Bồi Hồi
Chương 19
Trần Tế Nguyệt có thể hiểu rõ ý của nàng. Khóc lóc kể lể, minh oan khắp nơi, đối tượng lại là hoàng thất không thể lay động… Chỉ càng khiến người khác bực bội sau đó là phiền chán hơn. Ngược lại người nhận hết ủy khuất, ẩn nhẫn, thối lui, thậm chí kiên cường mỉm cười, đóng cửa từ chối tiếp khách, đối tượng cho dù là thiên gia, bất kể là quan lại hay là lê dân, tự đáy lòng sẽ đồng tình, thương hại.
Nhất là người có khả năng hô phong hoán vũ, có thể dẫn phát trời cao phẫn nộ giáng sét trong truyền thuyết, hẳn là một nhân vật rất nguy hiểm, lại chưa từng dùng loại nguy hiểm đó thương tổn bất luận kẻ nào. Ngược lại còn làm việc thiện không ngừng nghỉ, cứu vớt mạng người, hành y giúp đời.
Như vậy không chỉ là đồng tình thương hại, mà còn là bội phục, thậm chí còn đầy tôn kính.
Hiện tại, nữ tử yếu đuối kia đóng cửa từ chối tiếp khách, ngươi sẽ trách cứ nàng sao? Không hề. Trước mặt mọi người bị cướp giết a, suýt nữa là chết rồi, sợ đến bệnh nặng một trận là lẽ đương nhiên. Nhưng trong lúc đổ bệnh, nàng vẫn chịu trách nhiệm, để cho những người bệnh mình phụ trách chưa chữa trị hết, đến cửa cầu chẩn.
Bất kể là thiếu phu nhân Hầu phủ, hay là Thân vương phi. Bất kể là nô bộc hèn mọn hay là bình dân bách tính, nàng có bệnh đến lợi hại hơn nữa cũng giãy giụa đứng dậy phụ trách đến cùng.
Nhưng chân chính đầu sỏ gây tội, vẫn tiếp tục cuộc sống xa hoa kim chi ngọc diệp thoải mái của họ.
Người tốt luôn không được báo đáp tốt.
Nữ nhân này, ngay cả lui bước cũng đã tính toán kỹ càng, chân chính lấy lùi làm tiến. Mặt ngoài thì rất nể mặt Thái tử đấy, nhưng cũng chỉ là, ở mặt ngoài mà thôi.
Trần Tế Nguyệt mệt mỏi day day thái dương. Cuối thu, đột nhiên xảy ra một vụ án lớn. Hai thế gia đều có công lao tại triều đình, chuyện phát sinh tại nội trạch, thu tập chứng cứ vừa khó khăn vừa đầy nghi vấn. Ngập trong công việc, hắn ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều ở tại Đại Lý Tự, không lòi ra được một chốc lát để đi nhìn Trần Thập Thất lấy một cái.
Thật sợ nàng lại hứng lên gây thêm trò gian trá gì mới… Hoặc là, ai lại đưa ‘tài liệu’ tới cửa cho nàng bày trò.
Buồn bực, quá buồn bực không chịu được.
Cho nên khi Kim Câu vác bộ mặt đầy ngưng trọng đến Đại lý tự cầu kiến, thật sự đã làm hắn sợ đến mém nhảy dựng.
“Thập Thất nương tử xảy ra chuyện gì?!” Hoặc là phải nói, Thập Thất nương tử đã gây ra chuyện gì?
Kim Câu khó xử một lát, “Thuộc hạ sơ st, thỉnh thiếu chủ trách phạt.”
Trần Tế Nguyệt thiếu chút nữa muốn chửi thề, không phải đã dặn dò phải bảo vệ chu đáo sao? Chẳng lẽ giữa đường cướp giết chưa đủ, còn xông vào nhà giết người phóng hỏa? Nhưng, không đúng. Bắc Trần Hiệp Mặc bọn họ thạo nhất không phải đấu kiếm, mà là thủ thành. Chẳng qua chỉ là một tòa nhà nho nhỏ, muốn phòng thủ kiên cố như tường đồng vách sắt căn bản chỉ là một việc cỏn con.
Hơn nữa Kim Câu nói là, “Sơ sót” .
“Quý Vân Thường da không kéo căng?” Trần Tế Nguyệt ngữ khí cực kém, “Phủ Tĩnh quốc công lúc phân lệ* bị lẫn lộn thứ gì vào trong đúng không?”
(*phân lệ: chỉ tiền hoặc vật được phân phát theo như thường lệ)
(**da không kéo căng: chỗ này khó hiểu, nói nôm na là không quản lý môn hộ kỹ, để lọt người xấu nhúng tay vào. Nhắc lại: Quý Vân Thường là Tĩnh quốc công)
Kim Câu âm thầm dưới đáy lòng múc được hẳn một vốc tay nước mắt chua xót. Thập Thất nương tử đã yêu nghiệt rồi, thiếu chủ cũng yêu nghiệt theo. Nàng bắt đầu thật sự hoài niệm sâu sắc những tháng ngày tươi đẹp ban đầu hầu hạ Cự Tử… Ít nhất sẽ không bị bất cứ việc gì hù dọa, cảm giác mình coi như cũng là một người thông minh.
“Một bộ, áo khoác tay dài.” Kim Câu cung kính nói, chần chừ chốc lát, “Thập Thất nương tử muốn thuộc hạ ngày mai lặng lẽ đưa trả về phủ Hải Ninh Hầu.”
Đầu óc Trần Tế Nguyệt trống rỗng. Ý niệm duy nhất là… muốn rút kiếm ra đem cái tên Hải Ninh Hầu chó má kia ra băm vằm trăm mảnh.
Hắn bỗng đứng bật dậy, không nói một lời đi ra ngoài, đoạt lấy ngựa của mình, một đường thẳng hướng tòa nhà nơi Trần Thập Thất ở. Mặc dù Kim Câu cũng cưỡi ngựa đến, nhưng đuổi theo thực sự rất vất vả.
Nàng thực sự rất muốn để lộ chút chút chân tướng cho thiếu chủ, bởi vì nàng thực sự không hiểu rõ ý tứ của Thập Thất nương tử. Thập Thất nương tử nhìn tấm áo khoác kia cười nửa ngày, đoạn nhàn nhạt nói, “hẳn là Hải Ninh Hầu đưa tới áo cũ”, còn lấy ra một tờ giấy, cười đến càng lợi hại hơn… Sau đó lại nhét tờ giấy bỏ lại tay áo, bảo nàng sáng sớm ngày mai lặng lẽ đưa trả về tại cửa sau phủ Hải Ninh Hầu.
Đây rốt cuộc là ý gì? Nàng cho rằng Thập Thất nương tử hẳn nên cười lạnh, không thì giận dữ cũng là phản ứng bình thường a! Dù cho không cắt không đốt… vả lại chiếc áo kia quá hoa mỹ, bảo sao luyến tiếc, nhưng cũng nên đưa đến phủ công chúa chứ, bảo đảm thể nào cũng gà bay chó sủa…
Sao lại nhẹ nhàng bỏ qua như vậy? Còn cười đến diễm lệ thế kia?
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc đặc quánh như hồ dán, không hiểu mô tê gì. Nhưng trực giác của nàng cũng cảm thấy nếu không nói cho thiếu chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng… Nghiêm trọng đến mức có thể sẽ bị đuổi trả về, đừng nghĩ đến chuyện lưu lại bên cạnh Thập Thất nương tử nữa.
*
Trần Tế Nguyệt dứt khoát đạp cửa mà vào, may mắn đứng canh cửa chính là Bộ khúc của Bắc Trần, bằng không trên người hắn có thể sẽ xuất hiện bảy tám cái lỗ thủng. Hắn nổi giận đùng đùng gõ cửa, Trần Thập Thất mới nói “Mời…” Hắn liền kéo rầm cửa ra vọt vào.
“…vào.” Trần Thập Thất để sách trong tay xuống, tức giận trừng mắt Trần Tế Nguyệt, “Trần thiếu chủ, đây là khuê phòng của ta. Không nên mang ủng đi vào… Kim Câu Thiết Hoàn mỗi ngày lau chùi rất vất vả!”
Trần Tế Nguyệt tức giận đến mém té xỉu, mặc dù không biết rõ mình đang tức giận vì cái gì, chỉ cao giọng, “Ta đến xem chồng cũ đưa tới thứ tốt gì!”
Kim Câu đặc biệt len lét chuồn ra ngoài, không nói với hắn là vật gì.
“Một tấm áo cũ.” Nàng rất thẳng thắn.
Thoáng quét mắt nhìn qua chiếc bàn thấp, trên đó được đặt một bọc quần áo thật chỉnh tề, Trần Tế Nguyệt một phen nhấc lên, thô lỗ mở ra… Sau đó trợn mắt há hốc mồm.
Được giữ gìn rất tốt, màu sắc như mới, là đỏ thẫm… là loại màu chỉ có thê tử mới được mặc. Nữ tử hiện nay đều thích mặc loại áo khoác tay dài không nút cài, vô cùng hoa lệ, viền áo được thêu nhũ kim này.
Nhưng chiếc áo khoác tay dài màu đỏ thẫm vốn rất tươi đẹp kia, lại trang nhã dùng hoa văn cành hoa hồng vàng nhạt thêu lên cổ tay áo và hai hàng vạt áo phía trước, sau lưng cũng là hoa hồng đỏ với cành xanh mướt rũ xuống, cánh hoa bay bay mang theo nước mắt (sương sớm), cuốn theo gió, ngập ngừng lượn vòng.
Với bức vẽ thêu này. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao gọi là “Cẩm tú Bồi Hồi”. (hoa hồng đẹp rực rỡ tựa như gấm)
“Thêu lúc ở còn phủ Hải Ninh Hầu.” Trần Thập Thất đi tới cùng thưởng thức, “Khi đó có nhiều thời gian rảnh. À, trong túi tay áo có tờ giấy, ngài có thể đọc.”
Mở tờ giấy không kí tên ra. Trên đó viết “Chỉ có Bồi Hồi không ngại nở”, sau đó là thời gian, địa điểm. Kiểu chữ có hơi nghiêng, cứng ngắc. Rất có thể là dùng tay trái viết.
“…Tại sao cô lại bỏ qua cho hắn?” giọng Trần Tế Nguyệt càng thêm cứng ngắc.
“Không đã phải nói, trước tiên nghỉ ngơi một chút rồi sao?” Trần Thập Thất kỳ quái nhìn hắn, “Từ từ sẽ đến, không vội.”
Nhìn sắc mặt khó coi của hắn, Trần Thập Thất nhăn mày, “Trần thiếu chủ, ngài ỷ vào trẻ tuổi mà xem thường sức khỏe đúng không? Công việc quan trọng hơn hay là thân thể quan trọng hơn! Ăn cơm không đúng bữa, tùy tiện và vài đũa cho xong đúng không? Đợi thêm vài năm nữa người liền biết thế nào là đau đớn! Kim Câu, dẫn thiếu chủ các ngươi đi ngâm chân rửa mặt chải đầu một chút đi, Thiết Hoàn, đi xem Lỗ đại nương đã nghỉ ngơi chưa, nếu chưa, phiền bà ấy dọn một phần cơm tối lên.”
“Không quan trọng!”
Trần Thập Thất mặt lạnh, “Rất quan trọng, Trần thiếu chủ. Không ai có thể hiểu rõ sự quan trọng của sức khỏe hơn ta. Mặc dù không dám nói đến ‘lập hữu gian, tiện tri kỳ tật’ (đứng trong đó, mới biết được bệnh của người) nhưng cũng không kém gì mấy. Lại cũng không có gì… ngài rửa mặt ăn cơm rồi ta sẽ nói cho ngài biết được chưa? Vả lại cũng đâu có gì mập mờ.”
Trần Tế Nguyệt tâm phiền ý loạn. Tệ nhất là, hắn không biết đang buồn bực cái gì. Vẫn là Kim Câu dè dặt giật giật ống tay áo hắn, hắn mới thuận thế xoay người rời đi. Hắn tự đi múc nước giếng rửa mặt, nhưng Kim Câu đã chuẩn bị sẵn một chậu nước nóng hầm hập đang chờ.
Hình như có thả vỏ cam quýt hoặc loại dược liệu gì khác… Hắn xua tay cho Kim Câu đi xuống, tự mình ngâm chân, trấn chỉnh lại tâm tình.
Tựa như có chút gì đó không khống chế được. Hắn dường như đã quản quá nhiều, quá sâu. Nhất định là Trần Thập Thất quỷ tha ma bắtia cho hắn quá nhiều “Kinh hỉ”, cho nên mới, mới…
Nhưng hắn thực sự rất muốn trực tiếp làm thịt cái tên Hải Ninh Hầu chó má kia! ‘Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết’*!
(* Nguyên văn “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri”: dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết. Thành ngữ: ý chỉ dã tâm vô cùng rõ ràng, người người đều biết. Tư Mã Chiêu là một quần thần nhà Ngụy thời Tam quốc, sau khi kế thừa từ cha anh, hắn tiếp tục phát triển thế lực gia tộc Tư Mã, quyền khuynh cả triều đình, dã tâm soán vị của hắn mọi người đều biết. Hắn cùng bè phái đã từng đâm chết Ngụy đế – Tào Mao. Về sau, con trai hắn, Tư Mã Viêm soán Ngụy tự lập)
Cuối cùng, hắn vẫn tự lau chân, trố mắt nhìn Kim Câu chuẩn bị guốc gỗ cho hắn. Ai lại có thể quen với mấy thứ đồ chơi này nhỉ… Chỉ có những tên Ngũ lăng thiếu niên* giả vờ phong lưu, lòe loẹt mới có thể mang cái thứ lẹp bẹp cộp cộp này.
(* Ngũ lăng thiếu niên: chỉ những con cháu thế gia ở kinh đô.
Ngũ lăng: lăng mộ của 5 hoàng đế nhà Hán, tức: Trường Lăng, An Lăng, Dương Lăng, Mậu Lăng, Bình Lăng. Tất cả đều ở gần Trường An. Lúc bấy giờ, những gia đình giàu có quyền thế, và cả ngoại thích, đều ở gần Ngũ lăng, vì thế hậu thế thi văn thường lấy Ngũ lăng là nơi cư ngụ của những thế gia ở Trường An.)
Tâm bất cam tình bất nguyện mang guốc gỗ vào, nghĩ bụng còn phải hứng gió lạnh ở dưới hành lang dùng bữa, không ngờ Trần Thập Thất cư nhiên có lòng từ bi đột xuất, cho hắn vào khuê phòng dùng cơm.
Sàn nhà bị hắn in vài dấu đen sì đã được lau sạch sẽ. Nữ nhân này thích sạch sẽ thực sự là từ trong ra ngoài, còn không phải là một loại bệnh sao?
Ngồi xếp bằng, cầm đũa lên, hắn vẫn không nhịn được, “Trần Thập Thất, ta không tin cô không nhìn ra tên kia có lòng bất chính!”
“Ờ, ta nói rồi, ta rất hiểu hắn, nhưng hắn không hiểu ta a.” Nàng nhàn nhạt cười, “Hắn tính toán không ngoài chuyện muốn đem tất cả sai lầm đều hắt lên công chúa điện hạ… Nhìn đi, còn giữ lại một tấm áo cũ của ta, thậm chí còn nhớ câu thơ năm đó ta viết. Quả là bất đắc dĩ cỡ nào, tình chân ý thiết dường nào a. Hẹn không ra, thì cũng có thể lấy tình cũ đả động ta, cho hắn cơ hội hòa hoãn. Hẹn được ra ngoài đương nhiên là tốt nhất, nói chung hắn đối với nữ nhân rất có thủ đoạn, đây là điều hắn thấy tự tin nhất.”
Nụ cười của nàng chuyển thành giảo hoạt, “Huống chi, ngay cả Thái tử điện hạ cũng đã đặc biệt tới thăm ta, sợ rằng còn có cái gì ‘tình cũ khó quên’. Nếu có thể dỗ ngọt được ta, chẳng những có thể bỏ qua cho hắn, còn có thể giúp hắn giải quyết công chúa, thậm chí còn có thể móc nối qua bên Thái tử điện hạ… Vạn nhất xảy ra vấn đề gì, nữ tử bị dũ dỗ đến váng đầu là ta còn có thể đứng ra làm kẻ chịu tội thay, hy sinh không sờn.”
Nghe nàng nói một cách thẳng thắn với sự đảm bảo, Trần Tế Nguyệt bất tri bất giác ăn sạch thức ăn, còn ăn nhiều thêm một chén cơm.
Trần Thập Thất ôm ngực, “Đáng tiếc. Ta là một người phụ nữ rắn rết giảo hoạt gian trá, bụng dạ sắt đá. Tình cảm chân thành của Hải Ninh Hầu… chỉ có thể xem như ‘nụ cười xinh đẹp cho kẻ mù nhìn’ thôi.”
Trần Tế Nguyệt phun trà, còn bị sặc ho vài tiếng.
“Cô!” Nghĩ thông suốt, Trần Tế Nguyệt không biết nên tức hay nên cười, “Cô cũng có hảo tâm chắc? Cái gì mà lặng lẽ đưa trả lại… phủ Hải Ninh Hầu nhất định có tai mắt của công chúa!”
Càng lặng lẽ, cẩn thận, càng khiến công chúa thêm đa nghi và đố kị.
Con mẹ nó thực sự quá ngoan độc! Cái này so với trực tiếp đưa đến phủ công chúa phủ còn độc hơn! Trực tiếp đưa đi còn có thể nói là Trần Thập Thất cố ý gây xích mích ly gián… Càng lặng lẽ càng cẩn thận, căn bản là dựng thành tình ý liên miên, có khác nào tình cảnh “Trả ngọc chàng, lệ như mưa” chứ!”*
“Hầyzz, ta nào biết chớ.” Trần Thập Thất rất bình tĩnh, “Ta chỉ là trả lại một tấm áo cũ mà thôi.”
* Nguyên văn: “Hoàn quân minh châu song lệ thùy” trong bài thơ “Tiết phụ ngâm”
Tiết phụ ngâm
“Quân tri thiếp hữu phu, tặng thiếp song minh châu .
Cảm quân triền miên ý, hệ tại hồng la nhu .
Thiếp gia cao lâu liên uyển khởi, Lương nhân chấp kích minh quang lý .
Tri quân dụng tâm như nhật nguyệt, Sự phu thệ nghĩ đồng sinh tử .
Hoàn quân minh châu song lệ thuỳ, Hận bất tương phùng vị giá thì.”
Dịch nghĩa (1)
Chàng biết em đã có chồng, Tặng em đôi hạt châu sáng
Cảm động trước tình đeo đẳng của chàng, Em buộc vào áo lụa hồng
Nhà em có lầu cao bên vườn hoa, Chồng em cầm kích túc trực trong điện Minh Quang
Vẫn biết lòng chàng trong sáng như mặt trời, mặt trăng, (Nhưng) em đã thề cùng sống chết với chồng.
Trả lại chàng hạt minh châu sáng , hai hàng nước mắt ròng ròng
Ân hận rằng không gặp nhau lúc chưa chồng.
(1)bản dịch nghĩa của “Thơ Đường HN”, “Thơ Đường” chỉ sách do Hà Nội dịch , đã giới thiệu.
(*) Minh Quang: một điện trong hoàng cung triều Hán
Dịch thơ
(Người dịch: Ngô Tất Tố )
Khúc ngâm của người tiết phụ
“Chàng hay em có chồng rồi,
Yêu em chàng tặng một đôi ngọc lành.
Vấn vương những mối cảm tình,
Em đeo trong áo lót mình màu sen.
Nhà em vườn ngự kề bên,
Chồng em cầm kích trong đền Minh Quang.
Như gương, vâng biết lòng chàng,
Thờ chồng, quyết chẳng phụ phàng thề xưa.
Trả ngọc chàng, lệ như mưa,
Giận không gặp gỡ khi chưa có chồng.”