Tác Đồng

Chương 36




Chạy, chạy đến đâu đây? Phụ vương, phụ vương muốn thành thân. Chưa bao giờ nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày phụ vương sẽ thành thân, giữa nó và phụ vương sẽ có người khác chen vào. Phụ vương, chưa bao giờ lừa gạt nó.

Nhiễm Mặc Phong dừng lại, hỗn loạn không mục đích nhìn về phía trước. Bắt đầu từ cái ngày nó được phụ vương nhặt đó, nó cùng với phụ vương chưa bao giờ tách ra, nó nhớ rõ phụ vương đút nó uống sữa ngựa, nhớ rõ phụ vương dạy nó luyện công, nhớ rõ phụ vương nói – đôi mắt của nó là trân bảo đẹp nhất trên đời, cho nên phụ vương đặt tên cho nó là Mặc Phong ── đen như mực, đỏ như phong diệp.

Trời hoàn toàn đen xuống, mọi thứ bị cuồn phong thổi bay. Âm thanh nam nhân tê rống, nữ nhân thét chói tai vang vọng khắp mọi nơi, thế nhưng Nhiễm Mặc Phong hoàn toàn không nghe thấy. Đỏ ửng trong mắt phải tán loạn, sợi tóc hơi hơi phiêu động, bông tuyết dừng ở trên người nó, nó cứ như pho tượng đứng yên ở nơi đó. Nó muốn gặp phụ vương, nó muốn quay về Nhân Xương, nhưng hôm nay, nó còn có thể trở lại bên người phụ vương không?

“Phong Nhi! Phong Nhi!”

Trong gió truyền đến tiếng gọi quen thuộc. Nhiễm Mặc Phong chậm rãi quay đầu nhìn lại, là phụ vương, là phụ vương đang gọi nó. Phụ vương.... sau khi phụ vương thành thân, nó nên đi nơi nào? Đã không có phụ vương, thì cũng sẽ không có Nhiễm Mặc Phong. Phụ vương.... muốn thành thân. Nó không cần cái gì thế tử, không cần người khác có thích nó hay không, nó chỉ thầm nghĩ mình vĩnh viễn là Nhiễm Mặc Phong, là đứa con của phụ vương. Chính là hiện tại, phụ vương sẽ có đứa con của riêng mình, đứa con mang dòng máu của phụ vương. Mà nó …. chỉ là một con quỷ có thể nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường.

“Phong Nhi! Con ở đâu? Mau trở lại, Phong Nhi!”

Thanh âm gọi tên nó vang vọng khắp nơi, cuồng phong thổi tắt tất cả nến trong cung. Tại trong bóng đêm vô tận, Nhiễm Mặc Phong tinh tường thấy được phụ vương, thấy được phụ vương đang gập thân mình ở trong gió lo lắng tìm kiếm nó.

Phụ vương muốn thành thân. Nhiễm Mặc Phong sờ lên mắt phải, rồi nhìn chằm chằm thân ảnh phụ vương đang di chuyển gian nan ở trong gió. Nó đã đáp ứng với phụ vương – tuyệt không rời khỏi phụ vương. Phụ vương.... Vô luận phụ vương có thành thân hay không, vô luận sau này phụ vương còn cần nó hay không, nó đều là con của phụ vương. Khi phụ vương đem nó từ trong vũng máu ôm vào vòng tay ấm áp, thì ấm áp đó đã khắc sâu lên trên người nó.

“Ta là ai?”

“Phụ vương.”

“Phụ vương của ai?”

“Nhiễm Mặc Phong.”

Đó là phụ vương của nó.

Gió bắt đầu nhỏ dần xuống, Nhiễm Mặc Phong chậm rãi hướng phụ vương đi đến, rồi sau đó bước chân của nó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh. Nếu phụ vương không cần nó nữa, nó sẽ đi biên quan làm binh sĩ.

“Phong Nhi! Phong Nhi!” Nhiễm Mục Lân nóng lòng hô to, hắn mơ hồ cảm thấy khác thường lần này liên quan đến việc con bỏ chạy, thế nhưng không phải con đi thăm Nhiễm Lạc Nhân sao? Vì sao con lại bỏ chạy? Không đến tìm phụ vương của nó?

“Phong Nhi! Phong......” Nhiễm Mục Lân chung quanh gọi to, đột nhiên hắn quay đầu lại, trong bóng tối không thể thấy được bất cứ thứ gì, nhưng hắn cảm giác được con của hắn, con của hắn đang ở ngay tại đây!

Nhiễm Mục Lân mở to mắt, muốn từ trong bóng đêm có thể nhìn thấy con. Ồn ào chung quanh không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn nghe được tiếng bước chân mà hắn cực kỳ quen thuộc đang chạy về phía hắn.

Một cái bóng đen nho nhỏ đột nhiên xuất hiện, Nhiễm Mục Lân theo bản năng liền vươn tay bắt lấy, đem người vừa đánh lên trên người mình, ôm chặt vào trong lòng: “Phong Nhi!” Trong nháy mắt Nhiễm Mục Lân chạm tới con, hắn liền nhận ra con khác thường, hắn ôm chặt lấy con, vội vàng tìm căn phòng gần đó đi đến.

“Phong Nhi, xảy ra chuyện gì?” Đứa con ôm hắn thật chặt, vùi đầu vào cổ hắn ── nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Ngay khi Nhiễm Mục Lân ôm lấy con, cuồng phong liền ngừng lại, đại tuyết từ trời cao không ngừng rơi xuống, rất nhanh trên mặt đất liền phủ một lớp tuyết thật dày. Đèn cung đình rất nhanh được điểm sáng, mặc dù gió vẫn còn thổi, nhưng không giống như vừa rồi làm cho lòng người sợ hãi.

Tránh ở trong phòng dành cho quan viên nghỉ ngơi, Nhiễm Mục Lân cởi bỏ quần áo, đem đứa con cả người lạnh lẻo khóa lại trong lòng mình. Hắn suy nghĩ vô số trường hợp, đều đoán không được đến tột cùng cái gì đã làm cho đứa con tức giận hoặc là ủy khuất đến như thế.

“Phong Nhi, có cái gì mà không thể nói với phụ vương?” Ở trong gian phòng yên tĩnh, Nhiễm Mục Lân dựa ngồi vào trên ghế nằm, cất tiếng hỏi con.

Nhiễm Mặc Phong nắm chặt lấy vạt áo lót của phụ vương, không chịu ngẩng đầu.

Nhiễm Mục Lân hít sâu một hơi, trước trấn an trấn an trái tim sắp bị dọa đến hỏng bét của mình, rồi mới nâng đầu của con lên, dựa vào ánh đèn cung đình ở ngoài phòng mà xem xét sắc mặt của con. Hai tròng mắt của con đều đỏ, chứng tỏ con đã gặp “đại sự”.

Nhiễm Mặc Phong nghĩ phụ vương muốn thành thân, nên nó cẩn thận nhìn thật kỹ phụ vương, nó không biết mình còn có thể nhìn phụ vương như vậy trong bao lâu nữa.

Nhiễm Mục Lân nhăn mặt nhíu mày, trong mắt con chứa đầy thương tâm. Lần trước khi hắn để con lại một mình mà đi biên quan, con cũng không có loại ánh mắt này. Nhất thời, Nhiễm Mục Lân nghĩ tới một người, lập tức trong lòng bốc lên ngọn lửa.

“Phong Nhi, con không nói, phụ vương cũng có thể đoán được. Nhất định là tên Lạc Thành vô liêm sỉ kia khi dễ con.” Trong cung kẻ dám trêu chọc con tức giận đến như vậy, trừ bỏ tên khốn đó sẽ không có người thứ hai.

“Phụ vương......” Nhiễm Mặc Phong nắm chặt thật chặt ngón tay của phụ vương, mở miệng, “Con muốn về Nhân Xương.” Chờ phụ vương thành thân xong, nó sẽ trở lại, nếu như phụ vương còn muốn nó trở lại.

“Quay về Nhân Xương?” Nhiễm Mục Lân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của con lên, dùng râu cứng ngắt của hắn cọ cọ vào chiếc cổ non mịn của con, “Quay về Nhân Xương rất dễ, nhưng con phải nói cho phụ vương biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Không nói, phụ vương liền vẫn đâm đâm con.”

Nhiễm Mặc Phong bĩu môi, vô luận chỗ cổ nhột đến thế nào, nó cũng không lên tiếng.

Nhiễm Mục Lân cũng không ép hỏi, ở trên mặt cùng trên cổ của con hết hôn lại cọ. Qua thật lâu, Nhiễm Mặc Phong trừ bỏ ngẫu nhiên né tránh ra, thì vẫn ngậm chặt miệng, Nhiễm Mục Lân đành phải đầu hàng trước.

“Phong Nhi, Lạc Thành nói với con là phụ vương muốn thành hôn?” Tuy bề ngoài Nhiễm Mục Lân đang trêu chọc con, nhưng trong lòng hắn càng không ngừng suy đoán chuyện có thể chọc giận con nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nghĩ tới chuyện hôm nay hoàng huynh nói với hắn. Nhiễm Lạc Thành thân là thái tử, không có khả năng không biết, tên khốn nạn đó hận không thể giết chết con, biết được việc này sao lại buông tha?

Mà thân mình của con đột nhiên căng cứng, lòng bàn tay trở nên lạnh lẽo, cùng với gió to lại thổi ầm ầm ngoài phòng, làm cho Nhiễm Mục Lân hiểu được mình đã đoán đúng.

“Phong Nhi, đúng là như vậty? Đúng là con nghe người ta nói phụ vương muốn thành thân?” Nhìn hai tròng mắt càng ngày càng đỏ của con, Nhiễm Mục Lân tâm ngoan hỏi.

Lại có cái gì đó theo trong cơ thể trào ra, Nhiễm Mặc Phong liều mạng khắc chế hơi thở không thể khống kia. Nó đã muốn nghĩ thông suốt rồi, vì sao vẫn như vậy?

“Vì sao Phong Nhi không đến hỏi phụ vương? Nếu tức giận với phụ vương, vì sao không đến hỏi phụ vương?!”

Đèn cung đình bên ngoài phòng vừa đốt lên lại bị cuồng phong thổi tắt, trong phòng lâm vào hắc ám, có hai luồn ánh sáng đỏ phát sáng, nhưng cũng không đáng sợ bằng sắc mặt của người đang nhìn chằm chằm nó.

“Phong Nhi đã quên hai phát bàn tay kia?” Nhiễm Mục Lân làm bộ muốn cởi quần của con xuống, thì hai tay hắn bị bắt lấy.

“Phụ vương......” Nhiễm Mặc Phong nhìn chằm chằm vào hai mắt của phụ vương, chẳng lẽ Nhiễm Lạc Thành lừa nó? “Thành, thân......”

“Biết phụ vương muốn thành thân, cho nên Phong Nhi tức giận?” Nhiễm Mục Lân cúi đầu, cái trán chạm lên cái trán của con, vẻ giận dử trên mặt tan biến từ bao giờ. Chẳng biết vì sao, khi hắn biết con thật sự là vì vậy nên mới có cử chỉ khác thường, thì hắn lại cảm thấy rất cao hứng, rất phấn chấn.

“Phụ vương.” Trầm giọng gọi. Cuồng phong gào thét, cửa phát ra tiếng vang ‘rầm rầm’. Phụ vương muốn thành hôn, phụ vương, thừa nhận.

“Đứa con ngốc.” Nhiễm Mục Lân khẽ cắn cổ con, ở trên mông con vỗ hai phát, “Sao lại đi tin lời của người ngoài? Nhất là tên Nhiễm Lạc Thành kia chứ?”

Gió lại ngừng, ngoài phòng là tiếng thét hỗn loạn, thế nhưng trong phòng lại cực kỳ yên lặng.

“Phụ vương.” Lại kêu lên một tiếng, nhưng bất đồng với vừa rồi. Là giả ư?! Nhiễm Lạc Thành lừa nó! Đỏ ửng càng ngày càng đậm, ngay khi sắp biến thành màu đỏ đen thì đỏ ửng tán loạn.

Nhiễm Mục Lân hôn lên đôi mắt chứa đầy phẫn nộ của con, rồi cười nhẹ, trong lòng hắn vô cùng ngọt ngào. Bao nhiêu bất mãn lúc trước bị con bỏ bê đều biến mất tăm mất tích. Nguyên lai khi con nghe được hắn muốn thành thân, sẽ phản ứng như vậy a.

“Phong Nhi muốn quay về Nhân Xương?”

“Ân.”

Biên quan mới là nhà của nó cùng phụ vương.

Nhiễm Mục Lân sờ lên bàn tay nhỏ bé đã trở nên ấm áp của con, một bên hôn một bên nói: “Chờ Lâu Lan vương đến đây, chúng ta sẽ trở về Nhân Xương.” Hai nữ nhân kia muốn kiếm ‘rùa vàng’, thì cứ để cho hoàng huynh tự mình thu lấy, hắn tuyệt đối sẽ không nhận. Hơn nữa, đứa con phản đối kịch liệt như vậy, hắn lại càng không thú các nàng, làm thị thiếp cũng không có cửa.

Nhiễm Mặc Phong nghe phụ vương đồng ý quay về Nhân Xương, liền ngã người ra sau một chút, hai mắt tỏa sáng, mắt phải hiện lên màu đỏ nhạt tựa như bảo thạch xinh đẹp.

“Đứa con ngốc, sau này gặp phải loại chuyện này, liền trực tiếp tới hỏi phụ vương, không được dễ dàng tin lời của người ngoài.” Con hắn chính là rất thành thật, nên mới bị người khi dễ.

Trong con ngươi ánh lên hình ảnh của phụ vương, Nhiễm Mặc Phong gật đầu. Nó dễ dàng bị Nhiễm Lạc Thành chọc giận, gây cho phụ vương lo lắng, sau này tuyệt không tái phạm!

Nhiễm Mục Lân ôm chặt con vào trong lòng, ở nơi con nhìn không tới, trong mắt hắn phát ra hàn quang, hắn phải nói với hoàng huynh về chuyện của Nhiễm Lạc Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.