Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 118




Chương 118

“Dù chỉ một người cũng không được phép rời khỏi.”

Những vệ sĩ đã trải qua huấn luyện ngay lập tức chặn hết những người đang có mặt ở đây. Sắc mặt của mọi người lúc này đều không được tốt lắm.

“Những kẻ có mặt ở đây hôm nay, không một ai có thể chạy thoát.” Anh tàn nhẫn mở miệng: “Hôm nay tôi có thời gian, chúng ta cứ từ từ mà tính toán với nhau.”

Trong lòng mọi người đều rét lạnh, đến giờ mới nhận ra rằng mình chọc phải ổ kiến lửa rồi.

Lâm Minh ôm Lê Nhược Vũ như đang ôm một món đồ quý giá, hôn lên vết sưng tấy trên trán của cô.

Cô nắm chặt áo sơ mi của anh, để lại trên chiếc áo được đặt may cao cấp một nếp nhăn. Trong mắt cô ầng ậc ánh nước, như một chú nai con bị thương: “Lâm Minh, tôi đau.”

Anh nhìn vào vết thương của cô rồi lại liếc nhìn đám người đang đứng xung quanh, dịu giọng nói: “Không sao nữa rồi, tôi để tài xế đưa cô đến bệnh viện ngay lập tức.”

Nghe anh nói như vậy thì cô càng siết chặt quần áo anh hơn, nước mắt cô lại tràn ra ngoài: “Không, tôi không muốn! Tôi sợ lắm!“ Nếu ở bệnh viện lại có thêm một đám người đến chắc đường cô thì biết phải làm sao đây?

“Đừng bỏ tôi lại! Lâm Minh, tôi sợ lắm!

Xin anh mà, đừng bỏ tôi lại một mình….“ Cô vùi đầu vào ngực anh, yếu đuối đến đáng thương.

Anh ôm cô như đang dỗ dành một đứa con nít: “Được, tôi sẽ không bỏ cô lại đâu.

Đợi lát nữa tôi tự mình đưa cô đến bệnh viện.

Lúc này cảm xúc của cô mới ổn định lại, cố chấp như một đứa bé: “Anh nói rồi thì phải giữ lấy lời, không được gạt tôt.”

Đến lúc này cô mới hơi thả lỏng.

Đây là tình huống gì vậy, khác một trời một vực với những tin tức được tung ra?

Không phải nói cuộc hôn nhân ba năm giữa Lâm Minh và Lê Nhược Vũ chỉ cái vỏ bọc thôi ư? Không phải nói Lâm Minh ghét cay ghét đắng Lê Nhược Vũ ư? Vậy thì tại sao Lê Nhược Vũ dan díu với Hạ Đông Quân, làm ra chuyện mất mặt như vậy mà anh vẫn bảo vệ cô ấy?

Không lẽ nào…..

Cái tin được tung ra đó là giả!

Mọi người ngay lập tức bừng tỉnh, vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi.

Lâm Minh có thân hình cao lớn nên khi bế ngang thân thể gầy gò nhỏ bẻ của cô lên cũng không tốn chút sức lực nào.

Anh đi sang bên cạnh hai bước, nhìn xuống đống bừa bộn trên mặt đất, con ngươi sắc bén như chim ưng quét qua cả đám người. Khác xa hoàn toàn với con người dịu dàng ban nãy: “Đồ người nào vứt thì người đó đi mà nhặt lại.”

Không ai dám bước lên, giờ này mà bước ra nhận thì khác gì đi tìm chết.

“Giờ thì không ai chịu thừa nhận hả?”

Anh cười lạnh.

Cả đám im phăng phắc.

“Tốt lắm, vậy thì không ai được rời khỏi đây hết. Cả đám mấy người đứng hết ở đây đi, đến khi nào có người chịu ra nhận lại hết thì nói tiếp.”

Anh nói xong câu này thì bế Lê Nhược Vũ lên xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.