Nợ Một Lời Xin Lỗi

Chương 32: 32: Xin Chào Phu Nhân





Vương Thừa Nhi đứng nãy giờ vẫn không bắt được taxi, định lấy điện thoại để gọi thì sau lưng có tiếng nói vọng lên"tôi đưa em đi"
Vương Thừa Nhi giật thót người xoay lại "thôi tôi không thể phiền anh nhiều đến vậy"
"Tôi đang định về nên muốn cho em quá giang thôi"
"À vậy …phiền anh lần nữa…
Không phiền!chúng ta là bạn nên em đừng nghĩ nhiều Vương Thừa Nhi nếu em không phải là người của Dương và gặp tôi trước thì em có ở bên tôi không…
Vừa nghĩ đến đó Phong Tranh rất đau lòng …vốn dĩ có cảm tình với người của anh em mình là không tốt nhưng làm sao ngăn được con tim.

.

Chuyện Đoàn Thiếu Dương muốn kết hôn với cô và xem cô như món đồ chơi thì chỉ có Phong Hạ là biết nhiều nhất,còn Phong Tranh chỉ nghe họ nói xấu Vương Thừa Nhi.

.

tiếp xúc nhiều lần trải qua bao lần giúp cô thì Phong Tranh cảm thấy cô là một người mạnh mẽ,đứng ra bảo vệ gia đình…lại thông minh rạch ròi trong chuyện nam nữ,trái ngược với những lời hai người kia nói

"Chỉ cần đưa tôi đến chỗ quán xx nếu không chê thì anh vào ăn chung với bọn tôi luôn"
"Tôi vào được à? Không làm phiền em sao?"
"Không sao"
Trong lòng Phong Tranh như mở cờ trong bụng,rõ ràng chỉ ở bên cô gái này lúc nào thì anh ta cảm thấy vui lúc đó
"Cả ngày hôm nay anh ở bên cạnh,đưa đón giúp cảm ơn anh"
"Sau này em gọi tôi bằng Tranh là được"
".

.

"
"Tới rồi em xuống đi tôi đi đỗ xe một tí vào sau"
Vương Thừa Nhi gật đầu đi thẳng vào trong "Nhi Nhi ở đây"
Lục Nhã Khanh thấy Vương Thừa Nhi từ xa vẫy tay gọi cô,Vương Thừa Nhi vừa kéo ghế ngồi xuống thì nghe Lục Nhã Khanh nói
"Nè xin chào phu nhân"
"Mình không thích gọi như vậy"
"Đùa thôi,cậu sao rồi khi nào làm lễ cưới"
"Mình không biết do bên kia sắp xếp "
"Nhi sau này mình tìm cậu như vậy có phiền không"
"Không cậu cứ đến lúc nào tuỳ ý cứ gọi mình"
Đôi mắt Lục Nhã Khanh sáng rực nắm lấy một tay Vương Thừa Nhi "mình biết cậu là người bạn tốt của mình mà"
"Chào "
"Ơ anh là.

.


"
"Anh ấy là bạn của mình"đôi mắt Lục Nhã Khanh như chết trân lặng nhìn
Không phải Nhi có chồng rồi sao?lại đi với người đàn ông khác,lại tuấn tú đẹp trai nam thần đến vậy
Lục Nhã Khanh kề vào tai hỏi"nam thần này là ai vậy"
"Để mình giới thiệu,đây là bác sĩ Phong Cũng là bạn của mình,còn đây là Lục Nhã Khanh bạn của tôi"
"Uhm hai người cứ tự nhiên tâm sự,đừng ngại"
Vương Thừa Nhi nhìn Phong Tranh,ánh mắt e ngại không gian im lặng,chẳng phải hắn ta là bóng đèn sao?tâm sự gì nữa
"Bác sĩ Phong em có thể xin số điện thoại của anh được không"
Vương Thừa Nhi cười mỉm,chẳng phải Lục Nhã Khanh đã vừa mắt bác sĩ Phong sao
Phong Tranh im lặng nhìn Vương Thừa Nhi hắn nâng chai bia lên đánh trống lãng"mời hai bé"
Mặt Lục Nhã Khanh xám xịt lại,có vẻ khó chịu
"Nhi dạo này cậu vẫn tốt chứ"
"Uhm mình sống tốt,còn cậu"
Lục Nhã Khanh có vẻ chỉ đợi câu hỏi của Vương Thừa Nhi thì cô ấy oà rớt nước mắt giọt ngắn giọt dài"từ lúc mẹ mình mất mình trở thành người mồ côi,nhà thì bị xiết nợ,công việc thì bị đổi chỗ,làm chỗ mới thì bị ức hiếp đến nỗi mình xin nghỉ và làm nhân viên phục vụ quán bar mới trả nổi nợ cha mẹ …"
Vương Thừa Nhi nhìn người bạn thân xong ôm lấy Lục Nhã Khanh vuốt lưng từ trên xuống…cảm thấy xót xa cho người bạn của mình"xin lỗi Khanh Khanh mình không giúp được gì cho cậu,để mình nghĩ cách"
"Nhi mình chỉ còn có mình cậu là người thân trên cõi đời này, nếu cậu không giúp mình thì mình không sống nổi vượt qua đâu"
Vương Thừa Nhi đẩy ra lau nước mắt cho người bạn tội nghiệp của mình"mình sẽ nghĩ cách cậu đợi mình,mình giúp được gì sẽ tận lực"

Phong Tranh hững hờ ngồi ngây ra nhìn Vương Thừa Nhi bằng cặp mắt triều mến,hắn thầm nghĩ cô gái này thật bao dung người ngoài cuộc như hắn đủ thấy tâm cơ của Lục Nhã Khanh,cũng mong Lục Nhã Khanh không đi quá xa với suy nghĩ của hắn
Tâm sự một lúc lâu khóc lóc cũng xong "Nhi cảm ơn cậu,bây giờ cũng đã gần đến giờ mình đi làm mình mới xin vào cũng được vài hôm nên không dám nghỉ"
"Khanh Khanh mình mong cậu sớm tìm được việc làm khác,đừng làm ở những nơi phức tạp như vậy…"
"Mình không tốt số như cậu,xin làm một thời gian lại bị đuổi đây là lựa chọn cuối cùng của mình"
"Uhm để mình tìm giúp cậu công việc khác "
Lục Nhã Khanh như mở cờ trong bụng,rối rít cảm ơn…
Lục Nhã Khanh ngỏ lời muốn quá giang đi làm nên Vương Thừa Nhi đành mở lời nói với Phong Tranh một tiếng
Trên đoạn đường trên xe Lục Nhã Khanh ngồi ghế sau thấy hành động của Phong Tranh dịu dàng từng chút một,"trên xe có chai nước suối em uống đi"
Hắn đưa tận tay cho Vương Thừa Nhi "cảm ơn anh,Khanh Khanh cậu uống không"
"Không,mình không khát"
Nhi Nhi thật may mắn mọi thứ tốt đẹp điều thuộc về nó,cái ngày hôm đó đáng lẽ mình không nên cứu nó ra để hôm nay mình lại trơ mắt nhìn nó sung sướng,vừa lấy chồng giàu,lại còn lăng nhăng với trai đẹp ở ngoài,mình hơn nó mọi thứ từ vóc dáng khuôn mặt và ngoại hình,nếu ngày xưa không vì ba thiếu nợ thì mình cũng là đại tiểu thư Lục Gia chứ đâu phải như hôm nay đến van xin nó,vậy mà còn ra vẻ khoan dung trước mặt đóng kịch….

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.