Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 117: Không Tin Anh Sẽ Động Thủ






Quan hệ giữa Tổng Thanh Hào và Lê Đình Tuấn rất mật thiết.

Mặc dù Lệ Đình Tuấn còn có bạn khác nhưng tuyệt không có ai giống như Tống Thanh Hào!
Từ nhỏ, tính phòng bị của Lê Đình Tuấn rất nặng, tính cách đa nghi, u ám.

Anh không có được mấy người có thể tin tưởng, nhưng Tống Thanh Hào chính là một trong số đó.

Làm sao anh có thể ra tay giết Tống Thanh Hào cho được?
Dù là Tống Thanh Hào cầm súng chĩa vào Lê Đình Tuấn, Kiều Phương Hạ cũng không tin anh sẽ động thủ!
“Đúng vậy, chị cũng cảm thấy không có khả năng cho lắm.

Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, không cần phải giết người” Khiết Đan đồng ý trả lời: “Hơn nữa lại không có chứng cớ gì, chị cũng cảm thấy là bọn họ nói bậy bạ”
Lúc này, Kiều Phương Hạ mới ý thức được là mình thất thổ, bèn dừng lại, nói hùa theo: “Phải, một người phụ nữ mà thôi, không đến mức thế”.
Khiết Đan nói chuyện Tô Minh Nguyệt xong, lại rảnh rỗi nói đến những chuyện khác trong đoàn phim.

Nói người nữ phụ mới đến rất tốt.
Kiều Phương Hạ hàn huyên với cô ấy một hồi rồi thôi.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm màn hình trò chơi, yên lặng hồi lâu.
Cô không biết Tống Thanh Hào xảy ra chuyện.


Chẳng trách, cô về nước hơn một tháng mà chưa từng gặp Tống Thanh Hào được một lần.
Nhưng mà nghĩ đến thì cũng bình thường.
Tô Minh Nguyệt vốn chỉ thích Lệ Đình Tuấn.

Tống Thanh Hào không có ở đây, cô ta dĩ nhiên có thể ngã vào lòng Lê Đình Tuấn một cách hợp lý.
Tô Minh Nguyệt vốn tính cách kiêu kì, cộng thêm việc sinh ra đứa con của Lê Đình Tuấn.

Xem ra, chuyện.

cô ta có thể gả vào nhà họ Lệ là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nửa đêm, Nghịch Thủy Hàn.

Dưới tấm bảng hiệu lạnh lùng là một đoàn xe nổi tiếng.
Kiều Phương Hạ dừng xe ở góc đường khuất mắt nhất, đeo túi xách lên, đi nhanh đến trước Nghịch Thủy Hàn.
Bảo vệ ở cửa liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ thông hành màu vàng đen, đưa ra cho người bảo vệ xem.

Trong nháy mắt bảo vệ trông thấy rõ ràng thẻ thông hành, ngay sau đó cúi đầu với Kiều Phương Hạ, nói: “Ngài.”

Đây là chủ nhân của Nghịch Thủy Hàn.

Người của nhà họ Mạc mới có thể thông hành.
Kiều Phương Hạ làm động tác ngăn lại với người nọ.

Ngay sau đó, kéo thấp vành nón mũ lưỡi trai, yên lặng không một tiếng động đi từ bên cửa vào.
Đi xuyên qua hành lang, qua tầng lầu ồn ào tiếng người, phía sau có một sân nhà thanh tĩnh.

Kiều Phương Hạ mở hệ thống mã khóa, dùng chỉ tay mở khóa.
Mới vừa đẩy cửa ra, một luồng gió mạnh thổi xộc tới hướng cô.
Kiều Phương Hạ dùng hai ngón tay, nhẹ nhàng bắt được cổ tay của đối phương.

“Đẹp” Ngay sau đó, ở bên cạnh truyền tới tiếng tán thưởng.
Kiều Phương Hạ thả cổ tay của chú Tân, quản gia của Nghịch Thủy Hàn ra, nhìn sang hướng người vừa mới lên tiếng.
Nhìn mặt, dường như có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu.
“Chú Tần già rồi, hơn nữa cũng đã đi theo hai đời của nhà họ Mặc, học được chút ít võ phòng thân, cô ta.

có thể chống đỡ được chẳng qua là may mắn thôi” Một người khác ngồi trên ghế salon có chút khinh thường mà trả lời.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn hai người lạ mặt trong phòng, không lên tiếng.
“Thanh Vân, đắc tội nhiều rồi” Chủ Tần cũng không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ.
Thanh Vân là biệt danh của Kiều Phương Hạ trong đoàn lính đánh thuê “Quân Diệt”.
Hôm nay, Kiều Phương Hạ tới không phải là vì đánh nhau.

Hơn nữa, bọn họ nói quả thật cũng có đạo lý.

Chú Tần hạ thủ lưu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.