Một Phát Một Mạng

Chương 24




Bình minh bắt đầu đâu đó giữa con đường về hướng Đông khoảng một giờ sau khi ông lái đi. Bầu trời chuyển từ đen sang xám sang tía rồi ánh nắng màu cam nhẹ dâng lên khắp chân trời. Reacher tắt đèn xe. Ông không thích chạy xe để đèn sau khi ngày lên. Chỉ là một cử chỉ vô thức, vì những tay cảnh sát bang đậu xe gác trên vệ đường. Đèn bật khi trời đã sáng gợi ý đủ thứ chuyện, như những cuộc trốn chạy suốt một đêm bỏ lại rắc rối hàng trăm dặm sau lưng. Chiếc Mustang đã quá khiêu khích rồi. Nó ồn ào và hung hăng, và nó thuộc loại xe bị ăn trộm nhiều nhất.

Nhưng những người cảnh sát ông gặp vẫn đứng yên trên vệ đường. Ông lái với tốc độ bảy mươi dặm một giờ, ra vẻ không có gì mờ ám, và bấm nút CD trên bảng điều khiển. Nhận lại một luồng nhạc của Sheryl Crow [31] thời kỳ giữa, không khiến ông quan tâm gì mấy. Ông cứ để nó chạy. Mỗi ngày là một khúc quanh,Sheryl nói với ông. Ông nghĩ, Tôi biết vậy. Cứ nói nữa đi.

[31]: Một nhạc sĩ Blues Rook nổi tiếng của Mỹ.

* * *

Ông vượt qua sông Ohio trên một cây cầu sắt dài, mặt trời mới lên bên tay trái ông. Trong một thoáng, nó biến dòng nước chảy chậm thành chất vàng nấu chảy. Ánh sáng phản chiếu lên ông từ bên dưới chân trời và làm bên trong của chiếc xe sáng lên một cách không tự nhiên. Những trụ cầu lóe lên khi vượt qua như một ánh đèn chớp. Tác động thật là khó chịu. Ông nhắm con mắt trái và nheo mắt mà chạy vào Kentucky.

Ông giữ hướng Nam trên một con đường xuyên hạt và chạy cho đến sông Blackford. Theo bản đồ của Yanni thì nó là một nhánh phụ chảy trên một đường chéo từ Đông Nam sang Tây Bắc đổ vào sông Ohio. Gần phía đầu nguồn, nó tạo thành một tam giác đều hoàn hảo mỗi cạnh khoảng ba dặm với hai tuyến thư nông thôn. Và theo thông tin của Helen Rodin thì cái trường bắn mà James Barr ưa chuộng ở đâu đó trong vùng tam giác này.

Nhưng hóa ra trường bắn lại chính là cái tam giác. Thêm ba dặm nữa, Reacher thấy một hàng rào kẽm gai trên vệ đường bên trái của con đường bắt đầu ngay sau khi ông băng qua sông Blackford trên một cây cầu. Hàng rào chạy suốt đến ngã tư kế tiếp và cứ mỗi bốn cái cột thì lại có một tấm bảng: Coi chừng đạn lạc-Tránh xa. Rồi con đường xoay một góc sáu mươi độ và chạy thêm ba dặm về hướng Đông Bắc. Reacher chạy theo nó và ở nơi con đường gặp lại sông Blackford ông thấy một cái cổng và một khoảng trống rải đá dăm và một nhóm những căn chòi thấp. Cánh cổng được khóa bằng dây xích. Một tấm bảng sơn tay treo trên đó: Mở cửa từ 8 giờ sáng đến khi trời tối.

Ông xem đồng hồ. Ông đến sớm nửa giờ. Phía bên kia con đường là một toa xe bằng nhôm làm quán ăn có một khoảng đá sỏi án trước mặt. Ông tấp chiếc Mustang vào và dừng lại ngay kế bên cửa toa quán ăn. Ông đói. Miếng thịt bò phục vụ tại phòng của khách sạn Marriott dường như đã từ lâu lắm rồi.

Ông ăn một bữa điểm tâm chậm và dài ở chiếc bàn bên cửa sổ, và ngắm cảnh vật bên kia đường. Vào lúc tám giờ, đã có ba chiếc xe tải chờ vào trường bắn. Tám giờ năm phút, một người đàn ông đến trong một chiếc Humvee [32] màu đen chạy dầu diesel, ông ta ra hiệu xin lỗi vì đến muộn và mở cổng. Ông ta đứng tránh qua một bên cho khách bước vào trước. Rồi leo trở lại vào chiếc Humvee chạy theo họ. Ông ta lặp lại kiểu xin lỗi ấy ở cổng của căn chòi chính rồi cả bốn người bước vào trong và đi khuất tầm mắt. Reacher gọi thêm một tách cà phê. Ông nghĩ sẽ để cho ông ta làm việc với đợt khách sớm rồi mình mới tà tà đến, khi ông ta có thì giờ để trò chuyện. Và cà phê khá ngon. Quá ngon để không thể bỏ qua. Mới, nóng và đậm.

[32]: HMMWV (Hight Mobility Multipurpose Wheeled Vehicle): Một loại xe đa dụng của quân đội, có thay đổi kiểu dáng để dùng trong dân sự. Thường có kiểu dáng của loại xe jeep.

Lúc tám giờ hai mươi ông bắt đầu nghe tiếng súng trường. Những nhịp gõ đều đều, bị khoảng cách, gió và những gờ đất tước đi sức mạnh và tác động. Ông đoán các khẩu súng ở xa khoảng hai trăm thước Anh, bắn về hướng Tây. Những phát đạn chậm và đều, âm thanh của các tay súng có nghề nhắm vào các vòng bên trong. Rồi ông nghe một tràng nổ nhỏ hơn của một cây súng ngắn. Ông lắng nghe những âm thanh quen thuộc một lúc rồi bỏ lại hai đô la trên bàn và trả một hóa đơn mười hai đô la ở quầy tính tiền. Ông bước ra ngoài, leo lên chiếc Mustang rồi lái xuyên qua khoảng đất, leo qua gờ đường và vào thẳng qua cánh cổng mở.

Ông thấy tay lái xe Humvee đứng sau một cái quầy cao ngang thắt lưng trong căn chòi chính. Nhìn gần, ông ta trông già hơn so với khi nhìn từ xa. Trên năm mươi, dưới sáu mươi, tóc xám mỏng, da nhăn nheo, nhưng dáng đứng rất thẳng. Ông ta có cái cổ trông mệt mỏi to hơn cái đầu và cặp mắt tiết lộ ngay ông ta xưa là một tay hạ sĩ quan thủy quân lục chiến, ngay cả khi không có những hình xăm trên bắp tay và những kỷ vật treo trên bức tường sau lưng. Những hình xăm đã cũ và phai màu, các kỷ vật phần lớn là cờ hiệu và các huy hiệu của đơn vị. Nhưng trung tâm của những thứ trưng bày là một tấm bia đạn bằng giấy đang ngả vàng được lồng kính. Nó có một nhóm năm lỗ đạn ba ly nằm sát nhau trong vòng trong cùng của tấm bia và lỗ thứ sáu xén ngay rìa đường vòng.

Ông ta hỏi, “Tôi giúp gì cho anh đây?” Ông ta đang nhìn qua vai Reacher, ra ngoài cửa sổ, vào chiếc Mustang.

Reacher nói, “Tôi đến đây để giải quyết mọi rắc rối của anh.”

“Thật vậy à?”

“Không, không thật vậy. Tôi chỉ muốn hỏi anh vài câu thôi.”

Ông ta ngưng lại. “Về James Barr?”

“Anh đoán hay lắm.”

“Không.”

“Không?”

“Tôi không nói chuyện với bọn phóng viên.”

“Tôi không phải là phóng viên.”

“Ngoài kia là một chiếc Mustang năm lít, có một vài phụ tùng lắp sau. Do đó nó không phải là xe của cớm hay xe thuê. Và bảng số của nó là ở Indiana. Và nó có nhãn dán của NBC trên kính. Do đó tôi đoán anh là một phóng viên quyết tâm nặn ra một câu chuyện truyền hình về việc James Barr dùng chỗ của tôi để tập luyện và chuẩn bị như thế nào.”

“Hắn có làm vậy không?”

“Tôi đã nói với anh rồi. Tôi không kể đâu.”

“Nhưng Barr đã đến đây, đúng không?”

“Tôi không nói.” Ông ta lặp lại. Không có ác ý trong giọng nói của ông ta. Không thù hằn. Chỉ là sự cả quyết. Ông ta không nói. Hết chuyện. Căn chòi trở nên yên lặng. Không nghe thấy gì ngoài tiếng súng từ xa và tiếng o o trầm trầm lạch xạch từ một phòng khác. Có lẽ là từ một cái tủ lạnh.

Reacher nhắc lại, “Tôi không phải là phóng viên. Tôi mượn xe của một phóng viên, thế thôi. Để đi xuống đây.”

“Vậy anh là ai?”

“Chỉ là một người biết James Barr từ xưa. Tôi muốn biết về Charlie, bạn của hắn. Tôi nghĩ là gã bạn Charlie này dẫn hắn đi sai đường.”

Ông ta không hỏi: Bạn nào? Ông ta không hỏi: Charlie là ai? Ông ta chỉ lắc đầu và nói, “Tôi không thể giúp anh.”

Reacher chuyển ánh mắt sang cái bia đạn được đóng khung.

Ông hỏi, “Cái đó của anh à?”

“Mọi thứ anh thấy ở đây đều là của tôi.”

Ông hỏi, “Tầm bắn nào vậy?”

“Tại sao anh hỏi?”

“Vì tôi đang nghĩ nếu là sáu trăm thước thì anh bắn khá giỏi. Nếu là tám trăm thước thì anh rất giỏi. Còn nếu là một nghìn thước thì anh thuộc loại cực siêu.”

Ông ta hỏi, “Anh cũng bắn à?”

Reacher đáp, “Tôi từng bắn.”

“Trong quân đội?”

“Ngày xa xưa.”

Ông ta quay người nhấc cái khung ra khỏi đinh treo. Nhẹ nhàng đặt nó lên quầy và xoay nó lại để xem. Có một dòng chữ viết tay bằng mực phai màu ngang dưới cùng của tờ giấy: Giải Invitational 1000 thước, Quân đoàn Thủy quân lục chiến Mỹ 1978 - Trung sĩ Samuel Cash, Giải Ba. Rồi có ba chữ ký của ba giám khảo.

Reacher hỏi, “Anh là trung sĩ Cash?”

Ông ta đáp, “Đã về hưu và đang vùng vẫy.”

“Tôi cũng vậy.”

“Nhưng không phải từ quân đoàn.”

“Anh chỉ nhìn thôi mà có thể biết được điều đó à?”

“Hẳn rồi.”

Reacher nói, “Lục quân. Nhưng cha tôi là lính Thủy quân lục chiến.”

Cash gật đầu. “Điều đó làm cho anh cũng được là nửa con người.”

Reacher di di đầu ngón tay trên mặt kính, trên những lỗ đạn. Một nhóm năm phát thật đẹp, và phát thứ sáu chỉ lệch ra chừng một cọng tóc.

Ông nói, “Bắn giỏi đấy.”

“Hôm nay mà bắn được như thế với chỉ nửa khoảng cách thôi thì tôi phải may mắn lắm.”

Reacher nói, “Tôi cũng vậy. Thời gian ghê quá!”

“Anh muốn nói rằng ngày xưa anh có thể bắn được như thế à?”

Reacher không trả lời. Thật ra ông đã thắng Giải Invitational 1000 thước, Quân đoàn Thủy quân lục chiến Mỹ đúng mười năm sau khi Cash giành giải ba. Ông đã bắn tất cả số đạn xuyên qua đúng trung tâm của tấm bia, trong một cái lỗ bị xé rách mà người ta có thể bỏ ngón tay cái lọt qua. Ông đã bày chiếc cúp sáng lóa trên kệ từ văn phòng này qua văn phòng khác suốt mười hai tháng bận rộn. Đó là một năm đặc biệt. Ông đã lên đến một thứ đỉnh cao, sinh lý cũng như tâm lý, trong mọi mặt. Năm đó, ông không thể trượt, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng ông không bảo vệ danh hiệu của mình trong năm kế tiếp, mặc dù giới lãnh đạo Quân cảnh đã muốn ông làm thế. Về sau, khi nhìn lại, ông hiểu cái quyết định đó đánh dấu hai điều: khởi đầu của quá trình tách biệt ra khỏi quân đội dài và chậm, và khởi đầu của tình trạng bồn chồn không yên. Khởi đầu của việc luôn luôn xê dịch và không bao giờ nhìn trở lại đằng sau. Khởi đầu của việc không bao giờ muốn làm cùng một điều gì đó đến hai lần.

Trung sĩ Cash nói, “Một nghìn thước là một khoảng cách xa. Thật ra, từ khi rời quân đoàn, tôi chưa từng gặp ai có thể bắn trúng tấm bia nữa kìa.”

Reacher nói, “Tôi xưa chắc có thể bắn xém cái gờ của tấm bia.”

Cash nhấc cái khung lên khỏi mặt quầy, quay người và treo lại trên móc. Ông dùng ngón cái của bàn tay phải để chỉnh nó cân lại.

Ông nói, “Tôi không có đường bắn một nghìn thước ở đây. Nó chỉ phí đạn và làm khách hàng tự thấy hổ thẹn. Nhưng tôi có một đường ba trăm thước khá đẹp sáng nay đang để trống. Anh có thể thử xem. Một người có thể bắn xém tấm bia ở khoảng cách một nghìn thước sẽ bắn ngon lành ở ba trăm thước.”

Reacher không nói gì.

Cash hỏi, “Anh không nghĩ vậy sao?”

Reacher đáp, “Chắc vậy.”

Cash mở hộc lấy ra một tấm bia giấy mới toanh. “Anh tên gì?”

Reacher đáp, “Bobby Richardson.” Robert Clinton Richardson, hiệu suất ghi điểm.301 năm 1959, 141 điểm trong 134 trận, nhưng đội Yanks vẫn chỉ đạt hạng ba.

Cash lấy một cây bút bi trong túi áo ra và ghi R. Richardson, 300 thước, và ghi ngày tháng lên mảnh giấy.

Reacher nói, “Lưu trữ hồ sơ.”

Cash nói, “Thói quen thôi.” Rồi ông vẽ một chữ X bên trong vòng trong. Nó cao chừng hơn một phân và do độ nghiêng của nét bút, bề rộng của nó chỉ khoảng một phân. Ông ta để mảnh giấy trên quầy và bỏ vào căn phòng có tiếng tủ lạnh. Trở ra với khẩu súng sau một phút. Đó là một khẩu Remington M24, với ống nhắm Leupold Ultra và một giá đỡ hai chân. Một vũ khí của dân bắn tỉa theo tiêu chuẩn Thủy quân lục chiến. Nhìn qua, nó đã được dùng nhiều nhưng vẫn trong tình trạng rất tốt. Cash đặt khẩu súng nằm nghiêng trên quầy. Tháo băng đạn ra và giơ cho Reacher thấy nó rỗng. Vận hành cái chốt và cho Reacher thấy ổ đạn cũng rỗng luôn. Phản xạ, sự quen thuộc, cẩn trọng, thao tác chuyên nghiệp.

Ông nói, “Của tôi đó. Được tính tầm bắn đúng ba trăm thước. Do chính tay tôi.”

Reacher nói, “Tốt rồi.” Mà tốt thật. Một cựu Thủy quân lục chiến từng là tay súng giỏi thứ ba trên thế giới năm 1978 thì có thể tin cậy trong những việc như thế này.

Cash nói, “Một phát thôi.” Ông ta lấy từ túi ra một viên đạn duy nhất. Giơ nó lên. Đó là một viên.300 Winchester. Loại dùng cho thi đấu. Ông dựng nó đứng thẳng trên chữ X của tấm bia giấy. Nó che lấp hoàn toàn. Rồi ông mỉm cười. Reacher cười trả. Ông hiểu cuộc thách thức. Ông hoàn toàn hiểu. Bắn trúng X đi và tôi sẽ nói cho ông nghe về James Barr.

Ông nghĩ, Ít ra là không phải đấu tay đôi.

Ông nói, “Đi nào.”

* * *

Trời bên ngoài rất lặng, không nóng cũng không lạnh. Thời tiết hoàn hảo cho việc bắn. Không run, không rủi ro vì nhiệt độ hay các luồng khí hay ánh sáng mờ. Không gió. Cash mang súng và tấm bia, còn Reacher thì nắm viên đạn trong lòng bàn tay. Họ cùng leo lên chiếc Humvee, Cash nổ máy làm rộ lên một tràng tiếng động từ động cơ diesel.

Reacher hỏi, qua tiếng ồn. “Anh thích chiếc này à?”

Cash đáp, “Không hẳn. Tôi khoái chiếc bốn chỗ hơn. Nhưng nó là vấn đề hình tượng. Khách hàng thích nó.”

Khung cảnh chung quanh là những ngọn đồi thấp, phủ đầy cỏ và cây cối còi cọc. Ai đó đã dùng xe ủi đất để ủi những lối thẳng xuyên qua vùng đất. Những lối cách nhau hàng trăm thước và dài cũng hàng trăm thước, tất cả đều nằm song song. Mỗi lối là một đường bắn riêng. Mỗi đường bắn bị cách ly với những đường khác bằng những ngọn đồi tự nhiên và được đỡ bằng những gờ đất cao do xe ủi đùn lên. Nguyên cả vùng trông giống như một sân gôn xây dựng dở dang. Phần thì phủ xanh, phần thì để nguyên nham nhở, tất cả được phủ bằng những luống đất đỏ. Những hòn đá cuội và những tảng lớn được sơn trắng đánh dấu những lối đi qua đó, một số dành cho xe, một số cho người đi bộ.

Cash nói, “Mảnh đất này thuộc quyền sở hữu vĩnh viễn của gia đình tôi. Trường bắn là ý tưởng của tôi. Tôi đã nghĩ mình có thể làm như những tay chơi gôn chuyên nghiệp, hay quần vợt. Anh biết mấy cha đó mà, họ từng ở trong nghề, họ về hưu, về sau thì họ tổ chức dạy.”

Reacher hỏi, “Có thành công không?”

Cash đáp, “Không hẳn. Người ta đến đây bắn, nhưng để buộc được một thằng cha nào đó thừa nhận rằng hắn không biết bắn thì cũng như đi nhổ răng vậy.”

Reacher thấy ba chiếc xe tải đậu ở ba bãi bắn riêng. Mấy tay chờ lúc tám giờ sáng nay đã nhập hẳn vào buổi tập sáng của mình. Họ đều đã nằm bò trên những tấm thảm dừa, bắn, dừng lại, ngắm, lại bắn.

Cash nói, trả lời cho một câu hỏi mà Reacher không hỏi, “Chỉ là kiếm cơm thôi.” Rồi ông lái chiếc Humvee ra khỏi lối chính và lái ba trăm thước dọc theo một đường bắn không có người. Ông nhảy xuống và kẹp tấm bia giấy vào một cái khung, lên xe và quay ngược đầu xe theo hình chữ K và chạy trở lui. Ông đậu xe ngay ngắn rồi tắt máy.

Ông nói, “Chúc may mắn.”

Reacher ngồi im một lát. Ông hơi bị kích động hơn cần thiết. Ông hít vào, nén lại và cảm nhận sự kích thích của chất caffeine trong mạch máu. Chỉ là một cái run nhẹ rất vi tế. Bốn tách cà phê đậm liên tiếp không phải là một sự chuẩn bị lý tưởng cho phát súng chính xác trong khoảng cách xa.

Nhưng nó chỉ là ba trăm thước. Ba trăm thước với một khẩu súng tốt, không nóng, không lạnh, lặng gió. Hầu như giống hệt với ấn họng súng vào trung tâm của tấm bia mà bóp cò. Ông có thể nhắm mắt cũng làm được. Không có rắc rối cơ bản gì với tài thiện xạ cả. Rắc rối ở chỗ món cược. Ông muốn gã giật dây hơn nhiều so với mong muốn đoạt cúp của Thủy quân lục chiến những năm trước. Hơn rất nhiều. Ông không hiểu vì sao. Nhưng điều đó mới là rắc rối.

Ông thở ra. Chỉ có ba trăm thước thôi mà. Không phải là sáu. Không phải là tám. Không phải là một nghìn. Chẳng nhiều nhặn gì đâu.

Ông bước xuống chiếc Humvee và nhấc khẩu súng ra khỏi băng ghế sau. Mang nó đi băng ngang mặt đất gồ ghề đến tấm thảm xơ dừa. Nhẹ nhàng đặt nó vào chỗ, chân giá cách rìa tấm thảm một thước. Cúi xuống nạp đạn. Bước lui ra sau nó và canh thẳng người, cúi xuống, quỳ, nằm xoài thẳng người ra. Ông tì báng súng vào vai. Ngả cổ qua trái rồi qua phải để thư giãn và nhìn quanh. Có cảm giác như ông đang cô độc ở một nơi hoang sơ nào đó. Ông cúi đầu xuống. Nhắm mắt trái lại và dịch mắt phải vào ống ngắm. Úp bàn tay trái lên nòng súng, đè xuống và kéo ra sau. Giờ thì ông đã có một chỗ tựa ba chân. Cái giá súng, và vai ông. Rất vững. Ông dang hai chân và xoay bàn chân ra ngoài để chúng nằm áp vào tấm thảm. Kéo chân trái lên một chút và dúi đế giày vào sớ thảm để trọng tải của nó giữ thế. Ông thư giãn và nằm thả lỏng. Ông biết rằng mình phải trông giống như một kẻ đã bị bắn chết, thay vì một kẻ đang chuẩn bị bắn.

Ông nhìn qua ống ngắm. Thấy cái hình ảnh quá rõ ràng của một ống kính tuyệt vời. Ông tìm được tấm bia. Nó trông gần như có thể sờ được. Ông đặt đường chữ thập ngay chỗ hai đường vạch của chữ X gặp nhau. Bóp nhẹ cò súng để súng được sẵn sàng. Thư giãn. Thở ra. Ông có thể cảm thấy tim của mình. Có cảm giác như nó rời ra trong lồng ngực. Chất caffeine đang rạo rực trong những mạch máu của ông. Dấu chữ thập nhảy múa trên chữ X. Nó đang nhảy giật, qua trái qua phải, lên rồi xuống, trong một vòng tròn tùy tiện bé tí.

Ông nhắm mắt phải lại. Buộc tim mình dừng lại. Thở ra hết hơi trong phổi, một giây, hai giây. Rồi thở lại, hít vào, thở ra, giữ lại. Ông dồn hết năng lượng xuống dưới, vào bên trong đan điền. Để hai vai buông chùng. Để các cơ bắp thư giãn. Để chính mình an vị. Ông lại mở mắt ra và thấy cái dấu chữ thập vẫn đứng yên. Ông nhìn kỹ vào tấm bia. Cảm nhận nó. Muốn nó. Ông kéo cò. Khẩu súng nảy bật, gầm lên và luồng hơi từ nòng súng khuấy lên một đám bụi từ tấm thảm dừa và che khuất tầm nhìn. Ông ngẩng đầu lên ho một tiếng rồi cúi trở xuống ống ngắm.

Trúng hồng tâm.

Chữ X biến mất. Một cái lỗ tròn xoe khoan xuyên qua trung tâm của nó, chỉ để lại bốn vết bút bi nhỏ xíu hiển hiện, bốn vết ở hai đầu mỗi nét vạch. Ông lại ho và chống tay đứng dậy. Cash nhảy xuống chỗ của ông và dùng ống ngắm để kiểm tra kết quả.

Ông ta nói, “Bắn giỏi đấy.”

Reacher nói, “Khẩu súng tốt đấy.”

Cash kéo chốt, cái vỏ đạn rỗng rơi ra trên thảm. Ông ta quỳ lên, nhặt lấy nó, bỏ vào túi. Rồi ông đứng dậy, mang khẩu súng trở lại chiếc Humvee.

Reacher nói với theo, “Vậy tôi có đạt tiêu chuẩn không?”

“Cho cái gì?”

“Cho việc trò chuyện.”

Cash quay lại, “Anh nghĩ đó là một cuộc thi à?”

“Tôi thật lòng hy vọng như vậy.”

“Anh có thể không muốn nghe điều tôi phải nói đâu.”

Reacher nói, “Cứ thử xem.”

Cash gật đầu, “Ta sẽ nói chuyện trong văn phòng.”

Họ đi tới hết đầu kia đường bắn để Cash lấy lại tấm bia. Rồi họ vòng xe lại chỗ những căn chòi. Họ chạy ngang qua những tay lái xe tải. Họ vẫn đang bắn. Cash đậu xe lại, họ bước vào trong, và Cash cất tấm bia của Reacher vào trong một ngăn kéo, dưới vần R - Richardson. Rồi ông ta lần những ngón tay đến vần B - Barr và kéo ra một xấp giấy dày.

Ông hỏi, “Anh tìm cách chứng minh là ông bạn của anh không làm vụ đó phải không?”

Reacher nói, “Hắn không phải là bạn của tôi. Tôi từng biết hắn, có thế thôi.”

“Và?”

“Theo như tôi nhớ hắn không xuất sắc đến mức ấy.”

“Bản tin trên tivi nói rằng đó là một tầm bắn khá ngắn.”

“Với các mục tiêu di động và những góc lệch.”

“Tivi nói rằng bằng chứng rất rõ ràng.”

Reacher đáp, “Đúng vậy. Tôi có xem rồi.”

Cash nói, “Xem mấy thứ này đi.”

Ông ta chia những tấm bia như một cỗ bài, sắp dọc theo chiều dài của cái quầy. Rồi ông ta thúc chúng lại sát cạnh và xếp chúng lại để có thêm chỗ bỏ tiếp. Rồi ông ta sắp hàng thứ hai, ngay dưới hàng thứ nhất. Sau cùng ông ta có ba mươi hai tấm bia bày ra, hai dãy dài những vòng tròn đồng tâm lặp lại như nhau, tất cả đều ghi J. Barr, 300 thước, với ngày tháng ngược về cho đến ba năm trước.

Cash nói, “Xem đi rồi khóc.”

Mỗi tấm bia đều cho thấy một điểm số lão luyện.

Reacher nhìn chúng thật kỹ, từng tấm một. Mỗi vòng trong cùng đều ken chặt những lỗ gọn tròn và chính xác. Những nhóm chặt, lớn và rõ ràng. Ba mươi hai tấm bia, mỗi tấm mười viên đạn, ba trăm hai mươi viên, tất cả đều ngay chóc điểm tuyệt đối.

Reacher hỏi, “Tất cả những lần hắn bắn đều ở đây à?”

Cash gật đầu, “Như anh nói đấy, tôi là một người ưa lưu trữ mà.”

“Súng gì?”

“Khẩu Super Match của hắn. Khẩu súng tuyệt vời.”

“Cảnh sát có gọi cho anh không?”

“Một thằng cha tên Emerson. Hắn rất lịch sự về chuyện đó. Vì tôi phải lo bảo vệ cái mạng của mình chứ, vì Barr luyện tập ở đây. Tôi không muốn làm hỏng danh tiếng trong nghề của mình. Tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức ở đây, và chỗ này có thể bị ô danh.”

Reacher xem kỹ lại các tấm bia thêm một lần nữa. Nhớ lời mình nói với Helen Rodin: Họ không quên đâu.

Ông hỏi, “Còn gã Charlie bạn của hắn thì thế nào?”

“Charlie thì vô vọng hoàn toàn.”

Cash dồn những tấm bia của James Barr lại thành một đống và cất trở lại vào ngăn B. Rồi ông ta mở một ngăn kéo khác ra, lần ngón tay đến vần S và lấy ra một xấp giấy.

Ông nói, “Charlie Smith. Hắn cũng là cựu quân nhân, thấy được qua dáng vẻ của hắn. Nhưng với tay này thì tiền của Chú Sam không đầu tư được gì dài lâu.”

Ông ta lặp lại động tác trước, trải những tấm bia của Charlie thành hai hàng dài. Ba mươi hai tấm cả thảy.

Reacher hỏi, “Họ luôn luôn đến đây cùng nhau à?”

Cash đáp, “Như hình với bóng vậy.”

“Những đường bắn riêng?”

“Những hành tinh riêng.”

Reacher gật đầu. Xét theo điểm số thành tích thì các tấm bia của Charlie kém xa bia của James Barr. Tệ hơn nhiều. Chúng là sản phẩm của một tay súng kém cỏi. Một tấm chỉ có bốn vết đạn, tất cả đều bên ngoài vòng ngoài cùng, mỗi phát nằm trong mỗi góc. Suốt tất cả ba mươi hai tấm bia hắn chỉ có bốn phát trúng bên trong vòng trong. Một phát ngay chóc hồng tâm. Chó ngáp phải ruồi, có lẽ vậy, hay do gió, đạn đi lệch, hay nhiệt độ bất thường. Bảy phát suýt chút trúng vành đen. Ngoài ra, Charlie vãi đạn ra khắp nơi. Phần lớn đạn của hắn chắc đã trượt hoàn toàn. Theo tỷ lệ phần trăm thì hầu hết những vết đạn của hắn nằm trong vành trắng giữa hai vòng ngoài cùng. Điểm rất thấp. Nhưng những vết đạn của hắn không phải do hoàn toàn ngẫu nhiên. Có một quy luật kỳ dị ở đó. Hắn có nhắm, nhưng vẫn bắn trật. Có lẽ mắt hắn bị một chứng loạn thị tồi tệ nào đấy.

Reacher hỏi, “Hắn thuộc kiểu người như thế nào?”

Cash nói, “Charlie? Charlie là một tấm bảng trống trơn. Không thể đoán định gì về hắn. Nếu hắn là một tay súng khá hơn thì chắc tôi đã gần như sợ hắn rồi đấy.”

“Một tay nhỏ con, phải không?”

“Bé xíu. Tóc rất quái.”

“Họ có trò chuyện nhiều với anh không?”

“Không mấy. Họ chỉ là hai người từ Indiana xuống, ghé bắn như một thú vui. Ở đây tôi có nhiều khách kiểu như vậy lắm.”

“Anh có xem họ bắn không?”

Cash lắc đầu, “Tôi đã hiểu được rằng đừng bao giờ quan sát bất cứ ai. Người ta xem đó như là chỉ trích. Tôi chờ cho họ đến với tôi, nhưng chưa có ai làm thế.”

“Barr mua đạn ở đây phải không?”

“Loại Lake City. Rất đắt.”

“Súng của hắn cũng không rẻ chút nào.”

“Hắn xứng với khẩu đó.”

“Charlie dùng súng gì?”

“Cũng cùng loại. Như một đôi hợp cạ vậy. Trong trường hợp của hắn thì đúng là hài hước. Như là một gã béo lại mua một chiếc xe đạp đua loại nhẹ vậy.”

“Ở đây anh có các đường bắn súng ngắn riêng biệt chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.