?Chương 13: Kẻ chờ đợi c? đơn
?
?
Một buổi chiều rực rỡ bởi ?nh mặt trời.
?
?T?i tha đủ thứ t?i to t?i nhỏ đồ đạc mang về nh?.
?
??Đ?y l? thư của nh? ?ng!?, đi đến cổng, t?i nh?n thất một người đưa thư dừng trước cổng nh? họ Hạ.
?
??V?ng, c?m ơn!?, ch? Minh ng?y người nh?n v?o phong b? thư, rồi lập tức mỉm cười đ?n lấy n?, bỏ v?o t?i ph?a sau.
?
??Kh?ng c? g?!?, người đưa thư mỉm cười, nhấn ch?n v?o b?n đạp tiếp tục đi chuyển thư đến những nơi kh?c.
?
?Sau khi người đưa thư đi khuất, ch? Minh run run r?t bức thư ra xem, vẻ mặt kh? hiểu, h?nh như c?n c? đ?i ch?t hoảng sợ.
?
??Ch? Minh, đ? l? thư của ai gửi đến vậy??, t?i đi đến b?n cạnh ch? Minh, mắt d?n v?o bức thư tr?n tay ch? v? hỏi.
?
???? kh?ng? kh?ng c? g?!?, sự xuất hiện đột ngột của t?i l?m cho ch? ấy giật nảy m?nh, ch? vội v?ng giấu bức thư ra sau lưng, n?o ngờ bức thư tuột khỏi tay rơi xuống đất!
?
??Diệp? Bồi? Minh!?, t?i nh?n thấy t?n người gửi thư đến. Bức thư đ? đến từ Mehico.
?
???, c?i n?y??, ch? Minh vội v?ng nhặt bức thư l?n v? ấp ?ng cứ như thể b? mật của m?nh vừa bị người kh?c biết được.
?
??Ch? Minh, Diệp Bồi Minh l? ai thế??, t?i t? m? hỏi.
?
??Đ? đ? ch? kh?ng biết, đ?y l? thư của l?o phu nh?n!?, trong mắt ch? chợt l?e l?n một điều g? đ?.
?
??Ch? kh?ng n?i ch?u cũng biết được đ? l? ai!?,t?i nh?n ch? Minh, để lộ ra nụ cười tinh qu?i.
?
??Ch?u biết hả? ?ng ta l? ai??, ch? Minh định d?ng những c?u hỏi n?y để thăm d? xem t?i c? n?i thật kh?ng.
?
??Ai d?, l? người kh?ng tim kh?ng phổi!?, n?i xong, t?i liền chắp tay ra sau lưng, bước đi rất hồn nhi?n như trẻ con.
?
?Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cổng nh? họ Hạ, nước mắt t?i đột nhi?n tu?n rơi.
?
?Năm đ?, con thuyền chất đầy kh?ng kh? vui mừng đ? cập bến ph?a b?n kia bờ Đại T?y Dương.
?
?Đừng cho rằng t?i l? một đứa trẻ kh?ng c? con ngươi, thực ra c?i g? t?i cũng biết. C? một số chuyện, c? l?m thế n?o cũng kh?ng thể giấu k?n được! Cũng giống như mẹ của t?i, một l?ng hi vọng c? thể d?ng đ?i b?n tay gầy guộc để xua đuổi b?ng đen ?m ảnh tr?n bầu trời, gi?p cho t?i c? thể sống cuộc đời v? lo v? nghĩ. Thế nhưng những vết thương trong tim, những nỗi đau trong tim của b? t?i đ? sớm nh?n thấu? Chỉ c? điều t?i kh?ng bao giờ n?i ra m? th?i.
?
?Đi đến b?n c?y ng? đồng, t?i liền dừng lại, từ từ dựa v?o gốc c?y, nhẹ nh?ng vuốt ve những c?nh c?y chĩa ra ven đường.
?
?T?i ngẩng đầu l?n, nh?n chăm chăm v?o v?m c?y ng? đồng. Trong khoảnh khắc ấy c? hai luồng hơi ấm tho?ng qua mặt t?i.
?
?Mẹ đ? d?ng cả cuộc đời đau khổ v? c? độc của m?nh để ngăn chặn những con s?ng lớn trong cuộc đời cho t?i. C?n t?i, đ? l?m được g? để xoa dịu tr?i tim đau thương của mẹ?
?
?Kh?ng g? cả!
?
?Tr?i tim của mẹ t?i đ? chết trong c?i ?m mưu ấy! Trong ?m mưu của mười bảy năm trước.
?
?
?Tối đến, b?n ngo?i cửa sổ, khoảng kh?ng gian vắng lặng. ?nh trăng trong veo v? những ng?i sao lấp l?nh tr?n bầu trời khiến cho bầu trời trở n?n lộng lẫy. T?i ngồi b?n cửa sổ ngắm nh?n những v? sao lấp l?nh kia. Tr?n trời c? biết bao nhi?u l? v? tinh t?, rốt cuộc đ?u mới l? ng?i sao s?ng dẫn đường chỉ lối cho t?i? ?ng trời ơi, xin h?y chỉ đường cho con bước tiếp!
?
??Reng? reng??, đột nhi?n, một hồi chu?ng điện thoại vang l?n khiến cho t?i bừng tỉnh khỏi giấc mộng. ?A? l?, t?i cảm thấy nghẹn ứ trong cổ họng, phải cố gắng lắm mới n?i l?n lời!
?
??A l?, l? anh, Lạc Lạc đ?y!?, giọng n?i của anh đ? trở lại b?nh lặng như thường ng?y, kh?ng hề c? ch?t t?nh cảm n?o trong đ?.
?
??V?ng, anh t?m em c? việc g? kh?ng??, t?i nắm chắc c?i điện thoại trong tay. Kh?ng hiểu tại sao mỗi lần ở trước mặt anh ấy l? tr?i tim t?i lại trở n?n nặng nề.
?
??N?y, An Thanh Đằng, em thật biết l?m người kh?c tổn thương đấy!?, đ?m nay, mọi vật dường như ch?m s?u v?o c? đơn, vang vọng b?n tai t?i chỉ c? tiếng cười đau khổ của anh, ? Lẽ n?o kh?ng c? việc g? th? kh?ng thể gọi cho em hay sao??
?
??Ơ, kh?ng phải! Kh?ng phải như vậy??
?
?L?c n?y đ?y, dường như t?i lại nh?n thấy đ?i h?ng mi đau khổ của anh. Tr?i tim t?i đau đớn, đau đớn như bị ai đ? b?p nghẹt! Mỗi l?n m?y, mỗi giọt sương trong đ?i mắt anh đều khiến cho t?i cảm thấy t? liệt.
?
??Thật sự kh?ng phải vậy đ?u! Chỉ l?? vừa nghe thấy giọng anh, trong l?ng em lại cảm thấy rối bời, đầu ?c em kh?ng c?n được minh mẫn n?n đ? n?i linh tinh đấy m?!?, n?i đến đ?y, t?i cảm thấy nước mắt như lại tr?o ra nơi kh?e mi.
?
??Ha? ha??, y?n lặng một hồi l?u, đầu gi?y b?n kia vang l?n tiếng cười vui sướng, ? Hiểu rồi, l? em căng thẳng v? anh đấy!?
?
??Hả??, t?i hơi ngạc nhi?n, cuối c?ng tr?i tim thấp thỏm của t?i cũng cảm thấy y?n t?m hơn đ?i ch?t.
?
??nh trăng trong veo chiếu qua cửa sổ v?o ph?ng t?i, nhẹ nh?ng phủ l?n k?nh cửa sổ, ngưng đọng lại quanh t?i.
?
??Đằng Nhi, ng?y mai gặp nhau ơe quảng trường Minh Ch?u!?, Anh sẽ n?i cho em tất cả, tất cả mọi thứ về qu? khứ!?
?
?? Hả??
?
?? Anh vốn nghĩ m?nh c? thể chờ đợi, đợi đến khi em nhớ lại được qu? khứ tươi đẹp của ch?ng ta? Thế nhưng hiện giờ, nh?n thấy em ngoan ngo?n phục dịch Hạ Thất Lăng, anh kh?ng thể chờ đợi th?m một gi?y ph?t n?o nữa!?
?
??Lạc Lạc??
?
??Ng?y mai anh phải t?m lại một An Thanh Đằng thuộc về anh, h?y tin v?o anh!?
?
??Thật kh?ng? Nhưng m? em??
?
??Em đừng sợ, tất cả mọi thứ kh?ng như em nghĩ đ?u! Lần n?y, sẽ kh?ng c? ai l?m em tổn thương, cũng kh?ng c? ai c? thể l?m tổn thương em được! Bởi v?, đ? c? anh ở b?n em rồi!?
?
??L?c trước anh cũng ở b?n cạnh em? Nhưng em vẫn phải g?nh chịu những tổn thương đau đớn?
?
??Kể từ h?m nay, anh sẽ kh?ng lạnh l?ng, b?ng quan đứng nh?n bảo bối của anh bị tổn thương nữa! Cho d? c? ấy ở trong v?ng tay anh hay trong v?ng tay người kh?c? Anh đều sẽ l?m thi?n sứ cho c? ấy!?
?
?
??Lạc Lạc??
?
?Kh?ng biết v? sao, mặc d? Y T?ng Lạc kh?ng ?t lần l?m tổn thương t?i nhưng t?i vẫn tin tưởng v?o những g? anh n?i.
?
?Lẽ n?o, cảm gi?c quyến luyến với anh ấy? l? vận mệnh sắp đặt?
?
?C? lẽ ngay từ ng?y đầu ti?n quen biết anh, t?i đ? bắt đầu tin tưởng anh v? điều kiện, giống như c? một b?n tay vươn ra dắt t?i đi qua b?ng đ?m đen tối. Cho d? thế n?o t?i cũng cho Y T?ng Lạc một cơ hội, cho bản th?n m?nh một cơ hội? để tiếp cận với ch?n tướng sự việc. T?i tuyệt đối kh?ng để Hạ Thất Lăng một tay che cả bầu trời, kh?ng thể m? mờ sống cả đời như thế n?y được!
?
?S?ng h?m sau, việc t?i phải l?m l? dọn dẹp mấy căn ph?ng trống v? ph?ng của Hạ Thất Lăng. Mấy căn ph?ng kh?ng c? người ở kia th? đơn giản, chỉ cần giặt r?m cửa, lau cửa k?nh, lau s?n nh?, mất khoảng một tiếng l? xong. Nhưng kh? nhằn nhất vẫn l? căn ph?ng của Hạ Thất Lăng. Chủ nhật n?o anh ta cũng nằm ngủ nướng đến tận khi n?o mặt trời l?n bằng c?y s?o mới tỉnh dậy. B?y giờ c?n sớm thế n?y m? đ? chạy đến l?m loạn trong ph?ng anh ta, chẳng may con sư tử ấy tỉnh giấc th? t?i phải l?m sao?
?
?T?i đặt x? nước xuống, h?t một hơi thật s?u, lấy hết dũng kh? đi v?o trong ph?ng? Cũng may l? con sư tử ấy chưa bị đ?nh thức, vẫn đang nằm tr?n giường, hơi thở đều đều. T?i thu dọn đồ đạc trong ph?ng, lau dọn sạch sẽ b?n học, gi? s?ch. Vị tr? căn ph?ng của Hạ Thất Lăng rất đẹp, từ đ?y nh?n ra cửa sổ c? thể quan s?t được cả khu vườn hoa tươi đẹp. ?nh mặt trời phản chiếu l?n k?nh cửa sổ m?u xanh nhạt, lấp l?nh như d?ng s?ng ?m đềm.
?
?Một c? b? d?ng người thấp nhỏ đang dựa v?o gốc c?y, chạy nhảy, n? đ?a với đ?m trẻ qu? tộc ở trong vườn. Dần dần, c? b? bị rớt lại ở ph?a sau, thế nhưng c? b? vẫn rất cố gắng, vẫn nỗ lực đuổi theo.
?
?Một c? b? d?ng người thấp nhỏ đang ?m một cục đất s?t rất to, ngồi trước cổng nh?, nặn b?nh bao, b?nh m? ngồi chơi một m?nh trong ?nh mắt khinh bỉ của người kh?c.
?
?Một c? b? d?ng người thấp nhỏ, đi quanh những căn nh? của gia đ?nh họ Hạ, đếm những ? cửa k?nh ẩn hiện dưới b?ng c?y.
?
?C? b? đ? ch?nh l? t?i. Những ng?y th?ng lẻ loi v? c? đơn đ? đ? t?ch tụ th?nh qu? khứ bi thương của t?i.
?
?Hạ Thất Lăng c? những người bạn mặc quần ?o đẹp chơi chung với anh ta, c? một người mẹ gi?u c? thường xuy?n dẫn anh ta đi chơi, c? những gia đ?nh qu? tộc thường xuy?n hẹn anh ta ra ngo?i? Tất cả những c? đơn v? lạnh lẽo ấy đều đổ dồn l?n một m?nh t?i.
?
?Những năm th?ng ấu thơ của t?i chẳng c? g? đ?ng để ghi nhớ, phần lớn thời gian t?i đều nằm b? tr?n cửa sổ, ngắm nh?n những đ?m m?y lững lờ bay qua cửa k?nh, cứ như vậy đ? mười bảy năm tr?i qua!
?
?Rốt cuộc, t?i c? bước qua tuổi mười t?m ở nơi c? m?i hương của Hạ Thất Lăng phảng phất bay qua kh?ng?
?
?
?***
?
?
??An Thanh Đằng, c? l?m ồn khiến t?i tỉnh giấc rồi đấy!?, đột nhi?n b?n cửa sổ c? tiếng của Hạ Thất Lăng vang l?n.
?
??Ối!?, t?i ngoảnh đầu lại, nh?n thấy đ?i mắt anh ta l? ra khỏi tấm chăn đang nh?n chằm chằm v?o t?i. Đ?i mắt mặc d? c?n lim dim ng?i ngủ nhưng vẫn kh?ng rời khỏi t?i. ?i trời đất, t?i đ?ng l? thần ti?n m?, đứng ng?y người b?n cạnh cửa sổ m? cũng đ?nh thức được cả một con lợn chết!
?
??An Thanh Đằng, mau qua đ?y!?, vẫn c?n chưa hết ng?i ngủ m? anh ta đ? ra lệnh cho người kh?c rồi, đ?ng l? kh?ng hổ danh một đại thiếu gia! ?N?y, t?i bảo c? qua đ?y cơ m?! Nghe thấy chưa??
?
?Đ?ng thật l?? t?i mới chần chừ c? ch?t x?u m? anh ta đ? nổi c?u rồi. T?i bẻ những ng?n tay th? r?p, c?i đầu đi về ph?a giường của Hạ Thất Lăng.
?
??Ngồi xuống!?, anh ta nhướn m?y, ra ? cho t?i ngồi xuống.
?
??Ơ, anh định l?m g???, t?i vừa mới ngồi xuống m?p giường l? cả người anh ta đ? chồm tới, đẩy t?i ng? ngửa v?o th?nh giường.
?
??Anh? anh mau bỏ t?i ra??, t?i cố gắng v?ng vẫy đẩy anh ta ra, n?o ngờ anh ta g?c cả ch?n l?n người t?i, đ? chặt t?i xuống giường kh?ng thể cử động được.
?
??Đừng l?m ồn!?, anh ta vươn b?n tay d?i ngoằng của m?nh ra, bịt chặt miệng t?i. Đ?i l?ng m?y thanh t?, đ?i mắt trong veo, khu?n mặt kh?i ng? say đắm l?ng người? đang ở ngay trước mặt t?i, chỉ c?ch c? gang tấc. Hơi thở ấm ?p của anh lướt qua mặt t?i, phả v?o cổ t?i, khiến cho to?n th?n t?i như t? dại.
?
?Trời ơi, c?i sinh vật đẹp đẽ kia đang nằm tr?n người t?i khiến t?i cảm thấy nghẹt thở.
?
??Anh? mau thả t?i ra!?, t?i nghi?ng đầu, cố gắng x? dịch về ph?a m?p giường để lăn xuống đất. Nhưng sau khi xoay một v?ng ba trăm s?u mươi độ tr?n giường, t?i vẫn bị nằm im dưới những m?ng vuốt của con ?c quỷ. Từ đầu đến cuối anh ta cứ ?m chặt lấy t?i kh?ng chịu bu?ng tay.
?
??Đừng c? mong chạy tho?t, nằm ngủ c?ng t?i đi!?, t?i ngước mắt nh?n anh ta, chỉ thấy một nụ cười độc đo?n v? đầy t? kh?.
?
??Anh? anh l? đồ xấu xa!?, t?i bắt đầu cảm thấy căng thẳng, kh?ng biết phải n?i ra sao.
?
??T?i cứ th?ch xấu xa với c? đấy! Sao n?o??, anh ta cười như th?ch thức.
?
??Hi hi? thiếu gia?, t?i cố nặn ra một nụ cười, t?m chặt lấy tay anh ta, ?B?y giờ mặt trời đ? l?n cao bằng c?y s?o rồi, đ? đến l?c những người b?nh thường cần phải thức dậy rồi, v? vậy? t?i kh?ng thể ngủ c?ng anh được! T?i c?n rất nhiều việc phải l?m!?
?
??V? dụ xem n?o?? anh ta h?o hứng nh?n t?i.
?
???? th? t?i phải lau s?n!?
?
??Hừ, c?i đ? c? thể tạm thời g?c lại!?
?
??T?i phải giặt r?m cửa!?
?
??C?i đ? cũng c? thể tạm g?c lại!?
?
??T?i c?n phải lau cửa k?nh, cắt tỉa hoa, t?i c?n phải??
?
??Th?i đừng n?i nữa! Tất cả những việc m? c? n?i đều c? thể tạm g?c lại!?, anh ta mỉm cười cọ cọ v?o mũi t?i, đ?i mắt quyến rũ cũng ph?t ra ?nh h?o quang m? hoặc, ?T?i tuy?n bố: nhiệm vụ của c? hiện giờ l?: ngủ c?ng t?i!?
?
??N?y, b?y giờ l? ban ng?y đấy nh?!?, l?c n?y, cơn giận t?i n?n trong l?ng b?ng ph?t.
?
??Hừ, thế th? đ? sao??
?
??Anh? anh thật l? v? l?! Anh l? đồ ngang ngược! Anh l? đồ tồi!?
?
??Ha ha ha??, nh?n thấy bộ dạng hoang mang của t?i, Hạ Thất Lăng đột nhi?n cười lớn. Anh ta lật người, nằm ngửa ra giường, cười ha hả th?ch th?. Tiếng cười ấy nghe rất vui tai, rất m? hoặc? khiến cho t?i cảm thấy kinh ngạc.
?
?Kh?ng thể ngờ được, Hạ Thất Lăng th?n y?u của t?i cũng c? thể cười được một c?ch hồn nhi?n như vậy!
?
?Tiếng cười dần dần dừng lại. Anh ta nghi?ng người, ?m lấy mặt t?i: ?L?m sao b?y giờ, Đằng Nhi của t?i đ? trở th?nh một thiếu nữ duy?n d?ng y?u kiều mất rồi, đặt trong l?ng b?n tay m? t?i ng?y c?ng y?u th?ch đến mức kh?ng muốn bỏ ra nữa??
?
??Hả? Anh??, tại sao v?o khoảnh khắc n?y t?i lại nh?n thấy một nỗi bi thương v? bờ bến trong đ?i mắt anh. L?c th? anh l? một kẻ tr?c t?ng đến đ?ng gh?t, l?c lại đau thương đến c?ng cực? rốt cuộc đ?u mới ch?nh l? anh?
?
??Đằng Nhi??, anh ta lầm bầm trong miệng, v?i đầu v?o m?i t?c của t?i, tay v?ng qua eo t?i, ?m chặt t?i v?o l?ng, cứ như thể chỉ cần thả lỏng tay ra l? t?i sẽ như bọt x? ph?ng, biến mất kh?ng c?n ch?t dấu vết.
?
?T?i kh?ng biết phải n?i điều g?, chỉ nằm ngay tr?n giường trong v?ng tay của anh. L?c n?y, t?i dường như c? thể chạm tới một đ?m m?y đến từ nơi s?u thẳm của t?m hồn, n? gọi l? ?sự quyến luyến?, n? mềm mại chẳng kh?c g? một mảnh lụa mỏng. Tr?i tim t?i ấm ?p tựa như một s?ng sớm m?a xu?n. Một kẻ m?u lạnh xấu xa như anh ta lại cũng c? l?c ?m chặt người kh?c trong v?ng tay thiết tha như thế n?y, hơn nữa kẻ đ? lại ch?nh l? t?i, một người gi?p việc thấp h?n.
?
?Kh?ng biết được liệu anh ta c? dang rộng đ?i tay ch?n th?nh như thế n?y đối với những c? g?i kh?c, rồi sau đ? gh? v?o tai họ m? th? thầm những lời đường mật hay kh?ng? Chuyện của anh ta t?i kh?ng muốn biết qu? nhiều! D? sao chỉ cần mỗi lần ngoảnh đầu lại ph?t hiện bản th?n vẫn chưa từng y?u thật l?ng, như vậy đ? l? đủ lắm rồi! Ai d??
?
??Ối, t?m giờ bốn mươi ph?t rồi!?, bất chợt nghĩ về thời gian, t?i đưa tay với lấy chiếc đồng hồ tr?n đầu giường của Hạ Thất Lăng, ?Chết rồi, t?i phải đi bậy giờ!?, t?i đẩy anh ta ra, nhảy xuống giường, vội vội v?ng v?ng nhặt gi?y của m?nh l?n v? chạy ra ngo?i.
?
??Đằng Nhi!?, t?i vừa mới đi được mấy bước th? Hạ Thất Lăng đ? t?m lấy tay t?i, ? Đừng đi m?!?
?
?Giọng n?i của anh ta rất yếu ớt, chẳng kh?c g? cơn gi? nhẹ nh?ng lướt qua mang tai t?i, ph?t chốc đ? tan biến kh?ng c?n dấu t?ch. Ngoảnh đầu lại, t?i nh?n thấy một đ?i mắt đầy bi thương.
?
??Thất Thất, t?i??, kh?ng hiểu tại sao l?c n?y t?i lại thấy cổ họng m?nh đắng ngh?t. Một con người ki?u ngạo như anh, đ?y l? lần đầu ti?n tỏ ra yếu đuối trước người kh?c. Tr?i tim t?i bỗng chốc trở n?n mềm yếu? Kh?ng được, t?i đ? đồng ? với Lạc Lạc h?m nay sẽ gặp anh.
?
??T?i c?n rất nhiều việc phải l?m! T?i? t?i đi trước đ?y!?, n?i xong, t?i dứt kho?t gạt tay anh ta ra.
?
??Đằng Nhi??, n?o ngờ anh ta dang rộng v?ng tay ?m chặt lấy t?i từ ph?a sau.
?
?T?i nghe thấy nhịp tim đập đang ph?t ra từ lồng ngực đang ?p s?t v?o lưng t?i, ngửi thấy m?i thơm dịu nhẹ của hoa cỏ rất đặc trưng tr?n người anh? hơi thở n?ng bỏng phả v?o tai t?i, cảm gi?c t? dại bắt đầu từ cổ lan xuống to?n th?n, lan truyền tr?n từng thớ da thịt của t?i. Khoảnh khắc n?y đ?y, tất cả những g? c? li?n quan đến anh, từ xưa đến nay dường như rất quen thuộc. Kh?ng thể phủ nhận rằng, từ trước đến nay, mỗi hơi thở của anh đều khiến cho tr?i tim t?i loạn nhịp.
?
??Anh sẽ kh?ng để cho em đi đ?u! Bởi v?, chỉ cần anh bỏ tay ra, em nhất định sẽ chạy đến với một người đ?n ?ng kh?c!?, Hạ Thất Lăng ?p s?t khu?n mặt v? nhẹ nh?ng cọ cọ v?o cổ t?i.
?
?Anh ta vẫn chưa tỉnh ngủ hay l?? đ? biết được điều g? rồi? Hừ, anh ta vẫn như vậy, th?ng minh đến đ?ng sợ, vượt qu? cả sự tưởng tượng của t?i, chỉ cần một ngọn cỏ nhỏ b? trong thế giới của t?i khẽ lay động cũng kh?ng thể lọt qua mắt anh ta.
?
?T?i c?i đầu, lạnh l?ng n?i: ? Thất Thất, anh h?y để cho t?i đi! Anh thừa biết l? những việc t?i muốn l?m xưa nay kh?ng ai c? thể ngăn cản được, bao gồm cả anh!?
?
?To?n th?n Hạ Thất Lăng như run l?n, khu?n mặt anh kh?ng c?n nhẹ nh?ng cọ cọ v?o cổ t?i nữa, v?ng tay anh cũng từ từ bu?ng th?ng. Hạ Thất Lăng ngồi phịch xuống giường, im lặng.
?
?Mặc bộ quần ?o ngủ rộng th?ng th?nh, Hạ Thất Lăng ngồi thừ tr?n giường, chẳng kh?c g? đứa trẻ kh?ng c? được thứ m? n? muốn.
?
??Thất Thất??, nh?n thấy bộ dạng đau đớn của anh, tr?i tim t?i như bị v? n?t, kh?ng sao c? thể bước ch?n ra khỏi căn ph?ng n?y được.
?
??An Thanh Đằng!?, đột nhi?n, Hạ Thất Lăng ngẩng đầu nh?n t?i mỉm cười, sau đ? lấy tay chỉ v?o mặt t?i ra lệnh: ? H?n t?i đi!?
?
??Hả?, t?i mở to mắt, ngồi ng?y người kh?ng hiểu chuyện g? đang xảy ra.
?
??Hừ, từ nhỏ tới lớn c? chưa bao giờ chủ động h?n t?i cả!?, Hạ Thất Lăng nhướn m?y, bất m?n trợn mắt nh?n t?i, mang theo cả sự ki?u ngạo v? t?y tiện trong ?nh mắt ấy.
?
??Đ?y? t?i??, trời ơi, t?i như nghẹn họng, kh?ng biết thần kinh của t?n n?y h?m nay l?m sao nữa?
?
??H?m nay t?i cho c? cơ hội lập c?ng chuộc t?i! N?o, giờ th? chu c?i miệng ra, nh?o đến đi! T?i sẽ kh?ng phản kh?ng đ?u!?
?
?Trời ơi, anh ta n?i vậy c? kh?c n?o bảo t?i l? đ?m s?i lang! Anh ta c?n tự xem m?nh như miếng mồi ngon nữa chứ! C?i tr? đ?a v? vị n?y đ?ng l? của mấy kẻ c?ng tử nh? gi?u rỗi việc!
?
??Anh đừng đ?i hỏi v? l? như vậy nữa! T?i ra ngo?i trước đ?y!?, n?i xong t?i liền quay người bỏ đi.
? xem tại truyenfull.vn
??C? chỉ tốt với anh ta, chỉ nghe lời anh ta! Anh ta khiến c? rơi v?o vực thẳm c? cũng kh?ng chần chừ! C?n t?i, chỉ c? một y?u cầu nho nhỏ c? cũng cho l? qu? đ?ng!?
?
??T?i? th?i kh?ng n?i nữa! T?m lại, tất cả mọi thứ đều kh?ng như anh nghĩ đ?u!?, n?i xong, t?i c?i đầu nh?n xuống điện thoại, đ? t?m giờ bốn mươi ph?t rồi! ( m?nh chen ngang ch?t: Kh?ng phải m?nh g? sai giờ đ?u, nh?n đi nh?n lại, s?ch n? vẫn ghi l? t?m giờ bốn mươi ph?t???)
?
?T?i kh?ng th?m để ? đến Hạ Thất Lăng, đi thẳng ra khỏi ph?ng, thay quần ?o, đeo cặp l?n vai v? ra khỏi nh?.
?
?T?i c? linh cảm rằng h?m nay t?i sẽ biết được những chuyện m? t?i muốn biết. Gi?c quan thứ s?u của phụ nữ thường rất nhạy b?n m?. Chỉ c? điều kh?ng biết lần n?y t?i c? thể mở ra bao nhi?u phần trăn ch?n tướng sự thật bị giấu dưới m?ng vuốt của Hạ Thất Lăng m? th?i. Bao nhi?u năm nay, Hạ Thất Lăng k?n như bưng đối với tất cả những k? ức của t?i, như vậy cũng đủ thấy vai tr? của anh ta trong cuộc đời t?i l? lớn đến mức n?o.
?
?Khi đến quảng trường Minh Ch?u, t?i đ? chậm mất hai mươi ph?t. L?c t?i chạy tới b?n cạnh Y T?ng Lạc, anh ấy đ? ở đ? từ l?u rồi. Anh qu?ng một chiếc khăm m?u xanh l? c?y, đứng b?n cạnh bể nước vẫy tay với t?i, tr?ng anh giống như một ngọn cỏ mềm mại trong s?ng nước.
?
??Em đến muộn đấy nh?!?, anh nh?n t?i, mặt kh?ng ch?t biểu cảm, ?Nhưng m?, anh kh?ng tr?ch em đ?u!?
?
??Hả? V?ng, c?m ơn anh!?,t?i c?i đầu, bẻ khục tr?n những ng?n tay.
?
??Em c? biết lần n?y anh sẽ dẫn em đi đ?u kh?ng??, anh đ?t tay v?o t?i, mắt nh?n chăm ch? v?o chiếc v?i phun nước hỏi.
?
?Đi đ?u? C? lẽ l? đi đến nơi ch?n v?i k? ức của t?i, m? chỉ c? duy nhất một nơi như vậy. ? Em? kh?ng biết!?, ng?y ra một hồi l?u t?i đ?nh trả lời thực.
?
??Kh?ng phải l? em kh?ng biết, m? l? em kh?ng muốn n?i đấy th?i! An Thanh Đằng, em hay thu ?nh h?o quang của m?nh lại qu? đấy! Từ nhỏ đến lớn, điều m? em l?m nhiều nhất l? đ? l? ?giấu nghề?. Y T?ng Lạc n?ng cằm t?i l?n, lạnh l?ng n?i.
?
?T?i nhẹ nh?ng gỡ tay anh ra, sau đ? nh?n anh mỉm cười, nụ cười v? c?ng rạng rỡ. Đ? l? nụ cười rạng rỡ hiếm thấy tr?n m?i t?i bấy l?u nay.
?
??Em cười tr?ng thật xinh, trong s?ng v? hồn nhi?n như trẻ con vậy! Thật kh?ng hiểu v? sao em l?c n?o cũng d?ng th?i độ thờ ơ để đối diện với thế giới n?y??
?
?T?i ngoảnh đầu lại, một giọt nước mắt to như hạt đậu lăn tr?n m?: ?Anh kh?ng biết sao, sự hồn nhi?n ng?y thơ của em chẳng c?n s?t lại l? bao, n? đ? sắp bị c?i thế giới n?y hủy diệt mất rồi??
?
??Anh kh?ng cho ph?p điều đ? xảy ra! Thanh Đằng, anh n?i cho em biết, anh mới đ?ng l? thi?n thần bảo vệ của em, cho d? l? trong qu? khứ hay hiện tại. Việc duy nhất m? em phải l?m đ? l? to?n t?m to?n ? giao tr?i tim m?nh cho anh!?
?
??Lạc Lạc, em kh?ng xứng, thật sự kh?ng xứng!?, nh?n vẻ mặt cương quyết của anh, bất gi?c t?i lại thấy đ?i mắt m?nh nhạt nh?a.
?
??C? xứng hay kh?ng do anh quyết định! Kh?ng li?n quan đến em!?, anh đưa mắt nh?n ra xa, vẻ mặt b?nh thản. Nhưng trong đ?i mắt m?u hổ ph?ch kia t?i lại thấy một v?ng tuyết phủ trắng x?a, ?Được rồi, giờ anh dẫn em đến một nơi em n?n đến, anh biết l? em đ? đo?n ra: trường tiểu học Hoa Điền?
?
?Kh?ng đợi t?i kịp phản ứng g?, anh đ? k?o tay t?i chen l?n xe bu?t.
?
?Trở lại mảnh đất vấn vương hoa cỏ ấy, trường tiểu học Hoa Điền, t?i bỗng nhi?n ph?t hiện ra rằng t?m trạng của m?nh v? c?ng b?nh thản, ho?n to?n kh?ng c? cảm gi?c bất an như lần trước, kh?ng giống như cảm gi?c lo sợ khi phải đặt ch?n v?o v?ng đất dữ.
?
??T?i biết thế n?o c? cũng quay lại t?m ch?ng t?i!?, b? l?o h?m trước n?i. B? cụ đang ngồi tr?n ghế trong ph?ng nghỉ, thần sắc tĩnh lặng, hiền h?a.
?
??V?ng, nhưng sao b? lại biết??, t?i nhẹ nh?ng hỏi.
?
??Bởi v?, t?i l? người v? c?ng hiểu c?!?, b? cụ nh?n t?i mỉm cười. Nụ cười ấy khiến cho người kh?c kh?ng thể ho?i nghi b? l? một b? cụ hiền từ nhất tr?n đời.
?
??B?? b? hiểu về ch?u sao? Đ? từng???, đ?i b?n tay trong b?ng tối như đ? dẫn t?i đến b?n cạnh b? cụ, hơn nữa dường như c? ai đ? n?i với t?i rằng b? cụ l? người nắm được những k? ức đ? mất của t?i. Những mảnh vỡ của thời gian phản chiếu ?nh s?ng lấp l?nh như những vi?n ngọc lưu li, san s?t nối đu?i nhau trong đ?i mắt s?u thẳm của b? cụ.
?
??Ừ?, b? cụ gật đầu, nụ cười vẫn hiền h?a như vậy.
?
??Vậy??, t?i muốn mở miệng n?i một điều g? đ? nhưng lại th?i.
?
??C? muốn hỏi c?i g? th? cứ hỏi! H?m nay t?i sẽ cho c? biết những chuyện c? cần phải biết!?, khu?n mặt b? ?nh l?n sự ấm ?p, điều n?y nằm ngo?i sức tưởng tượng của t?i n?n đương nhi?n n? khiến t?i cảm thấy c? ch?t bối rối.
?
?Nhưng chỉ một l?t sau, t?i đ? ngẩng đầu l?n, c?i g? phải đối mặt cuối c?ng vẫn sẽ phải đối mặt, kh?ng thể n?o trốn tr?nh m?i được: ?Ch?u muốn biết, trước kia ch?u l? một kẻ v? c?ng độc ?c sao??
?
??Kh?ng phải!?, b? cụ mỉm cười, dứt kho?t trả lời.
?
??Ơ??, con ngươi của t?i mở to hết cỡ.
?
??C? rất lặng lẽ, rất hiền l?nh! C? đ? giải tho?t c? g?i giống như người nh?i kia ra khỏi nh? kho tối tăm, c? thường xuy?n gi?p một b? lao c?ng sức yếu x?ch nước, dọn dẹp. C? k?nh trọng v? y?u mến thầy hiệu trưởng? Nhưng??, b? cụ dừng lại một ch?t rồi mới tiếp tục n?i: ?C? một h?m, c? như ph?t đi?n, đập ph? lung tung ở tr?n h?nh lang, những người chạy đến ngăn c? lại đều bị c? l?m bị thương. C? g?i người nh?i kia bị c? đ? lăn xuống cầu thang, b? cụ lao c?ng bị đẩy ng? v?o th?ng r?c, c?n thầy hiệu trưởng th? bị c? d?ng dao cắt đứt đốt ng?n tay! N?i đến đ?y t?i tin l? c? đ? nhận ra những người t?i n?i đến l? ai rồi!?
?
?T?i biết, đương nhi?n l? t?i biết! Bọn họ ch?nh l? c? g?i người nh?i, thấy hiệu trưởng v? c?n cả? b? cụ đang ngồi trước mặt t?i đ?y! ?Ch?nh bởi v? trước đ?y t?i đ? từng hại mọi người, thế n?n mọi người định b?o th? t?i ư??
?
??Kh?ng năm đ? c? kh?ng c? lỗi, một người ho?n to?n kh?ng c? lỗi! Chuyện lần trước chỉ l? một bất trắc c? thiện ch? m? th?i!?
?
??Bất trắc c? thiện ch???, một nỗi kinh ho?ng, một sự khủng bố về tinh thần m? b? cụ chỉ coi đ? như một ?bất trắc c? thiện ch? hay sao?
?
??Kh?ng sai! Điều n?y, anh rất xin lỗi!?, Y T?ng Lạc đứng b?n cạnh đột nhi?n l?n tiếng, anh nh?n t?i v? n?i: ?Chuyện lần trước l? do anh một tay sắp đặt cả!?
?
??C?i g???, l?c n?y, đầu ?c t?i v? c?ng rối bời, kh?ng sao tho?t ra khỏi c?i mớ b?ng bong ấy.
?
??Bởi v? anh nghĩ rằng c? thể khiến em nhớ lại trước kia, nhớ lại anh! Anh lu?n lu?n ki?u ngạo, lu?n tự tin? Thế nhưng anh sai rồi! Anh đ? thua, thua triệt để, em đ? ho?n to?n x?a bỏ tất cả những g? thuộc về anh trong cuộc đời em!?, Y T?ng Lạc nắm chặt lấy vai t?i, vừa n?i vừa lắc mạnh người t?i.
?
??Em? em kh?ng biết? những điều m? anh n?i em ho?n to?n kh?ng biết!?, t?i ngoảnh đầu lại, hỏi b? cụ đang lặng lẽ ngồi tr?n ghế: ?B? c? chắc ch?u ch?nh l? người m? b? kể trong c?u chuyện kia kh?ng? Tại sao những điều m? hai người n?i ch?u kh?ng hề c? ch?t ấn tượng n?o? C?n cả Lạc Lạc nữa, trước đ?y ch?u đ? từng quen anh ấy sao??
?
??Ừ?, b? cụ cười lặng lẽ, gật đầu dứt kho?t, ?Cậu ta ch?nh l? người muốn chờ đợi c? suốt cuộc đời!?
?
??Hơ??, t?i mở to mắt, nh?n chăm chăm v?o người đang đứng b?n cạnh t?i, rồi lại đưa mắt nh?n sang ?chiếc ch?a kh?a? mở ra c?nh cửa k? ức đ? mất của t?i.
?
??Thế nhưng bỗng đến một ng?y, c? đột nhi?n từ bỏ tất cả những người c? y?u v? y?u c?. Kh?ng chỉ như vậy, c? c?n phản bội lại niềm tin đẹp nhất, thuần khiết nhất trong cuộc đời. C? v? Lạc Lạc, kể từ đ?, trở th?nh hai người xa lạ. Ngay cả c?i ng?y m? cậu ấy rời khỏi Trung Quốc đến sống ở Ph?p, c? cũng kh?ng chịu đến gặp mặt cậu ấy. Ng?y thứ hai sau khi Lạc Lạc dời khỏi đ?y, một người đ?n ?ng lưng g? nh? họ Hạ đ? đến đ?y gi?p c? giải quyết thủ tục chuyển trường!?
?
?Người đ?n ?ng lưng g?? Lẽ n?o l? ch? Minh? Nhất định l? ch? ấy rồi! Trong tất cả những người gi?p việc nh? họ Hạ chỉ c? mỗi ch? Minh lưng bị g? m? th?i!
?
?C?u chuyện m? b? cụ vừa kể hoang đường như một c?u đố, c? lẽ tiểu thuyết mới l? nơi th?ch hợp nhất cho c?u đố n?y, thế nhưng n? lại xảy ra, v? c?ng ch?n thực trước mặt t?i! Điều n?y khiến cho t?i cảm thấy v? c?ng bối rối! T?i chợt r?ng m?nh, ngồi bệt xuống nền đất.
?
??Tại sao? Tại sao lại như vậy??, t?i ?m chặt lấy đầu m?nh, cố gắng đ?o bới phần k? ức đ? bị ch?n chặt đ?u đ? trong đầu, thế nhưng kh?ng ch?t kết quả. ?Tại sao? Tại sao t?i lại ph?t đi?n như bị ma nhập như vậy??
?
??Kh?ng biết! Về nguy?n nh?n v? sao c? lại thay đổi ho?n to?n như vậy ch?ng t?i kh?ng ai biết được! Tuy nhi?n, c? một điều c? thể khẳng định, đ? l? c? đ? xuất hiện hiện tượng mất tr? nhớ c? lựa chọn!?, b? cụ nh?n t?i n?i như ph?n quyết.
?
??Mất tr? nhớ c? lựa chọn??, những c?u n?i ấy cứ như đinh với b?a, từng nh?t, từng nh?t nhập v?o tim t?i.
?
??Hơn nữa, tr? nhớ của c? đ? mất kh?ng c?n ch?t dấu t?ch! Những thứ đ? mất đi đều l? thứ kh?ng n?n mất nhất v? đ?ng tr?n trọng nhất?, b? cụ nh?n ra phong cảnh b?n ngo?i cửa sổ, thở d?i buồn b?!
?
??Cứ như vậy, An Thanh Đằng đ? qu?n mất ước hẹn của ch?ng ta. Y?u cầu của anh rất đơn giản, anh chỉ cần em nhớ được khu?n mặt của anh? suốt đời suốt kiếp n?y! Thế nhưng cuối c?ng em vẫn l?ng qu?n??, Y T?ng Lạc ngẩng đầu nh?n t?i, c?i nh?n bi thương.
?
?Đầu ?c t?i chợt quay cuồng, trước mắt chợt hiện ra một cảnh tượng chưa hề thấy xưa nay: một cậu b? đứng trong m?n mưa như tr?t, to?n th?n ướt đẫm m? kh?ng hay, miệng vẫn lẩm bẩm đầy bi thương.
?
??Y?u cầu của anh rất đơn giản, anh chỉ cần em nhớ được khu?n mặt của anh? suốt đời suốt kiếp n?y!?
?
?????, t?i ?m lấy đầu, cảnh tượng cứ lần lượt lướt qua trong đầu, nhưng đ? l? c?i g? t?i kh?ng sao nh?n r? được, ?Đau đầu qu?!?.
?
??Th?i, đừng ?p buộc bản th?n nữa!?, Y T?ng Lạc giữ chặt lấy hai vai t?i nhằm gi?p t?i thư gi?n, ?Những chuyện như thế n?y kh?ng thể nhớ ra trong một chốc một l?t được!?
?
??Lạc Lạc, anh n?i cho em biết, tại sao em lại nhẫn t?m l?m hại nhiều người đến như vậy? Tại sao giờ em kh?ng thể nhớ lại được điều g?? H?y n?i cho em biết, em thực sự rất muốn biết!?, nước mắt t?i ướt đầm khu?n mặt, t?i lu?n miệng cầu xin anh. Đ? đến nước n?y th? kh?ng c?n g? quan trọng bằng việc t?m ra ch?n tướng sự việc nữa.
?
??Anh kh?ng biết, nếu như biết anh đ? sớm n?i cho em chứ tuyệt đối kh?ng để em tiếp tục chịu tội như vậy nữa!?, anh lấy tay lau nước mắt tr?n mặt cho t?i, ?C? một người, chắc chắn l? anh ta biết!?
?
??Anh muốn n?i đến Hạ Thất Lăng??, t?i ngẩng đầu nh?n anh.
?
??Ừ! Nhưng anh ta tuyệt đối kh?ng n?i cho em biết bất k? chuyện g? đ?u! Đ? l? t?c phong xưa nay của Hạ Thất Lăng, vĩnh viễn kh?ng bao giờ thay đổi!?, Y T?ng Lạc ngoảnh đầu đi, cố giấu c?i thở d?i.
?
?Hạ Thất Lăng, mất tr? nhớ c? lựa chọn, lẽ n?o đ?y ch?nh l? một ?m mưu đ? được tỉ mỉ l?n kế hoạch? Ai da? v?ng vẫy l?u như vậy m? cuối c?ng t?i vẫn kh?ng tho?t khỏi lời nguyền rủa độc ?c suốt mười năm trời, cũng giống như hạnh ph?c của mẹ, vĩnh viễn bị ch?n v?i trong sự b?o th? hết thế hệ n?y đến thế hệ kh?c.
?
??Đ?ng rồi, Hạ Thất Lăng? Ta nhớ lại rồi, cậu ta l? một đứa trẻ rất đặc biệt!?, b? cụ ngồi tr?n ghế bỗng nhi?n đứng bật dậy: ?Khi c?n nhỏ, cậu ta rất th?ch ?m thầm đi theo sau một c? b?, lặp lại những việc m? c? b? đ? l?m: nhảy l? c?, nặn đất s?t, đ?o mộ ch?n những con c?n tr?ng nhỏ bị chết? Cậu ta l?m việc n?y rất cẩn thận, rất cần mẫn, mặc d? đơn điệu nhưng rất vui vẻ. Thế nhưng về sau, c?i m? ta nh?n thấy nhiều nhất vẫn l? cậu ta m?i m?i đứng đằng sau c? b?, y?u lặng, c? độc trong gi? r?t? Bởi v? b?n cạnh c? b? kia đ? c? một cậu con trai kh?c!.
?
??C? b? v? cậu b? kia l? ai hả b???, cả t?i v? Y T?ng Lạc c?ng l?n tiếng.
?
??Ai d?, xa t?t ch?n trời m? gần ngay trước mặt?, b? cụ nh?n ch?ng t?i, mỉm cười hiền hậu: ?Hai đứa trẻ đ? ch?nh l? hai người c?c ch?u đấy!?
?
?T?i v? Y T?ng Lạc nh?n nhau, kh?ng ai n?i được c?u g?.
?
?Đi ra từ ng?i trường tiểu học Hoa Điền, tinh thần của t?i vẫn cứ hoảng hốt, cứ như thể c? rất nhiều c?u đố b? ẩn đ? được mở ra nhưng cũng rất nhiều b? ẩn mới lại đang được manh nha. T?m trạng t?i rối bời, nhưng lại kh?ng hiểu v? sao.
?
??B? cụ đ? kể ra to?n bộ c?u chuyện m? b? biết, nhưng đối với em m? n?i vẫn c?n chưa đủ, đ?ng kh?ng??, Y T?ng Lạc đột nhi?n ngẩng đầu hỏi t?i.
?
??Kh?ng biết nữa, trong l?ng em hiện giờ đang rất rối bời!?, t?i nh?n về ph?a h?ng c?y r?m m?t nơi xa xa, đầu ?c trống rỗng.
?
??Thực ra, anh c?n ph?t hiện ở b?n cạnh em c? một người c? thể cũng kh?ng biết được b? mật của em!?, Y T?ng Lạc xoa xoa đầu t?i, khu?n mặt tĩnh lặng nhưng dường như đằng sau khu?n mặt ấy l? biết bao suy tư.
?
??Hả, b? mật g???
?
??Em đặc biệt rất sợ những người đ?n ?ng c? nốt ruồi đen ở tr?n miệng! Cũng giống như thầy hiệu trưởng trường Hoa Điền vậy!?, Y T?ng Lạc vừa thốt ra c?u n?y, to?n th?n t?i bỗng nhi?n run rẩy, su?t ch?t nữa th? ng? lăn ra đất.
?
??Bị anh n?i tr?ng rồi phải kh?ng??, Y T?ng Lạc đưa tay đỡ t?i, ?Anh kh?ng muốn hỏi em nguy?n nh?n? anh nghĩ cho d? c? hỏi em cũng kh?ng biết, m? cho d? c? biết em cũng sẽ kh?ng n?i cho anh. Tuy nhi?n, c? một điều em cần l?m r?, rốt cuộc l? sợ người đ?n ?ng c? nốt ruồi b?n m?p tr?i hay l? người đ?n ?ng c? nốt ruồi b?n m?p phải! Đ?y mới ch?nh l? mấu chốt của vẫn đề!?
?
??Ờ??, điều m? Y T?ng Lạc vừa n?i khiến cho t?i như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, những suy nghĩ phức tạp trong đầu nay bỗng trở n?n đơn giản hơn nhiều.
?
??Thầy hiệu trưởng c? nốt ruồi ở b?n m?p tr?i, kh?ng biết c? phải ?ng ấy vẫn l? người thường xuy?n xuất hiện trong cơn ?c mộng của em hay kh?ng? Theo anh được biết, thầy c?n c? một người em trau song sinh, ngoại h?nh giống hệt với thầy. Điểm kh?c biệt duy nhất l? ?ng ấy c? nốt ruồi ở m?p b?n phải! Hơn nữa, hơn mười năm trước, ?ng ấy đ? từng đến trường Hoa Điền dậy thay! M? l?c ấy lớp ?ng ấy dậy thay lại ch?nh l? lớp ch?ng ta!?
?
?Anh em song sinh, thầy hiệu trưởng c? anh em song sinh sao? Tại sao? Y T?ng Lạc vừa nhắc đến những chữ n?y l? t?i lại c? cảm gi?c như muốn bỏ chạy? Hơn nữa, những c?u chữ n?y chẳng kh?c n?o lời nguyền rủa khiến cho lồng ngực t?i như co thắt lại, khiến t?i như thở kh?ng ra hơi?
?
??Em sao thế? Sắc mặt kh? coi qu?!?, Y T?ng Lạc ?m chặt lấy t?i, lo lắng hỏi.
?
?T?i ?m chặt lấy ngực của anh, mỉm cười với anh: ?Kh?ng, kh?ng c? g?, chỉ l? đột nhi?n cảm thấy hơi tức ngực, một l?t nữa sẽ khỏi!?
?
?Y T?ng Lạc từ từ thả t?i ra, nhẹ nh?ng bước l?n trước t?i: ?Thực ra c?n một người nữa, ?ng ta rất đ?ng nghi! Đ? ch?nh l? người mười năm trước đ? dẫn em đi khỏi trường Hoa Điền, ch? Minh lưng g??.
?
??Ch? Minh??, t?i mở to mắt, ng?y thơ nh?n anh, ?Kh?ng sai, ?ng ấy quả thực l? một người c? rất nhiều b? mật! Nhưng tr?n khu?n mặt ?ng ấy ho?n to?n kh?ng c? nốt ruồi, kh?ng c? c?i nốt ruồi ?m ảnh trong đầu em!?
?
??C?! Mười năm trước c?!?, Đột nhi?n Y T?ng Lạc ngoảnh đầu lại, khẳng định chắc nịch. B?n dưới m?i t?c v?ng l? một khu?n mặt nghi?m nghị: ?Hơn nữa, c?i nốt ruồi ấy lại nằm đ?ng b?n m?p phải!?
?
??Điều n?y??, mọi thứ trước mắt t?i tự nhi?n tối sầm lại, su?t ch?t nữa t?i đ? ng? nh?o ra đất, v?i v?ng b?m v?o c?nh c?y b?n đường, cố gắng chống đỡ cơ thể m?nh.
?
??Thanh Đằng, em c? thể n?i cho anh biết rốt cuộc em sợ h?i người đ?n ?ng c? nốt ruồi b?n m?p tr?i hay m?p phải kh?ng? Nh?n v?o anh, trả lời thật đi!?
?
??Em? em kh?ng biết!?
?
??Đừng sợ, giờ đ? l? l?c em cần phải biết sự thật r?i, nhất định phải dũng cảm đối mặt!?, anh đưa tay ra lau những giọt nước mắt tr?n mặt t?i, ?Cho d? bức m?n v?n l?n c? bao nhi?u m?u tanh, bao nhi?u xấu xa? anh cũng sẽ m?i m?i ở b?n em!?
?
??Hu? hu??, t?i ?m chặt lấy cổ anh, gục mặt tr?n vai anh kh?c nức nở.
?
?Thực ra, t?i đ? biết m?nh sợ h?i người đ?n ?ng c? nốt ruồi ở b?n m?p phải! Chỉ c? điều trước nay t?i kh?ng d?m đối diện với điều đ?, t?i sợ sau khi biết được ch?n tướng sự việc, sẽ kh?ng c?n c? thể gục mặt tr?n vai anh m? kh?c được nữa, kh?ng bao giờ c? thể cười thật tươi trước mặt anh, kh?ng bao giờ c? thể đối diện với đ?i bờ mi chứa chan t?nh cảm của anh nữa.
?
?Người đ?n ?ng lưng g? nham hiểm ở nh? họ Hạ ấy cuối c?ng đ? l?m những chuyện xấu xa g? với nh? họ An ch?ng t?i? T?i sẽ phải t?nh sổ với ?ng ta cho r? r?ng!
Bản Tình Ca Buồn
Chương 13: Kẻ chờ đợi c