Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 194: Chín nông một sâu


Chương trước Chương tiếp

Hoa Thức có một cái tên người Hán gọi là Lý Nhạc Lâm, nghe rất nho nhã. Còn về tại sao lại tên là Lý Nhạc Lâm thì hắn cũng không thể hiểu được, hắn chỉ biết là Hạ Châu Thác Bạt Thị năm đó được Đại Đường thưởng cho họ Lý, Thác Bạt Thị lấy làm hãnh diện lắm cho nên đã lấy luôn họ Lý. Còn về tên, là do một người đọc sách Hán gia đặt tên cho hắn, hắn chọn ra cái tên nghe hay nhất làm tên của mình. Khi hắn đến Lân Châu bán những thứ mà hắn đi săn bắt được thì dùng cái tên này.

Nhưng tộc người của hắn vẫn có thói quen gọi hắn là Hoa Thức, mỗi khi người ta gọi hắn là Hoa Thức, hắn sẽ buồn vô cùng, cứ như người Hán chiếm mất cái gì đó của hắn, mà hắn lại muốn giành lại. Nhưng mấy ngày nay mấy lần bị người ta gọi cái tên này, hắn lại lấy làm vui. Vì những người gọi cái tên này của hắn giờ đã do hắn thống soái, hắn là một thợ săn giỏi, hắn đã trở thành người đứng đầu của một tiểu đội hơn mười người.

Mấy ngày trước hắn cũng là một thành viên trong nhóm cướp của cải của tên họ Hoàng. Hắn cướp được sáu tấm lụa, còn cướp được người đàn bà của tên thương nhân đó. Hắn trước đây bán những thứ hắn săn bắt được trên rừng rồi đổi lấy các thứ đồ dùng khác của người Hán, hắn thường nhìn thấy những miếng vải lụa đẹp vô cùng, hẳn là vật quý giá lắm đây, hắn thèm thuồng muốn dùng miếng vải ấy may bộ quần áo thật đẹp.

Nhưng giờ không phải mơ ước nữa, hắn cũng đã có vải đẹp rồi, lần đầu tiên khi bàn tay chai sạn của hắn sờ vào miếng vải, hắn không ngờ mảnh vải để mặc lên người ấy lại mềm mịn đến vậy, hắn cứ tưởng chỉ có quần áo thần tiên mới được như thế.

Còn người đàn bà người Hán kia nữa, làn da mới mịn màng làm sao, mịn như lụa vậy, hắn chưa từng có cảm giác này với những người đàn bà bên cạnh hắn, hắn chưa từng nhìn thấy làn da của người đàn bà nào mềm mịn đến vậy, tiếc là, người đàn bà đó đã chết, thi thể đã lạnh ngắt, nếu như người đàn bà đó còn sống, nếu như người đàn bà đó cười với hắn, vòng bàn tay trắng nõn qua cổ hắn…

Hoa Thức thấy bứt rứt trong người, liếm môi thèm thuồng. Hắn quyết định, nửa đêm nay sẽ vào cốc, nhất định phải bắt vài người đàn bà Hán còn sống về phục vụ hắn, hắn tin rằng đến đại nhân bộ tộc này có đến bảy tám vợ cũng phải ngưỡng mộ hắn, tiểu bộ lạc của hắn sống dựa vào săn bắt, gian nan vất vả là thế, đàn bà trong tộc cũng giống như đàn ông, cũng phải săn bắt để kiếm cái ăn, nào có được cơ thể đẹp mịn màng trơn tru như đàn bà người Hán.

Hắn là một tên thợ săn giỏi, những người hắn mang theo đều là những người có tài săn bắt, có thể trèo đèo lội suối không quản khó khăn, sợ gì khi vác một người đàn bà trên vai, đêm nay nhất định không được tay không trở về, nhất định phải cướp được vài người đàn bà về, hơn nữa còn phải cướp được những thiếu nữ người Hán có tài và ngoan ngoãn.

Trên núi là những cây tùng cao lớn, cao bằng đầu gối người là những bụi cỏ dại, dưới chân là những lá thông rụng đã nhiều năm, bóng đêm yên tĩnh, vầng trăng treo lơ lửng trên những ngọn cây, theo bước của bọn chúng, tiếng đập cánh bay của chim chóc trong màn đêm.

Tiến lại càng gần cốc hơn, một mũi tên bắn vụng về bay xoẹt qua. Hoa Thức lấy làm vui mừng, hắn cẩn thận dặn dò đám người đi cùng, nhưng hắn vừa nghiêng đầu thì cảm thấy má hắn đột nhiên lạnh ngắt.

Tên thợ săn theo sát phía sau, ánh mắt của Hoa Thức vô cùng nhanh nhạy, hắn phát hiện ra mũi tên bắn lén xuyên sâu vào bên sườn phải của người thợ săn đó, đuôi tên cách cơ thể hắn không đến nửa thước, không khỏi kinh sợ kêu lên một tiếng: "Tản ra mau, có mai phục".
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...