Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 26: Kế hoạch tác chiến ở văn phòng hạ




Ở trong văn phòng ngốc ngốc tới giữa trưa, lần đầu tiên Cố An bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.

Bởi vì sau vô số lần hắn câu dẫn Trần Mặc, đều là không có kết quả.

Ban đầu hắn mát xa cho Trần Mặc, ấn ấn vai một hồi liền ấn xuống đến ngực người ta.

Thế là Trần Mặc nghiêm khắc nhắc nhở: “Ngực ta tuyệt không đau nhức gì, chi bằng ngươi xoa cổ đấm vai nhiều hơn đi.”

Cố An làm mặt quỷ, trong lòng phỉ nhổ tên này còn giả vờ đạo mạo, sau đó thu tay về.

Một lát sau, đôi tay kia lại lần mò xuống lưng, vuốt ve sờ soạng.

Trần Mặc một lần nữa nhắc nhở: “Kỹ thuật mát xa của ngươi không chuyên nghiệp chút nào, đừng nói tăng lương, cứ tiếp tục thế ta sẽ nhịn không được mà trừ lương ngươi a.”

Đầu Cố An đã hoàn toàn bốc khói, dùng sức nện hắn một quyền, rống giận: “Suốt này cứ dùng tiền lương uy hiếp ta, trừ thì trừ, ta không xoa bóp gì nữa hết!”

Dứt lời chạy khỏi văn phòng.

Tên hồ ly ung dung ngồi trên ghế giám đốc, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Trên đường phóng đến WC, Cố An hung hăng nguyền rủa Trần Mặc trăm ngàn lần.

Đến WC, hắn một cước đá văng cửa, phát hiện có một nam nhân đang đứng trước bồn tiểu.

Hắn đi đến cạnh người nọ, khóa kéo quần, một bên huýt sáo, một bên trút bầu tâm sự.

Bên tai đột nhiên truyền đến một trận cười khẽ.

Cố An ngẩng đầu, liếc nam nhân cũng đang xả kia, cả giận nói: “Cười cái gì mà cười! Chưa từng thấy ai đẹp trai đi tè a?”

Nghe hắn nói xong, nam nhân càng cười đến vui vẻ, trêu chọc: “Đẹp trai đi tè thật ra ta thấy không ít, nhưng đẹp trai vừa tè vừa huýt sáo thì ta mới gặp lần đầu tiên a. Ngươi đây là đang… xi sao? Giống như lúc các bậc cha mẹ ôm em bé đi tè luôn thích xi vậy, không xi liền tè không ra?”

Cố An khóe miệng run rẩy: “Lão tử đang biểu diễn nghệ thuật, cái này gọi là huýt sáo!”

Nam nhân liếc tà hắn một cái, dường như mang theo vài tia khinh bỉ. Sau đó dời tầm nhìn xuống hạ thân của hắn, không chút kiêng nể mà đánh giá cả nửa ngày trời, cuối cùng kết luận một câu siêu cấp đả kích lòng người: “Kê kê của ngươi nhỏ quá!”

Cố An điên tiết, trừng mắt nhìn hạ thân của nam nhân, không cam lòng yếu thế cãi lại: “Ngươi cũng không khá hơn bao nhiêu!!”

Nam nhân xả xong, nắm lấy tiểu kê kê vẫy vẫy cho nó “chào hỏi” Cố An: “Ai lớn ai nhỏ, đọ thử sẽ biết.”

Cố An vẻ mặt đầy hắc tuyến, xem ra bây giờ hắn đã diện kiến được một kẻ da mặt còn dày hơn cả mình.

Hắn quyết định không thèm đếm xỉa đến người này nữa, vội vàng xả cho xong, kéo phẹc-mơ-tuya, đi đến bồn rửa tay.

Nam nhân kia vẫn cầm tiểu kê kê sấn tới: “Mau lôi ra đi, đừng nói là ngươi sợ đọ không lại ta a?”

Cố An trầm mặc một lát, sau đó học tập chất giọng lanh lảnh chói tai của nữ nhân thét lên: “Có người giữa thanh thiên bạch nhật giở trò lưu manh với ta aaaaaaa!!!”

Vừa vặn bên ngoài có mấy nhân viên đi WC tập thể, nghe thấy tiếng tri hô liền phá cửa xông vào, dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm tên lưu manh nào đó.

Cố An chỉ chỉ nam nhân nọ, ôm mặt giả vờ khóc: “Hắn phi lễ ta……”

Đám đi WC tập thể hóa đá.

Thừa lúc mọi người còn ngốc lăng ra đó, Cố An ném cho nam nhân một ánh mắt khinh miệt, hé miệng dùng khẩu hình nói với hắn: Muốn đấu với ta sao, ngươi còn non lắm!

Sao đó bĩu môi, chạy ra ngoài.

Nam nhân nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười: Tiểu tử này thật thú vị a.

Đi WC xong, Cố An còn lượn lờ đánh một vòng trong công ty, rồi mới về văn phòng.

Trước khi đẩy cửa bước vào, hắn chấm chấm ít nước miếng lên khóe mắt, chuẩn bị cho một màn lâm ly bi đát, tranh thủ sự đồng cảm của Trần Mặc.

Cửa vừa mở, hắn đã sà vào lòng Trần Mặc khóc lóc thảm thiết: “Mặc ca ca, có người phi lễ ta……”

Trần Mặc nhíu mày, nâng cằm hắn lên: “Sao vậy?”

Cố An thút thít nói: “Vừa rồi ta đi WC, có một nam nhân bộ dáng hung thần la sát, còn khủng bố hơn cả Dracula, hắn muốn cưỡng gian ta! Hoàn hảo ta đủ thông minh thoát khỏi ma chưởng của hắn, bằng không trinh tiết ta đã bị hủy trong tay hắn rồi! Người nọ không phải là nhân viên trong công ty ngươi chứ? Làm sao đây a? Thật đáng sợ! Sau này ta muốn lúc nào cũng đi theo ngươi, để khỏi bị người ta sàm sỡ!”

Nhìn bộ dáng khoa trương của hắn, Trần Mặc hiển nhiên không mắc mưu: “Nhân viên của ta vừa có tố chất vừa có đạo đức, tuyệt đối làm không ra những chuyện như vậy.”

Cố An kéo áo, định minh họa cụ thể, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tràng cười vô cùng quen thuộc, giống như đã nghe qua đâu đó.

Hắn chậm rãi cứng nhắc xoay người, khi nhìn đến nam nhân đang ngồi trên sô pha, không khỏi hít một ngụm lãnh khí: “Sao lại là ngươi?!”

“Hi, tiểu kê kê.” Nam nhân nhướn mày cười, vuốt cằm nghi hoặc nói: “Hung thần la sát, còn khủng bố hơn cả Dracula? Không thể nào a, bộ dạng của ta khó coi đến vậy sao? Mọi người đều nói ta rất bảnh mà.”

Cố An nhảy khỏi người Trần Mặc, vọt tới trước mặt nam nhân, chỉ vào mũi hắn rống: “Ngươi mới là tiểu kê kê!”

Nam nhân vẫn là câu nói kia: “Ai lớn ai nhỏ, đọ thử sẽ biết.”

Cố An cả giận giậm chân, hận không thể nhào tới cắn hắn cho bõ tức.

Nam nhân khiêu khích: “Thế nào, không dám đọ sao?”

“Đọ thì đọ!” Cố An quả nhiên trúng kế khích tướng, rẹt rẹt kéo khóa quần xuống, lôi tiểu kê kê ra, dõng dạc nói: “Lại đây! Đọ đi! Lột quần ra đi a!”

Nam nhân biểu tình cổ quái, dường như đang cật lực nhịn cười, dời tầm mắt nhìn nhìn tiểu kê kê của hắn, cuối cùng nhịn hết nổi ôm bụng làm một tràng cười giòn giã: “Ta nói đùa thôi, ngươi muốn đọ thật sao? Bất quá kê kê của ngươi thực sự nhỏ lắm a!”

Cố An choáng váng, hoàn toàn quên luôn cả việc nhét tiểu kê kê trở về, cứ như vậy đứng chết trân tại chỗ.

Thấy Cố An ở trước mặt nam nhân khác tụt quần khoe kê kê, trong lòng Trần Mặc dâng lên một cỗ tư vị kỳ quái.

Hắn đứng lên, ra vẻ trấn định đi đến bên cạnh Cố An, giúp hắn nhét tiểu kê kê trở lại trong quần, kéo khóa lên, quay về phía nam nhân cười cười: “Con nít không hiểu chuyện, thật khiến ngươi chê cười.”

Nam nhân khách khí nói: “Không có gì. Trần tổng, hắn là đệ đệ ngươi sao? Hảo khả ái nha.”

“Hắn là hàng xóm của ta.” Trần Mặc nhìn đồng hồ, lại nói: “Ân tổng, hơn mười hai giờ rồi, chúng ta ra ngoài dùng cơm đi, vừa ăn vừa bàn việc.”

Nam nhân ‘ân’ một tiếng, liền đi ra ngoài.

Ân tổng vừa bước ra khỏi cửa, bộ mặt vốn tươi cười của Trần Mặc lập tức sa sầm lại, quay về phía Cố An gầm nhẹ: “Đồ ngốc! Chỗ đó có thể tùy tiện cho người khác xem sao!”

Cố An ủy khuất: “Ta đâu biết hắn sẽ nuốt lời a! Nói rồi không làm, hại ta nhục đến muốn độn thổ.”

Trần Mặc hẹp mắt lại, toàn thân sặc mùi nguy hiểm: “Ngươi còn cãi?!”

Cố An lập tức cúi đầu, hết dám lên tiếng.

Bất quá hắn trong lòng oán giận: Hung hăng cái gì? Ta mới là kẻ bị hại a! Lúc nãy thật mất mặt quá đi! ┭┮﹏┭┮

Ba người đến một nhà hàng Tây gần công ty ăn trưa, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Trong khi hai vị giám đốc đã gọi món xong, uống hết một ly nước, Cố An vẫn còn đang cầm thực đơn lật tới lật lui, dường như không biết nên ăn gì.

Trần Mặc mỉm cười nhìn hắn nói: “Muốn ăn gì cứ việc gòi, đừng khách khí với ta.”

“Ta khách khí với ngươi làm gì.” Cố An cúi đầu lật thực đơn, lẩm bẩm: “Ta định ăn bò nướng vỉ, nhưng nơi này không có.”

Trần Mặc tiếp tục mỉm cười: “Ăn bít tết đi, bít tết ở đây làm rất ngon.”

Cố An đáp trớt quớt: “Lẩu bò cũng được, nhưng chỗ này vẫn không có a!”

Trần Mặc bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Ta nói bít tết! Không phải lẩu bò!”

Cố An đưa thực đơn cho phục vụ: “Cho ta một bát mỳ thịt bò.”

Phục vụ suýt rớt cằm: “Chỗ chúng ta không có mỳ thịt bò.”

Có người ngoài ở đây, Trần Mặc tự nhủ phải bình tĩnh, hít sâu một hơi, nói với phục vụ: “Cho hắn một phần bít tết, chín ba phần.”

Nhận order, phục vụ ôm thực đơn tháo chạy, vừa chạy vừa lau mồ hôi lạnh: Bít tết chỉ chín ba phần, nhai đứt nổi sao?-_-

Phục vụ bưng phần bít tết lên, Cố An nhìn tảng thịt bò còn vương vãi tơ máu, nuốt khan nước bọt.

Hắn cầm dao nĩa nhắm ngay tảng thịt bò mà xẻ loạn, ý đồ giả bộ không cẩn thận làm rơi tảng thịt kia xuống đất.

Có điều, Trần Mặc đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, xoa đầu, mỉm cười cảnh cáo: “Lãng phí lương thực là hành vi đáng xấu hổ, mau ăn đi, phải ăn cho hết nga.”

Cố An không dám cãi lời hắn, hai hàng lệ ướt át cắn miếng thịt một phát: Biến thái chết tiệt, chỉ giỏi bắt nạt ta! Thứ này sao có thể ăn a? Ăn xong thế nào cũng bị rượt! T_T

Nam nhân ngồi đối diện nhìn bọn họ phu xướng phụ tùy cảm thấy thật thú vị, đột nhiên nói: “Trần tổng, sao ta lại có cảm giác các ngươi rất giống một đôi đang cãi yêu, hảo hạnh phúc a.”

Hai đồng chí kia bị gãi đúng chỗ nhột, đồng loạt trợn mắt: “Ai thèm thích hắn a!”

Nam nhân cũng lười vạch trần bọn họ, bỗng nhiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, lập tức nhếch miệng cười: “Trần tổng, ta vừa trông thấy người quen, định gọi hắn cùng dùng bữa, ngươi không phiền chứ?”

Trần Mặc vuốt cằm mỉm cười: “Không đâu, nhiều người một chút sẽ náo nhiệt hơn.”

Ân tổng vừa đi ra ngoài, Trần Mặc liền hiện nguyên hình.

Hắn thay một bộ mặt lạnh, vươn tay nhéo tai Cố An, dùng sức mà kéo: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng giở trò láu lỉnh nữa, hôm nay không ăn hết miếng bít tết này, coi chừng ta lột da ngươi!”

Cố An đau đến nhe răng, rên rỉ: “Mặc ca ca, thứ này còn nhiều máu quá, ăn vào sẽ xảy ra án mạng a!”

Trần Mặc cười lạnh: “Ăn chút thịt sống không chết được đâu.”

Cố An mếu máo: “Không chết người thì cũng sẽ tiêu chảy a!”

Trần Mặc thu tay, không nhéo hắn nữa, thản nhiên cười: “Ta sẽ mua cho ngươi thuốc cầm tiêu chảy.”

Cố An không ngừng kêu khổ: “Tại sao ngươi cứ thích khi dễ ta? Ta chọc ghẹo gì ngươi a?”

Trần Mặc hừ mũi: “Đừng làm bộ ngây thơ vô tội nữa, muốn đấu với ta sao, ngươi còn non lắm!”

Cố An ngẩn người, câu này nghe quen quen nhỉ……

Ân tổng trở lại nhà hàng, Trần Mặc cũng khôi phục bộ dạng tao nhã lịch thiệp, vẻ mặt tươi cười, ra dáng đàng hoàng khiêm tốn.

Cố An bĩu môi, trong lòng thầm mắng hắn là đồ đạo đức giả!

Theo sao Ân tổng là một nam nhân mặc áo sơ mi trắng, bộ dáng thanh tú.

Hai người còn chưa đi đến bàn ăn, không biết Ân tổng nói gì đó với nam nhân kia, đối phương lập tức đỏ mặt, đứng ngốc tại chỗ, nhăn nhó không chịu đi tiếp.

Thế là Ân tổng túm lấy hắn lôi lại, ôm eo hắn giới thiệu: “Đây là lão bà của ta, hắn tên Đường Thiếu Hiền, giảng viên của đại học A.”

“Ân Hoằng Văn, ngươi đừng ăn nói lung tung!” Đường Thiếu Hiền giãy ra khỏi lòng hắn, nhìn hai người xa lạ trước mặt, cuống quýt giải thích: “Các ngươi đừng nghe hắn nói bừa, ta không phải lão bà hắn, thật đó! Hắn là học viên của ta, thầy trò yêu nhau là trái với luân thường đạo lý, là loại hành vi đồi phong bại tục, chúng ta không phải quan hệ như vậy!”

Nghe hắn nói thế, Ân Hoằng Văn thản nhiên nhún vai, cũng không đôi co với hắn, kéo hắn ngồi xuống, nghiêm trang giải thích: “Bà xã ta là mọt sách, nên hơi ngố một chút.”

Trần Mặc tươi cười: “Ân tổng, ngươi đã hơn ba mươi rồi, sao còn đi học?”

Ân Hoằng Văn bày ra bộ dáng bất đắc dĩ: “Ai bảo hắn ngốc như vậy, không theo sát hắn, lỡ có ngày hắn bị người khác dụ đi mất thì làm sao?”

Đường Thiếu Hiền cẩn thận suy xét những lời này, cúi đầu trầm tư một hồi mới hỏi: “Thì ra ngươi không thật sự muốn học, mà là vì muốn giám sát ta?”

Ân Hoằng Văn giả ngu: “Ai nói a, vì để theo đuổi ngươi, ta đi học từ hai mươi tám tuổi tới ba mươi ba tuổi, đã được năm năm đại học. Nên nhớ ta vốn chỉ mới có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông thôi a, học nhiều môn như vậy, ta đây vất vả biết bao a!”

Đường Thiếu Hiền đỏ mặt cãi lại: “Ngươi rõ ràng trêu ta! Ngươi mới nói là… là… câu kia là thế nào nhỉ…… ai nha, tự nhiên ta quên mất, đại khái là ám chỉ ta ngốc, ngươi phải giám sát 24/24 mới có thể yên tâm.”

Ân Hoằng Văn véo má hắn: “Bảo bối, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Đường Thiếu Hiền quay đầu hừ lạnh một tiếng.

Hai người kia trầm mặc: Đây là gọi là ngốc bẩm sinh sao? ╮[╯▽╰]╭

Lão sư ngốc bẩm sinh kia cứ ngồi không yên, xoay đầu lắc cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào, cũng không gọi món, vẻ mặt dường như đang tức giận.

Cố An sợ hắn xoay nữa sẽ quẹo cả cổ, cười cười lân la bắt chuyện: “Lão sư, ta cũng có một người bạn học ở đại đọc A, hắn tên là Trầm Huyên, ngươi có biết hắn không?”

Đường Thiếu Hiền ngạc nhiên quay đầu lại, mở to hai mắt, xem ra có chút hưng phấn: “Ngươi là bạn của Tiểu Huyên? Ta đương nhiên biết hắn, hắn không chỉ là học viên của ta, mà còn là cháu ta.”

“Ngươi là cậu của Trầm Huyên?!” Cố An cũng vô cùng kinh ngạc, cẩn thận đánh giá Đường Thiếu Hiền, nghĩ thầm: Người xưa thường nói cháu trai hay giống cậu, nhưng hai cậu cháu này không chỉ ngoại hình không giống nhau, ngay cả tính cách cũng khác xa một trời một vực, xem ra cổ nhân cũng có lúc nói sai a.

Đường Thiếu Hiền trước sau như một, tiếp tục phát huy bản chất ngố, mở to mắt hỏi: “Chẳng lẽ Tiểu Huyên không nói cho các ngươi biết ta là cậu hắn sao?”

Cố An lắc đầu cười trừ, trong lòng than: Cậu a! Hắn vô duyên vô cớ nói chuyện này làm gì?

Tâm tình một lát, Đường Thiếu Hiền hoàn toàn quên mất mình vẫn đang giận Ân Hoằng Văn, đối phương gọi giúp hắn một phần pizza, hắn không biết nên ăn vị nào, vắt óc ngồi nghĩ thật lâu. Chờ hắn nghĩ ra, quyết định ăn pizza hải sản, thì phục vụ đã mang pizza lên.

Hắn cúi đầu nhìn, cư nhiên là pizza hải sản.

Ân Hoằng Văn nhìn hắn trợn mắt há mồm, không khỏi nhếch miệng cười, cười đến cực kỳ sủng nịch, lại nựng nựng mặt hắn nói: “Cưng à, vẫn là ta hiểu ngươi nhất phải không?”

Đường Thiếu Hiền một lần nữa đỏ mặt, đứng phắt dậy: “Ta… ta đi rửa tay.”

Ân Hoằng Văn ‘ân’ một tiếng, thuận tay véo mông hắn một cái.

Đường Thiếu Hiền run bắn lên, nhanh như chớp bỏ chạy thục mạng.

Một màn này đều lọt vào trong mắt Cố An, hắn nhịn không được ném cho Ân Hoằng Văn một ánh nhìn khinh bỉ.

Tên này quả nhiên lưu manh, cư nhiên công khai đùa giỡn nhà giáo nhân dân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.