Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

Chương 178




Trong phòng chỉ còn lại hai người là lão và Lý Phong.

“Cậu Lý, tôi biết cậu rất bận, nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận vị trí của tôi…”

“Không có hứng thú”.

Đao Gia còn chưa nói xong thì Lý Phong đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

Đao Gia vội nói: “Cậu Lý, nếu cậu mặc kệ thế giới ngầm Giang Châu thì các thế lực phương Bắc sẽ nhanh chóng thâm nhập vào, đến lúc đó cả Đông Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng”.

Lý Phong cười lạnh: “Tôi còn đang lo bọn họ không đến đây, nếu đến rồi thì không cần đi nữa”.

Đao Gia ngạc nhiên nhìn Lý Phong.

“Cậu Lý, cậu có tính toán gì sao?”

“Tôi muốn làm gì ông không cần quan tâm. Ông chỉ cần biết có tôi ở đây, ông tạm thời vẫn chưa chết được”.

Nói xong, Lý Phong đột nhiên ra tay.

Anh liên tục chỉ vài cái trước ngực Đao Gia.

Sau đó, anh xé áo Đao Gia, quay lưng lão lại, vỗ nhẹ một cái lên lưng Đao Gia.

“Phụt!”

Đao Gia lập tức phun ra một ngụm máu màu nâu đậm.

Điều kỳ lạ là sắc mặt vốn tái nhợt của lão cũng lập tức hồng hào trở lại.

Đao Gia ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lý Phong: “Cậu còn biết cả y thuật ư”.

“Chỉ biết chút ít mà thôi”, Lý Phong hờ hững nói.

“Ông già, tuy tôi cứu ông, nhưng ông vẫn phải “chết” một khoảng thời gian”.

“Nếu ông không chết, miếng “bánh ngọt” tôi vất vả làm sẽ không thể hấp dẫn đám chuột nhắt phương Bắc tới được”.

Suy cho cùng Đao Gia cũng là một người lâu năm trong giang hồ.

Lão nhanh chóng hiểu ra hàm ý thật sự của Lý Phong.

Thì ra Lý Phong định lấy cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu làm mồi.

Câu các thế lực lớn của phương Bắc, sau đó lần lượt giải quyết hết bọn họ!

Tuy không biết rốt cuộc Lý Phong muốn đấu với con quái vật lớn nào ở phương Bắc, nhưng Đao Gia biết Lý Phong tuyệt đối không đơn giản!

Trước giờ chưa từng gặp ai mạnh mẽ như thế.

Đao Gia sống hơn nửa đời người, thật sự chưa từng gặp ai giống như Lý Phong!

Lý Phong tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến Đao Gia phải kinh sợ rồi.

Nếu Lý Phong nói với Đao Gia người anh muốn đối phó thật sự là gia tộc đứng đầu thủ đô.

E rằng Đao Gia sẽ sợ đến mức bệnh cũ tái phát!

Hai ngày sau, Đao Gia “chết”.

Hứa Hạo Nhiên ở lại tỉnh, tiếp tục hoàn thành giấc mộng ngôi sao của mình.

Lý Phong và Hứa Mộc Tình trở về Đông Hải, còn có Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đi theo.

Phụ nữ là một sinh vật rất kỳ diệu, chỉ mới hai ngày, Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đã hợp như chị em, quan hệ tốt đến mức ngủ cùng nhau, đi vệ sinh cũng phải tay nắm tay.

Càng kinh khủng hơn là Diêu Nhược Nam muốn ở lại trong nhà của Hứa Mộc Tình.

Còn muốn ngủ chung phòng với cô.

Ông trời ơi!

Lý Phong tốn bao nhiêu công sức mới bò được lên giường của vợ, giờ lại phải đáng thương nằm về cái góc lạnh như băng kia.

Tính cách của Diêu Nhược Nam rất ngay thẳng, quan hệ với Hứa Mộc Tình cũng ngày càng thân thiết.

Hai người hay trốn trong phòng lén lút làm một vài chuyện.

Mỗi lần Lý Phong bước vào phòng, bọn họ sẽ lập tức tách nhau ra, khiến Lý Phong cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Lý Phong mới trở về từ bên ngoài, đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng khách không có ai.

Khi anh muốn bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng của Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam.

Lý Phong rón ra rón rén đi đến bên cạnh, dán lỗ tai lên.

Nghe Hứa Mộc Tình nói: “Cậu nói xem, nếu anh ấy biết chuyện này rồi, anh ấy có thể không thích tớ nữa không?”

Diêu Nhược Nam đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu”.

Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng: “Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của tớ, tớ có hơi sợ, còn rất căng thẳng nữa”.

Diêu Nhược Nam an ủi: “Đừng sợ, cậu cứ giao hết cho tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu”.

“Nóng quá!”

Diêu Nhược Nam bật cười: “Nóng mới đúng, cậu phải thả lỏng toàn thân, ôm lấy eo tớ, tớ bắt đầu đây!”

“Tớ, tớ sợ”.

Mẹ kiếp!

Nghe đến đây, Lý Phong lập tức nhảy dựng lên.

Hoang đường! Đúng là hoang đường!

Anh không nói một câu đã giơ chân đá văng cửa.

“Ầm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.