Lôi Phong Hệ Thống

Chương 49




Nhìn kí chủ chịu đựng đau đớn, nhìn bác sĩ dùng y thuật còn đơn sơ nối chi cho kí chủ, 9527 vừa sốt ruột lại vừa khổ sở. Nhưng kí chủ chưa tỉnh, nó dù có tài giỏi đến mức nào cũng không làm gì được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Cũng may bố mẹ cô bé tặng 200 điểm giá trị cảm ơn, sau khi nghe nói tay phải thiếu niên có thể bị liệt thì giá trị cảm ơn tăng vọt đến 400 điểm, số giá trị cảm ơn tích lũy đã sớm đủ để thăng lên cấp hai, thậm chí còn thừa hơn 500 điểm, vừa đủ dùng để chữa trị cho kí chủ, 9527 mới yên tâm hơn đôi chút.

Trong lúc kí chủ hôn mê, nó nhàn quá liền lên mạng đi dạo, phát hiện topic và video đang được lan truyền khắp mọi nơi, lập tức hưng phấn.

“Ừm, hình như trước kia mình tìm được vài thứ rất thú vị, có lẽ mình nên đăng lên. Dám không đến bệnh viện ký cam kết, làm chậm trễ việc chữa trị cho kí chủ, 9527 này sẽ đại diện cho đồng Lôi Phong trừng phạt ông! Hừ hừ ~” 9527 nhanh chóng tìm trong kho dữ liệu của mình, lấy ra vài đoạn video và mấy trăm tấm hình, tất cả đều đăng lên diễn dàn lớn nhất của Trung Quốc.

Nếu lúc trước, bài viết của ‘Vua chân tướng’ còn khiến người nghi ngờ độ xác thực của nó, thì nay những video 18+ cùng hình ảnh nóng bỏng mà người tên 9527 đăng lên đã đánh thẳng An Quốc Nhân vào địa ngục. Trên bức ảnh, khuôn mặt ông rất rõ ràng, cơ thể trần truồng, vật xấu xí kia lộ rõ, còn chụp được biểu cảm đáng sợ của ông lúc ra vào thân thể phụ nữ, tổng cộng có 4 đoạn video, 153 bức ảnh, vậy mà lại liên lụy đến mười bảy người phụ nữ khác nhau, trong đó có nữ doanh nhân thành đạt, có ngôi sao ca nhạc, có phụ nữ trưởng thành quyến rũ, có nữ sinh viên trong sáng đáng yêu, thậm chí còn có bé gái vị thành niên.

Dâm tặc, đây chắc chắn là dâm tặc! Cặn bã như vậy mà cũng xứng đáng làm Đảng viên à? Xứng đáng làm bí thư thị ủy à? Trung Quốc sắp diệt vong rồi sao? Dân chúng sản sinh sự nghi ngờ rất lớn với cơ chế điều hành, bổ nhiệm quan chức chính phủ. Cơ quan kiểm tra kỷ luật cũng nhanh chóng tham gia điều tra, còn nhận được chỉ thị từ phía trên phải tìm hiểu cho rõ ngọn nguồn.

Sau khi dập điện thoại của bệnh viện, An Quốc Nhân lắc đầu cười lạnh, nói với Lôi Lệ Trân, “Tôi còn tưởng Lôi Đình quan tâm thằng nhãi kia thế nào, cuối cùng cũng vứt nó ở lại thành phố H, mình thì về thủ đô thôi. Tay gãy liên quan gì đến tôi? Mặc nó tự sinh tự diệt đi!”

Lôi Lệ Trân không nói gì, trong lòng lại lạnh run. Ngay cả sống chết của con ruột còn không để ý, bà còn chờ mong gì ở ông nữa? Lúc trước sao lại cảm thấy ông ta từ bỏ Hàn Gia Mỹ và Hàn Trác Vũ là quyết đoán, đáng để mình nương tựa? Đầu mình bị nước vào à? Đến lúc Lôi Đình nộp đơn giành quyền giám hộ lên tòa án, bà mới biết, An Quốc Nhân vậy mà còn cho Hàn Trác Vũ uống thuốc, làm bệnh cậu nặng hơn, thủ đoạn còn độc ác hơn mình cả trăm ngàn lần. Phải biết là, trong cơ thể Hàn Trác Vũ còn chảy một nửa dòng máu của ông ta đấy!

Thấy con trai nhìn chằm chằm bố, ánh mắt rất xa lạ, như thể không biết ông, Lôi Lệ Trân trong lòng hoảng sợ. Gần đây con trai càng ngày càng im lặng, đi học về là khóa trái mình trong phòng, cơm cũng phải bê lên cửa phòng ngủ cho cậu ta, mặt không cảm xúc, ánh mắt hung ác, màu da tái nhợt, chẳng khác gì Hàn Trác Vũ lúc trước.

Còn có thể tiếp tục ở nhà này nữa không? Vì con, mình có nên noi theo Hàn Gia Mỹ, dứt khoát rời đi?

Nghĩ tới đây, Lôi Lệ Trân đỡ trán, cảm thấy bi ai vô cùng.

Hai giờ sau, An Minh Hoài đã không nói gì suốt một tuần lễ bỗng nhiên mở miệng, giữa lúc An Quốc Nhân và Lôi Lệ Trân đang nói chuyện, dứt khoát yêu cầu, “Mẹ à, chúng ta rời khỏi đây, về nhà ông ngoại đi.”

“Vì sao?” Lôi Lệ Trân cầm chặt bàn tay lạnh như băng của con trai.

“Thằng ranh con này, mày có ý gì hả? Bố mày chỉ tạm thời xui xẻo, còn chưa chết đâu!” An Quốc Nhân lập tức phát hỏa. Gần đây công việc rất không thuận lợi, tâm trạng bực bội của ông rất cần một nơi trút ra, bắt được lỗi của ai là ra sức thóa mạ người đó.

An Minh Hoài đưa di động cho bố, bên trên đang phát một đoạn video. Gương mặt béo mọng của An Quốc Nhân nhìn màn hình, bờ mông mập mạp nhún nhảy, dưới thân là một thiếu nữ đang khóc nức nở rất mất hồn, mức độ nóng bỏng còn vượt xa AV của Nhật.

An Quốc Nhân sắc mặt trắng bệch, run rẩy hỏi, “Mày, mày lấy ở đâu ra?”

“Trên mạng đăng đầy rồi. Bố cứ kéo xuống, bên dưới còn nhiều ảnh lắm, còn không thèm làm mờ nữa cơ.” Giọng An Minh Hoài lạnh lùng, nhìn về phía mẹ, một lần nữa yêu cầu, “Mẹ, chúng ta đi thôi.”

Lôi Lệ Trân sắp nôn ra đến nơi. An Quốc Nhân quả nhiên là tên súc sinh! Cô bé kia khuôn mặt còn rất non nớt, rõ ràng còn chưa trưởng thành, mặt vương đầy nước mắt, môi cắn nát, rõ ràng đang cố chịu đau đớn, khiến người nhìn mà khó chịu vô cùng. Vừa nghĩ tới mình đã cùng giường chung gối với kẻ cặn bã như vậy vài chục năm, Lôi Lệ Trân liền hận không thể dùng thuốc khử trùng mà xịt khắp người mình từ trong ra ngoài.

“Con à, chúng ta đi.” Bà không do dự nữa, mang theo An Minh Hoài vội vàng lên tầng thu dọn hành lý.

An Quốc Nhân run rẩy kéo màn hình, nhìn thấy vô số những bức ảnh nóng bỏng cùng số lượt xem bài viết đã hơn mấy ngàn vạn, sắp gần một tỷ, trán ướt đẫm mồ hôi. Giận dữ quăng di động xuống đất, An Quốc Nhân vội vàng gọi điện cho thư ký, để cậu ta liên hệ quản lý diễn đàn, xóa bỏ video và ảnh chụp.

“Không kịp nữa rồi, An bí thư. Việc xảy ra từ hai giờ trước, giờ đã ầm ĩ lên rồi.” Thư ký nói ngắn gọn rồi cúp điện thoại luôn. Cậu ta cũng phải mau nghĩ cách thoát thân, miễn cho bị chiếc thuyền đắm An Quốc Nhân này kéo luôn xuống vực. Rõ ràng có con trai ưu tú như vậy, ông ta lại không đối xử tử tế với người ta, vì xâm chiếm tài sản còn cấu kết với người bỏ thuốc con, việc như vậy người bình thường nào ai làm được. Còn tiếp tục làm việc cho ông ta, có khi mình chết lúc nào cũng không biết.

Hai giờ trước? An Quốc Nhân nghĩ tới suốt hai giờ qua, An Minh Hoài vẫn ngồi ôm điện thoại, biểu cảm rất kỳ lạ, lửa giận liền bùng lên, giận dữ chạy lên tầng, đá cửa phòng ra.

“Mày biết từ trước rồi đúng không? Sao không nói cho tao hả, muốn hại chết tao hả? Tao là bố mày đấy, tao mà ngã thì mày được cái gì hả? Tao chơi bao nhiêu người bên ngoài cũng đâu có cắt xén ăn uống của mẹ con mày hả, sao mày lại báo đáp tao như vậy?” Ông nắm chặt cổ áo An Minh Hoài, gân xanh nổi lên, ánh mắt lồi ra, nhìn còn đáng sợ hơn ác quỷ.

“Ông điên rồi à, mau buông con ra!” Lôi Lệ Trân ném túi du lịch trong tay, hét toáng lên, xông tới cấu véo An Quốc Nhân, “Lấy con ra trút giận còn không bằng mau chóng thu thập cục diện rối rắm của ông đi! Ông lắm bồ bịch như vậy, gần đây không ít người lộ mặt, cẩn thận mấy cô ả đó phản bội đấy!”

An Quốc Nhân lúc này mới như bừng tỉnh, vội vàng chạy đi.

Lôi Lệ Trân nhẹ nhàng thở ra, ôm con nghẹn ngào khóc. Đây là tạo nghiệt gì vậy! Lúc trước vì sao nhất định phải lấy người đàn ông này?

“Chị Lôi, em cũng muốn đi, chị có thể cho em mượn ít tiền được không?” Người phụ nữ ôm con riêng đến mấy ngày nay đều ở nhà họ An, nghe thấy An Quốc Nhân đi ra ngoài, vội vàng chạy đến tìm Lôi Lệ Trân xin giúp đỡ. Hiển nhiên cô ta cũng đọc được tin trên mạng.

“Liên quan gì đến tôi? Muốn tiền thì tìm An Quốc Nhân ấy!” Lôi Lệ Trân nhanh chóng lau nước mắt, khôi phục sự ung dung bình tĩnh. Dù có thất bại thảm hại, bà cũng không được sụp đổ, bà vẫn còn con trai mà.

Đóng cửa phòng sầm một cái, Lôi Lệ Trân nhanh chóng mở két sắt của An Quốc Nhân, lấy tiền mặt, chứng chỉ cổ phiếu, bất động sản, cùng các đồ đáng giá khác, mang theo con cao chạy xa bay.

Lúc đi ngang qua bệnh viện nhân dân thành phố, An Minh Hoài bỗng nhiên yêu cầu dừng lại, “Mẹ, con muốn vào xem Hàn Trác Vũ, nghe nói anh ta vì cứu người mà hai cánh tay đã gãy, tình trạng rất nghiêm trọng.” Không có gì để ganh đua so sánh nữa rồi, cậu ta cảm thấy, cả đời này mình cũng không thể nào vượt qua đối phương được.

Lôi Lệ Trân im lặng vài phút, chậm rãi quay ngược xe về bệnh viện nhân dân thành phố, phất tay với con, “Đi đi, mẹ chờ con ngoài này.” Bà không thể vào thăm đứa bé kia được, một là không muốn; hai là không xứng.

An Minh Hoài gật đầu, đi vào hỏi y tá đang đứng đó phòng bệnh của Hàn Trác Vũ.

“A, cậu bé giờ còn đang hôn mê, cháu đừng đi vào quấy rầy cậu bé, đứng ở cửa nhìn thôi. Giờ là 9h30; còn nửa tiếng nữa là hết giờ thăm bệnh, cháu nhanh lên nhé.” Y tá nhỏ giọng dặn dò.

“Dạ.” An Minh Hoài thấp giọng đáp lại, mang tâm trạng thấp thỏm đi đến cửa phòng bệnh. Nói thật, khi y tá yêu cầu cậu đừng vào phòng bệnh, cậu đã thở phào nhẹ nhõm. Người mà mình căm ghét lúc trước, hóa ra lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy, mình thân một trong những thủ phạm lại oán hận người bị hại, nghĩ lại thật sự là xấu hổ muốn chết! Cậu không có mặt mũi đi vào, chỉ có thể đứng xa xa mà tạm biệt thôi.

Cửa phòng bệnh đóng chặt, ngoài cửa có hai người, trong tay cầm giỏ hoa quả và hoa tươi, cách cửa sổ thủy tinh lẳng lặng nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh. Nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ nhìn về phía bên kia hành lang, nhẹ giọng hỏi, “Cháu là bạn Hàn Trác Vũ à?”

An Minh Hoài lắc đầu.

“Vậy cháu cũng đọc tin xong tới đúng không?”

An Minh Hoài do dự vài giây, cuối cùng gật đầu.

“Trên thế giới này sao lại có người tốt như vậy.” Một người thở dài, “Nghe y tá nói, xương tay phải cậu bé gãy đôi, chỉ còn dính một chút nhờ da thịt, dù có liền lại cũng không thể linh hoạt như trước. Cậu bé là đứa trẻ dũng cảm nhất mà đời này tôi từng được gặp, người bình thường thấy có vật từ trên cao rơi xuống, phản ứng duy nhất là né tránh, nào có ai dốc sức ra đỡ như vậy? Nghe nói môn vật lý của cậu bé rất tốt, không thể nào không biết hậu quả khi làm vậy, nhưng cậu bé vẫn làm. Nghe nói cậu bé vừa mới qua sinh nhật 17 tuổi…” Người nọ cúi đầu lau nước mắt, giọng nghẹn ngào.

“Mẹ nó An Quốc Nhân, tiền của con mình mà cũng muốn trộm! Chị đọc bài viết mới nhất chưa? Nghe nói vì chiếm đoạt tài sản của Hàn Trác Vũ, ông ta còn cho Hàn Trác Vũ uống thuốc, khiến bệnh tự kỷ của cậu bé càng ngày càng nặng! Mẹ nó, ông đây chỉ muốn giết chết hắn ta luôn thôi! Còn có Lôi Lệ Trân kia nữa, cái gì mà người nhà họ Lôi ở thủ đô, hừ ~~ Bố cô ta cũng chỉ là một người họ hàng xa bắn vài phát đại bác không tới của Lôi Hưng Bang, ở thủ đô chẳng là cái đếch gì cả, đến thành phố H lại thành con ông cháu cha, có biết xấu hổ không biết…” Người còn lại hiển nhiên rất nóng tính, càng nói càng tức giận, càng nói càng lớn tiếng, khiến cho y tá phải tới ngăn cản.

An Minh Hoài cúi đầu không nói một lời, xấu hổ hận không thể tìm lỗ mà chui.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, để lại hoa tươi và giỏ hoa quả lên ghế ngoài phòng bệnh. Hai y tá lập tức đi tới thu dọn, nhẹ giọng nói chuyện, “Đây là nhóm người thứ mấy trong ngày hôm nay rồi? Phòng chứa đồ đã chất đầy hoa tươi và giỏ hoa quả rồi, đều là dân chúng tốt bụng đến tặng, ngày mai chắc sẽ còn đông người đến hơn, chỉ mong Hàn Trác Vũ mau chóng tỉnh lại…”

Hai người dần dần đi xa, giờ An Minh Hoài mới tiến lên vài bước, nhìn vào phòng bệnh qua cửa sổ. Thiếu niên nằm trên giường, hai cánh tay bó bột dày, mũi cắm ống dưỡng khí, khuôn mặt tái nhợt chau mày, dường như trong giấc mộng cũng phải chịu đựng đau đớn vô cùng. Đầu giường cậu có một người đàn ông mặc quân trang đang ngồi, mắt nhìn cậu chằm chằm. Trên ghế salon đối diện giường lại có một người đàn ông khác, hình như là bố cô bé được cứu.

Có người trắng đêm không ngủ chờ đợi, An Minh Hoài yên tâm hơn rất nhiều, cách cửa sổ yên lặng thì thầm, “Tạm biệt anh trai. Còn có, em xin lỗi!”

Cậu rời khỏi không bao lâu, Hàn Trác Vũ liền chậm rãi mở mắt, đau đớn đột ngột ập tới khiến cậu không kìm được rên nhẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.