Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 195: Rượu mạnh đã đến, mỹ nhân ở đâu


Chương trước Chương tiếp

Trước mắt là một Đường đại tiểu thư e lệ, kiều diễm, hàm răng trắng, môi đỏ mọng, mắt long lanh như nước mùa thu. Dương Hạo không khỏi si mê.

Mấy ngày nay Đường Diễm Diễm đem theo quân đến Lô Lĩnh Châu, lúc hắn còn đang ngây người ra, thì Bích Túc chạy vào, lớn tiếng kêu:

"Phủ đài đại nhân, binh sĩ của Mộc Ân bao vây Đông Dương Trại, bọn chúng sắp bị chém đầu rồi".

"Cái gì?"

Dương Hạo hoan hỉ, đứng hẳn dậy nói:

"Được, haha, có thể ngay lập tức tập trung lực lượng đánh rồi. Mau, mau đi chuẩn bị vài thứ lễ vật cho ta, chúng ta phải nhanh chóng lên đường đi Đông Dương Trại".

Dương Hạo như trút được gánh nặng, quay sang Đường Diễm Diễm nói:

"Đường cô nương, Dương mỗ phải đi xem tình hình quân sự, bàn cờ này…"

Đường Diễm Diễm đang cầm con tượng chuẩn bị đánh, nghe thấy những lời này của Dương Hạo, vội nói:

"Công sự quan trọng hơn, mời đại nhân".

Dương Hạo chắp tay cáo biệt, vội đi theo Bích Túc ra ngoài, đi đến cửa thì quay đầu nhìn lại, thấy Đường Diễm Diễm đang cười với hắn, lồng ngực hắn tim đập thình thịch, hắn tiếp tục đi, không quay đầu lại nữa.

Sau khi hắn rời đi, Đường Diễm Diễm quay người lại đến bên giường, sờ trong đệm lấy ra một chiếc bình, ôm vào ngực và nghĩ: "Trận này đánh xong. Được. Đợi chàng quay về, ta sẽ đập vớ bình này…Chiết Tử Du…ha ha".

Đang vui mừng, đột nhiên nhớ tới cảnh nam nữ, nàng nhớ đến cuốn "Tố nữ kinh", quyển sách này nói về tình cảm trai gái, nghĩ đến sắp có chuyện tốt xảy ra, Đường Diễm Diễm mơ màng như đang trong giấc mộng, chân như đang dẫm lên mây vậy.

***

Đông Dương Trại là nơi dừng chân của Đông Dương Thị người Khương Hoành Sơn, nó rộng khoảng mười dặm, tộc trại có tám trăm chiếc, không được coi là lớn so với bộ lạc người Khương Hoành Sơn, nhưng thế lực lại rất mạnh, không thể coi khinh. Trong trận chiến giữa các bộ lạc, Đông Dương Thị vẫn ít chịu thiệt nhất, không ai dám đưa đại quân đánh trực tiếp Đông Dương Thị để tiêu diệt bộ lạc có một đội quân dũng mãnh có hơn một nghìn người, trong mấy trăm bộ lạc người Khương Hoành Sơn dù lớn dù nhỏ, cũng chỉ có Dã Ly Thị mới chịu nổi sự mất mát như vậy.

Đông Dương Thị ngoài có tám trăm lều ra, ở đây còn có vô số dân tị nạn từ các nơi chạy đến, có nhiều dũng sĩ trong đó, dễ dàng nhặt ra khoảng nghìn dũng sĩ. Với tình hình như vậy, thủ lĩnh của Đông Dương Thị Nhật Mạch Đan Tăng vô cùng vui mừng. Tộc người chạy đến đây, bộ lạc và lều trại không còn nữa, từ nay về sau, chúng chỉ có thể phụ thuộc vào Đông Dương Thị. Đông Dương Trại vì vậy mà xây tường lớn bao quanh, với vị trí nước dâng thì thuyền dâng. Của cải ở nơi đây còn hơn Lô Lĩnh Châu đến hàng trăm lần.

Nhưng, niềm vui của hắn chỉ được vài ngày, sáng nay, khi hắn vừa dậy ngủ thì nhận được một tin: Đông Dương Thị bị vây. Nhật Mạch Đan Tăng nghi ngờ chạy lên tường bao quan sát, mới phát hiện ra có người Hán vây Đông Dương Thị, là đội quân người Hán của Lô Lĩnh Châu. Thủ lĩnh Nhật Mạch Đan Tăng vô cùng phẫn nộ, lập tức sai người thổi kèn, triệu tập võ sĩ, ra khỏi thành quyết chiến với địch. Hắn tuyệt đối không cho phép người khác tới xâm phạm lãnh thổ của hắn, hơn một ngàn kỵ binh người Hán dám xâm phạm, từ thuở nhỏ sống trên lưng ngựa đã hun đúc cho hắn tính dũng mãnh của các dũng sĩ người Khương.

Nhưng sau trận chiến, hắn mới giật mình phát hiện ra, nghìn kỵ binh đến từ Lô Lĩnh Châu, cưỡi ngựa bắn cung hơn hẳn bọn chúng, bọn chúng sống ở khu vực hỗn tạp người Hán, du canh du cư, cưỡi ngựa bắn cung tuy không thành thạo lắm, trình độ bắn cung cưỡi ngựa không bằng các bộ lạc trên thảo nguyên, song chắc chắn dũng mãnh thiện chiến hơn một nghìn kỵ sĩ trên thảo nguyên.

Cũng cần phải biết rằng, Lý Quang Sầm mấy năm lưu lạc trên thảo nguyên, mang theo mấy chục người hầu, dần dần đã phát triển mạnh lên. Giữa các bộ lạc người Khương trên thảo nguyên Hạ Châu lúc đó tuy cũng xảy ra chiến tranh, nhưng địa bàn rộng như vậy lại tương đối ổn định, giữa các bộ lạc rất ít xảy ra cuộc chiến một sống một còn, chỉ có cướp đoạt đồng cỏ và nguồn nước với người Thổ Phiên, cả đời chúng không phải sống mãi trên lưng ngựa, mà chỉ chiến đấu trên lưng ngựa, trong môi trường ác liệt ấy, chúng không những không bị tiêu diệt, mà ngược lại dần lớn mạnh, có tộc người nào dũng mãnh hơn chúng?
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...