Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 21




Bạch Dạ cùng Hạ Quân không biết đã đi được bao lâu, bỗng nhiên cảnh vật xung quanh đột ngột thay đổi, từ cỏ cây hoa lá bình thường biến thành rừng rậm rực rỡ, cỏ dại cây cối không chỉ có một màu xanh lục, hơn nữa còn giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, mỗi cánh hoa đều có chút lấp lánh như những vì sao, đẹp đến mức khiến hai người đang đi đường quên hết sự mệt mỏi trong người.

Bạch Dạ lấy điện thoại ra chụp ảnh: “Nơi này đẹp thật. Nếu chính phủ khai thác Linh Sơn thành một khu du lịch, nhất định sẽ có rất nhiều người tới đây ngắm cảnh, đến lúc đó nhất định sẽ kiếm được bội tiền.”

Hạ Quân cười lạnh, một cái lá cây ở đây phải tương đương với hàng vạn vé vào cửa, thậm chí là mấy chục vạn đến trên trăm vạn trương vé vào cửa, chẳng lẽ lại cần khai thác thành khu du lịch để kiếm tiền.

Bạch Dạ quay đầu nhìn hắn: “Tôi nói không đúng sao?”

Hạ Quân nói: “Cũng chẳng phải không đúng. Tôi chỉ cảm thấy nếu khai thác nơi này thành một khu du lịch, những du khách đến đây sẽ chà đạp lên cảnh đẹp này mất.”

Bạch Dạ nghĩ đến những du khách không tự giác, tùy ý ngắt hoa bẻ cành rồi giẫm đạp lung tung bèn gật đầu: “Nói như vậy cũng đúng.”

Đột nhiên có người hỏi: “Các ngươi là ai? Tại sao lại lên Linh Sơn?”

Hạ Quân nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ mặc trang phục dân tộc sặc sỡ đang cảnh giác nhìn bọn họ, cậu nói: “Người của Hạ gia.”

Cô gái ngẩn cả người, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, ngón trỏ đặt lên miệng thổi một hơi, Tiếng huýt sáo trong trẻo vang vọng cả ngọn núi. Ngay sau đó, ở phía xa xa cũng truyền đến tiếng huýt sáo, âm thanh lúc lên lúc xuống. Dường như họ đang dùng chính những âm thanh này để nói chuyện với cô gái vậy.

Cô gái cười với hai người họ rồi nói: “Hai vị khách quý, chào mọi người. Tôi là đồ đệ của Dược Linh chân nhân, tên là Chi Phượng. Mời hai người đi theo tôi, tôi sẽ đưa mọi người lên núi.”

Hạ Quân nói: “Cảm ơn.”

Có Chi Phượng dẫn đường, Bạch Dạ cùng Hạ Quân nhanh chóng tới được đỉnh núi. Việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn là trên đỉnh núi có một thôn nhỏ, xung quanh trồng đủ các loại hoa cỏ chưa từng thấy bao giờ, vô cùng đẹp đẽ. Nhưng phần lớn những loại cỏ cây ở đây đều trông héo úa, hình như chúng đã lâu không được tưới nước rồi. 

“Tiền bối ——” Dược Linh chân nhân mặc kiểu quần áo giống với Chi Phượng kích động chạy từ xa tới trước mặt Bạch Dạ: “Tiền bối, cuối cùng ngài cũng tới rồi.”

Bạch Dạ nhìn dung mạo của Dược Linh chân nhân không quá 40 tuổi, nhưng trên thực tế tuổi đã qua 150, cậu không thể không cảm thán lần nữa: Chăm chút cơ thể tốt thật.

Bạch Dạ nghi ngờ hỏi: “Ông biết tôi muốn tới đây?”

Chẳng lẽ Dược Linh chân nhân cũng biết xem bói? Vậy còn tìm cậu xem tướng làm gì?

Hạ Quân hừ lạnh, thầm nghĩ: Cậu không hiểu gì mà đã đồng ý với Dược Linh chân nhân rằng trời sẽ mưa trong hai tuần nữa, Dược Linh chân nhân tất nhiên sẽ biết cậu sẽ đến Linh Sơn trong vòng hai tuần này rồi.

Dược Linh chân nhân nói: “Từ sau khi gặp ngài lần trước, ta đã bắt đầu chuẩn bị để nghênh đón ngài rồi, mời đi theo ta.”

Bạch Dạ vừa nhìn vừa đi theo ông, sau đó lại lén bấm đốt ngón tay tính toán xem thế nào.

Hạ Quân bị bỏ lại đằng sau, đứng trợn tròn mắt nhìn theo. Hắn mới là người Hạ gia chân chính mà? Nếu còn coi nhẹ sự tồn tại của hắn, cẩn thận hắn mách với trưởng lão của Hạ gia không tạo mưa cho Linh Sơn nữa bây giờ.

Dược Linh chân nhân chỉ hoa cỏ xung quanh: “Tiền bối, ngài xem này, những thảo dược đều khô héo cả rồi, bởi vì lâu ngày trời không mưa đấy.”

Hạ Quân nói: “Những thảo dược này của ngài không chỉ một cơn mưa bình thường là có thể giải quyết được đâu.”

Chỉ có Linh Vũ mới khiến chúng khôi phục lại nguyên dạng. Nhưng để tạo ra một cơn Linh Vũ nhỏ trong một phạm vi nhất định cần tiêu hao rất nhiều linh lực của người trong Hạ gia, vậy nên Hạ gia cũng không thích làm chuyện tốn công tốn sức như vậy nhiều lần, thường là một năm một lần hoặc là sau hai trận mưa mới tạo ra Linh Vũ.

Dược Linh chân nhân nghe thấy phía sau có người nói chuyện. Ông quay đầu lại nhìn, hóa ra là Hạ Quân: “Hạ tiểu hữu, cậu cũng tới đây sao.”

Hạ Quân ngoài cười nhưng trong không cười, tươi tỉnh đáp: “Không chỉ tới thôi mà còn mang theo linh thạch trả cho ngài nữa.”

Làm ngơ sự tồn tại của hắn, vậy chớ có trách hắn nói thẳng làm vỡ mộng của mọi người.

Dược Linh chân nhân ngẩn ra: “Trả linh thạch?”

Hạ Quân lấy một túi linh thạch ra từ trong ba lô đưa cho Dược Linh chân nhân: “Dược Linh chân nhân, chuyện lúc trước ngài nói với Bạch Dạ, Hạ gia chúng ta không có cách nào giúp ngài cả. Đây là linh thạch mà Bạch Dạ nhận của ngài, hiện tại ta trả lại cho ngài. Còn cái tên này……”

Hắn một tay kéo Bạch Dạ qua: “Cậu mau giải thích rõ ràng cho Dược Linh chân nhân đi.”

Dược Linh chân nhân nghe thấy Hạ gia không thể giúp ông, những câu nói tiếp theo ông đều không cho vào tai được nữa: “Không cách nào giúp, không làm được, vậy thảo dược của ta làm sao bây giờ? Nếu còn không có nước mưa tưới ướt chúng nó, chúng nó sẽ chết đó. Chỗ thảo dược này là tâm huyết của chúng ta trong vài chục năm, thậm chí là trên trăm năm đấy, không thể mất hết như thế được.”

Bạch Dạ thấy Dược Linh chân nhân trở nên hồn bay phách lạc, trông như suýt chút nữa mất cả tính mạng, cậu tức giận hất tay Hạ Quân ra: “Cậu nhìn chuyện tốt cậu làm kìa, dọa một ông lão sợ tới mức mất hồn mất vía rồi.”

Hạ Quân nhếch khóe miệng: “Đây là do ai mà thành?”

Bạch Dạ lấy linh thạch nhét vào tay Dược Linh chân nhân: “Dược Linh chân nhân, chúng ta quả thật tới đây để trả linh thạch lại cho ông, nhưng điều đó không có nghĩa là trời sẽ không mưa.”

Dược Linh chân nhân chậm rãi lấy lại tinh thần: “Ý của ngài là sẽ mưa sao?”

“Đúng vậy, sẽ mưa.” Vừa rồi Bạch Dạ đã tính cẩn thận lại mấy lần, quả thật sẽ có mưa: “Buổi tối hôm nay sẽ có mưa.”

“Tối nay sẽ mưa ư?” Dược Linh chân nhân mừng rỡ như điên.

“Đúng vậy.”

“Bây giờ ta sẽ thông báo cho mọi người để chuẩn bị đón mưa.” Dược Linh chân nhân vui mừng hớn hở chạy đi.

Hạ Quân tức giận đá mông Bạch Dạ một cái: “Bạch Dạ, cậu có biết bản thân đang nói cái gì không? Cậu sẽ làm hỏng thanh danh của Hạ gia mất.”

Bạch Dạ lảo đảo suýt ngã trên mặt đất: “Mẹ nó, Hạ Quân, cậu muốn chết à?”

Hạ Quân ném ba lô xuống mặt đất, chuẩn bị đánh nhau với cậu ta một trận: “Hôm nay không phải cậu chết thì là tôi mất mạng. Tiếc là cậu đánh không lại tôi, vậy nên cậu xác định đi đời rồi.”

Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Dạ vang lên.

Bạch Dạ sầm mặt móc điện thoại từ trong túi quần ra xem, là Hạ Sâm gọi. Cậu tức giận định ấn luôn nút từ chối cuộc gọi. Nhưng khi cậu chuẩn bị ấn nút tắt điện thoại thì lại đột nhiên dừng lại, bất giác nhìn về phía Hạ Quân, khóe miệng nhếch lên một ý cười xấu xa.

Hạ Quân cảm thấy nụ cười này của Bạch Dạ không có ý tốt, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Cậu nhìn tôi làm gì ì?”

“Tôi đang xem xem hôm nay ai sẽ chết trước.”

Hạ Quân: “……”

Bạch Dạ nhanh chóng nhận điện thoại: “A lô.”

Hạ Sâm ở đầu bên kia hỏi: “Tối qua cậu không tới à?”

Câu không nói cho Hạ Sâm biết chuyện bản thân tới Linh Sơn: “Không về nhà, bởi vì em trai anh nói muốn đội nón xanh cho anh, sau đó cưỡng ép tôi bỏ nhà ra đi với cậu ta, nói rằng bỏ nhà đi hai năm rồi sẽ mang tôi trở về ly hôn với anh.”

Hạ Sâm: “……”

Hạ Quân: “!!!!!”

Tên này thật sự muốn hại chết hắn à?

Bạch Dạ giả vờ khóc lóc nói: “Hu hu, chồng yêu, vừa rồi em của anh còn dùng vũ lực với tôi, tôi sợ lắm, hu hu hu……”

Hạ Sâm nói: “Đưa điện thoại cho Hạ Quân.”

Bạch Dạ cười đê tiện đưa điện thoại cho Hạ Quân: “Anh cậu tìm cậu đấy.”

Tim Hạ Quân run lên, nhanh chóng cầm điện thoại giải thích: “Anh, anh nghe em giải thích đã.”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Mày chỉ cần nói với anh một điều là mày muốn chết như thế nào thôi?”

Hạ Quân: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.