Chương 6: Trước đ?y c? ấy đ? nắm tay ai?
Kể từ sau lần đ?, t?i biến mất trước mặt Y T?ng Lạc kh? l?u.
Khoảng một th?ng sau, t?i lại l?n lối tho?t hiểm tr?n ban c?ng t?m anh ta như thường lệ. Vừa leo l?n đến nơi, t?i đ? thấy anh ta ngồi dựa lưng v?o tường, ngẩng đầu ngắm nh?n bầu trời cao, điếu thuốc tr?n tay nghi ng?t kh?i.
?Đ? l?u lắm rồi c? kh?ng đến ch?o hỏi t?i?, Y T?ng Lạc kh?ng quay đầu lại, đ?i mắt vẫn hướng về ph?a bầu trời cao xanh biếc.
?T?i??t?i rất sợ! Thế n?n kể từ nay, t?i sẽ nỗ lực để t?m lại Lạc Lạc của ng?y xưa?, t?i c?i đầu, từ tốn n?i.
?Hả??, nghe thấy t?i n?i vậy, cuối c?ng anh ta cũng quay đầu lại. ?C? n?i g?? Ha ha, An Thanh Đằng bắt đầu hiểu biết hơn rồi đấy??, một nụ cười tho?ng qua tr?n khu?n mặt Y T?ng Lạc.
?Nhưng m??t?i kh?ng biết t?m kiếm từ đ?u?, t?i nh?n chăm chăm v?o Y T?ng Lạc. ?Anh c? thể gi?p t?i được kh?ng??
?Được th?i!?, Y T?ng Lạc thản nhi?n trả lời. ?Nhưng m? c? phải nghe theo sự sai khiến của t?i bất cứ l?c n?o! C? l?m được kh?ng??
?V?ng!?, t?i đ?p, ?nh mắt ki?n quyết.
?Tốt, thứ bảy t?i sẽ dẫn c? đến một nơi!?
?Nơi n?o thế??
?Một nơi c? thể gi?p c? t?m lại Lạc Lạc m? c? đ? đ?nh mất?
?Hơ, thật sao? T?i rất mong đợi đấy! C? lẽ đ? phải l? một nơi rất k? diệu??
Thật l? vui v? cuối c?ng anh ấy cũng kh?ng phải l? người v? t?nh, lạnh l?ng như mọi người vẫn thường đồn đại. Ho?n to?n kh?ng giống như Hạ Thất Lăng, một năm đến tận ba trăm s?u lăm ng?y đều vứt t?i v?o x? xỉnh n?o đ? để m? l?ng qu?n.
V? vậy n?n t?i cứ vui mừng nhảy nh?t m? đến b?n anh ấy lần nữa, vui vẻ t?m lại phần k? ức đ? bị ch?n s?u bởi thời gian?
Nơi m? Y T?ng Lạc sẽ dẫn t?i đến v?o thứ s?u n?y sẽ l? một nơi như thế n?o nhỉ? Thật l? h?o hức qu?Nhưng cũng c? ch?t hoang mang, kh?ng biết Lạc lạc m? t?i t?m lại được sẽ như thế n?o?đối xử với t?i rất tốt, hay đối xử rất tệ với t?i? Từ trước đến giờ l? t?i chờ đợi anh hay vẫn l? anh đang chờ đợi t?i?
T?i nghĩ, cho d? Lạc Lạc m? t?i t?m lại được c? ra sao th? cũng vẫn tốt hơn Hạ Thất Lăng.
D? sao th? Hạ Thất Lăng cũng vẫn l? một con quỷ hung h?n, xấu xa nhất tr?n thế giới n?y!
Để thứ bảy c? thể ra ngo?i như đ? hẹn, t?i nhờ th?m Lan sắp xếp hết những việc cần phải l?m v?o của thứ s?u v?o hai ng?y nay, tối đến lại tiếp tục cắt cỏ, lau cửa k?nh, lau s?n nh??từng việc từng việc một, mệt nhọc nhưng t?i kh?ng h? răng k?u nửa lời. Thỉnh thoảng l?c quỳ xuống s?n lau cửa sổ, t?i lại th? tay ra ngo?i để cho ?nh mặt trời dịu d?ng rắc đầy v?o l?ng b?n tay.
Những ch?m ?nh s?ng lung linh ấy như đang nhảy nh?t, đang nhảy nh?t trong l?ng b?n tay khiến cho kh?e m?i t?i bỗng nở nụ cười.
?An Thanh Đằng, thứ bảy c? c? hẹn sao??, đang ngẩn ngơ với những tia s?ng tinh nghịch ấy, giọng n?i lạnh l?ng của Hạ Thất Lăng như đ? k?o t?i trở lại hiện thực.
?V..?ng?, t?i định thần lại, nh?n thấy anh ta đang nằm tr?n ghế s? pha nghịch chiếc điện thoại di động của m?nh.
?Nếu kh?ng sao phải dồn hết c?ng việc v?o ng?y h?m nay!?, mắt vẫn kh?ng rời khỏi m?n h?nh điện thoại, Hạ Thất Lăng lạnh l?ng n?i tiếp.
Mặc d? anh ta chưa bao giờ để ? đến sự sống chết của t?i, để mặc cho t?i sự sinh tự diệt, nhưng tất cả mọi h?nh động của t?i anh ta đều nắm r?.
?V?ng??, tiếng n?i nhỏ như tiếng muỗi k?u đ?p lại anh ta.
Đ?ng như dự đo?n, Hạ Thất Lăng nhảy xuống khỏi ghế s? pha, đi thẳng tới trước mặt t?i: ?C? hẹn h? với ai? Y T?ng Lạc đ?ng kh?ng??
??.? T?i c?i gằm mặt xuống, siết chặt lấy c?i giẻ lau trong tay, kh?ng đ?p.
?Giờ t?i ch?nh thức cho c? biết, kh?ng được đi!?, Hạ Thất Lăng gằn giọng, đ?i mắt hung dữ nh?n xo?y v?o t?i.
?Ch?ng t?i đ? hẹn nhau rồi, c?ng đi t?m Lạc Lạc bị bỏ qu?n trong k? ức?? t?i cắn chặt m?i, từ tốn đ?p.
?An Thanh Đằng, h?nh như t?i đ? cảnh c?o c? rồi th? phải? Kh?ng được ph?p tiếp cận Y T?ng Lạc, nh?n thấy b?ng d?ng của hắn l? phải tr?nh ra xa ngay lập tức!?
?Tại sao chứ??
?Hắn kh?ng đơn giản, cũng chẳng đơn thuần như c? vốn nghĩ đ?u! Đừng cho rằng quanh quẩn b?n hắn v?i ng?y l? c? c? thể hiểu r? hắn!?
?T?i?T?i thấy anh ta l? người rất tốt, t?i vừa l?n tiếng l? anh ta đ? đồng ? dẫn t?i đi t?m lại những thứ qu? b?u trong k? ức! C?n anh th? sao, chẳng ch?t động l?ng trước sự cầu xin của t?i??
?Hừ, c?i g? gọi l? đi t?m Lạc Lạc bị bỏ qu?n trong k? ức? Đ? ch?nh l? c?i bẫy do hắn đặt ra rồi chờ đợi c? từng bước, từng bước sa ch?n v?o!?
?T?i kh?ng tin! Cho d? đ?ng l? anh ta c? đặt bẫy t?i, thậm ch? cho d? t?i c? bị sa ch?n v?o c?i bẫy đ? th? t?i cũng cam l?ng!?
?Con nha đầu chết tiệt! T?i n?i kh?ng được đi l? kh?ng được đi!?, trước sự ương ngạnh của t?i, cơn thịnh nổ của Hạ Thất Lăng b?ng l?n dữ dội, cứ như thể ngọn lửa hung h?n thi?u đốt mọi thứ sẵn s?ng b?ng ra từ đ?i mắt sắc lẻm ấy.
Nhưng mặc kệ, t?i vẫn quyết kh?ng từ bỏ: ?Anh ngăn cản kh?ng cho t?i đi như vậy l? bởi v? kh?ng muốn t?i t?m thấy phần k? ức đ? bị anh l?m tổn thương đ?ng kh?ng??
?Hừ, h?a ra trong th?m t?m của c? t?i lại l? một người tồi tệ đến vậy!?. Nằm ngo?i dự đo?n của t?i, anh ta kh?ng hề cho t?i một đấm cho lời n?i kh?ch b?c kia, m? ngược lại chỉ cười lạnh l?ng.
?nh s?ng m?u v?ng nhạt nhảy nh?t tr?n m?i t?c m?u bạc ?ng ả của Hạ Thất Lăng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta như lạc v?o c?i mộng, Hạ Thất Lăng chẳng kh?c g? một ho?ng tử ph?p thuật hiện ra dưới b?t vẽ của c?c t?c giả truyện tranh Nhật Bản.
?An Thanh Đằng, c? sẽ bị tổn thương mất??
Tại sao Hạ Thất Lăng lại n?i như vậy? H?m nay, người đứng trước cửa sổ than thở ấy dường như l? một nh? ti?n tri vĩ đại, trong l?ng tr?n đầy sự thương cảm về số phận bi thảm của t?i.
L?c đ?, t?i thực sự đ? cảm thấy rất cảm động, cảm động bởi sự quan t?m của anh ta d?nh cho t?i.
Tuy nhi?n, tại sao Hạ Thất Lăng ki?n quyết phủ nhận mọi h?nh động của Y T?ng Lạc? Lẽ n?o họ đ? từng quen biết nhau, c? khi n?o họ đang ở hai ph?a đối lập kh?ng nhỉ?
Một Y T?ng Lạc với đ?i mắt như phủ sương m? khi t?i lịch sự gọi ra cả họ t?n anh ta, c?n một người lại ki?n tr? phản đối việc t?i ra ngo?i hẹn h?. Giữa hai người đ?, ai mới l? kẻ n?i dối?
M? lừa gạt một kẻ gi?p việc thấp h?n như t?i liệu c? lợi g?, c? thể mang lại niềm vui g? cho họ cơ chứ?
Một loạt c?c c?u hỏi nảy ra trong đầu t?i, khiến cho đầu ?c t?i kh?ng sao y?n ổn được. Trằn trọc tr?n giường, t?i kh?ng sao đi v?o giấc ngủ.
Ng?y mai rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện g?? Y T?ng Lạc sẽ dẫn t?i đi đ?u? Một thứ cảm gi?c mạo hiểm khiến cho t?i cảm thấy hoảng hốt.
Mặc kệ, cho d? ng?y mai c? phải đi v?o hang h?m miệng cọp, hay xuống n?i đao biển lửa th? t?i cũng sẽ cố gắng thản nhi?n đ?n nhận. Ai bảo thường ng?y t?i vẫn l? một An Thanh Đằng cứng đầu v? đ? h?n chứ!
Mặt trời ng?y h?m sau vẫn l?n cao rực rỡ như mong đợi của t?i.
T?i thức dậy, đ?nh răng rửa mặt, ăn s?ng rồi nhanh ch?n đến trường, bởi v? ch?ng t?i đ? hẹn gặp nhau ở trường.
Vừa đến cổng t?i đ? nh?n thấy Y T?ng Lạc đứng chờ ở đ? rồi. Hai tay anh đ?t v?o t?i, người dựa v?o c?y đa gi? b?n đường, th?i độ c? vẻ dửng dưng, duy chỉ c? vẻ đẹp vẫn khiến cho người kh?c ngạt thở. T?i đột nhi?n cảm thấy, cảnh tượng n?y thật quen thuộc?
Đ?ng rồi, đ? l? một chiều ho?ng h?n lạnh buốt, ở dưới gốc c?y cổ thụ, Hạ Thất Lăng đ? n?i dẽ dẫn t?i đi xem một cảnh tượng đẹp đẽ, cảnh tượng ấy ch?nh l? Li?u Vi Nhi.
Kh?ng biết b?y giờ Hạ Thất Lăng c? c?n nhớ đến c? ấy kh?ng? Anh ta đ? qu?n được c? ấy chưa? Li?u Vi Nhi l? hoa kh?i của trường Y?n Đằng, l? c? g?i đầu ti?n m? Hạ Thất Lăng theo đuổi. Mối t?nh ?truyền k? của họ đ? l?m cảm động biết bao nhi?u t?m hồn nhưng cũng đồng thời bị đeo l?n một chiếc xiềng x?ch nặng nề.
Họ nắm tay nhau c?ng bước qua tất cả, mỗi dấu ch?n của họ đều nở ra những b?ng hoa tươi đẹp, mỹ miều, tỏa ra một m?i hương k? lạ.
Đ? l? những b?ng hoa được tưới tắm bởi m?u v? nước mắt của c? ấy.
Tuy nhi?n, c? ấy đ? biến mất hai năm về trước, ho?n to?n bặt v? ?m t?n.
Cho đến ng?y h?m nay, kh?ng biết Hạ Thất Lăng c? c?n như trước đ?y, ch?n trần ngồi trước cửa sổ nhớ về c? ấy?
H?i?h?m nay m?nh l?m sao vậy nhỉ? Chuyện của anh ta nghĩ nhiều l?m g?? H?m nay l? ng?y t?i to?n t?m to?n ? đến t?m Y T?ng Lạc, nhờ anh ấy gi?p t?i đi t?m lại hồi ức đ? mất của m?nh, v? vậy tuyệt đối kh?ng được xao nh?ng, tuyệt đối kh?ng được ph?n t?m, kh?ng thể được?
?Ch?o anh?, t?i bước về ph?a Y T?ng Lạc, cất tiếng ch?o hỏi anh.
?Ừ, cầm lấy!?, vừa dứt lời, Y T?ng Lạc n?m cho t?i một lon nước uống.
?Hơ??, chưa kịp phản ứng g? th? lon nước đ? bay v?o v?o người t?i, may m? cuối c?ng t?i cũng chộp được n?.
L? một lon nước cam! L? loại nước cam Khang Sư Phụ m? t?i ưa th?ch nhất! Anh ấy sao lại?
Nếu l? nước cam,t?i chỉ uống loại nước cam nh?n hiệu Khang Sư Phụ n?y, c?n tất cả những loại nước cam kh?c t?i đều kh?ng th?ch. Sở th?ch n?y của t?i chỉ c? Hạ Thất Lăng biết m? th?i, thế nhưng anh ta chưa bao giờ mua cho t?i, d? chỉ l? một lần.
?C?m ơn anh!?, bỗng nhi?n trước mắt c? c?i g? đ? đang chuyển động, c?i b?ng của anh ấy dần dần như tỏa s?ng long lanh trong con ngươi của t?i.
?Ừ?, anh gật đầu, vẫn lạnh nhạt như vậy.
?? đ?ng rồi, l?t nữa anh sẽ đưa em đi đ?u??, để tho?t khỏi d?ng suy nghĩ hỗn loạn của m?nh, t?i bắt đầu đi v?o chủ đề.
?Dẫn em đi đến một nơi m??Lạc Lạc v? Đằng Nhi c?ng lớn l?n?. Anh ấy nh?n t?i, ?nh mắt đẹp đến mức khiến cho t?i cảm thấy bối rối.
?Hả? Ch?ng ta??, t?i h? hốc mồm v? kinh ngạc.
Ch?ng t?i từng c?ng lớn l?n sao? T?i v? Hạ Thất Lăng c?ng lưu giữ một thời thơ ấu lớn l?n b?n nhau, chẳng nhẽ thời thơ ấu ấy lại c?n c? th?m cả một Y T?ng Lạc nữa hay sao? Những k? ức thời thơ ấu ấy chẳng phải l? do hai người m? l? do ba người c?ng tạo n?n hay sao?
Đ?y rốt cuộc l? chuyện g? vậy? Tại sao t?i chẳng c? ch?t ấn tượng n?o hết? T?i đ? trải qua những g? trong những năm n?y? Tại sao bức tranh k? ức của t?i lại nhạt nh?a như vậy?
T?i nh?n Y T?ng Lạc, ?nh mắt ki?n định như muốn xuy?n qua lớp sương m? của qu? khứ.
?Anh sẽ kh?ng n?i cho em biết bất k? điều g? về qu? khứ!?, anh ấy nh?n t?i, ki?u ngạo n?i.
T?i m?m m?i, c?i đầu, một cảm gi?c hụt hẫng v? thất vọng từ từ len lỏi v?o tr?i tim t?i.
?Nhưng anh sẽ dắt tay em bước v?o h?nh tr?nh t?m lại qu? khứ!?
?Hả??, giọng n?i nhẹ nh?ng của anh thoảng qua khiến cho một kẻ vừa rơi v?o vực thẳm tuyệt vọng l? t?i bỗng chốc ngạc nhi?n đến mức mở to đ?i mắt.
T?i ngẩng đầu l?n nh?n thấy Y T?ng Lạc đang nhoẻn miệng cười, nụ cười ấm ?p qu?, ấm ?p đến nỗi c? thể l?m tan băng tuyết.
T?i nghĩ, một ch?ng trai với nụ cười c? thể khiến cho thế giới của t?i như ấm ?p như vậy, liệu c? thể xấu xa được đến đ?u?
T?i tin rằng, Y T?ng Lạc lạnh l?ng v? ki?u ngạo kh?ng phải l? một người xấu xa!
?Đi th?i!?, trong khi t?i vẫn c?n đang hoang mang, Y T?ng Lạc đ? đ?t tay v?o t?i quần v? đi về ph?a trạm xe bu?t.
T?i vội v?ng vỗ vỗ v?o đầu m?nh để chấn tĩnh lại rồi lật đật chạy theo Y T?ng Lạc chen l?n xe bu?t.
T?i kh?ng n?i g? suốt cả chặng đường, chỉ c?i đầu ngồi y?n lặng b?n cạnh Y T?ng Lạc. Y T?ng Lạc chống tay l?n k?nh cửa sổ, y?n lặng quan s?t những cảnh vật lướt nhanh qua k?nh cửa sổ.
Cuối c?ng, ch?ng t?i xuống xe ở trường tiểu học Hoa Điền.
Tiểu học Hoa Điền? Sao lại c? cảm thấy như đ? từng biết vậy nhỉ? Vừa nh?n thấy bốn chữ n?y, trong l?ng t?i đ? d?ng l?n một cảm gi?c hết sức quen thuộc, h?nh như t?i đ? nghe qua ở đ?u đ?Nhưng một ch?t ấn tượng cũng kh?ng c?, trong khoảnh khắc hốt hoảng, t?i chợt nghe thấy như c? tiếng chu?ng gi? từ đ?u vang vọng lại. t?i ?m chặt lấy đầu, thận trọng suy nghĩ, nhưng trong đầu ho?n to?n trống rỗng, trống rỗng như một tờ giấy trắng.
?Lạc Lạc?đ?y l? đ?u??, t?i ngẩng đầu, hốt hoảng nh?n Y T?ng Lạc.
Anh ấy nh?n t?i chăm ch?. Rồi ?nh mắt ấy lại hướng ra xa, nơi c? con đường ngoằn ngho?o uốn lượn với hai h?ng c?y r?m m?t dẫn v?o trường.
?Đ?y ch?nh l? nơi Đằng Nhi v? Lạc Lạc từng tay trong tay bước qua?
?Hả??, tay trong tay với Lạc Lạc?lẽ n?o ch?ng t?i từng c? quan hệ tốt đến vậy, hơn nữa lại đ? từng học ở đ?y?
Đưa mắt quan s?t cả ng?i trường, t?i chợt hoảng hốt nhận ra rằng mỗi vườn cỏ, mỗi b?ng c?y ở đ?y đều ?nh l?n nụ cười rạng rỡ của những thiếu nữ năm đ?.
?Thanh Đằng, h?y hứa với anh, cho d? c? gặp phải chuyện g? cũng kh?ng được sợ h?i!?, đột nhi?n, Y T?ng Lạc nắm chắc v?o vai t?i, khu?n mặt lộ r? vẻ nghi?m t?c.
T?i mở to mắt nh?n chăm chăm v?o Y T?ng Lạc, lập tức nhoẻn miệng cười. ?B?n cạnh em c?n c? một thi?n thần l?m bạn, sao em c? thể sợ h?i cơ chứ? Em vẫn lu?n mỉm cười b?nh y?n như vậy m???
Thế nhưng, sự bi thương đang dần dần hiện r? tr?n khu?n mặt lạnh băng của anh.
?Thanh Đằng, anh sẽ kh?ng c?n l? thi?n sứ của em nữa?nếu như em kh?ng thể nhớ lại anh?, anh đưa mắt hướng ra xa, hững hờ n?i.
?Vậy th? anh sẽ l? ai??, t?i nh?n Y T?ng Lạc, hoang mang hỏi.
??c quỷ!?, giọng n?i lạnh tanh, Y T?ng Lạc kh?ng quay lại nh?n t?i.
T?i h? hốc miệng, ng?y người nh?n Y T?ng Lạc, kh?ng thể n?i l?n lời.
?H?y nhớ kĩ những điều m? anh n?i h?m nay!?, n?i xong, anh k?o tay t?i đi v?o vườn hoa. T?i cố v?ng ra nhưng cuối c?ng vẫn kh?ng thể ngăn cản được bước ch?n của Y T?ng Lạc.
Cứ như vậy, t?i để mặc cho Y T?ng Lạc k?o m?nh đi như vậy.
Đi đến bậc thềm trồng to?n hoa đỗ quy?n, t?i đột nhi?n cảm thấy dưới ch?n c? thứ g? đ? nhỏ nhưng sần s?i nh? l?n, ??!?
?Sao thế??, nghe thấy tiếng k?u của t?i, Y T?ng Lạc quay đầu lại hỏi.
?Ở đ?, ở đ? c? c?i g셔, t?i chỉ v?o c?i b?ng đen giữa vườn hoa đỗ quy?n, run rẩy n?i kh?ng ra lời. Tr?n c?i b?ng đen đ?, c? hai đốm s?ng ph?t ra ?nh s?ng sắc nhọn chẳng kh?c g? mắt của lo?i s?i.
?Đ? l? một người?, Y T?ng Lạc nh?n về ph?a b?ng đen, từ tốn n?i.
?Người ???, t?i định thần lại, tỉ mỉ quan s?t, sau đ? t?i ph?t hiện ra đ? đ?ng l? một con người, một c? g?i đầu t?c rối b?. Tuy nhi?n, c? g?i n?y h?nh như kh?ng giống với người b?nh thường. Hai ch?n cuộn tr?n, c? g?i giấu m?nh v?o trong bụi d?y leo giữa vườn hoa, hai mắt nh?n chăm chăm về ph?a ch?ng t?i. Đ?i mắt hung dữ như thể ch?ng t?i đ? x?m phạm v?o l?nh thổ của bộ tộc c? ấy vậy.
?C? ấy, l? người nh?i!?, Y T?ng Lạc nh?n c? g?i trong vườn hoa, quả quyết n?i.
?Hả??, nghe Y T?ng Lạc n?i vậy, t?i cảm thấy c? ch?t hoảng sợ. Nh?n thật kĩ, t?i ph?t hiện thấy hai tay c? g?i ấy đang đặt giữa hai ch?n cuộn tr?n, thực sự kh?ng kh?c mấy so với một con ếch. Chỉ c? điều, c? g?i ấy được sinh ra dưới diện mạo của một con người.
?Khi c?n nhỏ, c? ấy rất th?ch nhảy nh?t sau lưng em, m?n m? đ?i gi?y vải cũ của em, vuốt ve chiếc v?y bay bay trong gi? của em??, Y T?ng Lạc chậm r?i n?i, khu?n mặt tĩnh lặng như mặt hồ l?c kh?ng gợn s?ng, kh?ng biết anh ấy đang nghĩ g?.
?A??, t?i cảm thấy m?nh như đ? bị bịt chặt mắt rồi, kh?ng thể n?o b?m lấy một ngọn cỏ dập dềnh trong k? ức. Tất cả những điều Y T?ng Lạc n?i đều kh?ng c? ch?t ấn tượng n?o đối với t?i.
?Oạp?oạp??, khi t?i cảm thấy cực k? bối tối, c? g?i ấy nhảy ra khỏi kh?m hoa, nhảy vọt đến b?n cạnh t?i.
Kh?ng hiểu tại sao c? ấy tỏ ra rất th?n thiện với t?i, đ?i mắt dưới l?n t?c rối bời như ph?t ra những ?nh s?ng hoang dại khiến cho t?i hoảng sợ, đ?i mắt ấy đang chăm ch? nh?n t?i.
???? một cơn đau từ ch?n dội đến, t?i c?i đầu nh?n, tr?n ch?n của t?i l? một mười vết c?o đang rớm m?u.
C? g?i ấy đ? giơ những m?ng vuốt sắc nhọn của m?nh, hung h?n t?m lấy ch?n t?i. Trong khi t?i vẫn c?n chưa hết đau đớn, c? g?i ấy đ? cuộn tr?n hai ch?n, d?ng m?ng l?m b?n đạp nhảy ra xa.
Cho d? c? g?i ấy c? cố gắng thế n?o đi chăng nữa th? bước đi của c? vẫn rất chậm chạp.
?nh s?ng mặt trời xuy?n qua những kh?m l?, nhẹ nh?ng hắt xuống tấm lưng cong cong của c? g?i. H?o quang, ?nh mắt long lanh c?ng khiến cho c? g?i n?y trở n?n th? lương hơn, dương như c? ấy ch?nh l? một dị nh?n hoang dại bị người đời l?ng qu?n. Tất cả những phồn hoa đều l? của người kh?c, c?n c? g?i n?y, chỉ c? thể duy tr? sự sinh tồn của bản th?n tr?n mảnh đất xinh đẹp n?y với l?ng th? hận kh?ng sao ngu?i ngoai được?
?C? ấy?Tại sao c? ấy kh?ng giống như những c? g?i kh?c??, t?i nh?n Y T?ng Lạc, rụt r? hỏi.
?Đ?u phải c? ấy kh?ng muốn l?m một người b?nh thường, nhưng liệu c? thể kh?ng??, Y T?ng Lạc lạnh l?ng trả lời, tuy nhi?n giọng điệu vẫn c? đ?i ch?t tức giận, h?nh như c? ? nhằm v?o t?i th? phải.
?Em?em kh?ng c? ? k? thị c? ấy??, t?i ngại ng?ng c?i đầu. ?Nghe giọng điệu của anh c? vẻ như tất cả những thứ n?y đều l? do em g?y ra?
Nghe t?i n?i vậ T?ng Lạc hung h?n lao đến, định h?t l?n điều g? đ?, nhưng sau đ? lại th?i. Cuối c?ng anh xua xua tay: ?Anh dẫn em đến một nơi kh?c?.
Lẽ n?o, chuyện n?y quả thực c? li?n quan đến t?i? Tại sao Y T?ng Lạc lại c? th?i độ như vậy?t?i trầm ng?m rất l?u m? vẫn kh?ng hiểu được. V? vậy t?i lại đ?nh cắm đầu đi theo Y T?ng Lạc.
?M?y l? đứa con g?i độc ?c! Cuối c?ng m?y cũng quay lại! Hừ??, đi th?m v?i bước, bỗng nhi?n trước mặt t?i xuất hiện một b? l?o khoảng s?u, bảy mươi tuổi. B? l?o t?m chặt lấy c?nh tay rồi v? bắt đầu chửi bới.
Đ?i mắt o?n hận ấy dường như chỉ mong x? x?c t?i ra ngay lập tức vậy.
?B? ơi, xin b? h?y thả tay ch?u ra?ch?u kh?ng phải l? người xấu! Thả ch?u ra?!?, t?i vừa n?i vừa cố gắng gỡ b?n tay gầy guộc, gi? nua của b? cụ ra. Nhưng h?nh như cơn giận dữ đ? khiến cho tay b? cụ t?m chặt lấy tay t?i kh?ng chịu bu?ng ra.
Tại sao lại như vậy? Tại sao những người ở đ?y lại giống như những b?ng ma bay qua bay lại trước mặt t?i? Tại sao họ đều tỏ ra hung h?n với sự xuất hiện của t?i? Chẳng nhẽ trước đ?y t?i đ? từng l?m g? c? lỗi với họ sao?
Kh?ng thể n?o, t?i yếu đuối v? hiền l?nh như vậy, sao c? thể?
?M?y, đứa con g?i ?c độc! Tao chờ m?y đ? bao nhi?u năm nay, cuối c?ng cũng chờ được đến ng?y h?m nay. M?y sẽ bị b?o ứng! B?o ứng??, b? cụ trợn to đ?i mắt, những ng?n tay run rẩy chỉ v?o mặt t?i v? kh?ng ngừng chửi mắng.
?Ch?u?ch?u kh?ng phải l? người xấu! B? nhận lầm người rồi! Chắc chắn lầm người rồi!?, t?i cắn chặt m?i, lắc đầu lia lịa, nước mắt chỉ chực tr?o ra.
?B? ơi, b? đừ
ng như vậy! B? h?y thả tay ra trước đ?!?, kh?ng biết từ l?c n?o Y T?ng Lạc đ? đứng trước mặt t?i. ?nh mắt ki?n định, đ?i tay d?i khỏe mạnh cố gắng gỡ b?n tay b? l?o ra khỏi người t?i.
?Mẹ, sao mẹ lại chạy ra đ?y! Con t?m mẹ l?u lắm rồi đấy!?, đ?ng v?o l?c ch?ng t?i đang kh?ng biết phải l?m thế n?o để gỡ b?n tay b? l?o ra th? bỗng nhi?n một phụ nữ trung ni?n, khoảng hơn 40 tuổi chạy đến, tr?ng c? vẻ rất lo lắng, chắc l? đang đi t?m b? l?o đứng trước mặt ch?ng t?i đ?y.
?Đợi bao nhi?u năm rồi, đứa con g?i ?c độc n?y?đ? khiến cho ta phải đợi?chờ đợi??, đ?i b?n tay gầy guộc của b? l?o kh?ng ngừng run rẩy.
Người phụ nữ trung ni?n kia nh?n t?i, trong mắt tr?n đầy sự bi thương v? bối rối: ?Mẹ ơi, mọi thứ đ? qua rồi?ch?ng ta về nh? th?i!?, kh?ng n?i nhiều lời, người phụ nữ ấy liền d?u b? l?o bỏ đi.
B?ng của hai người khuất dần, thế nhưng, đ?i b?n tay gầy guốc c?ng ?nh mắt o?n hận ấy vẫn cứ hiện r? trong đầu t?i.
?b? cụ ấy ng?y xưa l? người dọn vệ sinh ở đ?y?, sau khi những tiếng giằng co đ? chấm dứt hẳn, Y T?ng Lạc mới bắt đầu l?n tiếng.
?Anh quen b? cụ sao? Thế c?n em, em cũng quen phải kh?ng??, t?nh h?nh c?ng l?c c?ng trở n?n tồi tệ, c?ng ng?y những kh?c mắc trong k? ức của t?i c?ng nhiều.
Y T?ng Lạc đưa tay vuốt ve chiếc l? c?y vươn ra ở b?n đường, rất l?u sau mới l?n tiếng: ?Muốn t?m lại Đằng Nhi của ng?y xưa bắt buộc phải giẫm l?n phần sinh mệnh ướt đầm m?u tươi n?y của c? ấy!?
?! Tại sao? Lẽ n?o ng?y xưa t?i đ? từng l? một kẻ ?c độc đến vậy? T?i yếu đuối như vậy, ngay cả một thứ g? đ? c? m?i m?u cũng kh?ng d?m đến gần, l?m sao c? thể?
Đột nhi?n t?i cảm thấy mọi thứ trong ng?i trường n?y đều v? c?ng đ?ng sợ, đ?u đ?u cũng c? hơi thở của sự chết ch?c, ngay cả tiếng gi? thổi qua những nh?nh c?y cũng khiến cho người kh?c sởn gai ốc.
?Ch?ng ta đi gặp hiệu trưởng, đ? l?u lắm mới quay lại, kh?ng biết hiện giờ thầy ấy thế n?o rồi??
?Đi gặp thầy hiệu trưởng??, th?i kệ đi, anh ấy đi đến đ?u t?i sẽ đi theo đến đ?. B?y giờ t?i chẳng kh?c g? một con chim sợ c?nh cong, kh?ng thể rời xa anh ấy d? chỉ nửa bước.
T?i rụt r? đi theo sau Y T?ng Lạc, chẳng mấy chốc đ? l?n đến khu lớp học. Y T?ng Lạc dừng lại ở đầu h?nh lang ph?a l?n phải lầu hai. Ngẩng đầu l?n, ph?t hiện trước mặt m?nh l? một tấm biển m?u v?ng, h?nh vu?ng, b?n tr?n c? viết ba từ ?Ph?ng hiệu trưởng?.
Y T?ng Lạc g? cửa ph?ng, khoảng 5 ph?t sau, một người đ?n ?ng khoảng 50 tuổi ra mở cửa. ?ng ấy c? lẽ l? thầy hiệu trưởng m? ch?ng t?i cần gặp.
?A??, trong khoảng khắc ngẩng đầu l?n, t?i t?m chặt lấy c?nh tay của Y T?ng Lạc v? thốt l?n.
?Thanh Đằng, sao vậy??, Y T?ng Lạc lo lắng hỏi.
T?i n?p người sau lưng anh, mặc d? lắc đầu nguầy nguậy kh?ng n?i g? nhưng mồ h?i lạnh t?a ra tr?n tr?n.
C?i nốt ruồi kia, c?i nốt ruồi đ?ng sợ kia lại lần nữa xuất hiện trong đời t?i!
Chỉ c? điều, lần n?y, c?i nốt ruồi ấy nằm ở tr?n m?p tr?i.
?Xin hỏi, c?c em l???, thấy ch?ng t?i m?i m? kh?ng c? ? giải th?ch, người đ?n ?ng kia b?n l?n tiếng.
Y T?ng Lạc điềm đạm n?i: ?Thưa thầy, thầy kh?ng nhớ em sao? Em thật l? đau l?ng qu?, ngay cả đứa học tr? y?u qu? nhất của m?nh m? thầy cũng qu?n sao??, Y T?ng Lạc c?i đầu, lộ r? sự buồn b?.
?A, Lạc Lạc! Em l? Lạc Lạc sao??, người đ?n ?ng được gọi l? hiệu trưởng ấy đột nhi?n bừng tỉnh, c?i nốt ruồi tr?n miệng ấy cũng chuyển động theo mỗi lời n?i, mỗi biểu cảm tr?n mặt của ?ng.
?V?ng ạ!?, Y T?ng Lạc gật gật đầu.
?N?o, v?o đ?y, v?o đ?y n?o!?, thầy hiệu trưởng k?o ghế ra bảo ch?ng t?i ngồi xuống. ?Sau khi em đi Ph?p, thầy kh?ng nghĩ l? em sẽ c?n về thăm l?o gi? n?y nữa đấy! Ha ha??
?Anh, anh v?o đi, em kh?ng v?o đ?u, em sẽ đứng ngo?i chờ anh!?, l?c Y T?ng Lạc chuẩn bị k?o tay t?i v?o, t?i liền bỏ tay anh ra.
?Thanh Đằng??, Y T?ng Lạc ngoảnh đầu lại nh?n t?i, nhưng t?i cắn chặt m?i kh?ng n?i g?. Do dự trong khoảnh khắc, Y T?ng Lạc từ tốn n?i: ?Thanh Đằng của ch?ng ta rất dũng cảm, phải kh?ng n?o??
T?i bắt đầu bẻ những ng?n tay, vẫn im lặng kh?ng n?i. Nhưng Y T?ng Lạc đ? k?o lấy tay t?i bước v?o, t?i kh?ng v?ng vẫy nữa, liền ngoan ngo?n đi theo anh.
Ph?ng hiệu trưởng kh?ng lộng lẫy như trong tưởng tượng, ngược lại n?n d?ng từ mộc mạc để h?nh dung, ngo?i chiếc b?n tr?n v? những chiếc ghế d?ng cho c?c cuộc họp th? c?c đồ d?ng kh?c cũng giống như đồ đạc trong nh?.
?Ngồi đi! Lạc Lạc, bao nhi?u năm kh?ng gặp, c?ng ng?y em c?ng đẹp trai hơn đấy!?, thầy hiệu trưởng vừa n?i vừa với tay lấy ấm pha tr?. T?i kh?ng ch? ? đến cuộc n?i chuyện của họ, chỉ để ? đến hai ng?n tay bị cụt tr?n b?n tay phải của thầy. Ng?n chỏ v? ng?n c?i đều bị cụt mất một nửa.
?Hiệu trưởng của ch?ng ta cũng c?ng ng?y c?ng trẻ ra đấy!?, Y T?ng Lạc n?i chuyện với thầy hiệu trưởng rất th?n mật, quả kh?ng hổ danh l? học tr? cưng của thầy.
?Ha ha, Lạc Lạc của ch?ng ta ng?y c?ng biết n?i ngọt hơn rồi! ?, đ?y l???, đặt cốc tr? trước mặt, thầy hiệu trưởng chỉ v?o t?i hỏi.
T?i vội v?ng c?i đầu, kh?ng d?m nh?n v?o thầy. Rất l?u sau, Y T?ng Lạc mới l?n tiếng: ?C? ấy ch?nh l??An Thanh Đằng, l? An Thanh Đằng học lớp 1b năm đ?!?.
??? chiếc t?ch trong tay thầy hiệu trưởng đột nhi?n rơi xuống đất, vỡ tan t?nh: ?Hả?An?An Thanh Đằng??
T?i kh?ng hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại c? phản ứng như vậy, chỉ biết rằng mặt Y T?ng Lạc kh?ng hề biến sắc, chỉ nắm chặt lấy tay t?i m? th?i.
?T?i nghĩ?những chuyện trong qu? khứ đều qua hết rồi?qua hết rồi??, dường như thầy gi?o đang n?i với ch?ng t?i, nhưng thực chất lại l? lẩm bẩm một m?nh. Rồi ngay lập tức, thầy lấy lại nụ cười tươi tắn l?c trước: ?C?c em chắc l? kh?t lắm rồi hả? Mau, mau uống tr? đi!?
N?i đoạn, thầy đưa cốc nước đến trước mặt Y T?ng Lạc, sau đ? lại đưa một cốc cho t?i.
T?i mở to đ?i mắt mơ hồ, ng?y ng? nh?n thầy, ho?n to?n kh?ng nghĩ đến việc phải đưa tay ra nhận lấ T?ng Lạc lấy tay hu?ch nhẹ v?o người t?i, t?i giật m?nh vội v?ng đưa đ?i b?n tay run rẩy ra đỡ lấy.
????, n?o ngờ đ?i b?n tay run rẩy ấy vừa chạm v?o th?nh cốc đ? khiến cho nước trong cốc đổ ra ngo?i, nước tr? n?ng đổ ra l?m bỏng tay thầy hiệu trưởng. Hai ng?n tay bị cụt ấy trở n?n đỏ lựng. ?Em xin lỗi, em kh?ng cố ? đ?u!?
Thầy hiệu trưởng kh?ng v? đau đớn m? cau m?y, ngược lại, thầy bần thần nh?n v?o những ng?n tay xấu x? của m?nh: ?Kh?ng sao?kh?ng sao đ?u! D? sao th? ch?ng cũng t?n phế rồi, c? xấu th?m ch?t nữa, t?n phế th?m ch?t nữa cũng kh?ng sao??
Đầu t?i bắt đầu đau dữ đội, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cho t?i cảm thấy bất an. T?i k?o tay Y T?ng Lạc: ?Ch?ng ta đi th?i!?
?Muốn đi cũng kh?ng dễ thế đ?u!?. Đ?i mắt s?u thẳm đến đ?ng sợ đột nhi?n xuất hiện sau bức r?m cửa m?u x?m c?ch đ? hai m?t. T?i đưa mắt nh?n ra, đ?i mắt ấy đang hung h?n nh?n chằm chằm v?o t?i.
Ch?nh l? b? cụ s?ng n?y ch?ng t?i đ? gặp tr?n con đường nhỏ dẫn v?o trường.
T?i giật m?nh, hoảng loạn n?p v?o sau c?nh tay của Y T?ng Lạc, đợi đến khi hơi thở dần dần ổn định lại mới d?m th? đầu ra. L?c n?y, t?i nh?n thấy c? ba b?ng người đang từ từ bước ra khỏi tấm r?m cửa, v? tất cả bọn họ đều đang nh?n t?i bằng ?nh mắt chất chứa sự th? hận.
Họ ch?nh l? b? cụ gi?, người phụ nữ trung ni?n v? c? g?i người nh?i ch?ng t?i đ? gặp ở vườn hoa l?c s?ng.
?M?y lần n?o cũng vậy, l?m tổn thương ch?ng tao rồi lại định bỏ chạy!?, b? cụ gi? vẫn hung h?n nh?n chằm chằm v?o t?i, ?nh mắt ấy chưa từng nh?n đi nơi kh?c.
?Ch?u?ch?u đ?u c?Ch?u xưa nay chưa từng l?m hại ai cả??, t?i cắn chặt m?i, lắc đầu nguầy nguậy. Họ c?ng tiến lại gần th? t?i c?ng hoảng loạn. ?nh mắt th? hận của họ chẳng kh?c g? trăm ngh?n mũi dao đ?m v?o da thịt t?i. Cuối c?ng, t?i k?o tay của Y T?ng Lạc v? chạy ra cửa.
Thế nhưng, rầm một tiếng, c?nh cửa đ?ng sập lại trước mặt t?i. Ngo?i cửa kh?ng c? người, dường như bọn họ đ? d?ng sự o?n hận t?ch tụ để khiến cho c?nh cửa đ?ng sầm lại chỉ trong t?ch tắc.
????, t?i quay đầu lại, ph?t hiện ra bọn họ chỉ c?n c?ch t?i c? một m?t. Điều đ?ng sợ hơn l? người đ?n ?ng với c?i nốt ruồi đen tr?n miệng ấy cũng gia nhập v?o đ?m người kia, hung h?n tiến về ph?a t?i. T?i bị họ dồn v?o ch?n tường: ?Cầu xin c?c người, h?y thả ch?u ra! Ch?u muốn về nh??về nh??Ch?u hứa l? ch?u sẽ kh?ng bao giờ đặt ch?n l?n l?nh thổ của mọi người nữa?Ch?u chỉ muốn về nh?!?
?M?y cũng c? l?c sợ h?i ư? Sao khi l?m chuyện xấu xa, m?y kh?ng nghĩ rằng sẽ c? b?o ứng ng?y h?m nay??
?Kh?ng c?, ch?u kh?ng l?m chuyện xấu! Ch?u l? người lương thiện, yếu đuối, ch?u rất nh?t gan?Chẳng may dẫm phải một con kiến ch?u c? nằm mơ cũng phải si?u độ cho n?, l?m sao ch?u c? thể l?m ra những chuyện hại người như vậy??, t?i n?p m?nh v?o g?c tường, nước mắt nhạt nh?a tr?n khu?n mặt.
?M?y h?y nh?n những ng?n tay của thầy hiệu trưởng đi! M?y h?y nh?n c? g?i n?y đi, cả đời n?y c? ta chỉ c? thể đi bằng m?ng?B?y giờ ch?ng ta sống th? thảm, nhếch nh?c như thế n?y đều phải nhờ ơn của m?y cả đấy!?. Cơn giận dữ của b? cụ thật đ?ng sợ, t?i gần như t? liệt ho?n to?n trước sự hung h?n ấy.
?Lạc Lạc, dẫn em về nh??mau cho em về nh?!?. T?i vươn tay ra, lay lay c?nh tay Y T?ng Lạc một c?ch yếu ớt, đ?i mắt cầu xin Y T?ng Lạc l?c ấy đang đứng trong g?c.
?Đằng Nhi, đ?y l? những thứ m? em phải đối mặt??, Y T?ng Lạc kh?ng nh?n t?i, y?n lặng nh?n l?n cuốn lịch treo tr?n tường. ?Anh kh?ng thể l?m g? cho em được!?
?Lạc Lạc, cả thế giới n?y đều c? thể l?m hại em, nhưng anh th? kh?ng thể! Kh?ng thể!?, trong đ?m người hung dữ như ma quỷ ấy, tiếng g?o th?t thất thanh của t?i vang l?n đầy tuyệt vọng: ?Em tin tưởng anh như vậy??
?Cuối c?ng th? m?y cũng đ? bị b?o ứng! Bị b?o ứng rồi! Ha ha ha??, trong tiếng cười ma qu?i của b? cụ gi?, t?i cảm thấy đ?i mắt của b? ấy như s?u hơn, đ?ng sợ hơn.
?T?i kh?ng c?! T?i kh?ng l?m những chuyện kh?ng c? t?nh người như vậy! Kh?ng c?! Kh?ng thể n?o!...?, đến l?c n?y th? t?i tin rằng t?i đ? đi?n rồi, chẳng biết l?m thế n?o ngo?i việc k?u g?o.
?Kh?ng l?m hại ch?ng tao, vậy m?y nghĩ xem m?y đ? đối xử với ch?ng tao như thế n?o??, b? cụ gi? t?m chặt lấy tay t?i, ?p s?t đến trước mặt t?i. L?c n?y, ?nh mắt b? cụ kh?ng c?n hung h?n, sắc nhọn như trước m? trở n?n tha thiết hi vọng t?i c? thể nhớ lại những chuyện trước đ?y.
?Trước đ?y t?i đ? đối xử với c?c người như thế n?o???, tay của b? ta c?ng siết chặt lấy t?i, c? g?i người nh?i dưới ch?n th? kh?ng ngừng d?ng những m?ng vuốt sắc nhọn để c?o v?o da thịt t?i?mạch suy nghĩ của t?i bị dẫn đến một nơi rất xa, rất xa, trong đầu t?i mơ hồ hiện ra một c?i b?ng trắng lắc lư, nhưng mặc cho t?i c? lắc đầu như đi?n cuồng cũng kh?ng sao nh?n r? được.
?H?y nghĩ kĩ lại xem, trước đ?y c? đ? đối xử với ch?ng t?i ra sao??, đột nhi?n, khi t?i đang v? c?ng hoảng hốt, một nụ cười từ c?i miệng c? c?i nốt ruồi đen như đang lay động trước mắt.
????, vừa nh?n thấy c?i nốt ruồi n?y l? t?i lại ph?t đi?n l?n như một con b? hoang, vẫy v?ng tho?t khỏi tất cả những b?n tay k?m kẹp t?i rồi liều mạng lao ra cửa nhằm bỏ chạy tho?t th?n.
T?i cứ chạy như đi?n như cuồng, chẳng biết chạy được bao xa, chạy được bao l?u?
Cuối c?ng, t?i đổ phịch xuống đất, b?n cạnh một c?y ng? đồng ven đường, ?m chặt lấy hai đầu gối m? kh?c, kh?c l?c thảm thiết.
?nh mắt đờ đẫn như người đi?n, kh?ng biết t?i đ? lang thang tr?n phố bao l?u, m?i đến nửa đ?m t?i mới về đến nh?.
Khi t?i về đến nh? họ Hạ, đ?n ở c?c ph?ng gần như đ? tắt gần hết, chỉ c?n lại ngọn đ?n lạnh lẽo nơi h?nh lang men theo con đường nhỏ trong vườn hoa.
T?i c?i đầu, ?m thầm bước đi trong vườn hoa, đi về căn ph?ng kh?ng xa dưới tầng hầm của m?nh.
?H?m nay chơi c? vui kh?ng??, khi chuẩn bị đi qua chỗ rẽ ở cuối h?nh lang, bỗng nhi?n, một giọng n?i đầy ma lực vang l?n. T?i quay đầu lại nh?n, chỉ thấy một c?i b?ng đang lướt nhanh về ph?a m?nh. Kh?e m?i anh ta kh? nhếch l?n, gương mặt trắng ngần hiện ra dưới m?i t?c m?u bạc lấp l?nh.
Kh?ng cần n?i chắc bạn cũng biết đ? ch?nh l? Hạ Thất Lăng
T?i c?i đầu, kh?ng n?i nửa lời, chỉ im lặng lắng nghe tiếng bước ch?n của anh ta đang tiến lại gần, cuối c?ng dừng lại b?n cạnh t?i.
?Chắc l? c? chơi vui vẻ lắm nhỉ! Sao đầu t?c lại rối bời, mặt mũi lại c?n lem nhem thế kia??, anh ta n?ng cằm t?i l?n, giọng điệu mỉa mai, ch?m chọc.
T?i ngẩng cao đầu, gỡ b?n tay anh ta ra, nh?n về ph?a h?nh lang u tịch, t?i điềm đạm đ?p: ?Mọi thứ đ?ng như anh mong muốn! T?i đ? đi v?o c?i bẫy m? người ta đ? đặt sẵn cho t?i, bị tổn thương đến th? thảm, to?n th?n đầy những thương t?ch??
T?i tưởng rằng anh ta sẽ tiếp tục cười nhạo t?i, nhưng kh?ng hề. Anh ta đ?t hai tay v?o t?i, y?n lặng nh?n t?i.
T?i vẫn kh?ng chịu bu?ng tha, đưa đ?i mắt ngấn lệ l?n nh?n anh ta cười nhạt: ?Tiếp tục cười nhạo t?i đi, gọi tất cả mọi cười tỉnh dậy c?ng cười nhạo t?i đi! Qua đ?m nay sẽ vĩnh viễn kh?ng bao giờ c?n cơ hội đ?u??
N?i xong, t?i im lặng bỏ đi.
Nhưng Hạ Thất Lăng đ? t?m chặt lấy c?nh tay t?i v? đặt l?n vai anh.
?T?i mệt rồi, t?i muốn về tắm rửa rồi đi ngủ!?, n?i đoạn, t?i gạt tay anh ta ra, đi thẳng về ph?ng m?nh.
Trong nh? tắm, nước từ v?i hoa sen phun ra xối xả, t?i ng?m m?nh trong nước rất l?u, m?i cho đến khi cảm thấy kh?ng thể thở nổi bởi lớp hơi nước d?y đặc mới tắt v?i nước đi, lau kh? cơ thể.
Khi t?i đi ra ngo?i, nh?n thấy Hạ Thất Lăng đang y?n lặng ngồi b?n m?p giường của m?nh. T?i đ? qu?n mất l? anh ta c? ch?a kh?a của tất cả c?c ph?ng trong căn nh? n?y.
?An Thanh Đằng, c? qua đ?y cho t?i!?, Hạ Thất Lăng nh?n t?i, lạnh l?ng ra lệnh.
Nhưng b?y giờ t?i chỉ muốn ở một m?nh, một m?nh liếm l?p những vết thương đang rớm m?u. Thế n?n mặc cho anh ta ra lệnh, t?i vẫn ngồi gục mặt v?o hai đầu gối ở một g?c rất xa anh ta.
?C?i con nh?c n?y, đ?i c?nh đ? cứng c?p lắm rồi đấy nhỉ! D?m kh?ng nghe lời t?i ?!?, sự phản kh?ng của t?i khiến cho anh ta nổi đi?n l?n. Anh ta cầm lấy một c?i khăn b?ng mềm, k?o ghế ngồi trước mặt t?i.
?C? quỳ xuống cho t?i!?, anh ta chỉ v?o mặt t?i v? qu?t. Thế nhưng, trong đ?i mắt của t?i vẫn v? c?ng mơ hồ, dường như mọi thứ đang xảy ra xung quanh chẳng li?n quan g? đến m?nh. ?C? c? biết hậu quả nghi?m trọng thế n?o nếu để cho Hạ Thất Lăng n?y nổi giận kh?ng hả??
Nh?n bộ dạng c? vẻ như khả năng chịu đựng của anh ta đ? đi đến giới hạn. Dưới những h?ng mi đang ph?t ra những tia s?ng c? thể giết chết người. C?n tiếp tục phớt lờ sự tồn tại của anh ta th? anh ta sẽ cho t?i sống dở chết dở l? chắc.
V? vậy, t?i quỳ xuống đất, đi bằng hai đầu gối đến chỗ anh ta. Cho d? c? bị chửi mắng, c? bị chế giễu, thậm ch? bị đ?nh th? t?i cũng đều chấp nhận. Ai bảo anh ta l? người bề tr?n t?n qu? cơ chứ, c?n t?i, một kẻ thấp h?n chỉ c? thể ngồi dưới thấp m? ngước nh?n một qu? c?ng tử như anh ta m? th?i.
Thế nhưng, anh ta đặt c?i khăn b?ng l?n đầu t?i, nhẹ nh?ng lau t?c cho t?i: ?c?i con nha đầu chết tiệt, t?i n?i cho c? hay, t?c tai ướt nhẹp d?nh bết v?o đầu nh?n tr?ng đến kinh!...?
Bất gi?c, nước mắt của t?i lại tr?o ra, rơi v?o những ng?n tay lạnh băng của t?i?t?i y?n lặng quỳ dưới ch?n Hạ Thất Lăng, để mặc cho anh ta xoa xoa t?c m?nh như xoa một quả trứng g??
Một l?c sau, t?c t?i đ? được lau kh?. ?Ngoan, giờ mau leo l?n giường m? ngủ đi!?, Hạ Thất Lăng vừa gấp lại chiếc khăn trong tay vừa n?i.
?Tối nay chắc chắn t?i sẽ kh?ng ngủ được!?, t?i ngồi tựa cằm v?o đầu gối, chậm r?i n?i. ?V? thế, t?i kh?ng muốn ngủ!?
?Bảo c? ngủ th? mau ngủ đi, n?i nhiều lời thế l?m g???, anh ta lại bắt đầu nổi giận.
?Kh?ng muốn ngủ l? kh?ng muốn ngủ!?, n?i dứt lời, t?i lại d?ng đầu gối b? về hướng kh?c như một đứa trẻ con.
?Đ? nửa đ?m rồi, c?n muốn b? đi đ?u chơi hả??. ?i mẹ ơi, anh ta t?m lấy m?ng t?i từ ph?a sau! Chẳng kh?c g? ng?y xưa l?c chơi tr? trốn t?m, t?i cứ nghĩ l? m?nh đ? trốn kĩ lắm rồi, n?o ngờ vẫn bị Hạ Thất Lăng t?m được phần m?ng lộ ra ngo?i. T?i định chơi ăn gian liền bị anh ta đ?nh cho tơi tả. Nghĩ lại cảnh tượng l?c đ? m? giờ t?i vẫn c?n sợ h?i.
?Xin anh đấy, đừng đ?nh t?i c? được kh?ng??, t?i ?m chặt lấy đầu, khẩn thiết van n?i.
?T?i kh?ng đ?nh c? đ?u, nhưng c? phải ngoan ngo?n đi ngủ!?, n?i đoạn, t?i cảm thấy cơ thể m?nh như được nhấc bổng l?n. Hạ Thất Lăng bế bổng t?i l?n, đi về ph?a giường ngủ.
T?i c?n chưa hết b?ng ho?ng th? Hạ Thất Lăng đ? đặt t?i xuống giường.
?H?m nay t?m trạng của t?i kh?ng tồi! Hi sinh một ch?t ở lại đ?y l?m ấm chăn cho c?!?, anh ta ki?u ngạo nh?n t?i.
?Ớ??, t?i mở to mắt, c?n chưa kịp phản ứng g? th? anh ta k?o chăn ra v? lặng lẽ nằm xuống b?n cạnh t?i.
Từ trước đến nay vẫn vậy, Hạ Thất Lăng đ? muốn l?m g? th? kh?ng ai c? thể ngăn cản nổi! V? vậy, t?i kh?ng n?i th?m điều g?.
Anh đ? mở rộng v?ng tay sưởi ấm cho biết bao nhi?u c? g?i, nhưng mỗi lần anh đều t?m c?ch đuổi t?i ra xa, để mặc t?i co ro trong c?i gi? lạnh, run rẩy trong gi? mưa. Anh chạy ra ngo?i chơi với người kh?c, bỏ mặc t?i ở lại một m?nh c? độc, một m?nh ngồi kh?c trong g?c tối?
T?i xoay lưng về ph?a Hạ Thất Lăng, ngẩn người nh?n v?o bức tường trắng trước mặt.
Thế nhưng, Hạ Thất Lăng xoay người t?i lại, ?m t?i v?o l?ng. Hai tay anh siết chặt, dường như chỉ sợ nếu lỡ thả tay ra l? t?i sẽ tan biến ngay tức khắc như bong b?ng x? ph?ng?
Những ng?n tay lạnh như băng của t?i chạm v?o ngực anh: ?V?ng tay của anh thật ấm ?p! Nhưng c? m?i hương của rất nhiều c? g?i?v? vậy, t?i cũng chẳng th?m!?
?Nhưng nhịp đập tr?i tim t?i chỉ c? một m?nh c? biết r??chỉ để một m?nh c? biết được??, Hạ Thất Lăng t? cằm l?n m?i t?c rối tung của t?i, khu?n mặt đầy bi thương.
?Thất Thất??, l?c n?y, mọi lời n?i đều l? thừa th?i. Thứ duy nhất c? thể bộc lộ được sự đau thương trong l?ng chỉ c? thể l? nước mắt.
?An Thanh Đằng, c? thật l? bẩn??. Hạ Thất Lăng b?ng v?o mũi t?i, từ tốn n?i. Trong mắt anh c? ?nh h?o quang ph?t ra, thứ ?nh s?ng vấn vương, lấp l?nh.
Đ?ng vậy, quả thực t?i rất bẩn! Từ mười năm trước, cả c?i th?n x?c của t?i đ? rất bẩn thỉu rồi. Cho d? c? cố gắng gột rửa đến đ?u cũng kh?ng thể n?o lấp liếm được những hơi thở dơ bẩn ấy?
?An Thanh Đằng, c? bẩn như vậy, bẩn như thế?nhưng t?i vẫn th?ch đươc ?m c? đi ngủ??, giọng n?i ấy vừa ph?t ra, t?i thấy c? một thứ g? đ? rớt tr?n sống mũi của m?nh?
Đ? ch?nh l? nước mắt của anh sao? Kh?ng, kh?ng thể n?o, một Hạ Thất Lăng cao qu?, ngạo mạn sao c? thể rơi nước mắt v? người kh?c cơ chứ?
Anh ta l? một con th? hoang, c?i m? anh ta cần l? một d?ng m?u n?ng, cần một ?nh mắt yếu đuối bẩm sinh, như vậy anh mới c? thể ngủ y?n.
V? vậy, anh ta cố sống cố chết buộc chặt t?i v?o c?i b?ng hiu quạnh của m?nh, gặm nhấm t?m hồn t?i từng ch?t, từng ch?t một khiến cho hơi thở t?m hồn t?i trở n?n mỏng manh, nhỏ b?. Anh ta t?n ?c như vậy, chỉ biết chiếm đoạt, ngay cả một con b?p b? đ? bị mất con ngươi cũng kh?ng chịu bỏ qua.
Những m?u sắc rực rỡ, những chồi non đang nh? l?n tr?n c?nh, những cơn gi? nhẹ thổi qua, những cảnh tượng m? đắm l?ng người?đ? tan biến v?o trong kh?ng gian?
T?i nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim quen thuộc, h?t h?t m?i thơm x? ph?ng quen thuộc của anh, cuộn tr?n trong v?ng tay ấm ?p ấy v? y?n b?nh ch?m v?o giấc ngủ.
?Thất Thất, l?m sao b?y giờ, em kh?ng t?m thấy thi?n sứ của m?nh?em đ? vất vả t?m kiếm suốt mười bảy năm nay m? vẫn kh?ng t?m thấy thi?n sứ của m?nh??