Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 33: 33: Liên Quan Gì Cô





Phong Tranh đưa Vương Thừa Nhi về đến dinh thự Đoàn Dư lúc này cũng đã 10 giờ hơn
Phong Tranh bước xuống xe trước mở cửa cho Vương Thừa Nhi,cô cuối đầu cảm ơn nhầm cố ý tạo khoảng cách với Phong Tranh "cảm ơn anh "
"Bạn thì đừng nói mấy lời khách sáo đó"Phong Tranh cười miễn cưỡng
Đôi mắt trầm ấm của Phong Tranh làm Vương Thừa Nhi ngại ngùng,cô vén nhẹ tóc mái vì gió thổi tung"nếu có dịp lại phải mời anh một buổi ăn vì làm tài xế miễn phí cho tôi"
Phong Tranh bỏ hai tay vào túi quần bước tới "chỉ cần coi tôi là bạn của em là đủ rồi"
"Uhm tôi vào đây"
Trong lòng Phong Tranh như đang muốn nắm tay Vương Thừa Nhi kéo lại để hỏi cho rõ một số chuyện nhưng rồi thôi
"Grummm….

grumm" "alo"
"Tranh em đến họp đêm đi,một tí Lão Dương đến sau "

"Uhm" nói xong Phong Tranh lên xe đi thẳng đến họp đêm
…….

Vương Thừa Nhi bước tới sảnh nhà để vào thang máy lên phòng thì cửa thang máy cũng vừa mở,Đoàn Thiếu Dương ăn vận áo sơ mi đen bỏ ngoài quần jean đen ôm và đôi giày thể thao đen cổ cao.

.

người hắn từ trên xuống ăn vận một màu đen,làm nổi bật làn da trắng nhưng không phải thư sinh yếu đuối mà nhìn trên người toát lên vẻ ma tôn vô cùng khác với dáng vẻ chỉnh tề khi lên công ty hoàn toàn trái ngược
"Anh đi ra ngoài giờ này à"
"Liên quan gì cô"
"Uhm không liên quan nhưng chỉ hỏi cho biết để khoá phòng thay đồ anh không vào được "
Đoàn Thiếu Dương khựng người quay lại "chỉ thế thôi à"
Vương Thừa Nhi lùi người lại dựa sát tường,đôi mắt hắn nhìn xoáy sâu vào mắt Vương Thừa Nhi làm cô cảm thấy quen vô cùng "anh còn muốn sao nữa"
"Một tuần nữa tổ chức hôn lễ,cô cẩn thận đừng ra ngoài với đàn ông,hôm nay tôi tạm bỏ qua cho cô"
"Anh theo dõi tôi à"
"Tranh là anh em của tôi nếu cô và hắn có gì thì đừng trách tôi giết cô"
Vương Thừa Nhi nhận được câu nói như dao khứa vào tim,rõ ràng cô và Phong Tranh không có gì,mà sao nghe hắn nói đến đây lại muốn giải thích?
Đôi mắt Vương Thừa Nhi cụp xuống tránh ánh mắt của Đoàn Thiếu Dương,nhưng hắn cũng không tha nâng cằm cô lên bắt buộc cô phải nhìn"sao không trả lời,tôi ghét nhất tôi nói mà không trả lời"
"Uhm cứ theo hợp đồng mà làm" Vương Thừa Nhi như nghẹn ở cổ sắp không nói được,cảm giác tủi hờn người đã trói buộc cô,không được tự do chính là sự tổn thất lớn nhất cuộc đời làm người,nhưng cô đã chọn mà tại sao lại khó chịu?
Vương Thừa Nhi cúi người thấp xuống khum người chui qua cánh tay đang ấn vào tường kia chạy thẳng lên cầu thang bộ không vào thang máy nữa,như vậy có lẽ sẽ không phải đối mặt với ngập ngừng và hắn
! Họp đêm!

Phong Tranh vừa đến ngồi vào ghế,nơi đây là chỗ vip trên tầng có thể nhìn bao quát ở dưới chỗ này chỉ dành riêng cho họ không ai có thể ngồi,những người thường đến họp đêm thường xuyên sẽ biết đó là vị trí vip muốn ngồi cũng không được
Phong Hạ ăn mặc đơn giản áo thun trắng bên ngoài khoác chiếc áo sơ mi đen quần jean ôm và đôi giầy thể thao đen,mặt hắn hướng ra ngoài nhìn xuống dưới,đang nhìn người phụ nữ nâng ly rượu nhè nhẹ đưa lên môi trông quyến rũ ma mị vô cùng,"bốn" Phong Hạ lẩm nhẩm
"Bốn gì" Phong Hạ đưa tay ngón trỏ lên môi "suỵt " cốt ý bảo im lặng
"Nãy giờ có bốn người đàn ông lại mời rượu cô gái đó,mà cô ấy từ chối"
Phong Tranh tò mò nhìn theo hướng ánh mắt"lại nhìn phụ nữ à?"
"Nè,còn đỡ hơn cái mặt của mày suốt ngày chạy theo người phụ nữ của anh em mình"Phong Hạ quay sang cáo gắt quát một hơi, hơi rượu nồng làm Phong Tranh nhắm nghiền mắt lại
"Tình cờ gặp thôi,vả lại giữa bọn em không có gì"
Phong Tranh cúi đầu xoay xoay ly rượu trong tay
"Anh biết chúng mày không có gì,nhưng thu người lại đi,người phụ nữ đó rất gian xảo,năm xưa vì cô ta ham mê vật chất nên đã bỏ Dương,bây giờ Dương muốn đùa giỡn với ả thôi"
"Đùa giỡn mà đi kết hôn!không lẽ Lão Dương không yêu cô ấy"
"Trời ơi cái thằng ngốc này,Lão Dương chỉ là kết hôn trên hợp đồng " chết tiệt Lão Dương không cho mình nói với ai
"Anh nói gì?cái gì mà kết hôn hợp đồng" Phong Tranh mở to mắt nhếch chân mày một bên ra vẻ hiếu kỳ
"Thì làm sao,cho dù là gì đi nữa mày cũng đừng nhúng tay vào người đàn bà đó"
"Anh lo anh đi,không bao giờ yêu ai thật lòng,hôm nay em này mốt em kia,tới khi bệnh thì chỉ có tìm em thôi phiền chết"
"Mày ngon nói lại xem" Phong Hạ bặm môi tay chống bàn cầm ly rượu chìa ngón trỏ ra chỉ

Đoàn Thiếu Dương bước tới ngồi xuống ghế tay châm điếu thuốc rít một hơi "Tranh nó nói đúng,tốt nhất nên yêu nghiêm túc "
Cả ba rơi vào khoảng không gian yên lặng chỉ nghe tiếng nhạc xập xình và tiếng la hét bên dưới theo điệu nhạc…
"Dương em gái cậu đâu "Phong Hạ nhìn sang cười cười ra vẻ quan tâm
"Em ấy không về nhà,chỉ biết là ra ngoài thuê khách sạn ở vài ngày mới về nhà"
Phong Hạ gãi đầu khó hiểu"có nhà sao không về lại ở khách sạn"
"Từ đó giờ nó luôn vậy,thích tự do không ràng buộc,thích ở đâu làm gì toàn tự quyết định chuyên gia làm trái ý ba mẹ"
"Hoá ra em ấy là người thích tự do,xem ra không hợp gu của tôi"
Đoàn Thiếu Dương nhìn Phong Tranh bằng con mắt đầy sát khí"không muốn làm anh em tốt với tôi mà muốn làm cái bia hứng đạn à"
"No no" Phong Hạ cười hất hất tay
Từ đầu đến cuối Phong Tranh vẫn im lặng ngồi nhìn ly rượu suy nghĩ về chuyện lúc nãy Phong Hạ nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.