Mấy bữa nay, nàng liên tục tự vấn mình vì sao. Vì sao nàng không thể đồng sinh cộng tử với chàng? Bây giờ mới là năm Khang Hy thứ bốn mươi tám, nếu không thể tránh được bất hạnh thì cũng phải đến năm Ung Chính thứ tư chàng mới qua đời. Chỉ cần nàng quyết định ở bên chàng, hai người vẫn còn mười sáu năm chung hưởng.
Chẳng phải tình yêu chân chính là sống chết cùng nhau đấy ư? Chẳng phải năm xưa nàng đã từng mùi mẫn rơi lệ vì mối tình bi thiết của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet đấy ư? Nhưng khi ngang trái xảy ra với mình, tại sao nàng lại ngần ngừ không quyết? Rốt cục nàng yêu hay không yêu chàng? Có lẽ yêu nhưng yêu chưa đủ chăng? Hay vì sự cảm kích lớn dần lên suốt những năm qua và sự thương hại cảnh ngộ chàng, mà nàng chỉ gắng hết sức cứu mạng chứ chưa từng muốn cùng chàng vào sinh ra tử?
Nàng không nhìn rõ lòng mình, không xác định được tình cảm của mình nữa.
oOo
Bắc Kinh tháng Mười. Mưa thu rơi, trời dịu mát.
Nhược Hi rất thích Tử Cấm thành vào thời tiết này. Hoàng cung chìm trong hơi mưa mờ mịt, khiến dáng vẻ nghiệt ngã hà khắc thường ngày pha thêm chút gì hiền hoà mềm mại. Dẫu biết rõ đây chỉ là ảo giác, cơn mưa qua tất cả lại trở về như cũ, nhưng Nhược Hi vẫn bị thu hút bởi nét êm đềm hiếm có ấy, nên thường cầm ô trúc lang thang mãi trong mưa.
Cũng như đời người, tiết trời thay đổi thật khó lường, vừa mưa lâm thâm, thoắt cái đã sầm sập hệt thác đổ. Chiếc ô trúc nhỏ không đủ chắn che mưa gió, nước đã bắn ướt cả gấu váy xanh, Nhược Hi giương ô chạy hộc tốc vào tránh ở hành lang gần đấy.
Có người cũng đang trú trên hiên, vì mưa giăng mịt mùng, đến tận nơi Nhược Hi mới nhìn rõ mặt, và hối hận không sao kể xiết. Giá biết là họ, nàng thà dầm mưa còn hơn vào đây, nhưng bây giờ thì không kịp rút lui nữa rồi. Vẫn để nguyên ô xoè, Nhược Hi thả luôn xuống sàn, lo cúi mình thỉnh an trước:
- Bát phúc tấn cát tường! Thập phúc tấn cát tường!
Minh Ngọc không đáp, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Minh Tuệ cười phớt:
- Cho đứng!
Nhược Hi đứng dậy, cảm xúc vô cùng phức tạp, chỉ muốn khuất mắt thực mau, bèn nhún gối thưa:
- Nếu phúc tấn không có gì sai bảo, nô tỳ xin cáo từ.
Bát phúc tấn chẳng nói chẳng rằng, cứ giương mắt nhìn chằm chặp. Cô ta chưa cho phép, Nhược Hi cũng chưa dám động đậy.
Đang sởn gai ốc vì cái nhìn ấy, nàng chợt nghe tiếng chân chạy uỳnh uỵch từ mé bên hành lang, tiếp đến là giọng trẻ con lảnh lót:
- Ngạch nương!
Nhược Hi lé mắt nhìn. Một đứa bé trai chừng bốn, năm tuổi, không màng bận tâm đến tiểu thái giám đang lóc cóc đuổi theo sau, chạy ào tới lao vào lòng Bát phúc tấn. Trông mặt mũi giống Bát a ca đến bảy tám phần, chắc hẳn là Hoằng Vượng. Tim se lại, Nhược Hi không muốn nhìn nữa, bèn cúi gằm mặt xuống.
Bát phúc tấn ôm hờ đứa bé, cười mắng:
- Bận sau cấm được chạy như thế nữa, chẳng ngã thì a ma con lại xót. Bữa trước cũng vì mải chơi, nhằm lúc bọn a hoàn chểnh mảng, con đánh đổ đài nến, làm mấy giọt sáp bắn vào mu bàn tay. Nào phải bị thương nặng đâu, nhưng a ma con đã phạt roi khắp lượt bộc phụ trong nhà, đến nỗi có đứa nằm liệt ba tháng trời không dậy nổi đấy!
Nhược Hi giữ nguyên tư thế nhún gối, lặng lẽ nghe Bát phúc tấn chèo bẻo, không sao ngờ được tình cảnh này lại diễn ra sớm như vậy. Dẫu đã từng chuẩn bị tâm lý, nhưng vấp chuyện thực nàng vẫn thấy tủi phận bẽ bàng. Đang tự do yên ổn, can gì phải lao vào vòng đấu đá với mấy mụ đàn bà? Mỗi ngày gặp một vụ tương tự, thì nàng còn sống làm sao?
Hoằng Vượng hiển nhiên chả hề chú ý đến lời mẹ, nó xoay nghiêng trong lòng Bát phúc tấn, nhìn Nhược Hi chòng chọc rồi kêu lên:
- Trông cô ta giống dì Hai quá nhỉ!
Thập phúc tấn mát mẻ:
- Lại chẳng giống! Chị em mà.
Nghe vậy, Hoằng Vượng liền hẩy bật người ra khỏi tay mẹ, nhảy xổ lại đá bốp Nhược Hi, hằm hằm mắng:
- Đồ xấu xa các ngươi, toàn làm ngạch nương ta bực tức!
Thằng ranh đá trúng vào đầu gối. Nhược Hi áp tay lên vết đau, nhìn gương mặt giống Bát a ca như lột, cảm giác nhoi nhói bỗng biến thành quặn thắt.
Bát phúc tấn quát khẽ:
- Hoằng Vượng? Con làm gì thế? Mau quay lại đây!
Thập phúc tấn ngó Nhược Hi, vẻ mặt hể hả. Hoằng Vượng không để lời mẹ vào tai, tiếp tục xỉa xói:
- Các ngươi hành hạ ngạch nương, thời ta hành hạ các ngươi.
Nói đoạn nó lừ lừ nhìn Nhược Hi, tựa hồ đang tính đến chuyện đá thêm phát nữa.