Một Phát Một Mạng

Chương 23




Một gã to con mặc quần jeans rộng thùng thình đi xuyên ngang qua bóng tối cách cái chắn bùn phía trước của chiếc Mustang chừng năm bộ. Gã có một bộ râu xám bù rối và mặc một chiếc áo thun có in chữ Grateful Dead [28] dưới một chiếc áo len đan sờn rách. Không phải ngôi sao màn ảnh. Có lẽ là một tay quay phim. Gã bước về phía một chiếc xe tải nhẹ màu bạc và leo lên. Rồi đến một ông trong bộ đồ vest màu xanh da cá mập và khuôn mặt được hóa trang màu cam. Ông có mái tóc rậm và hàm răng trắng. Dứt khoát là ngôi sao màn hình, có thể về thời tiết, có thể là thể thao. Ông đi qua phía bên kia chiếc Mustang và leo vào một chiếc Ford Taurus màu trắng. Rồi đến ba phụ nữ đi cùng với nhau, trẻ trung, trang phục bình thường, có thể là giám đốc trường quay và chỉ đạo chương trình và đạo diễn hình ảnh. Họ đi ép lại giữa cốp xe Mustang và chiếc xe van của đài truyền hình. Chiếc xe rung lên ba lần khi họ va vào nó. Rồi họ tách ra và mỗi người đi về phía xe của mình.

[28]: Tên một ban nhạc Alternative.

Rồi ba người nữa đi tới.

Sau đó là Ann Yanni.

Reacher không nhận ra cô ta cho tới khi cô đặt tay lên nắm cửa xe. Cô ta dừng lại và nói to gì đó với một người trong nhóm khác. Cô nhận câu trả lời, nói một điều gì khác nữa, rồi mở cửa xe. Cô lên xe, đưa mông vào trước, xoay người và cúi đầu. Cô mặc một quần jeans cũ và chiếc áo lụa mới. Trông rất đắt tiền. Reacher đoán cô vừa ghi hình, nhưng ngồi ở bàn phát thanh viên, chỉ lộ từ hông trở lên thôi. Tóc cô cứng đờ vì xịt keo. Cô ngồi phịch xuống và đóng cửa. Rồi nhìn qua bên phải.

Reacher nói, “Im. Nếu không tôi bắn.”

Ông chĩa cái ống tuýp vào cô, sau lần vải áo. Rộng một phân, dài và thẳng, nhìn rất giống hàng thật. Cô nhìn nó kinh hoàng. Khi đối diện cách hai bộ trông cô gầy và già hơn khi trên ti vi. Có những nếp nhăn nhỏ quanh mắt trát đầy phấn. Nhưng cô ta rất đẹp. Cô ta có những đường nét tuyệt đối hoàn chỉnh, rõ ràng, sống động và vô cùng bắt mắt, như phần lớn những người trên ti vi. Áo cô có cổ đứng đắn nhưng lại mở ba khuy. Vừa nghiêm túc vừa quyến rũ.

Reacher nói, “Đặt tay ở chỗ mà tôi có thể thấy chúng. Trên đùi ấy.” Ông không muốn cô ta chồm đến bấm còi xe. “Đặt chìa khóa lên bảng đồng hồ.” Ông không muốn cô ta bấm nút báo động. Những chiếc Ford mới ông từng lái có một chiếc nút màu đỏ trên bộ phận điều khiển móc vào chìa. Ông nghĩ rằng nó dùng để kích hoạt hệ thống báo động.

Ông nói, “Ngồi yên đấy. Ngoan ngoãn và im lặng. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Ông bấm nút bên phía mình khóa cửa lại.

Cô nói, “Tôi biết anh là ai.”

Ông đáp, “Tôi cũng biết cô là ai.”

Ông giữ yên cái ống tuýp và chờ. Yanni ngồi yên, tay đặt lên đùi, thở dồn, càng lúc càng sợ hãi khi chung quanh họ mọi chiếc xe của các đồng nghiệp bắt đầu nổ máy. Luồng khói màu xanh thoảng đến. Mọi người lái đi từng chiếc một. Không ai nhìn lại. Một ngày dài đã hết.

Reacher lại nói, như một lời nhắc nhở, “Giữ im lặng, rồi chúng ta sẽ ổn.”

Yanni nhìn qua trái, qua phải. Thân thể cô căng thẳng.

Reacher nói, “Đừng manh động. Đừng làm điều dại dột. Tôi sẽ bắn. Bắn vào bụng. Hay đùi. Cô sẽ chảy cạn máu trong hai mươi phút. Đau lắm.”

Yanni hỏi, “Anh muốn gì?”

“Tôi muốn cô im lặng và ngồi yên. Chỉ trong vài phút nữa thôi.”

Cô ta cắn chặt răng lại, im lặng và ngồi yên. Chiếc xe cuối cùng chạy đi. Chiếc Taurus màu trắng. Gã đàn ông tóc rậm. Người phụ trách chương trình dự báo thời tiết, hay bình luận thể thao. Tiếng bánh xe rít lên khi gã quẹo xe và tiếng máy rền lên khi leo ngược con dốc. Rồi những âm thanh đó nhỏ dần, nhà để xe trở nên hoàn toàn yên lặng.

Yanni lại hỏi, “Anh muốn gì?” Giọng cô ta run run. Mắt cô mở lớn. Cô ta đang run rẩy. Cô đang nghĩ đến hiếp dâm, giết người, hành hạ, chặt chân chặt tay.

Reacher bật đèn trên trần.

Ông nói, “Tôi muốn cô đoạt giải Pulitzer [29].”

[29]: Giải thưởng hàng năm của Hoa Kỳ dành cho báo chí, văn học và âm nhạc.

“Cái gì?”

“Hay giải Emmy [30] hay bất cứ giải gì của dân báo chí.”

[30]: Một giải thưởng dành cho các chương trình xuất sắc của Hoa Kỳ.

“Cái gì?”

Ông nói, “Tôi muốn cô nghe một câu chuyện.”

“Chuyện gì?”

Reacher nói, “Xem này.”

Ông giở áo lên cho cô xem cái ống tuýp nằm trên bụng mình. Cô nhìn nó trừng trừng. Hay nhìn cái sẹo do mảnh đạn của ông. Hay nhìn cả hai thứ. Ông không biếc chắc. Ông đặt cái ống tuýp thăng bằng trên tay. Giơ nó ra dưới ánh đèn.

Ông nói, “Trong cốp xe của cô đấy. Không phải là khẩu súng.”

Ông nhấn chiếc nút trên cửa xe mở khóa ra.

Ông nói, “Cô có thể tự do ra đi. Lúc nào cũng được.”

Cô ta đặt tay lên nắm cửa.

Reacher nói, “Nhưng nếu cô đi thì tôi cũng đi. Cô sẽ không gặp lại tôi. Cô sẽ bỏ mất câu chuyện. Một ai khác sẽ có nó.”

Cô nói, “Chúng tôi cho phát hình chân dung anh suốt đêm. Và cảnh sát đã dán lệnh truy nã khắp thị trấn. Anh đã giết cô gái.”

Reacher lắc đầu, “Thật sự tôi không giết cô ấy, và đó là một phần của câu chuyện.”

Cô lại hỏi, “Câu chuyện gì?”

Reacher đáp, “Câu chuyện hôm thứ Sáu vừa qua. Nó không phải như người ta tưởng đâu.”

Yanni nói, “Giờ tôi sẽ ra khỏi xe đây.”

Reacher nói, “Không. Tôi sẽ ra. Tôi xin lỗi nếu tôi làm phiền cô. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ của cô và cô cũng cần tôi giúp. Thế nên tôi sẽ ra. Cô cứ khóa cửa lại, nổ máy xe, giữ chân trên bàn đạp phanh, và hạ cửa kính xuống chừng hai phân. Chúng ta sẽ nói chuyện qua cửa kính. Cô có thể lái đi bất cứ lúc nào cô muốn.”

Cô không nói gì. Chỉ nhìn thẳng ra trước như thể cô có thể làm cho ông biến mất bằng cách không nhìn ông. Ông mở cửa. Bước ra, quay lại và đặt cái ống tuýp nhẹ nhàng lên ghế. Rồi ông đóng cửa và đứng yên đó. Ông nhét áo vào quần. Ông nghe tiếng cửa xe bên cô khóa lại. Cô nổ máy. Đèn phanh bật đỏ. Ông thấy cô với lên tắt đèn trần. Gương mặt cô biến mất trong bóng tối. Ông nghe tiếng cô cài số xe khỏi vị trí Đỗ. Đèn báo lùi xe bật sáng trắng khi cô đẩy tay số từ Lùi qua Đi thẳng. Rồi đèn phanh tắt, máy xe gầm lên, và cô lượn một vòng rộng rất nhanh qua nhà xe trống. Bánh xe ken két. Cao su trên nền xi măng trơn. Tiếng bánh nghiến dội vang. Cô nhằm thẳng con dốc ở lối ra và nhấn mạnh chân ga.

Rồi cô đạp mạnh chân phanh.

Chiếc Mustang khựng lại, gác hai bánh trước lên chân đường dốc. Reacher bước về phía chiếc xe, ông hơi cúi xuống để có thể nhìn xuyên qua cửa kính nhỏ phía sau chiếc xe. Không điện thoại di động. Cô chỉ ngồi đó, nhìn thẳng đằng trước, tay đặt trên vô lăng. Các đèn phanh bật đỏ lòe, sáng chói mắt. Các ống xả thở phì phò. Những cụm khói trắng phun ra sau. Nước nhỏ giọt và đọng thành hai vũng giống y nhau trên nền.

Reacher vòng sang cửa sổ bên cô và đứng lại cách ba bộ. Cô bấm nút hạ kính xuống chừng ba phân. Ông cúi người xuống để có thể thấy mặt cô.

Cô hỏi, “Tại sao tôi cần anh giúp?”

Ông nói, “Vì câu chuyện hôm thứ Sáu chấm dứt quá sớm đối với cô. Nhưng cô có thể có lại nó. Còn một tầng ý nghĩa nữa. Nó là một câu chuyện lớn. Cô sẽ thắng nhiều giải thưởng. Cô sẽ có công việc tốt hơn. CNN sẽ trải thảm đến tận cửa phòng để rước cô.”

“Anh nghĩ là tôi nhiều tham vọng thế sao?”

“Tôi nghĩ cô là một nhà báo.”

“Như thế thì có nghĩa gì?”

“Nghĩa là suy cho cùng, các nhà báo thích các câu chuyện. Họ yêu thích sự thật.”

Cô dừng lại, gần cả phút. Nhìn đăm đăm phía trước. Chiếc xe kêu lách cách nhè nhẹ khi nóng máy. Reacher có thể cảm nhận bộ phận máy xe được cài ở chế độ chạy không đang gượng lại với các phanh xe. Rồi ông thấy cô liếc xuống và dịch tay bỏ cần số vào vị trí Đỗ. Chiếc Mustang lăn bánh lui lại mười lăm phân rồi dừng hẳn lại. Reacher bước xéo để ngang với cửa sổ xe. Yanni quay đầu lại và nhìn thẳng vào ông.

Cô nói, “Vậy kể cho tôi nghe câu chuyện đi. Kể sự thật.”

Ông kể lại câu chuyện với cô, kể sự thật. Ông ngồi xếp bằng trên nền xi măng, để ra vẻ bất động và vô hại. Ông không chừa lại chút gì. Lược qua tất cả các sự kiện, các kết luận, các giả thuyết, các suy đoán. Kể xong, ông ngừng lời và chờ phản ứng của cô.

Cô hỏi, “Anh ở đâu khi Sandy bị giết?”

“Ngủ ở nhà trọ.”

“Một mình?”

“Suốt đêm. Phòng số tám. Tôi ngủ rất say.”

“Không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Không bao giờ có bằng chứng ngoại phạm khi người ta cần. Đó là quy luật tự nhiên phổ quát.”

Cô nhìn ông một lúc lâu.

Cô hỏi, “Anh muốn tôi làm gì đây?”

“Tôi muốn cô điều tra các nạn nhân.”

Cô lặng im một lúc.

Cô nói, “Chúng tôi làm được. Chúng tôi có nhân viên điều tra.”

Reacher nói, “Họ không đủ giỏi đâu. Tôi muốn cô thuê một người tên là Franklin. Helen Rodin sẽ cho cô biết về người này. Cô ta ở trong tòa nhà này, trên cô hai tầng.”

“Vì sao cô ta không tự mình thuê ông Franklin đó?”

“Vì cô ta không có tiền trả cho ông ta. Cô thì có thể. Một tuần thuê Franklin chắc chắn rẻ hơn tiền cắt tóc của một tay dự báo thời tiết của cô.”

“Và rồi thì sao nữa?”

“Rồi chúng ta ráp nối tất cả các dữ kiện lại với nhau.”

“Vụ này lớn đến cỡ nào?”

“Cỡ giải Pulitzer. Cỡ giải Emmy. Cỡ công việc mới.”

“Làm sao anh biết được. Anh đâu có trong nghề.”

“Tôi đã trong quân đội. Tôi đoán vụ này xứng đáng với một huy chương Sao Đồng. Cái đó chắc hẳn tương đương. Méo mó có hơn không.”

Cô nói, “Tôi không biết. Tôi nên mang anh nộp cho cảnh sát thì đúng hơn.”

Ông nói, “Cô không thể. Cô lấy điện thoại di động ra là tôi sẽ vọt lên con dốc. Họ sẽ không tìm ra tôi đâu. Họ đã gắng tìm suốt ngày rồi.”

Cô nói, “Tôi không quan tâm mấy những cái giải của anh.”

Ông nói, “Vậy thì cô làm cho vui thôi. Hãy làm vì sự thỏa mãn nghề nghiệp.”

Ông nghiêng người lấy ra mảnh khăn giấy có ghi số điện thoại của Helen Rodin. Tuồn nó vào khe qua cửa sổ. Yanni cầm lấy, thận trọng, cố tránh không để những ngón tay của hai người chạm vào nhau.

Reacher nói, “Hãy gọi cho Helen. Gọi luôn đi. Cô ấy sẽ xác nhận cho tôi.”

Yanni lấy điện thoại di động trong ví ra và mở máy. Cô nhìn màn hình, chờ cho tới khi nó sẵn sàng, rồi bấm số. Cô trả lại mảnh khăn giấy. Lắng nghe điện thoại.

Cô nói, “Cô Helen Rodin phải không ạ?” Rồi cô bấm nút quay kính xe lên hết cỡ và Reacher không nghe thấy cuộc đàm thoại. Ông đang liều mạng khi cho rằng người mà cô đang nói chuyện thật sự là Helen. Có thể là cô nhìn mảnh khăn giấy nhưng lại bấm một số khác hẳn. Không phải 911, vì cô đã bấm trọn mười con số. Nhưng có thể cô ta gọi văn phòng chính bên cảnh sát. Một phóng viên hẳn có thể thuộc lòng con số đó.

Nhưng chính Helen đang nghe máy. Yanni bấm nút quay kính xuống lại và đưa chiếc điện thoại di động qua khe cửa cho ông.

Helen hỏi ông, “Chuyện này thật à?”

Reacher nói, “Tôi không nghĩ là cô ta đã quyết định. Nhưng nó có thể thực hiện được.”

“Chuyện này liệu có tốt không?”

“Cô ta có phương tiện. Và việc có giới truyền thông trông chừng cho chúng ta có thể có ích.”

“Cho tôi nói chuyện tiếp với cô ấy.”

Reacher chuyền chiếc điện thoại di động qua cửa sổ. Lần này Yanni để nguyên kính xe hạ xuống nên Reacher có thể nghe tất cả những gì cô nói cho đến hết cuộc đàm thoại. Ban đầu cô có vẻ nghi ngờ, rồi do dự, và rồi có phần bị thuyết phục. Cô hẹn gặp Helen trên tầng bốn vào sáng sớm mai. Rồi tắt máy.

Reacher nói, “Có một tay cớm bên ngoài cửa văn phòng của cô ấy.”

Yanni nói, “Cô ấy có nói với tôi. Nhưng họ đang lùng anh, đâu có lùng tôi.”

“Chính xác là cô sẽ làm gì?”

“Tôi chưa quyết định.”

Reacher không nói gì.

Yanni nói, “Tôi nghĩ trước tiên tôi cần biết anh xuất phát từ động cơ nào. Rõ ràng là anh không quan tâm chút nào đến bản thân James Barr. Vậy thì tất cả chuyện này là làm cho cô em gái phải không? Rosemary?”

Reacher quan sát cô quan sát mình. Một phụ nữ, một nhà báo.

Ông nói, “Phần nào là cho Rosemary.”

“Nhưng?”

“Phần lớn là vì gã giật dây. Gã ngồi đó, nghĩ rằng mình khôn ngoan như một con cáo già. Tôi không thích điều đó. Không bao giờ. Điều đó khiến tôi muốn cho gã biết thật sự thế nào là khôn ngoan.”

“Như một sự thách thức?”

“Gã đã khiến cô gái bị giết, Yanni. Cô ấy chỉ là một cô bé ngờ nghệch ham vui chút thôi. Gã sai lầm ở chỗ đó. Do vậy, gã xứng đáng bị trừng phạt bằng một cách nào đó. Đó là sự thách thức.”

“Anh đâu biết gì nhiều về cô ấy.”

“Không vì thế mà cô ta bớt vô tội.”

“OK.”

“OK gì?”

“NBC sẽ trả tiền cho Franklin. Rồi chúng ta sẽ xem câu chuyện đưa ta đến đâu.”

Reacher đáp, “Cám ơn cô. Tôi cảm kích điều đó.”

“Chắc vậy.”

“Tôi xin lỗi lần nữa. Vì đã làm cô sợ.”

“Tôi sợ gần chết.”

“Tôi rất xin lỗi.”

“Còn chuyện gì nữa không?”

Reacher nói, “Còn. Tôi cần mượn chiếc xe của cô.”

“Mượn xe tôi?”

“Mượn xe cô.”

“Để làm gì?”

“Để ngủ trong đó rồi lái đi Kentucky.”

“Chuyện gì ở Kentucky?”

“Một phần của câu đố.”

Yanni lắc đầu, “Chuyện này điên quá.”

“Tôi lái xe rất cẩn thận.”

“Tôi đang tiếp tay và xúi giục một tội phạm đào thoát.”

Reacher nói, “Tôi không phải là tội phạm. Tội phạm là kẻ đã bị buộc tội sau một phiên tòa. Do đó tôi cũng không phải là kẻ đào thoát. Tôi chưa bị bắt hay buộc tội. Tôi chỉ là một nghi can thôi.”

“Tôi không thể cho anh mượn xe sau khi đã phát hình anh suốt đêm.”

“Cô có thể nói rằng không nhận ra tôi. Cái đó chỉ là một phác họa chân dung, không phải là một tấm ảnh. Có thể nó không chính xác hoàn toàn.”

“Tóc của anh khác.”

“Đó. Tôi vừa cắt tóc sáng nay.”

“Nhưng tôi nhận biết tên của anh. Tôi sẽ không cho một người lạ mượn xe mà ít ra không biết tên người đó, phải không nào?”

“Có thể tôi cho cô một cái tên giả. Cô đã gặp một kẻ có tên khác và trông không giống mấy với cái phác họa, vậy thôi.”

“Tên gì?”

Reacher đáp, “Joe Gordon.”

“Hắn là ai?”

“Cầu thủ giữ chốt hai của đội Yankees trong năm 1940. Họ về ba. Không phải lỗi của Joe. Ông ta có một sự nghiệp đáng kể. Ông chơi đúng một nghìn trận và ghi đúng một nghìn điểm.”

“Anh hiểu biết nhiều nhỉ.”

“Ngày mai tôi sẽ hiểu biết nhiều hơn nếu cô cho tôi mượn xe.”

“Tối nay làm sao tôi về nhà?”

“Tôi sẽ đưa cô về.”

“Vậy là anh sẽ biết nơi tôi sống.”

“Tôi đã biết nơi cô sống. Tôi đã xem giấy đăng ký xe của cô. Để biết chắc chiếc xe này là của cô.”

Yanni không nói gì.

Reacher nói, “Xin đừng lo. Nếu tôi muốn hại cô thì cô đã bị hại rồi, cô thấy có đúng không?”

Cô không nói gì.

Ông nói tiếp, “Tôi là một tài xế rất cẩn thận. Tôi sẽ đưa cô về an toàn.”

Cô nói, “Tôi sẽ gọi xe taxi. Làm vậy tốt cho anh hơn. Giờ đường thì vắng và chiếc xe này rất nổi. Cảnh sát biết nó là của tôi. Họ chặn tôi lại luôn. Họ nói là tôi chạy quá tốc độ nhưng thật ra họ muốn xin chữ ký hay họ muốn ngó xuống áo của tôi.”

Cô lại gọi điện thoại và nói người tài xế taxi đón cô trong nhà để xe. Rồi cô ra khỏi xe và để máy vẫn nổ.

Cô nói, “Hãy đậu lại trong một góc tối. Sẽ an toàn hơn nếu anh không đi trước giờ cao điểm của buổi sáng.”

Reacher đáp, “Cám ơn cô.”

Cô nói, “Và làm ngay đi. Mặt của anh có trên khắp các mục tin tức và tay tài xế taxi có xem đấy. Ít nhất thì tôi hy vọng là hắn đang xem. Tôi cần điểm xếp hạng.”

Reacher lại nói, “Cám ơn cô.”

Ann Yanni bỏ đi và đứng lại ở chân đường dốc như thể cô đang chờ xe buýt. Reacher ngồi vào ghế của cô và điều chỉnh nó ra sau, rồi lùi xe vào sâu trong nhà để xe. Rồi ông lái vòng lại và đậu đầu xe vào trước trong một góc xa. Ông tắt máy và nhìn vào kính chiếu hậu. Năm phút sau, một chiếc Crown Vic màu xanh-trắng chạy xuống đường dốc và Ann Yanni leo vào băng ghế sau. Chiếc taxi quay lại chạy ra đường, nhà để xe yên lặng trở lại.

Reacher ở lại trong chiếc Mustang của Ann Yanni nhưng ông không ở lại trong nhà để xe dưới tòa cao ốc kính đen. Quá nguy hiểm. Nếu Yanni đổi ý thì ông sẽ là cái bia ăn chắc. Ông có thể hình dung cô nhụt chí hay lương tâm dằn vặt, rồi nhấc điện thoại gọi cho Emerson.Hắn ngủ như chết trong xe tôi đậu ở trong góc nhà xe của sở làm. Ngay bây giờ. Do đó ba phút sau khi chiếc taxi chạy đi thì ông lại nổ máy xe và lái lên nhà để xe trên đường số Một. Nó trống không. Ông lên tầng thứ hai và đậu trong chỗ James Barr đã sử dụng. Ông không bỏ tiền vào đồng hồ tính tiền. Chỉ lấy xấp bản đồ của Yanni ra, tính đường đi của mình rồi đẩy tay lái lại và chỉnh ghế rồi ngủ lại.

Năm giờ sau ông thức giấc, trước rạng đông, và lái xe về hướng Nam đến Kentucky. Ông thấy ba chiếc xe của cảnh sát trước khi vượt qua ranh giới của thành phố. Nhưng họ không để ý. Họ đang quá bận rộn truy lùng Jack Reacher nên không có thì giờ làm phiền một phát thanh viên truyền hình xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.