Úc Noãn Tâm trừng hắn một cái, quay đầu không nhìn hắn. "Đàn ông tự cao tự đại như anh thì ai thèm yêu!"
Lúc này, nàng phát hiện thì ra mình có hơi biến thái, nhìn thấy bộ dáng giận đến đen mặt của hắn thì trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Nhưng nói ra cũng thật lạ, nếu như là trước đây, nàng tuyệt đối không dám cố ý đi chọc giận hắn, bởi vì hắn là một con sư tử, nếu như bị chọc giận thì hậu quả thật không thể tưởng nổi. Nhưng bây giờ nàng lại tin chắc rằng người đàn ông này sẽ không làm tổn thương nàng như trước đây, cho nên mới trở nên không kiêng dè như vây.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng chằm chằm, gằn từng tiếng mà nói: "Anh không cần ai yêu anh hết, anh chỉ cần em yêu anh!"
"Người như anh em yêu không nổi!" Úc Noãn Tâm cũng nổi tính bướng bỉnh lên.
"Em…"
Hoắc Thiên Kình bị nàng nói đến tức ói, mây đen trong mắt cũng kéo tới. "Em đã là vợ anh, không yêu anh thì yêu ai?"
"Đương nhiên là em có người khác để yêu rồi, hơn nữa… em yêu người đó hơn anh ngàn lần, vạn lần!" Úc Noãn Tâm nói rất hùng hồn, trong lòng lại đang thích thú. Có cục cưng rồi thì trong mắt nàng hắn chỉ là một cọng hành thui.
Suýt chút nữa là Hoắc Thiên Kình bị nàng làm cho tức không thở nổi. Hắn thay đổi hình tượng lạnh lùng bình tĩnh thường ngày mà hét khản cả giọng: "Em đừng có mơ! Anh nói cho em biết, không cho em yêu người nào khác, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho hắn!"
"Hừ! Anh hét cái gì chứ? Muốn dọa em sảy thai sao?"
Úc Noãn Tâm cũng không chút yếu thế mà hét lại hắn. Nàng không thèm để ý đến lời của hắn đâu. Nàng không tin hắn sẽ làm gì cục cưng. Có điều… giống như hắn vừa nói, làm người phải giữ được bình tĩnh cùng lý trí mà hắn bây giờ lại như một con thú bị vây khốn vậy. Còn nói Phương Nhan, bản thân mình cũng thế thôi!
"Không được nói bậy!"
Hoắc Thiên Kình lập tức hoảng lên, vội vàng đưa tay sờ lên bụng nàng, bộ dáng khẩn trương cho thấy lời của nàng đã có tác dụng. "Không phải anh hét em, chỉ là lo lắng thôi!"
Hắn gắng sức nhẹ giọng, sợ làm nàng không vui mà nói ra những lời làm hắn kinh hoàng nữa.
"Không cho đụng vào em! Người ta nói dạy con trong bụng mẹ là rất quan trọng, em không muốn khiến cho con tàn bạo giống anh đâu! Tránh ra!" Úc Noãn Tâm đập vào tay hắn, nói.
Hoắc Thiên Kình như muốn phát điên lên, "Anh là chồng của em, có phải em nên quý trọng chút không?"
"Không phải có rất nhiều phụ nữ quý trọng sao? Không có em cũng thế!" Úc Noãn Tâm nghĩ kỹ rồi, phải tra tấn về mặt tinh thần hắn mới được, nếu không hắn sẽ mãi kiêu ngạo hống hách như thế, rất đáng ghét.
"Em…"
Hoắc Thiên Kình đứng dậy, dễ dàng nhận ra vẻ nhẫn nhịn trên gương mặt hắn. Hắn nhìn nàng rất lâu, cả nửa buổi trời mà không nói gì. Lại qua vài phút sau liền bước nhanh ra cửa.