Chương 3: K? ức bị l?ng qu?n
Một Y T?ng Lạc lu?n ki?u ngạo tại sao lu?n c? vẻ g? đ? thật c? đơn mỗi khi ngồi b?n cửa tho?t hiểm? T?i phải l?m sao để cho anh hiểu được đ?y? Anh biết kh?ng, t?i đ? rất cố gắng để nhớ lại, nhưng thật sự trong đầu t?i kh?ng c? ch?t ấn tượng n?o về h?nh ảnh của anh cả.
Thực sự kh?ng phải t?i cố t?nh l?m vậy, xin h?y tha thứ cho tr? nhớ ngu xuẩn của t?i!
?Y T?ng Lạc??, sau một hồi đắn đo, t?i cũng lấy hết được dũng cảm để quay lại chỗ anh ta. Đầu dựa v?o tường, Y T?ng Lạc n?m c?i nh?n hung h?n về ph?a t?i khiến cho t?i bỗng chốc cảm thấy m?nh như đang run rẩy v? sợ h?i, ?t?i?t?i?nghĩ rằng anh đ? nhận nhầm người rồi..?
Anh ta hung dữ trợn mắt nh?n t?i, sau đ? r?t l?n: ?c?t!?
?Thật sự l? anh đ? nhận lầm người rồi, t?i ho?n to?n kh?ng phải l? An Thanh Đằng m? anh từng quen biết!?, mặc d? rất sợ nhưng t?i vẫn quyết định phải n?i cho r? r?ng.
?C?t ngay!?, lần n?y anh ta phẫn nộ thực sự, cơn giận dữ trogn mắt anh ta như muốn thi?u rụi t?i, ?Một An Thanh Đằng kh?ng nghe lời như c?, phải gặp mặt mỗi ng?y một lần l? đủ lắm rồi!?
Bộ dạng của anh ta khiến t?i sợ ph?t khiếp, vội v?ng lui về ph?a sau, kh?ng may trượt ch?n ng? phịch xuống đất.
?C?t mau!?
T?i vội v?ng ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy v?y của m?nh rồi vội v?ng bỏ chạy.
Tại sao lại th?nh ra như vậy? T?i chẳng qua l? c? ? tốt, kh?ng muốn giương mắt nh?n anh m?i ?m một k? ức đau buồn, m?i ngồi đ? kh?c l?c thảm thương?
H?y tha thứ cho t?i, cho d? c? cố gắng ra sao, ?nh mắt da diết của anh vẫn chỉ như một lời độc thoại th? lương b?n nấm mộ trống rỗng của thời thơ ấu của t?i.
N? bị ch?n v?i ở nơi đ?, t?i biết đi đ?u để t?m ra tấm bia khắc t?n n? đ?y?
Trước đ?y t?i thực sự c? quen biết Y T?ng Lạc sao? Tại sao t?i chẳng c? ch?t ấn tượng n?o vậy nhỉ? Kể từ khi lớn kh?n đến nay t?i chưa từng bị mất tr? nhớ bao giờ m?.
?An Thanh Đằng, t?i n?i cho c? biết, kh?ng c? chuyện g? th? đừng c? chạy đi lung tung!?, vừa đến ch?n cầu thang tầng ba, Hạ Thất Lăng ở đ?u bỗng đứng sững trước mặt t?i. ?nh mắt đầy sự ?c độc c?ng trở n?n sắc nhọn b?n cạnh những chiếc khuy?n tai bằng đ? lấp l?nh, ?nh mắt ấy như đang đ?m s?u v?o t?m hồn yếu đuối của t?i.
Ph?a m? b?n tr?i của Hạ Thất Lăng lu?n bị m?i t?c m?u bạc che khuất, ?nh mắt v? c?ng s?u sắc, t?i chưa bao giờ c? thể bước v?o thế giới nội t?m của anh ta. Đ? l? một sư mệnh v? c?ng gian khổ, e rằng t?i c? d?ng cả đời n?y cũng kh?ng thể n?o ho?n th?nh được.
?Thiếu gia??, t?i cắn chặt m?i, mi mắt cụp xuống, nh?n xuống đ?i gi?y vải trắng dưới ch?n đ? r?ch n?t. ?T?i c? thể hỏi một c?u được kh?ng??
?nh mắt sắc lạnh của cậu ta qu?t ngang qua người t?i, chẳng cần tốn sức cũng c? thể hủy diệt t?i bất cứ l?c n?o. T?i vốn đ? rất nhỏ b?, l?c n?y lại c?ng giống như một l?n kh?i mỏng manh, d? cố gắng thế n?o cũng kh? m? giữ được thể x?c của m?nh.
?N?i đi!?, từ miệng của Hạ Thất Lăng đột nhi?n thốt ra ?m thanh trầm lắng, thực sự khiến cho t?i cảm thấy sợ h?i.
?V?ng?.t?i trước đ?y đ? từng quen biết Y T?ng Lạc sao? Anh ta thường xuy?n n?i những điều k? qu?i với t?i, nhưng t?i lại chẳng c? ch?t ấn tượng n?o??, t?i xoa xoa những ng?n tay, kh?ng biết n?n đặt ch?ng ở đ?u nữa.
?Hừ, c? bớt mơ mộng h?o huyền đi! C? biết Y T?ng Lạc l? ai kh?ng? Anh ta ch?nh l? c?ng tử đời thứ hai của tập đo?n t?i ch?nh Y thị đấy! Sản phẩm của c?c c?ng ty con của tập đo?n đ? đều được xuất khẩu sang ?u Mỹ. C? n?i xem, c? chỉ l? một người gi?p việc thấp h?n nh? họ Hạ, liệu c? quan hệ g? với c?ng tử tập đo?n t?i ch?nh xuy?n quốc gia đ?y??. Hạ Thất Lăng nh?n t?i bằng nửa con mắt, tr?n mặt hiện r? hai chữ ?khinh bỉ?.
?T?i??
?T?i n?i cho c? biết, đừng c? m? chạy linh tinh nữa! T?i quay đầu lại m? kh?ng thấy c? đ?u th? đừng tr?ch t?i kh?ng kh?ch kh?!?
H?i, ngo?i việc cười như mếu, t?i c?n biết l?m sao được nữa đ?y?
Đ?ng vậy, t?i ch?nh l? linh hồn sau lưng anh, l? b?ng ma sau lưng anh. Rời khỏi c?i b?ng sau lưng anh, t?i sẽ tan biến trong những ?nh mắt lạ l?ng. Cảnh vật b?n ngo?i c? rực rỡ, tuyệt diệu đến mấy đi chăng nữa, t?i cũng kh?ng c? quyền được chậm lại bước ch?n để chi?m ngưỡng.
Được th?i, t?i sẽ chuy?n t?m l?m b?ng ma thuộc về anh, vĩnh viễn dật dờ sau lưng anh.
Một người ưa sạch sẽ bẩm sinh như anh, trước nay chưa từng ch? bai t?i đ? l? may mắn lớn của t?i rồi, t?i c?n c? thể mong ước điều g? nữa chứ.
?B?y giờ c? lập tức về lớp cho t?i!?, n?i xong Hạ Thất Lăng cho tay v?o t?i quần, quay người bỏ đi. ?nh s?ng mặt trời dịu d?ng buổi s?ng len lỏi qua những khe hở ở lan can, chiếu rọi l?n bộ đồng phục mới tinh của anh, phản chiếu l?n tấm lưng thẳng ki?u ngạo của anh?thứ ?nh s?ng dịu d?ng v? ch?i l?a?Trong khi t?i vẫn c?n chưa hết hoảng hốt th? b?ng của Hạ Thất Lăng đ? biến mất ở đầu h?nh lang rồi.
Tiếng kh?c l?c bị giấu k?n trong biển hoa
A.
Trong lớp học, t?i ngồi ngay sau lưng Hạ Thất Lăng.
V? thế, kh?ng c? l?c n?o ngẩng đầu l?n l? kh?ng nh?n thấy m?i t?c bạc lấp l?nh của anh, m?i t?c mềm mại như lớp l?ng vũ, ch?i mắt như ?nh huỳnh quang nhưng lại v? c?ng ki?u ngạo v? lạnh l?ng, khiến cho người kh?c đ? tr?t nh?n v?o l? kh?ng sao rời mắt ra được. D?ng ngồi của anh ta rất k?nh kiệu, lưng thẳng, đầu hơi nghi?ng, hai tay khoanh trước ngực, chẳng kh?c g? một đại l?o gia đang ngồi ghế nghe giảng.
Điều n?y khiến cho t?i cảm thấy rất kh? xử, bởi v? th?n h?nh cao lớn của anh ta đ? che k?n hết nửa c?i bảng đen trước mặt t?i. V? thế, mỗi lần nghỉ giải lao, l?c anh ta chạy ra ngo?i n?i chuyện y?u đương với người kh?c ch?nh l? thời khắc vui vẻ nhất trong ng?y của t?i. Cuối c?ng th? bảng đen cũng thuộc về một m?nh t?i, t?i c? thể thoải m?i ghi ch?p rồi!
Tan học, Hạ Thất Lăng bảo t?i về nh? trước v? anh ta phải đi hẹn h?, hẹn h? với một c? g?i xinh đẹp n?o đ?.
Anh ta n?i xong, t?i lập tức gật đầu, đeo cặp l?n vai v? một m?nh đi tr?n con đường về nh?. Bao nhi?u năm nay, t?i đ? sớm quen với việc n?y. Anh ta thoải m?i tr?u hoa ghẹo nguyệt, t?i thờ ơ kh?ng quan t?m?đ?y dường như đ? trở th?nh một khế ước ngầm giữa hai ch?ng t?i, kh?ng cần bất cứ ai phải l?n tiếng chỉ bảo.
Hạ Thất Lăng th?ch nhất l? ph? hoại t?nh cảm của người kh?c. Cứ nh?n thấy c? g?i xinh đẹp n?o th?n mật với bạn trai của m?nh l? y như rằng anh ta t?m mọi c?ch chen ch?n v?o, cướp đi người thương của người ta.
Ho?n to?n kh?ng th?m đếm xỉa g? đến Bối Nhi, m?n qu? m? t?i đ? d?ng cả tuổi thanh xu?n của m?nh để tặng cho anh ta.
Cảnh vật trong nh? họ Hạ vẫn đẹp đẽ như vậy. Sau một ng?y được tắm rửa bởi ?nh mặt trời, c?y cối, hoa cỏ trong vườn như xanh tươi hơn, khắp nơi cảnh vật đều đang tr?n đầy nhựa sống.
Đi qua con đường rợp b?ng c?y, trước mắt trải d?i l? một biển hoa m?u t?m biếc. Trong gia đ?nh họ Hạ n?y c? ai y?u th?ch lo?i hoa tử la lan n?y đến vậy nhỉ? L? phu nh?n, l?o phu nh?n hay l? Hạ Thất Lăng? Cũng kh?ng biết nữa! Từ nhỏ tới lớn t?i chỉ thấy người ta trồng to?n hoa tử la lan ở đ?y m? th?i.
Th?ng năm, hoa tử la lan nở rộ, m?i thơm nh? nhẹ quyện v?o kh?ng kh?, phảng phất trong khu vườn. Cho d? c? mệt mỏi đến đ?u, chỉ cần về đến đ?y l? t?i lại cảm thấy tinh thần sảng kho?i, dễ chịu. Tuy nhi?n, biển hoa tử la lan tươi đẹp n?y lại khiến cho t?i rơi v?o cảm gi?c lo sợ v? c?ng tận.
Suốt mười bảy năm nay, mỗi năm v?o nửa đ?m một ng?y n?o đ?, t?i lại nghe thấy tiếng kh?c th? lương của một người phụ nữ, tiếng kh?c ấy vọng lại từ khu vườn hoa ngo?i cửa sổ.
Tiếng kh?c ai o?n như tiếng k?u của một con chim oanh bị g?y c?nh, khiến cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, chẳng kh?c g? đang ch?m trong một con ?c mộng, một cơn ?c mộng chưa bao giờ từng th?i xuất hiện trong cuộc đời t?i. Thế nhưng, khi t?i hỏi người trong nh? họ Hạ về chuyện n?y, ai nấy đều n?i rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nếu như t?i lại nhắc th?m lần nữa, thể n?o họ cũng n?i t?i bị mắc bệnh ảo tưởng.
N?i thực l?ng, t?i cũng rất mong đ? chỉ l? bệnh ảo tưởng. Nhưng mỗi lần v?o l?c nửa đ?m, những d?y thần kinh đang bị k?o căng như d?y đ?n của t?i lu?n m?ch bảo t?i rằng đ? kh?ng phải l? sự thật! Tiếng kh?c tuyệt vọng v? ai o?n ấy v? c?ng ch?n thực, vang vọng giữa biển hoa m?nh m?ng. T?i c?n nhớ rất r? đ? l? v?o ng?y m?ng 7 th?ng 7 h?ng năm.
Ng?y m?ng 7 th?ng 7 vĩnh viễn.
Biển hoa m?nh m?ng y?n ắng b?n ngo?i cửa sổ rốt cuộc ch?n v?i sự si t?nh hay đang tố c?o sự v? t?nh của một ai đ?? C? lẽ sự o?n hận ấy rất nặng nề, thế n?n n? mới vang vọng suốt mười mấy năm nay.
Năm nay, liệu tiếng kh?c ai o?n ấy c? c?n t?m đến? Lần n?y nhất định t?i sẽ kh?ng c?n ngốc nghếch sợ h?i trốn trong chăn m? run rẩy nữa.
Bởi v?, t?i đ? trưởng th?nh, t?i sẽ bắt đầu mở ra bức m?n b? ẩn của căn nh? lớn n?y! Bởi v? mẹ đ? kh?ng c?n ở b?n t?i nữa, cho d? l? chuyện g? cũng chỉ c? một m?nh t?i đối mặt. Năm nay, cho d? c? sợ h?i đến thế n?o đi chăng nữa, t?i cũng sẽ dũng cảm bước v?o vườn hoa dưới ban c?ng đ?, cũng cảm đi t?m tiếng kh?c th? lương bị người đời l?ng qu?n kia.
?Cọt kẹt?cọt kẹt??, chiếc x?ch đu đu đưa trong khoảng s?n trước nh?, l? Bối Nhi, c? b? đang chơi x?ch đu! L?c n?y, th?m Lan kh?ng c? ở đ?, c? b? đang ngồi tr?n x?ch đu chơi một m?nh, y?n lặng ngồi tr?n x?ch đu, dường như tr?n tấm lưng b? nhỏ kia l?c n?o cũng c? thể mọc ra một đ?i c?nh thi?n thần v? bay v?t khỏi tầm mắt của t?i.
T?i đứng tr?n bậc thềm đ? c?ch c?i x?ch đu kh?ng xa, ?m thầm ngắm nh?n mọi thứ trước mắt.
?A chị Đằng về rồi!?, Bối Nhi đột nhi?n ngẩng đầu l?n. Nh?n thấy t?i, c? b? mừng rỡ ra mắt, nhảy t?t xuống khỏi x?ch đu rồi chạy ?o về ph?a t?i.
?V?ng, ch?o Bối Nhi tiểu thư!?, t?i c?i đầu ch?o c? b? rồi x?ch cặp s?ch l?n, đi v?o trong nh?.
?Chị Đằng ơi??, t?i vừa mới nhấc bước liền ph?t hiện ra tay của Bối Nhi đ? nắm chặt lấy vạt ?o đồng phục của m?nh. T?i liền quay đầu lại, bắt gặp đ?i mắt to tr?n long lanh của c? b?. C? b? rụt cổ v?o trong chiếc ?o kho?c nhung m?u hồng phấn, nh?n t?i một c?ch v? tội. Bộ dạng của Bối Nhi thật đ?ng y?u! Nhưng, d? sao t?i cũng chỉ l? một người gi?p việc của nh? họ Hạ, một người gi?p việc thấp h?n, một người sống thoi th?p suốt bao năm nay chỉ bởi v? cố gắng gi?nh lấy cho m?nh một chỗ đứng trong đời.
?C? chuyện g? vậy, Bối Nhi tiểu thư? T?i c?n c? rất nhiều việc phải l?m nữa!?, t?i n?i bằng giọng lạnh l?ng rồi quay người định bỏ đi.
?Chị Đằng, đừng đi m?!?, lại một lần nữa c? b? nắm chắc lấy vạt ?o của t?i, kh?ng, lần n?y c?n nắm chặt hơn.
?Tiểu thư chơi một m?nh đi, t?i c?n rất nhiều việc, rất nhiều việc phải l?m đấy!?. Mặc d? vẫn đứng nguy?n ở chỗ cũ nhưng ?nh mắt của t?i đ? hướng ra tận bể phun nước ph?a xa kia v? ch?m s?u v?o sự trống vắng.
Đ?i mắt đen nh?y ấy lại lần nữa xuất hiện, đ?i mắt đ? soi m?i t?i suốt mười bảy năm nay lại xuất hiện.
B.
?Chị Đằng ơi, cho chị c?i n?y n?y!?, Bối Nhi một tay t?m lấy ?o t?i, một tay l?i từ trong t?i ra một c?i thạch vị d?u m?u hồng phấn đưa cho t?i. C? b? c?n nh?n ch?n l?n, giơ cao c?i thạch l?n như l? để t?i c? thể lấy một c?ch dễ d?ng hơn.
C? nh?c n?y rất th?ch ăn thạch hoa quả, ng?y n?o cũng ?m cả đống thạch ngồi ăn một m?nh trong ph?ng kh?ch. Mỗi lần Hạ Thất Lăng ch?a tay xin, c? b? đều nhanh tay nh?t nốt c?i thạch cuối c?ng v?o miệng, đ?i mắt ng?y thơ v? tội nh?n Hạ Thất Lăng.
Thế nhưng b?y giờ c? b? lại nỗ lực để d?nh cho t?i một c?i. Chỉ đ?ng tiếc l? t?i kh?ng th?ch mấy thứ đồ ăn mềm mềm n?y. Trong tr? nhớ của t?i chỉ c? hai m?u đen trắng, l?m g? c? thứ m?u sắc sặc sỡ của những vi?n thạch n?y?
Tất cả những m?u sắc kh?c đều l? thừa th?i.
?T?i kh?ng th?ch mấy thứ n?y, c? để lại m? ăn!?, n?i xong, t?i gỡ tay c? b? ra khỏi ?o, quay phắt người lại, đi v?o căn nh? sang trọng của nh? họ Hạ.
Thật đ?ng gh?t, đ?i mắt ấy lại xuất hiện rồi, h?nh như n? đang ?m thầm ẩn hiện ở đằng sau một bục cửa sổ h?nh tr?n n?o đ?.
?Chị Đằng??, c? b? thật l? cứng đầu, t?i vừa mới bước được một bước, c? b? đ? chạy theo b?m lấy t?i. ?Chị Đằng ơi, chị ch? bẩn phải kh?ng? Vậy em lau gi?p chị nh?!?, n?i xong, c? b? liền lấy vạt ?o nhung của m?nh, cố sức lau c?i thạch tr?n tay. Đất bẩn tr?n c?i thạch đ? l?m vấy bẩn l?n ?o của Bối Nhi?
?Kh?ng th?ch l? kh?ng th?ch, c? lau cũng v? ?ch th?i!?, thực l?ng kh?ng chịu nổi nữa, t?i đ?nh đẩy c? b? ng? nh?o ra đất, sau đ? hung dữ g?o l?n.
?An Thanh Đằng, c? l?m sao thế hả??, đột nhi?n một tiếng qu?t rất lớn vang l?n trước mặt t?i, tiếng qu?t v? c?ng lạnh l?ng, lạnh tựa như nước suối m?a đ?ng vậy.
?Hu?hu?chị Đằng đừng ch? m??em c? thể lau sạch n? cho chị m?!?, Bối Nhi nước mắt chan h?a nhưng vẫn cố gắng lau sạch c?i thạch trong tay.
?Bối Nhi đừng kh?c nữa, để anh Lăng xem n?o!?, Hạ Thất Lăng quỳ xuống b?n cạnh Bối Nhi, kiểm tra thấy kh?ng bị thương liền phủi bụi đất tr?n quần ?o cho c? b?.
?Bối Nhi ng? c? đau kh?ng??, nghe thấy tiếng kh?c, th?m Lan ở trong nh? chạy ra. ?Kh?ng sao, Bối Nhi, ch?ng ta v?o nh? đi! Vứt c?i n?y đi!?, Hạ Thất Lăng n?m c?i thạch m? Bối Nhi đ? lau m?i từ n?y đến giờ ra xa, n? lăn, lăn ra rất xa để cuối c?ng nằm gọn dưới ch?n một người.
Khi ?ng ấy nhấc ch?n l?n th? c?i thạch đ? n?t b?t rồi.
L? ?ng ấy, ch? Minh, người gi?p việc ri?ng của l?o phu nh?n. Người đ?n ?ng lớn tuổi lưng c?ng ấy đ? v? ? dẫm n?t c?i thạch m? Bối Nhi đ? cố c?ng lau sạch.
?Hu?anh Lăng ơi, đ? l? c?i Thạch em để d?nh cho chị Đằng m?, n? bị ch? Minh dẫm n?t hết rồi! Hu?u??
?Bối Nhi, c?i đ? kh?ng quan trọng, kh?ng cần phải lấy l?ng người kh?c, chỉ cần anh Lăng thương em l? đủ rồi! Những người kh?c đều l? thừa th?i!?, n?i xong, Hạ Thất Lăng ?m Bối Nhi đi qua bậc thềm đ? v?o nh?.
Nước mắt, nước mũi t?m lem, c? b? dang rộng hai tay, v?i đầu v?o cổ Hạ Thất Lăng m? kh?c.
?Thanh Đằng, nếu như con thật l?ng y?u thương Bối Nhi th? vĩnh viễn đừng bao giờ tiếp cận c? b?h?y cẩn thận đ?i mắt t? ?c ấy, ch?ng lu?n nh?n chằm chằm v?o người nh? họ An ta đấy!? , đ? l? lời của mẹ dặn d? t?i l?c đang hấp hối.
Đ?i mắt soi m?i sau lưng t?i suốt 17 năm qua, thế nhưng t?i vẫn kh?ng biết được đ?i mắt ấy thuộc về ai?
L? th?m Lan hay l? ch? Minh lưng c?ng?...Cũng kh?ng biết nữa.
Mẹ ơi, con phải l?m sao đ?y? Sao mẹ kh?ng n?i nốt cho con biết?
?Thanh Đằng, sao vừa n?y c? c? thể đối xử với Bối Nhi như vậy? C? b? l? người th?n nhất của c? cơ m?!?, th?m Lan phẫn nộ nh?n t?i rồi sau đ? lắc đầu bỏ đi c?ng ch? Minh.
Chỉ c?n lại m?nh t?i đứng đ?, c?i đầu bần thần.
Kh?ng sai, Bối Nhi ch?nh l? b?u vật qu? nhất của t?i, l? t?m huyết cả tuổi thanh xu?n của t?i.