cho nát mồm nửa ngày mà vẫn không thấy Diệp Nhân Sênh trả lời, vừa quay đầu lại thì ngạc nhiên khi thấy chân của cô nàng vẫn còn trên xe lăn, nhưng cái mông đã dịch chuyển tới bên giường, khóe miệng xoắn lại theo một góc quái lạ, hình như là đang cười ngây ngô. Có hứng thú với kịch bản vậy sao!
Mỗ Thiến nhất thời bị bộ dạng khát tình vô hạn này của cô dọa cho sợ hãi.
Được rồi, là cô không nên nhộn nhạo như vậy.
Nếu là một cô gái bình thường lúc này tâm lý vẫn bình thường thì không phải nên đau buồn hối tiếc cảm thán đây là lần duy nhất cuối cùng hai người được ở chung sao? Nhưng mà… làm sao, làm sao lại cứ nghĩ đến ngày mai ăn cơm với Đường Dập lại nhịn không được muốn cười thế này chứ?
Diệp Nhân Sênh trong lòng đánh chính mình một vạn lần, đột nhiên thấy bên tai yên tĩnh, lúc này mới kịp phản ứng, ho khụ một tiếng, bàn chân di chuyển từ xe lăn để mở.
"Cái đó… mình sẽ không đi đâu, ngày mai phải ăn bữa cơm với bạn rồi."
"Bạn trai tới thăm cậu sao?" Mã Thiến Thiến cười hì hì ghé vào trước bàn tháo trang sức ra, không hề để ý khuôn mặt Diệp Nhân Sênh lại biến thành đít khỉ: "Thế thì phải ăn mặc dễ nhìn một chút nhé."
Một tiếng đùng vang lên trong đầu Diệp Nhân Sênh.