Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 137: Chú Út




Nửa giờ sau, bác sĩ Lâm cùng y tá Dương mới tin bọn hắn thật sự có bảo bảo.

Y tá Dương bỗng nhiên nghĩ đến bánh bao sữa.

"Tể Tể! Chúng ta cần đích thân đi cảm ơn Tể Tể!"

Bác sĩ Lâm vội vàng gật đầu: "Phải đi, chúng ta cùng đi!"

Nếu như nếu không bánh bao sữa nói vợ hắn mang thai, dựa theo lượng công việc cùng tố chất thân thể của vợ mình, cho dù là mang bầu, sợ là không giữ được.

May mắn!

May mắn!

Trên đường đi về, bác sĩ Lâm luôn đỡ tay y tá Dương, sợ phát sinh cái gì ngoài ý muốn.

Y tá Dương im lặng, nhưng cũng hiểu ý chồng mình, tránh không được đành phải mặc kệ chồng đỡ, một mạch đi trở lại phòng bệnh của bánh bao sữa.

Kết quả, trong phòng bệnh trống trơn, ngược lại là có y tá đang dọn dẹp giường chiếu.

Bác sĩ Lâm hỏi: "Tể Tể đâu rồi?"

"Bác sĩ Lâm, Minh tiểu thư đã làm thủ tục xuất viện rồi."

Bác sĩ Lâm cùng y tá Dương không dám tin: "Cái gì? Đã làm thủ tục xuất viện?"

Y tá Dương vội vã lên tiếng: "Ai đồng ý thế? Bác sĩ Lâm mới là bác sĩ chủ trị của bé mà, bác sĩ chủ trị không ký tên, làm sao được làm thủ tục xuất viện?"

Y tá trả lời thật nhanh.

"Y tá Dương, là Khương viện trưởng ký."

Y tá Dương: "......"

Bác sĩ Lâm hỏi mấu chốt vấn đề: "Bọn họ làm thủ tục xuất viện lúc nào?"

Y tá: "Nửa giờ trước, làm thủ tục xuất viện xong liền đi rồi, Khương viện trưởng còn phân phó xuống dưới, tất cả tin tức tư liệu của Minh tiểu thư đều toàn bộ mã hóa bảo mật, cho dù là bác sĩ Lâm muốn xem cũng phải làm báo cáo chuẩn bị mới được xem."

Bác sĩ Lâm: "......"

Sau khi bác sĩ Lâm thu xếp tốt cho vợ thì đi thẳng đến văn phòng của Khương viện trưởng.

Khương viện trưởng nhìn thấy hắn, cười nói tiếng chúc mừng.

Bác sĩ Lâm cười cười, rồi hỏi thăm chuyện của bánh bao sữa.

"Khương viện trưởng, tư liệu của Tể Tể tại sao muốn toàn bộ mã hóa khóa lại? Có vấn đề gì không?"

Tuy rằng tốc độ hồi phục của bánh bao thật sự quá nhanh, bọn họ cũng đã nghiên cứu rất nhiều lần, nhưng không phát hiện được gì.

Khương viện trưởng cũng cười: "Bác sĩ Lâm, Minh tiểu thư mặc dù họ minh, nhưng người nhà của bé anh cũng đã gặp rồi còn không hiểu rõ sao?"

Bác sĩ Lâm: "Lực chú ý của tôi đều ở trên người bệnh nhân, làm sao có thời gian đi tìm hiểu người thân của bé làm gì?"

Khương viện trưởng gật gật đầu, cười rất ôn hòa.

Khương viện trưởng cười nhìn bác sĩ Lâm: "Minh tiểu thư là con gái nuôi của người nắm quyền của Hoắc gia tại thủ đô, Hoắc trầm Lệnh, hiện tại cũng là con gái duy nhất của hắn, cực kỳ sủng ái!"

Bác sĩ Lâm: " Người nắm quyền Hoắc thị ở thủ đô, Hoắc trầm Lệnh?"

Hắn nhất thời không kịp phản ứng, dù sao Vận Thành cách thủ đô không tính gần, nhưng mà hắn say mê y học, rất ít khi chú ý tới chuyện danh môn thế gia.

Vừa nghĩ tới danh môn thế gia, con ngươi bác sĩ Lâm bỗng nhiên trừng lớn.

"Là đệ nhất gia tộc Hoắc gia của nước ta?"

Khương viện trưởng đưa cho bác sĩ Lâm chén trà.

"Đúng vậy, chính là Hoắc gia đó! Mặc dù là con gái được nhận nuôi, nhưng lần này ngươi cũng nhìn thấy đấy, không chỉ có chủ nhân của Hoắc thị đích thân đến, còn có mấy người anh trai cùng với hai cha con người bác vẫn luôn canh giữ ở phòng bệnh một tấc cũng không rời, bởi vậy có thể thấy được tiểu gia hỏa nhận được rất nhiều sủng ái, yêu thương! Cũng may tiểu gia hỏa không có việc gì, nếu thật có chuyện gì với đứa nhỏ thì với thái độ này của người nhà họ Hoắc đối với bánh bao sữa, không biết có thể giận chó đánh mèo lên bệnh viện của chúng ta hay không."

Bác sĩ Lâm không chút do dự bác bỏ: "Tể Tể đặc biệt nhu thuận hiểu chuyện, ông chủ Hoắc nhất định không phải người như vậy."

Khương viện trưởng cười nhạt không nói.

Trong lòng lại thầm nghĩ: vợ hắn mới mang thai, đứa nhỏ còn chưa chào đời, còn chưa biết người cha khi yêu thương con gái mình có thể phân rõ được bao nhiêu phải trái.

Ví dụ như Hoắc trầm Lệnh trước khi đi còn để trợ lý tìm tới hắn, mang đi tất cả tư liệu liên quan đến bánh bao sữa.

Gọi là mã hóa bảo mật thông tin chính là để thể diện tốt nhất cho hắn, người làm viện trưởng này rồi!

Đương nhiên, cũng kèm theo mức bồi thường tương ứng nhất định.

Xây cho bệnh viện một tòa nhà mới, được trang bị các thiết bị y tế mới nhất trên thế giới mà bệnh viện cần.

Một cái tát ngọt ngào này làm cho hắn toàn thân thoải mái, tự mình đồng ý ký cho họ xuất viện.

…..

Bánh bao sữa mà bọn hắn đang nói tới, đang ở trong vòng tay của cha mình húp cháo trong khách sạn gần bệnh viện.

Hoắc Trầm Huy nhìn chén cháo chất đống ở bên cạnh, lại nhìn cái bụng nhỏ của bánh bao sữa vẫn dẹp lép.

Đều mười chén, thế mà không thấy phình lên chút nào?

Dù uống tất cả đều là nước, nhưng bụng nhỏ cũng nên phình lên a?

Bụng nhỏ của Tể Tể lại vẫn xẹp như cũ, giống như quá đói không chịu được.

Mười một bát đã vào trong bụng, bánh bao sữa lại hướng cha nũng nịu.

"Cha, Tể Tể vẫn đói ~~~"

Hoắc trầm Lệnh: "......"

Hoắc tư Thần quả quyết gọi phục vụ lại tiếp tục bưng cho năm bát cháo gà hầm nấm.

Cực kỳ mềm nhuyễn, đặc quánh sền sệt.

Nhưng năm bát xuống bụng, bụng nhỏ của bánh bao sữa vẫn phẳng lì, dùng một đôi mắt to ngập nước tội nghiệp nhìn bọn hắn.

"Ô ô ô...... Tể Tể thật đói ~~~"

"Cha, Tể Tể vẫn thật đói thật đói ~~~"

Hoắc trầm Lệnh: "......"

Hoắc trầm Lệnh cố gắng hết sức để cho bánh bao sữa tạm thời không ăn đồ ăn khó tiêu hóa đã không thể chịu đựng được nữa.

"Tư Cẩn, gọi người mang thức ăn lên đi!"

Bánh bao sữa nghe là mang thức ăn lên, mắt to ngập nước tội nghiệp lập tức mở lớn căng tròn.

"Anh cả, em muốn ăn giò heo hầm! Sườn cừu hầm! Heo sữa quay! Ba chỉ bò mỹ! Sườn xào chua ngọt! Ngỗng hầm cách thủy! Rượu nếp ngâm thuốc!......"

Bánh bao sữa mỗi lần nói một tên món ăn đều gật đầu một cái.

Quai hàm nhỏ phồng lên, biểu lộ nhỏ như muốn nói nhất định phải có!

Nói một loạt tên món ăn sau đó lại bổ sung một câu.

"Còn muốn ba mươi cái bánh màn thầu! Mười bát cơm! Ăn trước đã, không đủ thì gọi thêm sau nha!"

Cha Hoắc: "......"

Bác cả: "......"

Bốn anh em Hoắc gia: "......"

Chú út mới từ ngoài cửa tiến vào, Hoắc trầm Vân: "......"

Hắn cho là mình nghe lầm, nhưng giọng trẻ con kia lần trước đã cùng bánh bao sữa từng tiếp xúc, lúc này là lần thứ nhất gặp mặt chính thức, nhưng hắn nghe thấy liền có thể nhận biết.

Bởi vì hiện tại mất liên lạc với con quỷ mà hắn làm giao dịch nên hắn đối bánh bao sữa ấn tượng rất không tốt, thế là nửa thật nửa giả trêu chọc.

"Tể Tể là quỷ đói đầu thai sao?"

Bánh bao sữa ngừng một chút nhìn sang, mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào chú út vừa xuất hiện ở cửa ra vào một cách lạ lẫm.

"Tể Tể mới không phải quỷ chết đói, Tể Tể là Tể Tể! Tể Tể cũng không cần đầu thai! Không giống chú út cùng bại hoại làm giao dịch, không cẩn thận rất dễ dàng tới Địa Phủ báo danh để đầu thai!"

Không đợi Hoắc trầm Vân nói chuyện, bánh bao sữa lại bất mãn hừ hừ.

"Cùng bại hoại làm giao dịch, chú út mà đầu thai thì có tỉ lệ đến tám mươi phần trăm trở thành súc sinh!"

Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc trầm Vân trong nháy mắt biến thành màu đen, ánh mắt âm lãnh.

"Minh Tể Tể!"

Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần bốn người anh cùng nhau đứng lên.

Hoắc Tư Lâm: "Chú út! Tể Tể vừa tỉnh, chú nhỏ giọng một chút, chớ dọa bé!"

Hoắc Tư Cẩn: "Tể Tể nhát gan, không nên dọa bé."

Hoắc tư Tước: "Tể Tể đang đói đây, đừng chậm trễ Tể Tể ăn cơm!"

Hoắc tư Thần: "Chú út nhường một chút, đừng đứng ở cửa chậm trễ nhân viên phục vụ mang thức ăn lên!"

Hoắc trầm Vân: "......"

Bọn nhóc thối này, … thật sự là mấy đứa cháu ruột hắn?

Sẽ không phải là bị hạ tà thuật gì chứ?

Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi không nghe thấy, con bé vừa rồi nói chú út kiếp sau đầu thai làm súc sinh sao?"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "...... Vậy tám chín phần mười thật sự đầu thai làm súc sinh rồi! Chú út bây giờ sửa lại còn kịp!"

Bánh bao sữa cũng gật đầu đồng ý: "Đúng! Hiện tại sửa lại còn kịp!"

Hoắc trầm Vân: "......"

Hoắc Tư Lâm không biết thân phận chân thật của bánh bao sữa, nhíu nhíu mày.

"Chú út, Tể Tể nói chú cùng bại hoại làm giao dịch là có ý gì?"

Hoắc trầm Vân sắc mặt biến đổi, trầm mặt không nói chuyện.

Hoắc Trầm Huy bất mãn lên tiếng: "Trầm Vân, Tể Tể là con gái của Trầm Lệnh, là cháu gái duy nhất của em!"

Hoắc trầm Vân sửng sốt một chút.

Cháu gái duy nhất?

Còn Hoắc An An đâu?

Chẳng lẽ thân phận Hoắc An An bị bại lộ rồi?

Chuyện khi nào, hắn làm sao không biết?

Hoắc trầm Vân trong lòng kinh ngạc, chỉ coi như không nghe thấy lời Hoắc Trầm Huy nói.

Hắn tiếp tục nói bánh bao sữa.

"Một đứa mồ côi, vận khí tốt được anh hai nhận nuôi, còn tưởng rằng có thể thật sự trở thành Tiểu thư Hoắc gia?"

Hoắc trầm Lệnh đang ôm bánh bao sữa, hai con ngươi băng lãnh bắn về phía hắn.

"Cho nên, một người hàng năm cầm hoa hồng công ty của cha Tể Tể, dựa vào tiền cùng thanh danh của cha Tể Tể ở trong ngành giải trí trộn lẫn với đám tiểu bạch kiểm lại tính là cái gì? Cũng có thể khoa tay múa chân với con gái của tôi, cũng xứng với họ Hoắc?"

Bánh bao sữa cẩn thận nhìn chằm chằm Hoắc trầm Vân, cái đầu nhỏ bên trong đầy dấu chấm hỏi.

Bé đang rất đói, cháo uống hết căn bản không bõ dính bụng.

Cho nên thanh âm rất nhỏ, mềm nhũn, không có lực.

Nhưng nội dung lời nói đối với người nhà họ Hoắc mà nói lại rất kh ủng bố.

"Cha, chú út cũng là được nhận nuôi sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.