Ta Là Võ Học Gia

Chương 23: Ta Sợ Lỡ Tay Đánh Chết Ngươi




Nhờ sự trợ giúp của Danh Kiếm Đạo Tuyết, Vương Vũ mở giao diện công hội ra, thấy tên mình đứng trên cùng trong danh sách thành viên, còn ghi rõ cấp 15 ở sau tên.

Vương Vũ kéo xuống dưới, ngạc nhiên phát hiện người của Toàn Chân Giáo đã có người lên cấp 15, hơn nữa người thấp nhất cũng là cấp 14. Nên biết rằng, trong game Trọng Sinh này, việc thăng cấp rất chậm, hiện giờ phần đông người chơi đều ở tầm cấp 13. Đám người Anh Quang kia cũng đã được coi là cao thủ rồi.

Vương Vũ có hiệu suất đánh quái rất cao, lại tự mình săn được hai BOSS Bạch Ngân, cho nên hắn mới lên được cấp 15. Không thể ngờ là lại có người theo sát như vậy. Xem ra game này cũng lắm anh tài đây.

"Có người mới vừa gia nhập công hội, anh em mau tới chào đón nào!" Danh Kiếm Đạo Tuyết gửi một câu nói vào kênh Công Hội, kết quả là cả nửa ngày sau cũng chả có ai hưởng ứng.

"..." Hai người nhìn nhau, không ai nói câu nào, làm Vương Vũ cảm thấy xấu hổ.

"Mợ, bọn này lại tắt kênh Công Hội rồi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết mắng một tiếng, vòng qua một lượt tất cả người trong công hội.

Lúc này mọi người mới nhao nhao xuất hiện.

Vô Kỵ: "Ngươi muốn chết à, ta đang tán gái đấy, có biết không?"

Bao Tam: "Theo đuôi cũng coi là tán gái, vậy ngươi nói với người ta hai câu chẳng phải là thành lên giường luôn rồi à?"

Xuân Tường: "Đạo Tuyết ngu si, bần đạo vừa mới có hứng thú định đi săn BOSS, bị ngươi rống như thế làm cho hứng thú bay mất luôn rồi, nhớ bồi thường đó, biết chưa!"

...

Vương Vũ nhìn đám người kia nói chuyện, mồ hôi hột toát ra trên trán, thảo nào Danh Kiếm Đạo Tuyết lại nói là đám người này có vấn đề về thần kinh, xem ra câu nói đó không sai chút nào.

"Có người mới!" Danh Kiếm Đạo Tuyết hắng giọng một cái, cất tiếng trong kênh công hội.

Mọi người ào ào nói: "Tới quỳ bái bọn ta hả? Cứ lẳng lặng quỳ bái trong lòng là được rồi, không phải nói trước mặt đâu, ngươi biết là da mặt bọn ta mỏng lắm, sẽ ngại đấy!"

Vương Vũ thầm mắng: "Mẹ, thế này mà còn bảo là da mặt mỏng?"

Chỉ có Vô Kỵ là hội trưởng, nghe nói người mới đã gia nhập, bất giác nhìn nhật ký của công hội, lúc này mới ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, là đại thần Thiết Ngưu! Tên nhóc Đao Tuyết này làm sao mà kéo đại thần vào công hội được vậy! Cái lũ quỷ sứ kia chỉ giỏi nói lung tung, chẳng ai chịu nhìn danh sách công hội gì cả, đắc tội đại thần Thiết Ngưu rồi!

Dáng vẻ thê thảm của Ngân Nguyệt Lang Vương lập tức hiện ra trong đầu Vô Kỵ.

Nghĩ tới đây, Vô Kỵ vội nói trong kênh công hội: "Trật tự đi nào, thành viên mới là một đại cao thủ đó!"

Tuy Vô Kỵ rất muốn nhìn thấy đám khốn nạn này bị ăn đòn, nhưng dù sao hắn ta cũng là hội trưởng, lúc này cũng nên nhắc nhở một phen.

"Cao thủ? Ha ha, không xem bảng xếp hạng cấp độ à? Người trong chỗ này có ai không phải cao thủ chứ? Nào nào, xem có thể qua được mấy chiêu dưới tay ta!" Một kẻ có tên Ký Ngạo khinh khỉnh nói.

"..." Vương Vũ cạn lời, bèn quay sang hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Đây là ai vậy? Người kiêu ngạo như tên!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Một thằng nhóc thối, ngươi cứ mặc kệ nó đi." Nói xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết nói trong kênh chat: "Ê nhóc thối, mở bảng xếp hạng cấp độ ra xem người đứng đầu là ai!"

Kênh chat lập tức yên tĩnh trở lại, hẳn là đều đang xem bảng xếp hạng cấp độ.

Vương Vũ cũng tìm thấy một ô ghi chữ "Bảng", hắn mở bảng xếp hạng ra xem, thấy mình đứng ở vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng cấp độ.

Thiết Ngưu: Võ sư, cấp 15 (Vương Vũ có nghề nghiệp ẩn, nên không hiện khác hệ)

Xuân Tường: Thuật sĩ hắc ám, cấp 15

Bao Tam: Chiến sĩ vũ khí, cấp 14

Vô Kỵ: Mục sư ánh sáng, cấp 14

Danh Kiếm Đạo Tuyết: Thích khách, cấp 14

Ký Ngạo: Quyền pháp sư, cấp 14

2012: Cung thủ, cấp 14

Minh Đô: Chiến sĩ khiên thuẫn, cấp 13

Độc Cô Cửu Thương: Kỵ sĩ trừng phạt, cấp 13

Toàn Chân Giáo chỉ có từng ấy người, tất cả đều đứng trên bảng xếp hạng. Nhất là Xuân Tường, Thuật sĩ hắc ám là một nghề nghiệp có xuất phát điểm khá thấp, thậm chí còn không bằng Võ sư, thế mà lại đứng ở vị trí thứ hai.

Môt lát sau, Xuân Tường vui vẻ nói trong kênh: "À há! Hóa ra là Thiết Ngưu hiền đệ đã tới Toàn Chân Giáo ta. Quả nhiên chim khôn lựa cành mà đậu, xem ra chúng ta nhất định là người cùng chung chí hướng rồi!"

"A ha..." Vương Vũ toát mồ hôi, vì câu này của Xuân Tường mà hắn suýt thì run tay bấm vào ô rời khỏi công hội.

Bao Tam thấy Thiết Ngưu lại gia nhập Toàn Chân Giáo, hưng phấn nói: "Ngưu huynh, nếu muốn vào hội nói sớm chút, cứ tìm ta là được!"

Danh Kiếm Đạo Tuyết giải thích bên dưới: "Bao Tam là bạn tốt chung giường với Vô Kỵ, hai người có mối quan hệ rất mờ ám!"

Vương Vũ nổi da gà: "Thực ra ta vào chơi thôi."

Đồng thời hắn thầm nghĩ: "Anh đây chỉ muốn bán trang bị, nếu biết các người là kiểu người thế này, có đánh chết anh cũng chẳng thèm vào."

"Hừ, cấp cao thì có tác dụng quái gì chứ? Game này ấy, quan trọng nhất là kỹ thuật!"

Thấy mấy người kia nhiệt tình vồn vã với Vương Vũ, Ký Ngạo tỏ ra rất là khó chịu.

Trẻ con ấy mà, thường hay hiếu thắng. Cùng là nghề nghiệp Võ sư, Ký Ngạo lại luôn đứng dưới Vương Vũ trên bảng xếp hạng, lòng có mâu thuẫn là điều bình thường.

Những người khác nghe thấy thế, đều kích động hô lên: "A! Gà Con không phục kìa, không phục thì các người so đấu đi!"

Đám người này cũng lắm trò, lúc này không những không khuyên can thì thôi, lại còn thêm dầu vào lửa, đúng là chỉ thích hóng chuyện, không sợ to chuyện.

"Đúng đó, đúng đó! Gà Con đấu với Thiết Ngưu, đại thần Thiết Ngưu một ăn một, Gà Con một ăn mười, ai đặt cược đi nào!" Vô Kỵ là hội trưởng, thế mà lại công khai cá cược.

"Bần đạo đặt cho Thiết Ngưu hiền đệ!"

"Ta cũng đặt cho Ngưu ca!"

Cả đám nhao nhao đặt cược.

Nhìn thấy tất cả người trong công hội đều cho là mình không bằng Vương Vũ, Ký Ngạo lập tức giận dữ: "Các ngươi dám coi thường ta?" Sau đó cậu ta kêu lên trong kênh: "Thiết Ngưu, có dám quyết đấu với ta hay không?"

Vương Vũ tỏ ra bất đắc dĩ: "Không tiện đâu, đều cùng một công hội cả... Ta sợ..."

"Sao nào? Ngươi không dám à?" Ký Ngạo cười vang: "Ha ha, thấy hắn ta nói gì chưa, hắn nói là hắn sợ kìa!"

Vương Vũ cũng ừ một tiếng: "Ừ! Quyền cước không có mắt, ta sợ sẽ lỡ tay đánh chết ngươi. Cày cấp vất vả, nên quý trọng từng chút kinh nghiệm một!"

Vương Vũ nói rất thật lòng, Võ sư là một nghề máu giấy, cho dù chuyển chức lên Quyền pháp sư thì cũng không được chỉnh sửa gì nhiều. Ký Ngạo ở giai đoạn cấp 14 này, nếu không cộng điểm vào thể chất, tối đa cũng chỉ có 500 - 600 máu.

Vương Vũ sử dụng chế độ tự do, độ hoàn thành cả thảy vượt qua 100% là có thể bỏ qua phòng ngự. Đánh một quyền này xuống thì vẫn chưa thể đánh chết ngay Ký Ngạo được.

Sau này đều là anh em cùng một công hội, thường hay gặp gỡ giao lưu, thế này không tiện chút nào.

Vương Vũ nhắc nhở với ý tốt, nhưng lời này khi vào tai người khác lại thành câu nói kiêu ngạo vô cùng.

"Ta sợ mình sẽ lỡ tay đánh chết ngươi!"

Mẹ nó phải tự tin cỡ nào mới dám nói câu này!

Ký Ngạo không nhịn được, bèn hét lên: "Mẹ nó! Nói láo! Ngươi mà cũng dám to mồm như thế với ta à! Đến võ quán trong thành, ta muốn quyết chiến sinh tử với ngươi!"

Vương Vũ nói: "Ngươi phải nghĩ cho kỹ, đánh hết sức mình là tôn trọng đối thủ, người luyện võ quyết chiến là không thể nhường nhịn. Một khi đánh nhau, ta sẽ không nương tay đâu!"

Ký Ngạo lạnh lùng nói: "Hừ, cứ đến đi, bản thân ta muốn xem tên đệ nhất cao thủ ngươi có bản lĩnh cỡ nào!"

"Được rồi, vậy ta sẽ đến đó!" Vương Vũ nói đầy bất đắc dĩ.

Vương Vũ ra khỏi kênh Công Hội, thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết mặt đầy kích động, hắn buồn bực nói: "Ban nãy đấu khẩu kinh vậy mà các ngươi không vào khuyên can?"

Danh Kiếm Đạo Tuyết cười hì hì: "Đối phó với trẻ con, ngươi không thể nuông chiều nó được, phải đánh cho phục là nó sẽ tâm phục khẩu phục ngay!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.