Tác Đồng

Chương 37




Mọi người trong cung vì trận cuồng phong đột nhiên đến mà bối rối bất an, Nhiễm Mục Kì dưới sự bảo vệ của thị vệ về tới Vô Tam điện. Rồi y từ trong miệng thị vệ biết được dị trạng của Nhiễm Mặc Phong, mà ngay sau khi gió ngừng thổi, có người bẩm báo phát hiện thái tử Nhiễm Lạc Thành bị hôn mê nằm ở trên đường mòn bên cạnh rừng trúc trong cung. Vừa nghe được tin tức như thế, Nhiễm Mục Kì liền nhướng mi.

“Bệ hạ...... bên Thái y truyền đến tin tức, xương vai cùng xương ngực của thái tử điện hạ bị gãy, tâm phế cũng bị tổn thương.” Hỉ Nhạc vừa từ Nghi Phượng cung của hoàng hậu trở về, quỳ gối bẩm báo, sau đó lén nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng.

“Lạc Thành tỉnh chưa?” Nhiễm Mục Kì nằm trên ghế nằm mềm, nhắm mắt lại, giọng điệu nhàn nhạt hỏi.

“Bẩm bệ hạ, thái tử điện hạ còn chưa tỉnh. Thái y nói điện hạ bị thương rất nặng, có lẽ phải mê man mấy ngày mới có thể tỉnh lại.”

Nhiễm Mục Kì từ trên bàn lấy qua một viên ô mai bỏ vào trong miệng, sau khi ngậm một lúc, y mới liếm liếm môi nói: “Có biết ai làm nó bị thương không?”

“Hoàng hậu nương nương, Tể tướng đại nhân cùng Thái úy đại nhân đã phái người đi thăm dò.” Thấy Hoàng Thượng nâng mắt lên, Hỉ Nhạc cuống quít cúi đầu xuống, nói.

“Tra?” Nhiễm Mục Kì cười khẽ vài tiếng, “Vậy cứ tra đi.” Phong Nhi đột nhiên ở trong cung chạy loạn, Lạc Thành lại bị hôn mê, mối liên hệ trong đó rõ ràng như thế cần phải tra nữa sao?

“Bệ hạ, Vương gia cầu kiến.” Lúc này, bên ngoài truyền đến thông báo. Thần sắc Nhiễm Mục Kì hơi hơi nghiêm túc, hướng Hỉ Nhạc ra hiệu. Hỉ nhạc vội vàng đi mở cửa, chỉ thấy Nhiễm Mục Lân đang ôm đứa con, vẻ mặt cực kỳ giận dử bước vào.

“Đều lui ra.” Nhiễm Mục Kì cho mọi người lui xuống, rồi vươn tay chỉ chỉ ghế mềm bên cạnh mình, “Mục Lân, xảy ra chuyện gì? Có gì ngồi xuống rồi nói.”

Nhiễm Mục Lân cũng không khách khí, hắn tiến lên vài bước đem đứa con bị hắn điểm huyệt ngủ đặt lên trên ghế, rồi ngồi xuống.

“Hoàng huynh, Lạc Thành cứ mãi tìm Phong Nhi gây phiền toái, đến tột cùng là nó muốn cái gì? Nếu chỉ là cãi nhau giữa bọn trẻ thì chẳng là gì, đệ cũng không quan tâm, thế nhưng Lạc Thành quả thực là khinh người quá đáng, căn bản là không đem người hoàng thúc này để vào trong mắt. Phong Nhi chưa từng trêu chọc nó, thế nhưng nó năm lần bảy lượt cứ khi dễ Phong Nhi, nó khi người hoàng thúc này đã chết rồi sao?!”

Đối với hoàng huynh, Nhiễm Mục Lân vẫn cứ rống to lên. Tuy đứa con chẳng nói cái gì, thậm chí cũng không nói Nhiễm Lạc Thành đã nói với nó những gì, nhưng hắn chỉ cần nghĩ một chút liền biết tên khốn nạn đó đã nói những gì để cho đứa con tức giận đến như thế.

“Mục Lân, uống trước chén trà, giảm nhiệt.” Nhiễm Mục Kì ấn ấn cái trán, đem chén trà của mình đưa cho đệ đệ. Nhiễm Mục Lân biết huynh trưởng lại đau đầu, nên lửa giận trong lòng hắn bị mạnh mẽ đè ép xuống. Hắn trầm mặt, nhìn huynh trưởng.

Nhiễm Mục Kì lại cười nhẹ, nói: “Mục Lân, đệ trước nói cho huynh biết, lần này Lạc Thành khi dễ Phong Nhi như thế nào?”

“Còn không phải huynh bức đệ thú thê? Lạc Thành nói cho Phong Nhi đệ muốn thành thân, còn lại không nghĩ cũng biết, nó sẽ nói đệ không cần Phong Nhi, mắng con đệ là quỷ tử, nghiệt súc.” Nhiễm Mục Lân nhịn không được lại to tiếng lên.

Nhiễm Mục Kì thở dài: “Mục Lân, đệ nhỏ giọng chút, đầu của huynh đều muốn nứt ra.”

“Đều tại huynh bức đệ phải thú hai nữ nhân kia.” Nhiễm Mục Lân lẩm bẩm một câu, cũng không dám tiếp tục phát hỏa với huynh trưởng thể nhược nhiều bệnh, hắn hỏi thăm “Rất đau à? Có muốn gọi thái y đến xem một chút không?”

“Toàn là lang băm thôi, tật xấu này của huynh không ai có thể chửa được.” Nhiễm Mục Kì chế giễu một câu xong thì gõ gõ bàn, Khương Vịnh từ sau rèm che đi ra, sau khi gã hướng Nhiễm Mục Lân hành lễ, thì đi đến phía sau Nhiễm Mục Kì giúp y ấn ấn thái dương.

Đối với sự xuất hiện của Khương Vịnh, Nhiễm Mục Lân chẳng chút nào giật mình, hắn cố nhẫn nhịn, chính là vẫn nhẫn nhịn không được. “Hoàng huynh, hai nữ nhân kia đệ sẽ không thú, muốn thú thì tự huynh thú đi. Đệ không thích, Phong Nhi lại càng không thích. Nếu huynh bức đệ phải thú hai nữ nhân kia, thì con đệ sẽ bỏ đi.”

Nói xong, Nhiễm Mục Lân liền ôm con lên trên đùi mình, biểu tình vô cùng yêu thương cùng sủng nịnh.

Nhiễm Mục Kì nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Mục Lân, tạm thời không nói đến lợi ích của hai nữ nhân kia đối với Bắc Uyên, chỉ nói đến tính dục nam nữ, đệ cũng nên có vài nữ nhân hầu hạ bên người chứ. Có thể nào đệ vì Phong Nhi mà thủ tiết cả đời?”

“Cái gì mà thủ tiết, đệ cũng không phải nữ nhân.” Nhiễm Mục Lân có chút tức giận về sự hình dung của huynh trưởng đối với mình.

“Theo huynh được biết, đệ không có thị thiếp, cũng không đi lầu xanh, có thể nói là giữ mình trong sạch. Mục Lân, đệ chính là nam tử huyết khí phương cương, đừng nói với huynh là nơi đó của đệ không được nhé.” Nhiễm Mục Kì mở mắt ra, nghiêm khắc mà nhìn đệ đệ. Y để ý không phải là Bắc Uyên, mà là đệ đệ này của y.

“Hoàng huynh, từ khi nào huynh lại đối với tính dục của đệ quan tâm như thế?” Nhiễm Mục Lân nhíu mày, hắn mỗi ngày bận rộn xử lý quân vụ, bồi con luyện công, cùng con kỵ mã, mang con đi dạo, rồi một năm này lại bận rộn với chiến sự, làm gì có thời gian rảnh để đi tìm nữ nhân.

Nhiễm Mục Kì nâng tay lên, làm cho Khương Vịnh dừng lại, rồi nói: “Mục Lân, đệ thật sự nghĩ rằng huynh là vì quốc sự mà bức đệ thú thê sao? Tâm tư của đệ cơ hồ đều ở trên người Phong Nhi, thế nhưng đệ phải hiểu được, đệ là một vị tướng quân, người mà đệ quá mức để ý, sẽ trở thành nhược điểm của đệ, huynh không muốn nhìn đến thời điểm đệ mất đi bình tĩnh. Huống chi, đệ ngay cả một nữ nhân làm ấm giường cũng không có. Mục Lân, đệ có nghĩ tới – chim non trưởng thành sẽ rời khỏi nương, Phong Nhi sẽ trưởng thành, cũng có thể nói, nó đã bắt đầu trưởng thành. Cánh chim của nó sẽ dần dần đầy đặn, nó sẽ trở thành tướng quân uy vũ giống như đệ, thời điểm đó đệ có thể níu kéo nó sao? Mục Lân, đệ nên có một nữ nhân, đệ có thể không cần đứa nhỏ, nhưng phải có một nữ nhân.”

Mục Lân vì Phong Nhi tàn sát hàng loạt dân trong thành, vì Phong Nhi tự tay chém giết mấy trăm phu binh, thậm chí không để ý tánh mạng của mình mà làm chuyện liều lĩnh, điều này làm cho y vạn phần bất an. Y phải nhắc nhở Mục Lân, thân là tướng quân, hắn phải bình tĩnh, không chỉ là vì hắn, mà cũng là vì Phong Nhi. Thế nhưng dù sao Phong Nhi cũng khác với người thường, y thậm chí có loại cảm giác, Phong Nhi căn bản không phải phàm nhân.

Nhiễm Mục Lân chăm chú nhìn huynh trưởng, hắn thấy được lo lắng của huynh trưởng đối với mình, nhưng hắn luôn hiểu rõ mình đang muốn cái gì, đang làm cái gì.

“Hoàng huynh, huynh nên biết, đệ chưa từng mất bình tĩnh.” Nhiễm Mục Lân nhìn về phía Khương Vịnh, “Nếu đệ dễ dàng mất bình tĩnh, đệ sẽ không lưu lại hắn.”

“Mục Lân, huynh đang nói chính là đệ đối với Phong Nhi.” Nhiễm Mục Kì nhận ra thân hình của người phía sau nháy mắt căng cứng.

“Hoàng huynh, đối với huynh đệ sẽ không mất bình tĩnh, đối Phong Nhi đệ lại càng sẽ không mất bình tĩnh. Còn vấn đề người làm ấm giường, nếu đệ muốn thì sẽ có, còn cái huynh nên quan tâm quan tâm chính là hai nữ nhân sắp tiến cung a.” Nhiễm Mục Lân biết có một số việc không thể nói rõ cho hoàng huynh hiểu, nên hắn đành vòng vo nói.

Nhiễm Mục Kì trách cứ mà nhìn đệ đệ của mình, nói: “Mục Lân, có lẽ sau mười năm, hay năm năm, hoặc cũng chỉ ba năm, chiến sự sẽ lại xuất hiện. Đệ ở biên quan xa xôi, đừng làm cho huynh ở trong này cả ngày lo lắng đệ sẽ lại hành động theo cảm tình, hay lại bởi vì Phong Nhi mà không để ý tánh mạng. Mục Lân, huynh chỉ có một đệ đệ duy nhất chính là đệ, nếu đệ chết, thì nói xem huynh làm sao sống đây?”

Mấy ngày trước, y thấy một giấc mộng, trong mộng Mục Lân chết, chết ở trên sa trường, chết ở dưới kiếm của địch nhân. Mộng này làm cho y lo lắng đến mấy ngày liên tiếp, rồi y nghĩ đến lúc trước Mục Lân vì Phong Nhi mà không để ý hung hiểm đi đốt lương thảo của địch nhân, tự mình suất binh đánh vào Nam Quốc, y liền sợ hãi, sợ mộng này chính là dự báo.

“Hoàng huynh, đệ thấy huynh mấy ngày nay là quá mệt mỏi.” Nhiễm Mục Lân thở dài, rồi lại vội vàng trấn an, “Cái gì mà sống chết chứ, huynh nên cố tịnh dưỡng thân mình, đừng suy nghĩ lung tung. Đệ sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, huynh cũng đừng lấy chuyện thành thân đến bức đệ. Đệ nói thẳng với huynh luôn, đời này đệ sẽ không thú thê, không có thị thiếp. Còn việc làm ấm giường, đệ đều có biện pháp, huynh cũng đừng quan tâm. Hai nữ nhân kia, huynh muốn trả về hay muốn thú, thì là chuyện của huynh.” Hắn không quên lại cường điệu chính mình kiên quyết không thú.

“Bởi vì Phong Nhi không đồng ý?” Vì sao ngay cả thị thiếp cũng không có?

“Nếu Phong Nhi dám đồng ý, đệ không đánh cho mông nó nở hoa thì mới lạ.” Nhiễm Mục Lân có chút đắc ý.

Nhiễm Mục Kì nhíu chặt mi. “Mục Lân......”

“Hoàng huynh, việc này cứ như vậy đi, huynh đừng khuyên đệ nữa, đệ sẽ không thú. Còn có, đệ tới tìm huynh không phải nói chuyện thú thê, mà là Lạc Thành.” Nhiễm Mục Lân không muốn vì sự kiện ‘thú thê’ mà bực bội với hoàng huynh, cho nên liền chuyển đề tài.

“Lạc Thành?” Biểu tình Nhiễm Mục Kì lãnh đạm nói, “Chuyện này huynh sẽ cho đệ một công đạo. Nếu đệ đã quyết tâm không thú hai vị công chúa kia, thù huynh cũng không miễn cưỡng, nhưng đệ phải hứa với huynh, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nhất là chuyện liên quan đến Phong Nhi, đệ lại càng phải bình tĩnh, không được lỗ mãng, lại càng không được phép tổn hại đến an nguy của bản thân.”

Nhiễm Mục Lân không có qua loa hứa hẹn cho xong, mà là ôm đứa con đứng lên, trịnh trọng nói: “Hoàng huynh, đệ hứa với ngươi, ta sẽ bảo hộ tốt cái mạng này của đệ.” Hắn đương nhiên không thể chết được, hắn có con cùng huynh trưởng cần phải bảo vệ a.

“Đệ nói như thế, huynh an tâm.” Nhiễm Mục Kì nhợt nhạt cười rộ lên, tiếp theo thở dài, trong cung lại phải có thêm hai nữ nhân.

Có được cam đoan của hoàng huynh, Nhiễm Mục Lân liền ôm con đi khỏi. Hắn vừa đi, Nhiễm Mục Kì lại chỉ chỉ mi tâm, Khương Vịnh dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp y ấn ấn.

“Đã nhiều năm như thế, ngươi còn nhớ rõ nàng?”

“Chủ tử, nô tài không phải nhớ rõ nàng, mà là nô tài..... không quên được những nỗi khổ mà chủ tử đã chịu, quên không được tội lỗi của nô tài.” trong mắt Khương Vịnh là thống khổ, là hối hận.

“Ha hả,” Nhiễm Mục Lân thoải mái mà thở dài, “Bóp vai cho trẫm đi, hôm nay gió to thổi trúng trẫm ngay cả đường đều không xong, mấy cái tên vụng về kia lại đụng phải vai của trẫm. Trẫm lúc ấy đã nghĩ – nếu có ngươi ở đây thì tốt rồi.”

“Bệ hạ! Ngài bị thương sao?” Khương Vịnh vừa cảm động vừa lo lắng.

“Nơi này.” Nhiễm Mục Kì cởi bỏ nút áo, lộ ra vai trái của mình, nơi đó có một vết bầm, Khương Vịnh thở hốc vì kinh ngạc.

“Bệ hạ.... ” Hai tay Khương Vịnh phát run, gã cẩn thận, nhẹ nhàng ấn ấn lên vết bầm đó. Dưới bàn tay là bả vai trơn láng, mềm mịm, trắng nõn đến nổi gã cũng không dám nhìn, mà cũng không thể nhìn. Khương Vịnh quay mặt qua một bên.

Lực đạo xoa ấn vừa phải làm cho Nhiễm Mục Kì rất là thoải mái, y toàn tâm hưởng thụ Khương Vịnh xoa ấn. Thần sắc của y cực kỳ nhu hòa, khóe miệng là nụ cười thản nhiên làm cho y càng thêm tuấn mỹ, ngay khi Khương Vịnh nghĩ rằng y đã ngủ, thì y toát ra một câu: “Lạc Thành chín tuổi. Năm ấy Mục Lân đi biên quan cũng bất quá mười tuổi, chỉ lớn hơn Lạc Thành một tuổi. Tính tình của Lạc Thành quá giống Mục Hưu, chẳng giống trẫm chút nào.”

Khương Vịnh dừng tay lại, hắn nhìn xuống dung nhan đầy ôn nhu, thậm chí là mị hoặc, trong lòng lại là cực kỳ bi ai. Chủ tử nói gã không quên được, thế nhưng chủ tử có chỗ nào là đã quên được, quên được những kẻ đã hủy hoại chủ tử? Khương Vịnh muốn vì thái tử cầu tình, thế nhưng vừa mới mở miệng, đã thấy người nọ mở mắt.

“Khương Vịnh, ngươi muốn vì Lạc Thành cầu tình?”

“Thuộc hạ không dám.”

Khương Vịnh vội vàng quỳ xuống. Nhiễm Mục Kì kéo vạt áo đứng lên, cười nói: “Không dám là tốt nhất. Trẫm không thích Lạc Thành, bởi vì nó rất giống Mục Hưu.” Giống cái kẻ đem y trở thành người không người, quỷ không quỷ. Không cho Khương Vịnh đứng lên, Nhiễm Mục Kì đi vào phòng trong nghỉ ngơi, để lại gã quỳ ở bên ngoài.

—–

Mà lúc này, một người thông qua ‘gương nước’ nhìn Nhiễm Mặc Phong đang nằm ở trong lòng phụ vương ngủ say, đôi mắt bảy màu lóng lánh.

“Nguyệt?” Người ôm hắn thấp giọng gọi.

Nam tử tóc dài được gọi là “Nguyệt” đưa tay điểm xuống ‘gương nước’, Nhiễm Mặc Phong biến mất, trên làn nước lăn tăn hiện lên ảnh ngược của một người tuyệt mỹ.

“Một canh giờ.” Người nọ đơn giản nói, tiếp theo gối lên trên vai của người phía sau rồi nhắm mắt, chỉ chốc lát sau, hắn bất động tựa như đã ngủ say cực kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.