Lâm Uyên nhìn bàn tay bỗng nhiên trống không thì sắc mặt tối sầm lại nhét vào trong túi áo, anh cất bước đi tới bên cạnh A Hách.
“Là cậu à.” Phó An An vốn còn đang nghĩ loại thẳng nam như Lâm Uyên chắc hẳn sẽ thích mấy cô nàng mặt nhọn nổi tiếng gì đấy, lại không ngờ người tới là Khương Đường: “Là thật rồi.”
Khương Đường bất đắc dĩ mỉm cười. Là thật… Là sao?
Là bởi vì kẻ thứ ba là cô đang đứng ở đây nên cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm sao?
Phó An An kéo tay của cô, chú ý tới vòng tay trên tay Khương Đường, cô bé hỏi: “Là anh ấy mua cho cậu à?”
Khương Đường nhìn Lâm Uyên đi ở đằng trước, không tự nhiên gật đầu.
“Tớ biết ngay mà!” Phó An An bĩu môi: “Anh ấy đúng là bất công mà, ban đầu tớ quấn anh ấy đòi mua cho tớ mỗi một cái dây chuyền làm quà sinh nhật mà ảnh có chết cũng không chịu mua."
Bọn họ còn cùng nhau trải qua sinh nhật sao?
Khương Đường chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, cũng không đoán ra tâm trạng của Phó An An.
Sao cô ấy lại có thể bình tĩnh nói chuyện đứng ở chỗ này? Cô thật sự không hiểu.
Một bữa cơm, Khương Đường ăn chẳng ra được vị gì, cô thật sự không thể nào hòa nhập vào ba người bọn họ, cô có thể thấy, rõ ràng ba người này đã quen biết nhau rất lâu, đến ngay cả khẩu vị và thứ không thích ăn cũng vô cùng hiểu rõ.
Ba chỉ Mỹ ở trên khay nướng đang xì xèo bốc khói, người phục vụ dùng kéo cắt nhỏ thịt ra thành từng miếng vừa mi.
Khương Đường ăn không yên lòng.
Lâm Uyên gắp một miếng thịt bò đã nướng chín vào bát của cô: “Đừng ngây người nữa.”
Khương Đường nhỏ giọng nói: "Ừm."
Phó An An rót cho cô một cốc trà: “Ăn nhiều vào đi, cậu gầy quá hà.”
Cô ngước mắt lên đánh giá hai người này, Lâm Uyên đang nhìn cô, Phó An An bên cạnh lại không tim không phổi tiếp tục ăn thịt ba chỉ nướng chấm ớt trong bát.
... Quá kì quái.
Bọn họ thực sự là bạn trai bạn gái sao?
Nhìn thấy bạn trai của mình quan tâm tới một cô gái khác như thế, sao Phó An An lại chẳng có chút phản ứng nào như thế?
Cô như nghẹn ở cổ họng, căn bản không ăn nổi món gì,
Cô từng muốn làm ra chút sơ hở trước mặt Phó An An để cô nàng này nhìn thấy, nhưng cô nhóc này quá mức ngây thơ hồn nhiên, căn bản không hề lộ ra một chút cảm giác căm hận tình địch gì cả.
Khương Đường có chút nghi ngờ, có khi nào mình mới là người không bình thường nhất trên bàn cơm này.
Phó An An đứng dậy: “Em đi nghe điện thoại cái nhé.”
A Hách không muốn làm kỳ đà cản mũi, cũng đi theo sau vào WC.
Lâm Uyên thấy biểu tình của Khương Đường rõ ràng buông lỏng rất nhiều, nhíu mày nghĩ, quả nhiên cô bé này sợ người lạ.
Anh cầm khăn tay muốn lau đi hạt cơm dính trên khóe miệng cô.
Khương Đường lại nghiêng đầu né tránh, ánh mắt phức tạp nhìn anh, cuối cùng nhịn không nổi nữa đứng dậy, không dám nhìn vào ánh mắt đột nhiên lạnh
xuống của anh, nói khẽ: “Em…Em cũng đi rửa tay." Cô không chịu nổi nữa rồi.
Vì sao Phó An An lại có thể đơn thuần ngây thơ tới như vậy. Cô đi vào phòng rửa tay, muốn tìm cô gái đó nói rõ ràng.
Phó An An đang đứng ở bồn rửa tay bổ sung lớp trang điểm, để tiện nói điện thoại nên cô bé bật loa ngoài nói chuyện.
Trong điện thoại có một giọng nữ vang lên: “Sao con còn chưa về thế hả, lại đi đâu chơi rồi?”
Khương Đường dừng bước lại, đứng ở ngoài cửa ra vào.
Phó An An: "Con không có đi chơi lung tung đâu nhé, con đi ra ngoài ăn cơm với Lâm Uyên đó.”
“Con có biết lễ phép là cái gì không, nói năng thế à?”
“Mẹ yêu của con.” Cô ấy bĩu môi: “Tối hôm nay con đi ăn cơm với anh họ ạ.”
“Anh họ con suốt ngày chê con phiền, còn chịu dắt con đi ra ngoài chơi chắc? Đừng có mà lừa mẹ, có phải là con lại đi chơi với mấy đứa bạn rồi lôi tên anh họ con ra để làm bia đỡ đạn không hở!"
Phó An An: "..."
Sao mommy không chịu tin mình chứ!!
“Được rồi, con nói.” Cô bé nhụt chí nói: “Anh Hách có hẹn với anh họ, nhưng mà anh họ sợ chị dâu nhỏ phải ngồi với hai người con trai sẽ không được tự nhiên, cho nên... Mới gọi con ra.”
Khương Đường cau mày. Những từ ngữ đã được chuẩn bị kỹ càng trong phút chốc bị đánh một chưởng bay tán loạn.
Có ý gì đây?
“Anh họ con có người yêu rồi sao?” Mẹ Phó nắm được đúng điểm quan trọng nhất: "Người như thế nào?”
“... Cũng không tệ lắm nha. Nghe nói còn học rất giỏi."
“Vậy thì được rồi.” Mẹ Phó yên tâm hẳn: “Để lát mẹ đi nói với bác của con, nhất định sẽ được thưởng.”
Phó An An: "Sao anh ấy hẹn hò có người yêu thì được còn con lại bị mắng?!”
Mẹ Phó hỏi ngược lại: "Sao anh họ của con thông minh như vậy mà con lại ngốc thế?”
Cơ thể Khương Đường cứng ngắc hồi lâu mới hồi tỉnh lại. Nghe trộm tới đoạn này, có một số chuyện đã có đáp án rõ ràng. Cô không cần tìm căn nguyên vạch rõ ngọn ngành nữa rồi.
Dù sao thì cô đã biết, bây giờ ở bên cạnh anh chỉ có một người là cô.
Lúc A Hách trở về thấy sắc mặt của Lâm Uyên không tốt lắm, anh ta tới gần khoác tay lên vai anh: “Sao thế?”
“Đừng đụng vào tôi.” Bây giờ anh không được thoải mái cho lắm, anh quy kết toàn bộ sự mất tập trung của Khương Đường đêm nay lên đầu bạn mình: “Không phải là nếu cậu hẹn hò bốn người thì bầu không khí sẽ tốt hơn à?”
"... Thực ra, tớ nói bừa thôi.” A Hách chủ động thẳng thắn xin khoan hồng: “Nếu không nói thế thì sao cậu cho tớ đi cùng chứ, ngày kia tớ phải về nhà nằm chờ tới ngày vào học rồi thế mà cậu cũng không chịu đi ăn một bữa với tớ nữa, anh em mà thế à ~~~ .”
Giờ phút này Lâm Uyên chỉ muốn chém đầu của anh ta ra ném lên trên khay nướng kia nướng lên mà thôi.
“Dù sao đi cũng đã đi rồi, cũng được tính là hẹn hò mà.” A Hách tranh thủ thời gian vuốt mông ngựa*: "Chờ lát nữa đi xem phim đi, không phải mấy cặp đôi yêu nhau đều thích đi xem phim sao? Là trò mấy cô gái nhỏ rất thích đó.”
(*) thành ngữ: Nịnh hót,nịnh bợ
...
Bữa tối kết thúc, bốn người đi xem phim.
Còn trùng hợp lúc này phim mới của Khương Mộng Hi đang chiếu, Khương Đường vốn đã định tới xem từ sớm, bây giờ vừa khéo thuận nước đẩy thuyền.
Lúc này còn cách thời điểm phim bắt đầu chiếu một đoạn thời gian ngắn, A Hách
biết sai, nhanh tay kéo Phó An An đi mua đồ ăn vặt, chỉ để lại Lâm Uyên và Khương Đường đi lấy vé.
Bốn tấm vé này lại không phải cùng một dãy ghế mà chia ra trước sau.
Khương Đường ôm một túi bỏng lớn, vẫn như cũ cảm thấy có chút không chân thực ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên chờ, cô còn thi thoảng lén lút liếc mắt nhìn anh một cái.
Lâm Uyên vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện ban nãy, anh lạnh nhạt không thèm nhìn cô một cái.
Khương Đường muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định bây giờ hẳn chưa nên nói vội.
Vẫn nên trấn an anh trước một chút.
Cô cầm bỏng ngô lên đưa tới bên miệng anh: “Ăn đi anh.” Lâm Uyên: "Không ăn."
Cô nhụt chí thu tay về, một lát sau lại nhích tới gần bên cạnh, cả người gần như dính ở trên người anh, hơi nhấc người dậy, tốc độ cực nhanh thơm lên môi đối phương.
Lâm Uyên không kịp phòng bị bị cô hôn, để mặc cho cái lưỡi nhỏ xinh của cô cạy mở miệng mình ra, một viên bỏng ngô mềm mềm bị mạnh mẽ đút vào trong miệng anh.
Cô thực hiện được mưu đồ đôi lông mày cong cong cười tươi rói. Lâm Uyên nhỏ giọng nói: “Đừng có buông thả, về nhà xử em.”
"..." Khương Đường không được tự nhiên quay mặt đi, cô nhặt một hạt bỏng ngô khác nhét vào trong miệng, hai lỗ tai đều đỏ.
Cô chỉ muốn lấy lòng anh thôi mà.
Sao anh lại nghĩ là có muốn cái kia chứ? Bây giờ bọn họ đang ở nơi công cộng mà!
Phó An An chạy về chỗ, trên đầu đội chiếc mũ tai thỏ mới mua, hai bên mũ có hai sợi dây dài rủ xuống trước ngực, chỉ cần cô bé hơi bóp một cái đôi tai kia sẽ dựng thẳng lên.
“Nhanh nhanh, Chu Gia Hách, anh mau chụp cho em một bức ảnh!”
Vẻ mặt A Hách như thể vừa tự bê đá đập chân mình, trên tay anh ta xách theo một túi đồ của cô ấy, bây giờ còn phải nhận mệnh tìm cho cô công chúa này một góc độ vừa đẹp đủ sáng để chụp ảnh: “Ai không biết còn nghĩ là công chúa đi cùng người hầu cũng nên.”
Khương Đường vì tâm trạng chuyển biến nên nhìn cái gì cũng cảm thấy chói mắt.
Không còn khúc mắc gì nữa, bây giờ cô thật sự thích Phó An An, cô bé này từ ngoài vào trong đều vô cùng đơn giản, thật sự không hề làm bộ làm tịch chút nào.
Không giống như cô, cô chỉ có bên ngoài đáng yêu mà thôi.
Khương Đường giơ tay lên sờ sờ lỗ tai thỏ đang dựng đứng trên đầu Phó An An, nhỏ giọng nói: “Đáng yêu quá.”
Phó An An đang cố gắng tạo dáng, không nghe thấy lời cô nói.
Lâm Uyên ở bên cạnh lại nghe thấy, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu vuốt ve của cô, tâm địa lạnh lẽo cứng rắn đều bị cô làm cho mềm nhũn mấy phần.
Chẳng qua là, chỉ là một cái mũ xấu xí có gì hay mà thích chứ?
Anh không hiểu, lập tức giơ tay lên kéo mũ trên đầu Phó An An xuống, đội lên đầu Khương Đường, không tự nhiên lắm khen cô: “Em mới đáng yêu."
Khương Đường dở khóc dở cười vuốt vuốt mũ, cô vốn không phải khen chiếc mũ này đáng yêu mà.
Phó An An:? ? ?
Bà đây không hiểu sao đột nhiên lại biến thành đá kê chân trên con đường tình iu của hai người này rồi???
*
Phim điện ảnh bắt đầu chiếu.
Đây là một bộ phim tình yêu văn nghệ, đi theo con đường hướng đến giải thưởng. Nói về một câu chuyện tình yêu chị em không bệnh mà chết, Khương Mộng Hi đóng vai một nghệ sĩ dương cầm, còn nam chính là một tiểu sinh mới nổi gần đây, anh ta đóng vai một học sinh nghèo.
Phó An An và a Hách ngồi ở hàng trước, cả hai đều chăm chăm nhìn lên màn ảnh, sau khi nhìn vào khuôn mặt của Khương Mộng Hi, Phó An An bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Khương Đường, nói: “Tự nhiên tớ thấy… Cậu với Khương nữ thần nhìn rất giống nhau.”
Trong bóng tối, mắt Khương Đường hơi ngưng lại.
Lâm Uyên không nhịn được cảnh cáo: “Quay đầu lại xem phim đi, đừng có nói chuyện.”
Sau khi đuổi đi Phó An An quấy rầy Khương Đường xem phim rồi. Khương Đường quay đầu lại nhìn Lâm Uyên, bộ phim loại này đối với mấy nam sinh như anh thật sự chẳng có chút sức hấp dẫn nào, thậm chí còn y như là một quyển sách lịch sử dễ dàng thôi miên anh buồn ngủ, chưa gì anh đã mất tập trung rồi.
Khương Đường cũng không ép buộc anh, im lặng xem phim.
Đoạn cao trào của bộ phim này là một cảnh giường chiếu không lộ trong thư viện, đây là một bộ phim nội địa tiêu chuẩn, đương nhiên không thể phơi bày quá nhiều, ngoại trừ các bộ phận quan trọng ra thì chỗ nào có thể lộ vẫn lộ ra, đạo diễn rất giỏi làm nổi bật bầu không khí ám muội trong phim, chỉ mấy khung cảnh đã có thể khơi gợi lên cảm xúc của người xem.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi tới đoạn cao trào kia.
Khương Đường vô cùng quẫn bách, cùng người mình thích đi xem một bộ phim có cảnh giường chiếu của mẹ mình… Dù nói thế nào cô cũng cảm thấykhông quen.
Trước khi làn váy của Khương Mộng Hi bị vén lên cô đã nhanh tay che kín đôi
mắt của Lâm Uyên.
Lâm Uyên vốn không xem phim, anh đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ từ ban nãy, sau khi bị bàn tay của cô gái nhỏ đụng vào mới mở mắt ra.
Hơi thở ngọt ngào của cô gái nhỏ ghé vào bên tai anh nhắc nhở: "Anh không được xem.”
Càng nói như vậy lại càng muốn...
Lâm Uyên kéo tay của cô xuống, mơ hồ thấy được một chút, anh rất nhanh hiểu được nam nữ chính trong phim đang làm gì.
Anh xấu xa vuốt ve lỗ tai cô: “Lần sau chúng ta thử trong thư viện, nhé?”