Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 27: Sự kiện ở bệnh viện [Thượng]




Cố An là một tên lắm mồm thích náo nhiệt, muốn hắn ngồi ngốc một chỗ dù chỉ trong chốc lát cũng thật sự rất khó.

Hắn nhắn tin cho Vệ Đinh, phát huy bản chất bà tám báo cho đối phương biết mình đang dùng bữa cùng cậu của Trầm Huyên, nhân tiện mời mọc, xúi giục Vệ Đinh cấp tốc đến ăn ké.

Không lâu sau, Vệ Đinh quả nhiên kè theo Trầm Huyên cấp tốc đuổi tới.

Vừa nhìn thấy thần tượng của mình, Vệ Đinh lập tức hóa thân thành con cún nhỏ phe phẩy đuôi sáp lại. Thái độ nhiệt tình cùng sự sùng bái tràn ngập trong đôi mắt hắn khiến lòng hư vinh của Đường Thiếu Hiền cực kỳ thỏa mãn, nhất thời cảm thấy thật hả hê.

Nhìn “con cún” không biết ở đâu chui ra này, Ân Hoằng Văn giả vờ ho nhẹ vài tiếng, vươn tay kéo Đường Thiếu Hiền vào lòng, ghé môi sát bên tai đối phương, cố gắng xây dựng một bầu không khí thân mật: “Bảo bối, ai vậy? Sao ngươi không giới thiệu một chút với ta?”

Đường Thiếu Hiền còn chưa kịp đáp lời, Trầm Huyên đã đi trước một bước lôi Vệ Đinh về ngồi cạnh mình, vênh váo nhìn Ân Hoằng Văn, lên giọng: “Ăn giấm cái gì, hắn là lão bà của ta a.”

Nghe vậy, Ân Hoằng Văn lập tức mỉm cười: “Tiểu Huyên biết yêu rồi sao? Tốt quá, hai người các ngươi thực xứng đôi, hảo hảo bên nhau đi a.”

Vệ Đinh cảm thấy câu này nghe quen quen, hình như tên hồ ly họ Trần kia cũng từng nói qua, lại thấy nam nhân đó ôm lấy Đại Thần của hắn cười đến mặt mày hớn hở, khóe miệng không khỏi run lên, thì ra lại là một kẻ xảo trá khác nữa! ╮[╯▽╰]╭

Hôm nay Trần hồ ly làm chủ xị, khó khăn lắm mới có cơ hội đày ải hầu bao của hắn, Vệ Đinh dại gì không huy động lực lượng ra mà cùng càn quét.

Nhắn tin cho A Bố, nàng trạch nữ lai nấm kia ngại trời nắng nóng lười ra ngoài. Vệ đinh có thể hiểu được, loài nấm phần lớn sinh trưởng ở những nơi âm u ẩm ướt, không thể phơi nắng. Chỉ là nàng cứ nằm lì trong nhà như vậy, Vệ Đinh hoài nghi một ngày nào đó đẩy cửa phòng nàng thật sự sẽ bắt gặp một cây nấm ngồi trước bàn máy tính lên mạng a.

Sau đó lại nhắn tin cho Sở Hiểu Phong, Vệ Đinh mới biết Cung papa đang nằm viện. Mọi người bàn bạc rồi quyết định dùng cơm xong sẽ đến bệnh viện vấn an trưởng bối một chút.

Đồng bọn không thể tới Vệ Đinh có điểm mất mát, nhưng nghĩ lại, họ không có lộc ăn, thì mình vẫn có thể ăn a, chi bằng ăn cả mấy phần thay cho bọn họ, coi như chuyến đi này không uổng phí.

Vệ Đinh cật lực vẫy tay ngoắc phục vụ tới, một phen gọi hết những món chính trên thực đơn.

Mọi người líu lưỡi, một tiểu tử nhỏ con thế này lại có thể nuốt được nhiều thứ vậy sao?

Phục vụ nhanh chóng bưng thức ăn lên bàn. Vệ Đinh bắt đầu vùi miệng càn quét, cái dạ dày tưởng chừng nhỏ bé của hắn dường như không hề có đáy, ngốn xong spaghetti, liền đánh chiếm pizza, kế tiếp lại xâm lăng pasta, không hề có lấy một phút nghỉ giữa hiệp, giống như trong đầu luôn vang lên tiếng trống kích thích tinh thần hăng hái ăn sạch tất cả các món mới thôi.

Ăn no đã đời hắn mới lười biếng tựa vào lưng ghế, xoa xoa cái bụng tròn vo, sau đó nhìn về phía Cố An nháy mắt ra hiệu: Thế nào, ta đã giúp ngươi báo thù a!

Cố An cảm động nước mắt lưng tròng, cũng ra thủ ngữ: Ngươi thật không hổ là hảo huynh đệ của ta!

Trần Mặc đương nhiên hiểu thủ ngữ, rất chịu khó kiềm chế để không cười ầm lên, vô cùng muốn nói cho hai tên đang đắc chí kia rằng: Các ngươi ngây thơ quá mức, chỉ là một bữa cơm thôi mà, sao không ăn cả phần của ta luôn thể -_-

Ăn xong, đám người rời khỏi nhà hàng Tây.

Hai vị giám đốc nhìn nhau trân trối, đột nhiên sực nhớ tới ý định ban đầu khi tới nơi này.

Chúng ta hình như là đến để bàn việc kinh doanh a……

Đầu óc các vị CEO vận động nhanh hơn nhiều so với người bình thường, hai người nhìn nhau, thản nhiên nở nụ cười, không cần nhiều lời, chỉ bằng một ánh mắt trao đổi, bọn họ liền quyết định đến bệnh viện sẽ bàn tiếp chính sự.

Trên đường đến bệnh viện, Vệ Đinh đã phải trả giá cho màn cuồng ăn vừa rồi.

Xe chạy không bao lâu, bụng hắn liền bắt đầu đau quặn.

Hắn cuộn tròn người lại, vẫn không khá hơn, thêm vào đó trong xe đang mở máy lạnh, khiến không khí không thể lưu thông, hắn càng khó chịu, sắc mặt mỗi lúc một tái nhợt, cả người vô lực, trên trán phủ một tầng mồ hôi trong suốt.

Thấy hắn quằn quại, Trầm Huyên sợ hãi, vội vàng hỏi hắn bị sao, nhưng ngay cả ra thủ ngữ hắn cũng không đủ sức.

Trần Mặc ngồi một bên nhắc nhở: “Có lẽ lúc nãy hắn ăn nhiều hơn bình thường, bị viêm dạ dày cấp tính rồi.”

Nhìn bộ dáng trợn mắt há mồm của mọi người, Trần Mặc bắt đầu giảng đạo: “Các ngươi một lũ trẻ người non dạ làm gì cũng không chịu động não, làm chuyện ngu ngốc mà cứ tự cho là đúng, đây coi như là bị trời phạt thế thôi.”

Những đồng chí trẻ người non dạ ngồi trong xe đánh hơi thấy mùi vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói của hắn, nhất tề trừng mắt nhìn Trần hồ ly, hận không thể nhai xương uống máu hắn cho bõ tức.

Trầm Huyên dùng mớ thủ ngữ sứt sẹo của mình trao đổi với Cố An, nhờ hắn báo thù cho Vệ Đinh.

Cố An thận trọng gật đầu, âm thầm tính toán kế hoạch trả thù, không ngờ trong bụng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong bão tố, hắn nhanh chóng hiểu ngay, là miếng bít tết tươi sống kia bắt đầu tác oai tác quái trong người mình.

Phản ứng của hắn so với Vệ Đinh khoa trương gấp trăm lần, hắn nhào về phía Trần Mặc, cuộn người lăn qua lăn lại trên đùi đối phương, trình độ khóc nháo phóng đại đau đớn không thua kém gì ảnh hậu hoa đán, ý đồ làm tên đầu sỏ gây chuyện nào đó cảm thấy áy náy.

Chỉ tiếc Trần Mặc không hề nhúc nhích, trực tiếp xách hắn ném trở lại chỗ ngồi, còn phun ra một câu “Chết xa một chút”! Hoàn toàn một bộ dáng chuyện – không – liên – quan – đến – ta.

Cố An bị ném đến cửa, tầm mắt vừa vặn dừng nơi kính xe, không khỏi ngẩn người.

Trong kính, Trầm Huyên gắt gao ôm Vệ Đinh vào lòng, khi thì giúp hắn lau mồ hôi, khi thì giúp hắn xoa xoa bụng, trên mặt tràn ngập lo lắng. (tội cho Tiểu An quá TT^TT)

Đây là khác biệt sao……

Cố An cụp mắt, cười đến có chút khó coi.

Đường Thiếu Hiền ngồi ở ghế trước nhìn vào kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, trong lòng có điểm xót xa, hắn giật giật tay áo Ân Hoằng Văn, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên! Nhìn hai tên nhóc này, một đau đến sắc mặt trắng bệch, một đau đến chảy nước mắt rồi kìa.”

Cố An dụi mắt, nỗ lực nặn ra một nụ cười khổ, bất đắc dĩ: Cậu, ngươi nói sai rồi. Ta không phải muốn khóc vì đau, mà là vì trong lòng thật sự hảo ủy khuất.

Đến bệnh viện, Trầm Huyên ôm Vệ Đinh vọt vào trong.

Cố An ôm bụng xuống xe, Trần Mặc định dìu hắn, lại bị hắn lạnh nhạt né tránh .

Trần Mặc nhìn đôi tay mình hẫng giữa không trung, không khỏi sững sờ.

Trầm ngâm vài giây, hắn bước đến bên cạnh Cố An, hạ giọng hỏi: “Ngươi nháo gì nữa đây?”

Cố An triệt để phớt lờ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc hắn một cái, quay đầu lại hướng về phía Đường Thiếu Hiền làm nũng: “Cậu, người ta đứng cũng không vững, mau tới làm chỗ dựa cho người ta đi a.”

Thấy thế, Đường Thiếu Hiền vội bước tới dìu hắn.

Hai vị giám đốc tò tò theo sau bọn họ.

Nửa ngày trời, Ân tổng mới nói với Trần tổng: “Lúc nãy ngươi thật sự có hơi quá đáng.”

Trần Mặc ngẩng đầu nhìn phía trước, thấy Cố An y như con Koala vắt vẻo trên người Đường Thiếu Hiền, tựa hồ ủy thác toàn bộ sức nặng của mình lên đó. Hai người hình như đang nói chuyện, Cố An quay đầu cười với Đường Thiếu Hiền, nụ cười có chút suy yếu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

“Vừa rồi ta nghĩ hắn đang giả vờ……” Trần Mặc thấp giọng thì thào, không biết là giải thích, hay là tự biện minh cho hành vi của bản thân.

Sau khi kiểm tra, hai người quả thực bị viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ kê toa cho họ trước, sau đó dặn họ phải chịu khó nằm nghỉ, Trầm Huyên lập tức bao hẳn một phòng cho họ. Chuyện mới hay làm sao, vốn là đi thăm bệnh, kết quả bệnh nhân chưa thăm được, chính mình ngược lại nằm viện luôn.

Bởi vì buổi chiều còn phải lên giảng đường, Đường Thiếu Hiền ở lại một lát đã phải ra về, nhân tiện lôi hai tên đệ tử của hắn về theo. Trầm Huyên vốn định ngồi lỳ trong bệnh viện lo cho Vệ Đinh, nhưng chịu không thấu Đường Tăng kia tụng kinh thuyết giáo, đành phải đi theo hắn.

Người vừa rời khỏi, trong phòng bệnh chỉ lại một cảnh tượng yên lặng. Cố An ban nãy còn líu ríu giờ đột nhiên nín thinh, mà Trần Mặc ngồi bên giường hắn, chỉ chăm chú nhìn hắn, không nói lời nào.

Không khí dường như trở nên quỷ dị, Vệ Đinh không biết giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ cảm thấy mình giống kỳ đà cản mũi. Đành trùm chăn kín mít từ đầu tới chân, để bọn họ bỏ qua cảm giác về sự tồn tại của mình.

Trầm ngâm một hồi lâu, Trần Mặc cuối cùng cũng mở miệng.

“Bụng còn đau không?”

Cố An bĩu môi, xoay người đưa lưng về phía hắn.

Hắn vòng qua bên kia giường, lại hỏi: “Còn đau không?”

Cố An tiếp tục xoay người.

Hắn tiếp tục vòng vòng, tiếp tục hỏi thăm.

Cứ thế lăp đi lặp lại mấy lần, Cố An rốt cuộc chịu không nổi, ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn bày ra bộ mặt tươi cười, đột nhiên ghé sát vào Cố An, thè lưỡi liếm liếm mi mắt hắn.

Cố An hoảng sợ, vội vàng lùi lại, không tự chủ được đưa tay sờ lên chỗ bị liếm, hình như có chút nóng… bỏng tay.

“Ngươi khóc thật sao? Mặn a.”

“Cái rắm!”

Cố An hét lớn một tiếng, dọa cho Vệ Đinh giật thót xốc chăn ngó dáo dác.

Trần Mặc chỉ thản nhiên liếc một cái, từ đôi mắt phượng bắn ra một đạo hàn quang, Vệ Đinh sợ run cả người, vội rúc vào trong chăn. (Kháo, dám ăn hiếp Đinh Đinh khả ái!!!)

“Tại sao lại khóc?” Trần Mặc cười hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

Cố An không thèm đếm xỉa hắn, nằm phịch xuống giường, nhắm mắt giả bộ ngủ.

Trong bầu không khí im ắng, dù đã nhắm mắt lại Cố An vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt ngưng đọng trên mặt mình, tim bỗng nhiên đánh trống khí thế.

Nệm chợt lún xuống, dường như có người ngồi lên, sau đó một cỗ mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, Cố An chịu không nổi nữa, mở mắt ra liền thấy gương mặt tuấn tú phóng lớn của người nọ. Da trắng, mặt trái xoan, mắt phượng hơi xếch, con ngươi trong suốt như luôn ẩn chứa ý cười nhu hòa.

Cố An không thể phủ nhận, khuôn mặt này còn đẹp hơn nhiều so với nữ nhân, đáng tiếc chủ nhân của khuôn mặt không có gì tốt lành cả.

Chính mình tại sao lại thích hắn?

Chẳng lẽ ngay từ đầu đã bị nhan sắc của hắn mê hoặc ?

Bất luận thế nào, thích hắn thật sự không có kết quả!

Yêu thầm, rồi bày tỏ, rồi thất tình, rồi lại lặng lẽ yêu thầm, thủy chung không có kết quả.

Hắn hệt như người ngoài cuộc, trơ mắt nhìn mình đắm chìm trong đau khổ tuyệt vọng, không hề có ý định đưa tay kéo mình ra khỏi vũng lầy.

Hắn chưa từng thẳng thắn cự tuyệt mình, lúc ấy chỉ nói — Cái vòng luẩn quẩn này ngươi không kham nổi đâu!

Nếu đã biết rõ ta không kham nổi, tại sao ngươi vẫn cứ tỏ thái độ ái muội bất minh này?

Cố An đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, năm năm yêu đơn phương có lẽ nên thật sự kết thúc ở đây.

Đáng tiếc Cố An đã quên tình cảm cũng có phân chủ động bị động, nếu đối phương đã nắm quyền chủ động chi phối mối quan hệ, hắn chỉ có thể nhận vai kẻ bị hiếp đáp.

Hắn vừa định lùi lại, Trần Mặc liền hôn lên môi hắn, chậm rãi mút lấy, đầu lưỡi tham nhập vào bên trong cái miệng khẽ nhếch của hắn, tựa như xoa dịu vết thương lòng, khẽ liếm lộng nội bích trong khoang miệng, cũng không dám dùng sức quá mức, khiến hắn nảy sinh một loại cảm giác được người trân trọng yêu thương.

Đã biết chỉ là ảo tưởng, nhưng vì chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, Cố An bị nụ hôn này hạ gục một cách chóng vánh.

Gì mà chán nản, mệt mỏi, chờ không nổi nữa, hoàn toàn đã bị hắn ném lên chin tầng mây.

Hắn kìm lòng không đậu vươn tay ôm lấy cổ Trần Mặc, ngây ngô hôn đáp trả đối phương, cũng cuồng nhiệt không kém……

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc liên tục cùng tiếng rên rỉ không ngừng khiến người ta nghe mà đỏ mặt tía tai, đó là thanh âm khi hai đôi môi quyện vào nhau trong một nụ hôn nồng nhiệt quên hết mọi thứ.

Không biết tự bao giờ, Vệ Đinh thò đầu ra khỏi chăn, nhìn hảo huynh đệ kia bị hôn đến tối tăm mặt mày, hắn thiếu điều trợn trắng mắt, không khỏi có chút bức xúc.

Cố An ngươi đúng là không có lập trường, bị người ta hôn một chút liền ngu muội! Ngươi đừng quên hắn là kẻ địch của chúng ta a!

╭∩╮[︶︿︶]╭∩╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.