Quan Sách

Chương 30: Đại mỹ nữ




Trần Kinh cuối cùng chuyển nhà ra khỏi ký túc xá Phòng Lâm nghiệp.

Nguyên nhân chuyển nhà chủ yếu là vì ngày càng nhiều mối quan hệ xã giao, thường xuyên có người tới cửa thăm hỏi, có đôi khi đi xã giao về khuya, uống nhiều cũng có ảnh hưởng không tốt.

Mặt khác, người trong ký túc xá đều là người trong Phòng, trước kia Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp không có gì, bây giờ hắn trong Phòng có uy quyền, cùng cấp dưới ở một nơi, thường xuyên sáng tối chạm mặt, cũng có hơi mất tự nhiên.

Ngôi nhà mới của Trần Kinh ở cạnh quán trà mà hắn yêu thích, nơi đó dù hơi xa, nhưng có nhà mái ngói, tiền thuê không cao, hoàn cảnh rất đẹp và yên tĩnh, Trần Kinh lựa chọn nơi có sân riêng, thuê toàn bộ, sống rất thoải mái.

Từ chỗ hắn ở đi ra xa khoảng 100m chính là đường phố, vùng này thuộc khu nội thành mới, không nhiều người ở. Đáng nhắc tới chính là, trụ sở Phòng nhân sự huyện làm việc tại đây.

Lúc giữa trưa, Trần Kinh về nhà, vừa mới đi đến cửa Phòng nhân sự, đã bị một thông báo hấp dẫn.

“Thông báo tổng hợp cuộc thi cán bộ do Huyện ủy bồi dưỡng, định hướng phân phối công tác sau tốt nghiệp”

Thông báo giấy trắng mực đen là do Phòng nhân sự in và phát hành, nội dung chủ yếu của Thông báo là nhằm vào những cán bộ vài năm trước những đơn vị quốc doanh bồi dưỡng, một số điều khoản phân phối công tác của họ sau khi tốt nghiệp.

Tốt nghiệp đại học xong cũng không được tự chủ chọn công việc ở Lễ Hà, hàng năm các đơn vị bồi dưỡng cán bộ và định hướng không ít.

Nhưng vài năm gần đây, doanh nghiệp nhà nước bắt đầu cải cách, có mấy doanh nghiệp nhà nước đã không còn tồn tại, hoặc phải thay đổi chế độ xã hội. Dưới tình hình như vậy, sẽ thấy quẫn cảnh cán bộ tốt nghiệp chờ sắp xếp việc làm.

Tình huống như vậy trong dân chúng Lễ Hà phản ứng mạnh mẽ, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng coi trọng cao độ đối với nhu cầu nghề nghiệp của khóa tốt nghiệp này.

Mà trong đó, Phòng nhân sự tổ chức một cuộc thi cho sinh viên tốt nghiệp để phân phối cán bộ.


Trần Kinh chú ý chuyện này, bởi vì hắn vẫn nghĩ tới lần trước ở nhà chú Từ, hắn đáp ứng em gái và em rể thím vấn đề đưa con bọn họ vào Phòng.

Hiện tại theo quy định thống nhất ở huyện, tất cả những vị trí quan trọng trong đơn vị, phàm là biên chế hành chính, nhất định phải trúng tuyển xuất sắc cuộc thi tuyển chọn của Phòng nhân sự, Huyện ủy thông báo những nhân tài trúng tuyển đến cơ sở phòng ngừa sự gian lận đen tối. Tuy rằng việc này thực hiện chỉ trị được phần ngọn, không trị được tận gốc, nhưng thái độ của Huyện ủy, xuống cơ sở cũng được hưởng ứng một chút.

Cuộc thi này vài năm nay Phòng nhân sự tổ chức càng ngày càng nóng, số người trẻ tuổi trong toàn huyện tham gia tăng vọt, đây là tổng hợp thành tích cuộc thi.

- Ai, giúp tôi một chút!
Một giọng nữ thanh lịch bên cạnh Trần Kinh nói.

Trần Kinh quay lại nhìn cô gái mang kính đen trước mặt, vóc dáng nhỏ nhắn, mặt trái xoan, da trắng nõn, nhất là trăng trắng đều, làm cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

Cô gái cầm trên tay một túi nhựa, tay kia cầm lọ nước và một cái bánh mì, cô đưa túi nhựa cho Trần Kinh, định mở lọ nước.

Trần Kinh cười cươi, tiếp nhận túi nhựa, cô gái mở lọ nước, càu nhà càu nhàu, không hề có phong độ thục nữ.

Uống mấy ngụm nước, cô lại gặm bánh mỳ, vừa ăn vừa nói:
- Thế nào? Thành tích cuộc thi hôm nay tốt không? A, mười một giờ ba mươi là thi xong rồi, sao anh còn chưa về?

Trong lòng Trần Kinh cười thầm, hắn hiểu được, đối phương nghĩ hắn là thí sinh, hắn cũng lười giải thích, liền nói:
- Cô cũng không về sao?

Cô gái cười cười, đôi mắt rất sáng, lúc này mới vài miếng, cô đã gặm gần hết chiếc bánh mỳ. Cô uống một ngụm nước, đem miếng bánh cuối cùng gặm nốt, tiến lại gần, hạ giọng nói:
- Anh trong số bọn họ những người đang chờ sao?
Cô hướng bên trong Phòng nhân sự bĩu môi, dáng vẻ có chút thần bí.

Trần Kinh lắc đầu, giả bộ giật mình nói:
- Bọn họ? Người chờ cái gì?

- Ồ!
Cô gái vừa thấy phản ứng của Trần Kinh, giống như thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ bình thường.

Khóe miệng Trần Kinh cong lên, nói:
- Thật là, đến thi cô còn đưa bạn trai theo? Không có y hộ tống, cô sẽ không thi tốt sao?

- Không phải thế! Ai đưa bạn trai, anh nghĩ đi đâu đấy?
Cô gái nói.

Trần Kinh cười ha hả:
- Không phải bạn trai còn ai để cô đợi? Hay là cô và Trưởng phòng nhân sự, chờ y tan tầm, lại chào hỏi làm quen?

- Anh thật hay đùa!
Cô gái cười hì hì nói, lộ ra hàm răng trắng, cô hơi do dự, lại gần nói:
- Anh có biết không, kỳ thật cuộc thi này Phòng nhân sự tổ chức cũng vô dụng, kỳ thật các đơn vị cơ bản đã điều động nhân sự nội bộ.

- Có việc này sao? Sao tôi không biết?
Trần Kinh nhíu mày nói.

Cô gái thấy Trần Kinh không tin, bĩu môi nói:
- Tôi còn lừa anh làm gì? Nói thật với anh, sinh viên được Huyện ủy bồi dưỡng chúng tôi muốn vào biên chế hành chính, hoặc là có quan hệ, hoặc là có tiền, nếu không khẳng định không có hy vọng!

- Không phải chia thành ba phần sao? Sao lại không có hy vọng?
Trần Kinh nghi hoặc nói.

- Ồ, tôi hiểu được, anh có phải học nông nghiệp hay không?
Cô nhìn Trần Kinh mắt sáng lên:
- Tôi nói cho anh biết, người giỏi trong Huyện ủy bồi dưỡng không lo đơn vị, đơn vị giống như nông nghiệp, lâm nghiệp đều có thể tìm được vị trí.

Cô chậc lưỡi nói:
- Tuy nhiên, muốn tìm được đơn vị tốt, còn phải dựa vào quan hệ! Tỷ như bây giờ vào được Phòng Lâm nghiệp rất khó, không có vấn đề gì căn bản là không vào được!

Trần Kinh có vẻ thích thú cười, nói:
- Phòng lâm nghiệp là đơn vị tốt? Chưa nghe thấy!

- Anh không biết?
Cô gái nhướng mi nói:
- Nhìn dáng vẻ của anh, thật sự là một con mọt sách. Tôi nói cho anh biết, Phòng Lâm nghiệp gia tăng biên chế, nghe nói vài năm sau, huyện chúng ta lấy lâm nghiệp làm trọng điểm, quốc gia đẩy mạnh làm sinh thái lâm nghiệp. Còn có...

Trên mặt cô gái ửng đỏ, nói:
- Anh không biết, Phòng Lâm nghiệp có một Phó phòng trẻ tuổi, nghe nói mới hơn 20 tuổi, hiện tại ở Lễ Hà rất nổi danh! Chúng ta tốt nghiệp đại học đều đã hơn 20, nhưng ngẩng đầu lên người ta hơn 20 đã là Phó phòng, thật sự là khác xa!

Trần Kinh sửng sốt, cười ha hả đứng lên, cô gái giận dữ nói:
- Anh cười cái gì? Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, hôm nay lúc chúng tôi phỏng vấn, có vài người biểu hiện quyết tâm, bọn họ nói muốn cố gắng công tác,

Trần Kinh thu lại vẻ tươi cười, còn nghiêm túc gật đầu.

Ước mơ của người trẻ tuổi là quý giá nhất, nghĩ mình mới tham gia công tác vài năm trước, thời điểm ấy không phải trong đầu đầy ước mơ sao? Chỉ có điều Trần Kinh không nghĩ tới, bản thân một ngày sẽ trở thành mục tiêu phấn đấu của những người trẻ tuổi.

Cô gái dường như có hơi tiếc nuối, nói:
- Đáng tiếc, tôi khẳng định không vào được Phòng Lâm nghiệp. Nhà tôi sắp xếp tôi ở ban Tổ chức cán bộ, tôi cũng không muốn đâu!

- Ban Tổ chức cán bộ là đơn vị tốt, dễ đề bạt, không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước!
Trần Kinh nói.

- Tôi biết, chỉ có điều...
Cô gái nói một nửa, ánh mắt cô nhìn ra sau lưng Trần Kinh, ngượng ngùng sờ đầu, nói:
- Ngượng ngùng, chị! Em vừa rồi không thấy chị.

Trần Kinh quay lại, một chiếc xe con màu trắng không tiếng động dừng phía sau cách hắn hai mét.

Hắn nhìn thấy Kim Lộ, bà chủ của nhà hàng Kim Ngọc. Cô đeo kính râm, trên người mặc áo phông, phía dưới mặc quần bò mài, dáng người cao gầy nổi bật được làn da trắng nõn phụ trợ, dưới ánh mặt trời hồng thuận, đôi mắt sáng hữu thần, trong ánh mắt lưu chuyển, là phong tình vạn chủng.

Cô gái tiến đến bên cạnh xe Kim Lộ, nói:
- Thế nào? Chị, tất cả thuận lợi?

Kim Lộ “Ừ!” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về Trần Kinh, Trần Kinh nâng tay, nói:
- Xin chào!

- Anh rất tốt! Đại lãnh đạo, anh chiếu cố em tôi lâu như vậy, tôi mời anh uống một chén?
Kim Lộ chỉ quán trà cách đó không xa, quán trà mà Trần Kinh thường đến.

- Thôi đi, không quấy rầy Kim tổng! Hôm nào chúng ta lại uống trà.
Trần Kinh cự tuyệt một lời mời mê người.

Kim Lộ để lại cho Trần Kinh ấn tượng không tệ, người phụ nữ này rất thông minh, Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây, người phụ nữ này liền ở bốn phía nhà hàng Kim Ngọc thể hiện, bày ra tư thế kiên quyết ủng hộ Phòng Lâm nghiệp, còn tự mình niêm phong nhà hàng món ăn thôn quê của mình.

Lại nói tiếp, Kim Lộ làm thế giống như giúp Phòng Lâm nghiệp hành động, nhưng về phương diện khác mà nói, cho thấy sự khôn khéo của cô.

Cô thừa dịp tất cả mọi người chú ý chuyện này quảng cáo về nhà hàng Kim Ngọc, hơn nữa tranh luận về việc Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây vốn lớn, bây giờ Kim Lộ làm như vậy, Trần Kinh muốn tìm cô gây phiền toái là không thể.

- Hai người...
Cô gái hơi giật mình nhìn Trần Kinh:
- Anh cùng chị tôi biết nhau?

- Tôi chỉ biết Kim tổng của nhà hàng Kim Ngọc, không biết lại là chị cô!
Trần Kinh cười nói.

Cô gái có chút hồ nghi đánh giá Trần Kinh, lại quay đầu nhìn Kim Lộ:
- Chị, anh ta là ai vậy? Cái gì lãnh đạo?

Kim Lộ cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng:
- Em không phải mỗi ngày đều nhắc tới Phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp sao? Anh ấy chính là Phó phòng Trần...

- Anh... anh... anh...anh ta?
Ánh mắt cô gái trừng lớn, tròng mắt như nhanh rớt ra ngoài, khó có thể tin nhìn Trần Kinh, bộ dáng kia làm người ta có hơi sợ hãi.

Trần Kinh buông tay nói:
- Cô cũng không hỏi tôi, tôi ở gần đây, đi ngang qua đây...

- Anh... anh... anh...
Cô gái rất thuần khiết, nói quanh co một lúc, cô bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nói:
- Đi, đi quán trà ngồi! Chị của tôi cũng không hay mời khách, anh không đồng ý cũng phải đồng ý, ai bảo vừa rồi anh cố ý gạt người!

Cô gái thay Kim Lộ mở cửa xe, Kim Lộ tóc dài, cô nâng hai tay lên, tao nhã vuốt tóc, bộ ngực hở ra, khe rãnh ẩn hiện.

Trần Kinh tuy chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, nhưng đầu váng mắt hoa, cổ họng khô khốc. Hắn không thể không thừa nhận, Kim Lộ thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.