Bản Tình Ca Buồn

Chương 4:


Chương trước Chương tiếp

Chương 4: ?c mộng t?i sinh

Mấy ng?y nay, t?i thấy thật bất an, lu?n cảm thấy sau lưng c? một thứ bẩn thỉu g? đ? đang theo s?t m?nh. L? một c?i miệng đầy m?u với những chiếc răng nanh sắc nhọn đang nhe ra? L? đ?i mắt k? dị đ? theo s?t t?i suốt mười bảy năm nay? T?i kh?ng sao n?i r? được!

Những l?c lau s?n dưới ph?ng kh?ch tầng một, t?i thường cảm thấy c? những cơn gi? lạnh ?o đến, dường như c? h?ng ngh?n h?ng vạn những tia s?ng lạnh lẽo đang xuy?n qua lưng t?i vậy. Thế nhưng mỗi lần quay đầu lại t?i vẫn chẳng ph?t hiện được điều g?, chỉ thấy những người gi?p việc kh?c đang bận rộn với c?ng việc của m?nh hoặc l? nụ cười của th?m Lan l?c đang tưới nước cho hoa trong vườn, kinh ho?ng nhất vẫn l? những khi quay đầu lại nh?n thấy ch? Minh đang l?i từng c?i t?i m?u đen to đ?ng từ trong ph?ng l?o phu nh?n ra. T?i nghĩ c? lẽ đ? l? những t?i r?c thải sinh hoạt.

Mẹ từng n?i với t?i rằng: ?Đằng Nhi, h?y l?m cho tốt bổn phận của m?nh, rồi y?n b?nh m? sống tiếp. Cố gắng y?u thương người m?nh n?n y?u thường, đừng quay đầu lại để nh?n đ?i mắt khủng khiếp ấy?Đ? ch?nh c?ch chuộc tội tốt nhất cho gia đ?nh họ An ch?ng ta?

Tại sao mẹ lại n?i như vậy?Tại sao ch?ng ta phải chuộc tội bằng c?ch hi sinh bản th?n m?nh, đặt m?nh ở địa vị thấp h?n trong gia đ?nh gi?u sang của người kh?c? L? do nh? họ An ta đ? g?y th? chuốc o?n với người ta hay đ? đắc tội với d?ng tộc của ai đ??

T?i biết những điều mẹ n?i xưa nay chưa bao giờ sai. Dưới sự hun đ?c của thời gian, mẹ đ? trở th?nh một người phụ nữ s?u sắc, chuyện g? cũng hiểu nhưng kh?ng t?y tiện n?i ra. Nhưng chẳng nhẽ người nh? họ An cứ hết thế hệ n?y đến thế hệ kh?c phải mang tr?n m?nh cảm gi?c thấp h?n, tội lỗi m? sống hay sao? Kh?ng thể, tuyệt đối kh?ng thể!

Cho d? c? chuyện đ? đi chăng nữa, t?i cũng sẽ kết th?c cảm gi?c chịu tội của nh? họ An n?y tại đ?y.

Bởi v?, t?i muốn Bối Nhi của m?nh được sống sung sướng, sống vui tươi?

T?i muốn c? b? phải sống cao qu? hơn bất k? người n?o!

T?i muốn y?n b?nh sống qua ng?y nhưng vẫn kh?ng thể tr?nh khỏi sự tr?u cợt của vận mệnh.

Những ng?y gần đ?y, t?i ngủ kh?ng được y?n giấc, thường xuy?n nằm mơ thấy ?c mộng! Mỗi lần như vậy to?n th?n t?i lại đầm đ?a mồ h?i, bừng tỉnh giấc trong sự hoảng loạn, để rồi sau đ? ?m chặt lấy c?nh tay, đưa mắt nh?n l?n trần nh? m? ?m thầm rơi lệ.

Cơn ?c mộng kh? khăn lắm t?i mới tho?t ra được lại lần nữa t?m đến t?i!

Bừng tỉnh sau cơn mơ, ?nh s?ng b?ng bạc từ mặt trăng bao tr?m mặt đất, những vệt m?u đỏ hằn tr?n hai ch?n, c?n cả chiếc mặt nạ ph?t ra tiếng cười hăng hắc treo tr?n tường k?a nữa?hết đợt s?ng n?y đến đợt s?ng kh?c cứ nối tiếp đổ ?o l?n người t?i.

Đ? l?, một khu?n mặt d?m ? m? t?i kh?ng sao nhớ ra được, cho d? c? v? đầu bứt tai thế n?o cũng chỉ l? một bức tranh trống rỗng, ấn tượng duy nhất của t?i về khu?n mặt ấy ch?nh l? c?i nốt ruồi tr?n m?p tr?i, một c?i nốt ruồi rất g?y ch? ?.

Tại sao, tại sao giờ t?i lại mơ thấy giấc mơ n?y?T?i c?n nhớ năm t?i t?m tuổi, sau khi mẹ đi ch?a xin cho t?i một tấm b?a trừ t?, từ đ? t?i kh?ng c?n mơ thấy giấc mơ n?y nữa. Nhưng giờ đ?y, kể từ sau khi Y T?ng Lạc xuất hiện, cơn ?c mộng năm xưa lại t?m về.

Lẽ n?o, tr?n người anh ta c? ẩn chứa đoạn k? ức m? t?i đ? đ?nh mất, thế n?n khi khu?n mặt kh?i ng? dưới m?i t?c v?ng rực rỡ ấy xuất hiện đ? đ?nh thức những hồi ức đầy s?ng gi? ấy trong t?i?

Nhưng, tại sao suốt mười bảy năm nay t?i chưa từng cảm thấy k? ức của m?nh bị gi?n đoạn? Hơn nữa mỗi lần d? hỏi Hạ Thất Lăng đều một mực gạt đi?

Trong đ? c? điều b? mật kh? n?i hay sao? H?i, t?i c? v? n?t đầu cũng kh?ng nhớ lại được điều g?.

?An Thanh Đằng, c? l?m sao thế hả? Mắt đỏ lựng, chẳng c? ch?t sức sống g? cả!?, t?i lơ ngơ suốt chặng đường, m?i cho đến khi nghe thấy tiếng của Hạ Thất Lăng s?t b?n tai mới chợt bừng tỉnh, h?a ra ch?ng t?i đ? ra đến tận bến xe bu?t.

C?i t?n n?y đi học l?c th? đi bộ, l?c ngồi xe bu?t, l?c lại tự cưỡi xe m?y, khi th? ngồi xe hơi sang trọng của nh?. Cụ thể đi đến trường thế n?o đều phụ thuộc v?o hứng th? của cậu ta cả! Rất r? r?ng, h?m nay cậu ta muốn ngồi xe bu?t như đại đa số d?n thường.

Ngẩng đầu l?n, t?i nh?n thấy một đ?i mắt lạnh l?ng đang quay lại nh?n m?nh.

T?i chăm ch? nh?n v?o đ?i con mắt lạnh l?ng ấy hồi l?u, sau đ? hơi nheo mắt lại nh?n về h?ng c?y xa xa ven đường, thờ ơ n?i: ?Kh?ng c? g?

N?o ngờ, Hạ Thất Lăng vẫn kh?ng chịu bu?ng tha, anh ta nắm lấy c?nh tay t?i, lạnh l?ng n?i: ?Nh?n v?o t?i v? n?i lại xem n?o!?

T?i kh?ng d?m nh?n v?o anh ta, cứ chạm phải ?nh mắt sắc nhọn, lạnh l?ng của anh ta l? t?i lại c?i đầu, bần thần xoa xoa những ng?n tay. Mấy tờ b?i tập ph?t ng?y h?m qua kh?ng biết tự l?c n?o đ? bị t?i v? nhăn nh?m trong l?ng b?n tay. Cuối c?ng, anh ta cũng kh?ng l?m kh? t?i. Bỏ tay t?i ra, anh ta ki?u ngạo ngẩng cao đầu, y?n lặng đứng chờ xe bu?t đến. T?i c? thể nh?n thấy những chiếc khuy?n tr?n tai tr?i của anh ta, những chiếc khuy?n đang ph?t ra ?nh s?ng lấp l?nh đến ch?i mắt.

?Hey, ch?o Tiểu An!?, đột nhi?n, một người đ?n ?ng trung ni?n tay cầm t?i c?ng văn từ đối diện đi đến, cười th?n mật ch?o hỏi.

Tim t?i chợt run rẩy, lập tức n?p ra sau lưng Hạ Thất Lăng, tay t?m chặt lấy vạt ?o đồng phục của anh ta.

?A, ch?o thầy Trương ạ!?, một c? g?i đứng sau lưng Hạ Thất Lăng mỉm cười, vẫy tay ch?o người đ?n ?ng kia. Nh?n bộ dạng c? ấy c? vẻ như học sinh lớp năm, lớp s?u g? đ?.

Người đ?n ?ng đi đến b?n cạnh ch?o hỏi c? học sinh, sau đ? đưa tay l?n xoa xoa đầu c? b?.

Mỗi nụ cười, mỗi cử động của ?ng ta đều khiến cho tim t?i như co giật. T?i c?ng cố n?p người v?o sau lưng Hạ Thất Lăng, dường như đ? n?p hẳn v?o trong chiếc b?ng của anh ta vậy.

?B?i thi của em rơi rồi n?y!?, đột nhi?n, một c?nh tay to vươn ra b?n cạnh chiếc gi?y Nike kiểu mới của Hạ Thất Lăng, l? tay của một người đ?n ?ng.

?ha ha, của em n?y!?, ?ng ta nhặt tờ b?i tập của t?i l?n, mỉm cười đưa cho Hạ Thất Lăng.

?An Thanh Đằng, b?i của c? k?a! C?n kh?ng mau??, qu?t mấy lần m? kh?ng thấy t?i c? ch?t phản ứng n?o, Hạ Thất Lăng chuẩn bị quay người lại nổi trận l?i đ?nh. Nhưng c?i m? anh ta nh?n thấy ch?nh l? người đang cắn chặt m?i, nước mắt lưng tr?ng, khu?n mặt ương ngạnh, người đ? kh?ng ai kh?c ch?nh l? t?i.

C?i nốt ruồi đen b?n m?p đ? c?ng ng?y c?ng tiến s?t gần t?i. C?i nốt ruồi đen m? t?i chỉ b?ng ho?ng nhận ra trong giấc mơ ấy giờ đ?y đang hung dữ hiện ra trước mặt t?i.

?Bỏ xuống! Đừng chạm v?o đồ của t?i!?, thứ ?m thanh từ trong tim ấy hung h?n lao ra khỏi cổ họng.

L?c n?y, xung quanh vang l?n tiếng x? xầm của những người đứng chờ xe kh?c, họ cảm thấy bất b?nh thay cho người đ?n ?ng kia, cho rằng b?y giờ người tốt kh? l?m, l?m việc tốt c?n bị ch? đi?n cắn phải! Ngay cả một người lạnh l?ng như Hạ Thất Lăng cũng ngạc nhi?n đến mức đặt b?n tay trắng ngần l?n tr?n t?i, kiểm tra xem t?i c? sốt hay kh?ng.

?C? chắc chắn l? c? kh?ng bị bệnh đấy chứ!?, anh ta nghi?ng đầu nh?n t?i.

Thế nhưng, giọng điệu của t?i vẫn v? c?ng ki?n quyết: ?Để đồ của t?i lại chỗ cũ, t?i sẽ tự nhặt l?n!?

C?u n?y vừa n?i dứt miệng, đ?m đ?ng liền cảm thấy v? c?ng kh? hiểu, ai nấy đều nghi hoặc nh?n t?i. Người đ?n ?ng kia c?ng h? hốc mồm ngạc nhi?n, li?n tục lấy tay đẩy gọng k?nh tr?n sống mũi cứ như thế n? sắp rơi xuống đất đến nơi.

Hạ Thất Lăng cuối c?ng cũng kh?ng nhịn được nữa. Anh ta giật phắt tờ b?i tập từ tay của người đ?n ?ng kia, l?i t?i xềnh xệch v?o trong g?c nhỏ đằng sau trạm chờ xe.

Kh?ng n?i nhiều lời, anh ta giơ b?n tay ra t?t lia lịa v?o mặt t?i, những c?i t?t kh?ng qu? mạnh nhưng cũng chẳng nhẹ nh?ng g?. ?An Thanh Đằng, rốt cuộc đ? xảy ra chuyện g?? N?i!?

Kh?ng th?m để ? đến mệnh lệnh của anh ta, t?i chỉ c?i đầu, ?m thầm rơi lệ.

H?a ra, c?i khiến cho t?i sợ h?i đến tận xương tủy v? lu?n t?m c?ch n? tr?nh ấy lại ch?nh l? c?i nốt ruồi ở tr?n kh?e miệng, l? c?i nốt ruồi tr?n khu?n mặt hung h?n sau lưng t?i.

Người đ?n ?ng đ? chẳng qua chỉ l? một ?kh?c đệm? ngo?i ? muốn xen v?o giữa cuộc đời t?i, nhưng sự xuất hiện của ?ng ta lại đ?nh thức sự hoảng loạn đ? ch?m lắng từ rất l?u trong l?ng t?i.

?Hạ Thất Lăng, t?i đ? từng bị mất tr? nhớ đ?ng kh?ng??, t?i ngẩng đầu, mắt nhạt nh?a lệ nh?n chăm chăm v?o Hạ Thất Lăng.

Anh ta thở d?i, đ?t tay v?o t?i, hướng mắt về ph?a xa rồi lạnh l?ng n?i: ?Đừng nghĩ ngợi lung tung, dũng cảm đi về ph?a trước, kh?ng ai c? thể ngăn cản bước ch?n trưởng th?nh của c? đ?u??

T?i ?m chặt lấy c?nh tay m?nh, quỳ phịch xuống đất, nước mắt vẫn kh?ng ngừng tu?n rơi: ?Thất Thất, t?i đ? đ?nh rơi con ngươi của m?nh trong qu? khứ?bao nhi?u năm nay, t?i đ? ngốc nghếch để mất ch?ng ở trong qu? khứ như vậy??



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...