Mình Yêu Nhau Đi

Chương 36: 36: Quý Ngài Hồ Ly Độc Nhất Vô Nhị




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


DỊCH: MIN
Vương Nhược Hàm trực ca đêm xong đã tới 8h sáng, cô quay về nhà vệ sinh cá nhân thay quần áo, trong lòng có chuyện vướng mắc nên không thể nào chợp mắt ngủ bù được, dứt khoát chạy thẳng đến khách sạn tìm Hoắc Kiêu.
Hôm qua Hoắc Kiêu đã đưa một tấm thẻ phòng khác cho cô, Vương Nhược Hàm xách túi đồ ăn sáng quẹt thẻ đi mở cửa.
Anh đã dậy rồi đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Hoắc Kiêu đanh mặt, tầm mắt di chuyển theo cô nhưng miệng vẫn nói chuyện với người trong điện thoại.
Vương Nhược Hàm nở nụ cười cứng ngắc với anh, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng, sợ làm phiền đến anh nên cô vào trong phòng ngủ trước.
Mấy phút sau bên ngoài không còn âm thanh, Vương Nhược Hàm bấu lên cánh cửa khẽ thò đầu ra ngoài.
Hoắc Kiêu đang ngồi trước máy tính gõ chữ, không biết có phải đang bận công chuyện không.
Vương Nhược Hàm thò một cẳng chân ra, cả người nghiêng về phía trước một bước, nhưng vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích.
Mãi lúc sau, Hoắc Kiêu ngước mắt lên, thấy điệu bộ của Vương Nhược Hàm xoắn xuýt muốn lên không lên, anh đành mở miệng: “Em ở đó kẹt bug hả?”
“Không phải, em đang đi về phía trước.”
“Tới đây.”
Vương Nhược Hàm nghe lời đi tới bên cạnh Hoắc Kiêu rồi ngồi xuống.
“Anh làm xong rồi hả?”
Hoắc Kiêu gập máy tính lại để lên bàn trà: “Ăn sáng chưa?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Anh ăn chưa? Em mua tới đó.”
Hoắc Kiêu nói: “Vẫn chưa.”
Vương Nhược Hàm lại chạy quay về, lấy đồ ăn sáng ra: “Miến tiết gà nhà này tự hầm nước canh, không thêm mì chính đâu, anh ăn thử xem.”
Hoắc Kiêu nhận lấy đôi đũa trên tay cô, miếng đầu tiên luôn vô thức bón cho Vương Nhược Hàm.
Trong miện gVương Nhược Hàm còn vướng miến, dùn gánh mắt đáng thương hỏi Hoắc Kiêu: “Anh còn giận hả?”
Hoắc Kiêu uống một hớp canh: “Không giận.”
“Chỉ là có hơi….” Hoắc Kiêu không biết nên hình dung ra sao, “Không diễn tả được, dù sao thì rất kì cục.”
Vương Nhược Hàm nhíu chặt mày lại, không hiểu cho lắm.
Hoắc Kiêu thở dài: “Không biết đã là lần thứ mấy rồi, luôn có người coi anh thành anh ta.

Người yêu hiện tại có bóng dáng của người yêu cũ, ai nghe mà chẳng nghĩ nhiều chứ.”

Vương Nhược Hàm hỏi: “Anh cảm thấy, vì anh giống Tần Dã nên em mới thích anh hả?”
Hoắc Kiêu lắc đầu: “Anh không muốn, nhưng luôn có cảm giác như vậy.”
“Không phải.” Vương Nhược Hàm túm lấy tay Hoắc Kiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không phài vì giống Tần Dã nên em mới thích anh đâu.

Mỗi một người đều có hình mẫu lý tưởng của mình, Tần Dã phải, anh cũng phải, chẳng qua anh ấy xuất hiện quá sớm.

Khôn phải vì anh giống Tần Dã, mà hai người trừ bỏ vẻ ngoài hơi giống, tính cách hoàn toàn khác biệt, Tần Dã khá hòa nhã thận trọng, em chưa từng thấy anh ấy nổi cáu bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy cảm xúc tiêu cực nào, hình như lúc nào anh ấy cũng là dáng vẻ bình tĩnh nhã nhặn.”
Hoắc Kiêu càng nghe càng thấy có vấn đề: “À, vậy ra là anh không thận trọng, tình tính không tốt.”
Vương Nhược Hàm lui người ra sau, xua tay nói: “Em có nói như vậy đâu.”
Hoắc Kiêu nhếch môi, tâm trạng càng tồi tệ hơn.
Vương Nhược Hàm ngồi quỳ trên ghế sô pha, nhích về phía trước một chút, hỏi Hoắc Kiêu: “Anh có biết Ngụy Tư Hằng không?”
“Nghe hơi quen tai.”
“Nam phụ trong [Kiếm trác] ấy, hồi đó cực kì nổi tiếng, năm 2012 hay là 2013 gì đó, bị hủy dung trong đám cháy ở phim trường, sau đó rút lui khỏi giới ấy, trước kia mọi người luôn nói anh là công tử như ngọc, vẻ ngoài vô cùng thanh tú.”
Hoắc Kiêu nhớ lại những thứ này: “À, là anh ta hả.”
Vương Nhược Hàm vỗ tay, mỗi khi kích động tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Em nói cho anh biết, anh ta là bổn mạng thời con gái của em đó, trước kia em mê mẩn anh ta điên cuồng, anh có biết lúc nghe tin anh ta rút lui khỏi giới em đau lòng thế nào không, ba ngày em không ăn cơm đấy.”
Cô xòe ba ngón tay ra, Hoắc Kiêu véo má Vương Nhược Hàm: “Cho nên? Có liên quan gì đến anh ta à?”
Vương Nhược Hàm đẩy tay anh ra, ôm mặt nói: “Em muốn nói cho anh biết, tâm nguyện ban đầu của em là Ngụy Tư Hằng, có lẽ em chỉ thích kiểu người trắng trẻo sạch sẽ, gao gầy, trông dịu dàng hòa nhã ấy.

Cho nên nếu muốn nói như vậy, thực ra anh với Tần Dã đều là đồ thay thế mà em tìm kiếm trong nhân gian thôi.”
Hoắc Kiêu nhắm mắt, cố gắng để khiến cơn giận không mất khống chế: “Vương Nhược Hàm, em cảm thấy em giải thích như thế này tâm trạng của anh sẽ tốt lên sao?”
Vương Nhược Hàm chớp mắt: “Không tốt hả?”
Hoắc Kiêu nghiến răng bóp má của Vương Nhược Hàm tới biến dạng: “Đương nhiên không có!”
Vương Nhược Hàm túm lấy cánh tay Hoắc Kiêu, khóc kêu đau.
Hoắc Kiêu lập tức mềm lòng, buông lỏng lực bóp.
“Em còn chưa nói hết mà.” Vương Nhược Hàm đạp Hoắc Kiêu một phát, “Mặt bị anh bóp sưng lên rồi.”
Cô gái da mỏng thịt mềm, vừa bóp một cái, hai má Vương Nhược Hàm đỏ rực lên, Hoắc Kiêu bắt đầu áy náy, giơ tay xoa giúp cô.
“Em thích Tần Dã, à không đúng, không thể gọi là thích được.


18 tuổi khi em vừa đến Kim Lăng, ở đây trừ mẹ em ra em chẳng quen ai cả, lúc khai giảng là Tần Dã kéo hành lý giúp em, đến cuối tuần anh ấy dẫn em ra ngoài chơi, em thấy không thể tiếp tục học hộ lý học được nữa, cũng là anh ấy khuyên nhủ cổ vũ em, nếu như bảo em không rung động thì rất khó.

Anh ấy lớn hơn em bốn tuổi, em sống cùng mẹ nhưng có lẽ trong lòng luôn muốn có một người đàn ông để dựa vào.

Nhưng yêu thích đối với Tần Dã thực ra càng giống như gửi gắm hơn.

Khi anh ấy và Dung Hoan ở bên nhau, em cũng chỉ hơi buồn một chút, sau đó cũng nhanh chóng buông bỏ được.

Trịnh Diên nói thực ra em chẳng thích anh ấy bao nhiêu cả, nói cho cùng thì em không nảy sinh d*c vọng chiếm hữu với con người này.

Chỉ là lúc ở một mình không muốn trái tim lúc nào cũng trống rỗng, cho nên muốn tìm một người để yêu.

Sau này em ngẫm lại cũng đúng.”
Yêu thích đối với Tần Dã là ly nước, không ấm không nóng, bình tĩnh mát lành, chỉ cần để nguyên tem không động tới thì có thể giữ được mãi, nhưng sẽ không cuộn trào không tràn ra, cho nên Vương Nhược Hàm yêu thầm anh ta năm năm, cũng chẳng nghĩ đến chuyện tỏ tình, không muốn chiếm lấy người này cho riêng mình.
Nhưng khi gặp gỡ Hoắc Kiêu lại không giống thế, mới quen biết ngày thứ hai cô đã kéo người ta đi thuê phòng rồi.
Rung động thực sự là ngọn lửa rực cháy, liếc mắt một cái pháo hoa nổ lẹt đẹt trong từng mạch máu.
Là nguy hiểm, xúc động, nóng rực.
Vương Nhược Hàm ôm lấy cổ Hoắc Kiêu, bò trong vòng tay anh, thân mật dùng đầu dụi vào người anh, hệt như một chú mèo con dính người.
“Lúc em tới đã nghĩ mấy câu, có lẽ hơi buồn nôn, nhưng anh đừng cười đó.”
Hoắc Kiêu đã thấy hơi buồn cười, anh khẽ ho một tiếng, bảo đảm nói: “Không cười em.”
“Hôm nọ anh nhắc tới [Hoàng tử bé], em đã đi tìm đọc một lượt.

Hoa hồng không hề quý hiếm, trong vườn hoa đâu đâu cũng có, nhưng hồ ly chỉ có một con, đúng không?” Dựa vào quá gần, Vương Nhược Hàm có thể nghe được nhịp tim đập rõ ràng của Hoắc Kiêu, “Trước khi gặp được anh, em cũng không phải là người chủ động, anh quá mức quý hiếm nên mới không muốn bỏ lỡ.


Em khẳng định là trong cuộc đời này có lẽ em sẽ gặp được rất nhiều Tần Dã, nhưng sẽ chỉ gặp được một Hoắc Kiêu mà thôi.”
Traí tim Hoắc Kiêu nhói lên.
Anh siết chặt tay ôm trọn người vào trong lòng.
Vương Nhược Hàm nói: “Lõi đời, độc miệng, ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, nhưng người có thể hiểu hết được lời nói của em, hiểu được mỗi một loại cảm xúc của em, có thể chơi cùng em cũng có thể dạy em đạo lý, sẽ chỉ là anh thôi.”
Bọn họ hiếm khi nhắc tới chữ “yêu” trong cuộc trò chuyện, nhưng có thể giấu chữ yêu trong mỗi câu từ được nói ra miệng.
Hoắc Kiêu nén chua xót nơi hốc mũi, gương mặt mang ý cười nói: “Chỉ thế này thôi à? Em vẫn có thể buồn nôn thêm chút nữa.”
Vương Nhược Hàm đấm anh: “Anh đi sang bên, có người đã bắt đầu hếch mũi lên trời rồi đấy.”
Hoắc Kiêu hôn lên mặt cô: “Buồn ngủ không em?”
Vương Nhược Hàm ngáp một cái rõ to: “Buồn ngủ lắm.”
“Đi ngủ một lát đi.”
Giọng nói của Vương Nhược Hàm lộ vẻ mệt mỏi: “Anh ngủ cùng em.”
Hoắc Kiêu bế cô lên: “Ngủ cùng em.”
Ngày mai anh sẽ phải quay về, mà nghề nghiệp của Vương Nhược Hàm không được nghỉ hai ngày cuối tuần, thức dậy lại phải đi làm, cho dù tuần nào Hoắc Kiêu cũng tới đây, bọn họ cũng không ở bên nhau được bao lâu.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Vương Nhược Hàm nhắm mắt, trong đầu mơ hồ tính toán.
Yêu xa không phải vấn đề gì lớn, nhưng cuối cùng đây là một nhân tố không thể phớt lờ.
Cô hỏi Hoắc Kiêu: “Quốc khánh anh có tới không?”
Hoắc Kiêu trả lời cô: “Tới.”
“Nhưng em không có ngày nghỉ.”
“Không sao, rút bớt thời gian ra gặp mặt là được.”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Vâng.”
*
Trước khi chưa yêu đương với Hoắc Kiêu, Vương Nhược Hàm không cảm thấy cuộc sống của mình có bao nhiêu khô khanm nhưng Hoắc Kiêu vừa đi, cô làm việc gì cũng cảm thấy không hứng thú.
Sắp tới giờ tan ca, cô ngồi trên trạm y tá, móc móng tay đếm thời gian.
Khi Dung Hoan xoay chùm chìa khóa đi tới, Vương Nhược Hàm ngây người: “Sao cô lại tới đây?”
“Tới bàn chuyện làm ăn.” Dung Hoan buông tập tài liệu trong tay xuống, than phiền với cô: “Chủ nhiệm Quách của khoa phụ sản kín miệng phết nhờ, tôi nghe ngóng kiểu gì cũng chẳng lộ ra chút thông tin nào cả.”
Vương Nhược Hàm cười cười: “Bình thường thôi, bình thường bọn họ bị hỏi nam hỏi nữ nhiều rồi, đều là tay già đời, kín miệng lắm.”
Dung Hoan hỏi: “Cô sắp tan làm hả?”
Vương Nhược Hàm nhìn đồng hồ: “Sắp rồi.”
“Uống trà chiều không? Có một người bạn học của tôi mới mở tiệm cà phê.”
Vương Nhược Hàm nghi ngờ hỏi: “Cô không tìm Tần Dã hả? Hôm nay anh ấy không làm cà đêm à?”
Dung Hoan mỉm cười, ghé sát lại nói với Vương Nhược Hàm: “Em gái, trong cuộc sống của tôi đâu chỉ có đàn ông, hai ngày trước theo đuổi mệt mỏi quá rồi, vừa vặn có thể ngơi tay một chút, để con diều tự do bay lượn đi.”

Vương Nhược Hàm nhướng mày: “Cô đừng nghịch dại là được.”
Dung Hoan chậc một tiếng: “Rốt cuộc có đi không?”
“Đi.” Vương Nhược Hàm nói, “Đúng lúc cũng có việc muốn hỏi cô.”
Nơi mà Dung Hoan nói tới là một tiệm cà phê ven sông, phong cách bày trí bên trong rất tinh tế.
Hai người tìm một vị trí trên tầng hai ngồi xuống, gọi hai tách cà phê và hai miếng bánh ngọt.
“Việc cô vừa nói là gì vậy?”
Vương Nhược Hàm buông đồ uống xuống, xoa đùi nói: “Chính là cô quen biết rộng rãi, cô nói thử xem, y tá bọn tôi mà chuyển ngành, làm cái gì thì ổn hơn?”
Dung Hoan hỏi: “Cô muốn từ chức hả?”
Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định xong.”
“Sao lại muốn từ chức thế?”
Vương Nhược Hàm trả lời: “Bạn trai tôi ở Thân thành, cách Kim Lăng nói xa không xa nói gần không gần.

Cho dù cuối tuần anh ấy đến thăm tôi, tôi cũng không nghỉ được để ở cùng anh ấy.”
Dung Hoan tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Nhưng chẳng phải hai người mới yêu đương sao? Những chuyện này không vội chứ.”
Vương Nhược Hàm: “Tôi cũng chưa suy nghĩ kỹ càng, coi như tiện thể tìm hiểu một chút thôi.”
“Vậy cô định tới Thân thành làm việc hả?”
“Không, chỉ là đổi một công việc ổn định hơn chút, nhưng cũng không muốn kiếm ăn qua ngày.”
“Cô để tôi nghĩ xem đã.” Vì Dung Hoan làm về máy móc trị liệu y học, khá quen thuộc với bệnh viện, cũng quen biết nhiều người làm công tác y tế.
Tính chuyên nghiệp của y tá rất mạnh, nếu như thực sự muốn chuyển ngành, để tìm được một công việc như y chẳng hề dễ dàng chút nào.
Hai hôm nay Vương Nhược Hàm lên mạng tìm hiểu rất nhiều tư liệu, nhưng không hề có tính tham khảo thực tế, cô ăn bánh ngọt trong đ ĩa mà lòng phá sầu.
“Haiz.” Dung Hoan buông thìa xuống, “Tôi nhớ Tần Dã có một bạn học mở phòng khám tư, trước kia tôi cũng từng bàn chuyện hợp tác với anh ta.

Trước kia cô từng làm ở khoa rằng hàm mặt, có thể đi hỏi thử xem, công việc y tá ở đó khá nhàn nhã, phúc lợi cũng tối nữa.”
Hai mắt Vương Nhược Hàm sáng lên, nhưng không dám tự tin nói: “Phòng khám tư hả? Vậy người ta có vừa ý tôi không?”
Dung Hoan nghiêng đầu: “Bảo Tần Dã đi hỏi xem.”
Vương Nhược Hàm cảm thấy khó xử: “Vậy thì tôi thực sự trở thành người nhờ quan hệ rồi.”
Dung Hoan bẹp miệng: “Vậy tôi hỏi giúp cô nhé?”
Vương Nhược Hàm mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn nha.”
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.