Mị Ảnh

Chương 7: Nghệ Phong cường hãn?





Tần Y lẳng lặng đứng trước cửa, tùy ý để ánh dương quang ấm áp trút xuống người chính mình, mái tóc mượt mà tùy ý để sau lưng, mặc áo lông màu xanh nhạt, cái cổ hơi cao vượt qua cổ áo, đôi mắt sáng sủa, bàn tay hơi nhẹ vuốt từng sợi tóc tinh nghịch, tư thái uyển chuyển. Ánh dương quang ấm áp chiếu vào khuôn mặt và cánh tay trắng noãn của nàng, phảng phất tỏa ra quang mang tịnh lệ.
Đoàn người đi đi lại lại nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ như vậy, nhãn thần cả đám phiêu hốt, cước bộ do dự chuyển động, cả đám đều cảm thán tự đáy lòng:
"Người như vậy rốt cuộc đang đợi ai? Ai xứng cho nàng chờ đợi?"
Nghệ Phong khoan thai đến trễ, nhìn sợi tóc lay động trên mặt Tần Y, hắn nhẹ nhàng đảy ra. Phần tuyệt mỹ này để hắn nhịn không được đưa đầu qua, muốn hôn lên một ngụm.
Tần Y không chút lưu tình né tránh, tựa hồ không biết tất cả, cười cười nói:
- Thói quen đã lâu sao vẫn không sửa, chung quy muốn người khác chờ đệ!
Nghệ Phong lơ đễnh cười cười, không phải là hắn tới quá muộn, mà là Tần Y tới quá sớm rồi. Chỉ là động tác né tránh của Tần Y khiến hắn có chút tiếc nuối, hắn không xác định được rốt cuộc Tần Y nghĩ cái gì.
Nghệ Phong nhìn mỹ nhân trước mắt, phần thất lạc lập tức bị vứt ra khỏi đầu, nhìn Tần Y cười cười nói:
- Tần Y tỷ.
Nhìn Nghệ Phong thong dong như thường, Tần Y có chút hoảng hốt. Thiếu niên trước mắt có lúc vô cùng thành thục, căn bản không giống như tâm trí của một người chưa tới mười bảy tuổi. Có đôi khi nàng thậm chí nghĩ, chính mình ở trước mặt hắn chỉ là một tiểu muội muội.
Tần Y lắc đầu, thoát ra khỏi suy nghĩ thực tế trong đầu nàng.
- Tần Y tỷ, năm năm qua ta không cùng tỷ ra ngoài dạo chơi, ngày hôm nay chúng ta đi một chút, thế nào?
Nghệ Phong nhìn Tần Y, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tuy rằng nàng không hiểu Nghệ Phong lười nhác vì sao đột nhiên nghĩ tới loại chuyện này, nhưng cũng vui vẻ không thôi, nàng mỉm cười nói:
- Tốt, năm năm qua đệ đột nhiên biến mất, để ta lo lắng gần chết.
Nghệ Phong thấy Tần Y lại quanh co lòng vòng nói tới chuyện biến mất năm năm vừa qua, hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Có một số việc không thể nói ra được, càng không thể nói rốt cuộc thành tựu của hắn hiện tại ra sao. Hắn sợ hắn nói ra sẽ dọa Tần Y choáng váng. Dù sao, với tuổi tác hiện tại của hắn, có một số độ cao không phải người bình thường có thể tiếp thu được.
Tần Y thấy Nghệ Phong vẫn như trước không có ý tứ nói cho nàng biết, nàng cũng không miệt mài theo đuổi. Chỉ cần Nghệ Phong còn sống trở về, chỉ riêng điều này đã tốt hơn tất cả. Nghĩ vậy, tâm tình của nàng vui vẻ, tiện tay bố thí cho mấy khất cái nơi góc tường vài kim tệ.
Nghệ Phong nhìn kim tệ tỏa ánh vàng rực rỡ, trong lòng không khỏi đau đớn: Trời ạ, đây chính là vàng a.
- Hi hi… Năm…
Tần Y bỗng nhiên nhớ tới một công tích vĩ đại của Nghệ Phong. Hắn đã từng vì kiếm tiền, trực tiếp bán bình hoa phụ thân hắn thích nhất, giá trị lên tới mấy trăm kim tệ, nhưng lại bị hắn mán một đồng tiền. Cường hãn nhất chính là, thời điểm phụ thân hắn mắng to hắn là bại gia tử, hắn nói năng hùng hồn lý lẽ một câu để người khác phải phun máu không thôi:
- Cho dù bình hoa này trị giá mấy trăm kim tệ cũng chỉ là bày biện, không bằng ta bán đi một đồng tiền cho chính mình, ít nhất một đồng tiền này thuộc về ta.
Thời điểm Tần Y đang cười trộm, lại nhìn thấy Nghệ Phong đuổi theo gã khất cái vừa rồi:
- Đại ca, ngươi có thể trả lại bốn kim tệ hay không?
Tên khất cái kia nghe được, nhất thời đứng sững lại taijc hỗ, trên đời này vì sao có người cho khất cái tiền, lại có nam nhân vô sỉ muốn đòi tiền trở lại!
Tên khất cái kia mạnh mẽ đẩy vang cánh tay của Nghệ Phong ra, rất xem thường liếc mắt nhìn hắn, không hề phản ứng gã nam nhân vô sỉ này, cất bước chạy đi.
- Đại ca, ngươi đừng đi a. Nhanh nhanh trả lại một chút kim tệ cho ta, nếu không ba? A, ba không được thì hai đồng? Nếu không thì một đồng cũng được.
Tên khất cái lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xấp xuống tại chỗ. Hắn nhanh chóng đẩy bước bộ, chạy ra khỏi tầm nhìn của Nghệ Phong, để vẻ mặt Nghệ Phong thống khổ quấn quýt thẳng tắp nhìn bóng lưng đối phương biến mất.
Tần Y nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Nghệ Phong, nàng vô gắng nén cười, vai không ngừng run rẩy.
Nghệ Phong thấy trong mắt Tần Y không thể lấn át được tiếu ý, hắn hừ lạnh một câu, ở một quầy hàng bên cạnh mua một chiếc vòng, trực tiếp ném cho lão bản một kim tệ nói:
- Không cần thối lại!
Nói xong, dẫn theo Tần Y cố gắng nén cười rời khỏi.
Lão bản nhìn kim tệ trong tay, hắn sững sờ tại chỗ. Bảng niêm yết giá của chiếc vòng là hai kim tệ đúng không?
Tần Y nhìn Nghệ Phong đưa cho mình chiếc vòng, nàng không thể nhịn được nữa, phá lên cười ha ha.
- Nghệ Phong, ta rốt cuộc cũng minh bạch câu nói kia của đệ: "Người không biết xấu hổ thì vô địch".
Nghệ Phong bất mãn nhìn thoáng qua Tần Y, thầm nghĩ:
"Nếu không phải nàng cho tên khất cái kia năm kim tệ, ta còn phải dùng cách này để kiếm về sao?"
Nghệ Phong nghĩ tới kim tệ tỏa ánh vàng lấp lánh, hắn lại không nhịn được đau đớn trong lòng.
Chỉ là, hắn còn không đau lòng bao lâu, đầu lông mày nhíu lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, rất không hiểu vì sao "hắn" lại xuất hiện trên đường.
- Thiên Nghịch…
Nghệ Phong hô, cước bộ cũng nhanh hơn, cấp tốc bước về phía đối phương.
Phía trước đứng thẳng một nam tử, tuy rằng trẻ tuổi ngây ngô, thế nhưng không thể che được vẻ lãnh khốc của hắn, nhãn thần tựa băng hàn kia để Tần Y nhíu mày, tâm thần cũng cảnh giác.
Điều này đương nhiên không thể tránh được ánh mắt luôn luôn tập trung trên người nàng của Nghệ Phong, hắn mỉm cười an ủi nói:
- Một bằng hữu, không cần lo lắng.
Thiên Nghịch nhìn thấy Nghệ Phong, biểu tình trên mặt cũng trở nên hòa hoãn, tuy rằng vẫn là bộ dáng lãnh khốc như trước, nhưng đã không đến mức khiến người khác lạnh run.
- Phong thiếu…
Thiên Nghịch hô lên một tiếng, nhãn thần chuyển sang Tần Y bên cạnh Nghệ Phong, không khỏi sửng sốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn như vậy, hắn không khỏi ngạc nhiên, nghĩ không ra Thiên Nghịch luôn luôn giống như tảng đá cũng sẽ bị vẻ thiên tiên của Tần Y chấn động.
- Ngươi ở chỗ này làm cái gì? Còn có, năng lượng trên người tiểu tử Tả gia có quan hệ tới ngươi sao?
Nghệ Phong hỏi nghi hoặc trong lòng.
Tần Y nghe được Nghệ Phong nói, trong lòng mạnh mẽ cả kinh: Năm năm nay của Nghệ Phong rốt cuộc có bao nhiêu bí mật a?
Thiên Nghịch gật đầu, không giải thích, mà chuyển ánh mắt sang một bên nói:
- Hắn là nhi tử của Dương Húc, là nhiệm vụ của ta lần này.
Nghe hắn nói, Nghệ Phong nhất thời bừng tỉnh, nhìn một gã nam tử cực béo cách đó không xa, cũng hiểu vì sao một người không bao giờ muốn gặp như Thiên Nghịch lại xuất hiện trên đường cái.
- Thiên Nghịch, ngươi hẳn là minh bạch, ngươi vừa ra tay, thân phận của ngươi sẽ bại lộ.
Nghệ Phong nhìn Thiên Nghịch nhắc nhở nói.
Thiên Nghịch gật đầu, ngữ khí vẫn không cho hoài nghi nói:
- Thế nhưng, ta chỉ có cơ hội này, ta không còn bao nhiêu thời gian.
Thiên Nghịch nhìn Nghệ Phong, hắn hơi có chút ước ao. Nghệ Phong và bọn họ khác nhua, tại thánh địa, hắn có thể tự do chọn lựa lão sư, có thể tự do tiến vào cám địa thánh địa, cho dù là muốn rời khỏi thán địa cũng có thể được cho phép, mà không phải như chính mình, chỉ khi chấp hành nhiệm vụ mới có thể đi ra một lần.
Tại thánh địa kia, đẳng cấp cực kỳ sâm nghiêm, thế lực khổng lồ không gì sánh được, có thể nhận được đãi ngộ như vậy, quả thực là kỳ tích.
Cũng là nguyên nhân khiến mọi người trong thánh địa nghi hoặc và đố kỵ.
Nghệ Phong nhìn thiếu niên lãnh khốc trước mắt, bất đắc dĩ nói:
- Quên đi, đã giúp ngươi một lần, ta sẽ giúp ngươi lần nữa. Giải quyết con lợn béo này vậy.
Nhãn thần Thiên Nghịch sáng lên, tuy rằng Nghệ Phong tại thánh địa là một tồn tại đặc thù, thế nhưng cũng không có người nào từng nhìn thấy hắn xuất thủ qua. Hắn muốn biết, Nghệ Phong sẽ làm cho hắn chấn động như thế nào.
Trong suy nghĩ của Thiên Nghịch, Nghệ Phong nhất định rất mạnh, bằng không các trưởng lão đã không có loại thái độ này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.