Chí Tôn Đào Phi

Chương 55: Hai người thương tâm


Chương trước Chương tiếp

Thái y nói Thương Diễm Túc là vì mệt nhọc quá độ, cho nên mới té xỉu, thời điểm vừa nghe thấy vậy Lãnh Thanh Nghiên còn tưởng là mình nghe nhầm, hay là là Thái y nói sai rồi, đối với người như Thương Diễm Túc mà nói, mệt nhọc bình thường căn bản là hắn không hề có cảm giác được, huống chi là té xỉu.

Ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say, nàng không thể rời đi, bởi vì hắn vẫn gắt gao nắm chặt lấy tay của nàng, chỉ cần nàng hơi có động tác rút tay ra, hắn sẽ bất an.

Lãnh Thanh Nghiên kinh ngạc, cùng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi ở bên người hắn, cũng bởi vì tình cảnh này, làm cho nàng lần đầu tiên có thể nhìn hắn gần sát ngay như vậy.

Thời gian từ từ trôi qua, Lãnh Thanh Nghiên nằm ghé vào bên mép giường đến tận khi giật mình tỉnh lại, mà Thương Diễm Túc lại vẫn hôn mê như cũ, điều này khiến cho nàng có điểm lo lắng.

Đưa mặt lại gần nhìn hắn, nhìn khuôn mặt như phát ra một tầng ánh sáng trắng muốt, khiến cho nàng có điểm ghen tị, lắc đầu đem ý nghĩ kì dị đó bỏ ra ngoài, nhìn người trên giường vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Thương Diễm Túc, ngươi tại sao còn chưa có tỉnh? Mấy ngày nay, ngươi chạy đi nơi đâu?”

Không ai có thể trả lời cho nàng, trong lúc đó ánh mắt của Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện một tia ưu sầu, bất an, nhẹ nhàng ghé vào bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh lại.

Đột nhiên phát hiện, nhìn thấy bộ dáng bất động không nhúc nhích của hắn, trong lòng quả thực rất khó chịu, còn hơn cả khi hắn chiếm tiện nghi của nàng, một Thương Diễm Túc động tay động chân với nàng.

Cau lại cái mũi, ý tưởng này khiến cho trên mặt nàng xuất hiện một tia ngượng ngùng, khẽ nhấp phấn môi, nhìn bộ dáng trầm tĩnh của Thương Diễm Túc, đáy mắt hơi hơi tỏa sáng, cẩn thận đưa người tới, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Hôn nhẹ hắn, Lãnh Thanh Nghiên khẩn trương đến mức lông mi rung động, giờ khắc này thậm chí nàng quên đi bất an trong lòng, trong lòng rung động không thôi, không tự chủ được mà cầm lại tay hắn.

Chậm rãi mở to mắt, khẽ chớp vài cái, sau đó cả người đột nhiên đều nhảy dựng lên, thần sắc tràn đầy kinh hoảng.

Thương Diễm Túc lẳng lặng nằm ở trên giường, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đột nhiên thở dài một hơi, nói: “Không ngờ rằng Nghiên nhi lại thừa dịp ta ngủ mà vụng trộm hôn ta, thật đáng thương cho ta một đời thanh bạch, liền bị nàng làm hỏng như vậy rồi “.

Lãnh Thanh Nghiên âm thầm cắn răng, cũng tức giận chính mình, không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì?Vì sao lại mạc danh kì diệu đi hôn hắn? Quả thực gặp quỷ! Còn có tên hỗn đản Thương Diễm Túc này xảy ra chuyện gì a? Rõ ràng vẫn mê man bất tỉnh, như thế nào nàng hôn hắn, hắn liền tỉnh? Hắn nghĩ hắn là công chúa hoa hồng hay sao! Nhìn bộ dáng xấu hổ sầu não của nàng, Thương Diễm Túc đáy lòng nhộn nhạo nổi lên tràn đầy hạnh phúc, vươn tay về phía nàng, nói: “Nghiên nhi, trong sạch của ta đều bị nàng hủy rồi, nàng cần phải chịu trách nhiệm với ta nha, còn không mau lại đây để cho ta ôm một cái!”

Khóe miệng run rẩy một chút, sau đó Lãnh Thanh Nghiên bay người lên đạp cho hắn một cước, “Phanh!”

Thương Diễm Túc bị đá bay đến trong góc giường, hung hăng bị đánh vào thanh chắn giường.

Người ở bên ngoài nghe thấy tiếng vang lớn trong phòng, vội vàng vọt tiến vào, “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì? Ách, Vương gia, ngài tỉnh?”

Thương Diễm Túc lật người dậy, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt có chút âm u, không kiên nhẫn nhìn mấy tên chướng mắt vừa mới xông vào, nói: “Đi ra ngoài!”

“Dạ, nô tài ( nô tỳ) cáo lui!”

Hạ nhân thấy vậy lại “Rầm”

chạy ra ngoài, rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người, mà Thương Diễm Túc lại lập tức đổ người xuống giường, đưa tay nhẹ xoa xoa thắt lưng, vẻ mặt u oán nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Nghiên nhi, nàng sao có thể đối với tướng công mình nhẫn tâm như vậy chứ?”

Lãnh Thanh Nghiên khẽ mân khóe miệng, mà một câu tiếp theo của Thương Diễm Túc, lại khiến cho nàng tiếp tục bộc phát, “Rõ ràng vừa rồi còn vụng trộm hôn ta”

Tay không tự chủ được run run vài cái, nhìn vẻ mặt ủy khuất của hắn, trong mắt lóe ra tia nhìn sát khí, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, “Ngươi hiện tại rất đắc ý có phải hay không?”

“Không có, hiện tại ta bị Nghiên nhi đá thật đau”

“Ngươi.

.”

“Nghiên nhi đến giúp ta xoa xoa đi?”

“Cút!”

“Nghiên nhi —— “ Đưa mặt lại gần hắn, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái, chính là chuyển đề tài, hỏi: “Mấy ngày nay, ngươi đã chạy đi đâu vậy?”

Tĩnh, trong phòng đột nhiên yên lặng lạ thường, thậm chí trong không khí còn xuất hiện một loại áp lực, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên phải quay đầu lại nhìn Thương Diễm Túc.

Thương Diễm Túc lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc đã không còn vui, tầm mắt hai người giao trong không trung, không có ai lên tiếng trước.

Sau một lúc lâu, Thương Diễm Túc đột nhiên xoay người, đem mặt vùi vào gối, rầu rĩ nói: “Không có đi nơi nào”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...