Bồi Hồi

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau, chờ Kim Câu đi gieo họa… nhầm đưa hàng (“họa” đồng âm với “hóa”: hàng), Trần Thập Thất trầm ngâm một lát, “A, bộ y phục kia ngược lại cũng nhắc ta nhớ, có lẽ nên động châm một chút.”

Thiết Hoàn nghe vậy ngây ngốc, “Động châm? Kim châm của nương tử, nô tỳ đã tự mình nấu ba lần rồi, ngay cả tấm đệm lót và hộp đựng (đựng kim châm cứu) nô tỳ cũng cọ rửa rồi mới phơi nắng a.”

Trần Thập Thất phụt một tiếng, cẩn thận quan sát Thiết Hoàn, lắc lắc đầu. Kim Câu Thiết Hoàn đều rất có khả năng, võ nghệ cao cường đa tài đa nghệ… Trừ nấu cơm và thủ công gia chánh.

Về trình độ nữ công… Đại khái thì miễn cưỡng cũng có thể may được một đường chỉ thẳng. Về phần phối màu gì đó, đừng nên quá yêu cầu.

“Chờ Kim Câu trở về, liền chuẩn bị xe ngựa ra ngoài.”

Thế là dưỡng bệnh hơn một tháng, Trần Thập Thất dưới đủ mọi con mắt khó hiểu, công khai đi tiệm vải ở chợ phía Tây mua kim và đủ loại chỉ màu.

Dọc trên đường đi, chư Bộ khúc Bắc Trần thần kinh căng thẳng, chỉ có Trần Thập Thất là dị thường bình tĩnh. Thậm chí còn rất có tâm tình dẫn bọn họ đến tửu lâu ăn uống, sau đó liền dẹp đường hồi phủ.

“Nếu không có người hỏi liền thôi,” quay lại cười cười cùng chư Bộ khúc, nàng dặn, “Có người hỏi thiếu chủ nhà ngươi là gì của ta, thì cứ nói là đường huynh, chuyện khác không cần nhiều lời.”

Sau đủ loại “đấm mặt đập đầu vào tường”, cũng đã đến lúc lấy thanh danh của nàng viết văn chương rồi. Hai kẻ kia thật là… Tự cho là thông minh lại ngu si vô đối, hoàn toàn không hề cùng cấp bậc.

Nếu không phải là thân phận đang ở tại vị trí tối cao, bận tâm đến chữ tín giữa Trần gia Giang Nam và Bắc Trần Hiệp Mặc, nàng không cần phải quanh co, hao tâm tổn sức kiệt lực như thế!

Trải tấm vải đỏ thẫm đến gần đen ra, không chút do dự cắt, không cần bản vẽ cũng không cần kẻ phấn. Mặc dù có hơi lụt nghề, không thể thành thạo quen tay giống như lúc còn trẻ được, nhưng so với những tú nương may vá thì lanh lẹ hơn nhiều.

Thậm chí có thể phân tâm làm hai việc cùng lúc, không hề có sai lầm.

Uổng phí công sức lớn đến vậy, hai kẻ ngu xuẩn kia. Nếu quả thực muốn lấy mạng một dân phụ như nàng, thì lúc nàng mới lên kinh liền trực tiếp bày trò lấy đoàn nghi thức của công chúa đụng vào. Thế là không phải tội danh gì cũng tùy công chúa điện hạ gài cho sao, có đánh chết cũng không ai dám nói gì. Chỉ biết giở mấy thủ đoạn ám sát vặt vãnh kia, ngay cả cái gì gọi là chân chính kiêu ngạo càn quấy cũng không biết… Thật không biết ngượng miệng còn nói mình là kim chi ngọc diệp.

Chiếu theo nàng nói á, chính là ‘làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết’… hoàn toàn giấu đầu hở đuôi.

Nếu không nữa thì, vu oan tội bôi nhọ cũng được vậy? Trần Tế Nguyệt hễ rãnh rang là chạy tới chỗ mình, ra vào cứ xem như là nhà mình rồi. Quả là một tư liệu bôi nhọ rất tốt a! Rõ là ngu lâu dốt bền, hí kịch diễn liên hoàn như thế, vậy mà gần nửa năm, mới biết được.

Rõ là ngu a, người ta đã đến nhà chơi đến quá mức tự nhiên rầu. Ai mà không biết Trần Bồi Hồi cái khác thì không có nhiều, nhưng mà ca ca thì có cả đống a. Triều đại Đại Yến lại không quy củ lắm, cô biểu di biểu (anh chị em cô cậu, dì) dĩ nhiên là có thể kết hôn, đường huynh muội nếu được cha mẹ đồng ý thì cũng không có vấn đề.

Chỉ có Trần gia Giang Nam bọn họ là đặc biệt để ý, lấy vợ chỉ chú ý phẩm hạnh đoan chính, dòng dõi thì không quan trọng, chủng tộc càng không thành vấn đề, có là người Hồ mắt xanh cũng có thể rước vào gia môn… Nhưng bà con cô cậu cùng tộc thì không cho phép nghị hôn! Đây là quy tắc thép không thể thay đổi, cho nên đối với nữ nhi của Trần gia Giang Nam mà nói, thì thân ca biểu ca đường ca tất cả đều vẫn là ca ca.

Cách tốt nhất là bọn họ nên chạy đến Giang Nam cứng rắn mở cửa từ đường Trần gia ra tra gia phả, xem thử Trần Tế Nguyệt rốt cuộc có phải là đường ca của nàng không.

“… Đường ca?” Trần Tế Nguyệt mặt không biểu tình hỏi.

“A, cũng không tính là sai.” Trần Thập Thất cúi đầu thêu hoa, “Nam Bắc Trần vốn là một nhà mà.”

Một nhà từ mấy trăm năm trước ấy hả! Đúng là đường ca bà con xa, xa không biết đến chân trời góc bể nào rồi!

“Hay là huynh còn muốn ra hành lang hứng gió để tránh hiềm nghi? Trời cũng trở lạnh rồi.” Trần Thập Thất rốt cục cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn.

… Đường ca thì đường ca đi. Quy củ thúi của đám thư sinh Nam Trần kia rõ là lắm điều, có thể ‘kiếm tẩu thiên phong’ tránh được nhiều lễ phòng hủ bại hơn.

(*Kiếm tẩu thiên phong: thuật ngữ trong tập võ, nghĩa rộng là: không theo thường quy, tìm một phương pháp mới để giải quyết vấn đề nhanh hơn, thắng được bất ngờ hơn)

Trần Tế Nguyệt quyết đoán chuyển đề tài, “Giữa trưa hôm nay, tại phủ công chúa, Hải Ninh Hầu và công chúa Nhu Nhiên cùng trượt chân té xuống hồ, đã triệu thái y.”

“Cũng sắp vào đông rồi, e là bị cóng nguy đến mạng a.” Trần Thập Thất khẽ cười một tiếng, lại lạnh lùng đầy hàn ý, “Ta còn tưởng rằng cái hồ Kim Bích kia đã được lấp rồi chứ. Lúc trước phò mã tiền nhiệm – trạng nguyên lang, ‘nghe nói’ trung thu say rượu đi ‘mò trăng’ bị chết chìm. Có thể thấy phong thủy của cái hồ kia… rất không tốt.”

Kim Câu Thiết Hoàn bưng trà vào, xoạt một cái dựng đứng cả lông măng.

“Kỳ thực,” Trần Thập Thất ngữ khí nhàn nhạt, “Cái gì mà con gái thì phải yêu chiều, quả thực là lý lẽ rởm lừa người lừa mình. Nuông chiều đến không biết phải quấy, khi dễ mạng người, hơn nữa còn ngu không thể nói. Một hại thanh danh nhà mẹ đẻ, hai gây họa đến gia phong nhà chồng, ba lụn bại đến mấy đời con cháu. Có thể thấy cái lý luận kia còn dư độc sâu xa đến dường nào.”

Trần Tế Nguyệt nhìn gần Trần Thập Thất, mặt nàng không chút biểu tình, chỉ cómắt xuất hiện nhàn nhạt đau thương và bi phẫn.

“Chuyện không nên biết vẫn không nên biết.” Trần Tế Nguyệt nghiêm khắc nói.

“… Cũng không phải cố ý đi thăm dò.” Trần Thập Thất giật giật khóe miệng, “Như Trác huynh thân thể vốn không được khỏe, cho nên cũng không quen thân lắm… Nhưng cũng là một trong những ca ca đồng môn.”

Giọng nói của nàng chuyển thành nhẹ nhàng, “Vốn lẽ khi ta rời khỏi kinh thành là đã muốn đem tất cả đều quăng hết sau đầu… Dù sao lấy toàn bộ Trần gia Giang Nam đi mạo hiểm… thật không thể không lo ngại. Sở dĩ ta bày mưu tính kế, chính là nghe nói mẫu thân của Như Trác huynh thương tâm quá độ mà chết, hơn nữa ngẫu nhiên biết được chân tướng… huynh biết không? Cũng bởi vì cãi vã mà đẩy Như Trác huynh xuống hồ, nàng ta hét lên ra lệnh không cho phép người xuống cứu… mãi đến khi cho người vớt lên đã không còn cách nào xoay sở được.”

Con ngươi màu hổ phách đậm của Trần Thập Thất như lồng vào ngọn lửa bỏng rát người, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ mà nói, “Ta vốn nghĩ, quên đi, có thể quên đi thì coi như xong… nhưng có vài người không thể quên đi. Cho nên ta chẳng những không dừng lại, hơn nữa còn mưu tính càng sâu xa, càng không dấu vết có thể lần ra. Có những người đáng ra nên đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì bọn họ không xứng đáng có con cái.”

Trần Tế Nguyệt không nói gì. Hiệp Mặc ở kinh thành tất nhiên cũng có một bộ tổ chức tình báo riêng, công chúa Nhu Nhiên tìm y hỏi dược lâu như thế cũng không phải là bí mật gì khó có thể tra. Chỉ biết là nàng ta sẩy thai xong lại ăn phải đồ lạnh nào đó, về sau ngày thường hay bị nhiễm phong hàn, ngại đắng không chịu uống thuốc, lại không chịu ăn kiêng, yêu thích ăn đồ mát… Lúc đó lại là mùa hè.

Thoạt nhìn thì công chúa là tự mình tùy hứng, nên Cung hàn (dạ con bị hàn) dần dần dẫn đến vô sinh. Nhưng sự thực không ngờ là, Trần Thập Thất ở chốn Sơn Dương xa xôi, còn âm thầm đem công chúa Nhu Nhiên đẩy vào vực sâu.

“Cũng coi như, ‘trừ họa lớn cho thiên hạ’ đi.” Trần Tế Nguyệt mở miệng, ngữ khí rất bất đắc dĩ.

Trần Thập Thất nhất thời ngạc nhiên, không nhịn được phì cười, “Ca ca ‘thiếu chủ chân tướng’ của ta, lại tìm lý do biện bạch thay cho hành động ác độc của ta. Một tiếng ‘đường ca’ này, thật sự gọi không lỗ.”

Ai muốn làm đường ca của cô chứ? Trần Tế Nguyệt thầm oán. Bất quá thấy nàng hứng khởi, tâm tình đích xác khá hơn nhiều. Ngay cả phiền muộn chuyện công việc, cũng giảm đi rất nhiều.

“Vụ án có vấn đề sao?” Trần Thập Thất ngừng châm tuyến, nghiêng đầu nhìn Trần Tế Nguyệt mệt mỏi.

“Có vấn đề rất lớn, nhưng không có biện pháp tra xét.” Trần Tế Nguyệt thở dài, “Ta hận lễ pháp.”

“Có lẽ ta không phải người tốt, tâm địa độc ác. Nhưng ta thương tiếc mỗi một người phụ nữ vô tội… dù sinh hoặc tử. Ta có nhớ đã nói với huynh rồi.”

Trần Tế Nguyệt do dự trong chốc lát, “Không phải cô nói, muốn nghỉ ngơi một chút, phải khiếm tốn chút sao?”

“À,” Trần Thập Thất cúi đầu tiếp tục thêu, “Nhân sinh nơi nơi đều đầy biến nhân*. Ngoài ý muốn đã không ít, ta cũng không kém.”

* Biến nhân: nhân tố gây ra sự thay đổi
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...