Hải Đường Nương Tử

Chương 15: Kim Sinh đã xảy ra chuyện! . .




Lúc nửa đêm Hải Đường đứng dậy mới phát hiện nguyệt sự tới, nàng rửa sạch một phen, đổi lại quần áo sạch sẽ xong, bụm lấy bụng đau đớn nằm xuống giường gạch.

Thời điểm lên giường, nàng đã tận lực di chuyển nhẹ nhàng, không ngờ vẫn đánh thức Kim Sinh.

"Hải Đường?" Kim Sinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nắm tay Hải Đường, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nương tử tràn đầy mồ hôi lạnh như băng, lập tức kinh hoảng ngồi dậy, hỏi: "Nàng làm sao vậy? Như thế nào lòng bàn tay lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Không chỉ có lòng bàn tay, cả trên trán cũng chảy ra không ít mồ hôi, Hải Đường chỉ cảm thấy trong bụng như có cái gì quặn xoắn, vô cùng đau đớn, ngay cả nói giọng cũng rung rung: "Ta... bụng ta vô cùng đau đớn..."

Kim Sinh vội vàng đứng dậy thắp đèn, dưới ánh đèn nhìn sắc mặt Hải Đường trắng bệch, một chút cũng không có thần thái như ban ngày.

Hắn thương yêu nương tử vội hỏi: "Hải Đường... Nàng là, nàng là chỗ nào không thoải mái? Ta đi mời đại phu!" Kim Sinh mặc xiêm vào muốn hướng ngoài cửa đi.

"Đừng... Đừng đi..." Hải Đường gọi hắn lại, "Ta không có gì đáng ngại."

"Đã đau thành như vậy, còn nói không có gì đáng ngại? Có phải ăn trúng gì nên bị đau bụng, hay là..."

"Không có chuyện gì lớn, " Giọng Hải Đường suy yếu chặn đứng lời nói của Kim Sinh, nắm lấy tay hắn nói, "Là... Chính là nữ nhân mỗi tháng đều có ngày như vậy, có lẽ thân thể ta không được tốt, mới đau đến như vậy."

Kim Sinh không hiểu rõ cho lắm, gãi gãi đầu vội la lên: "Ai nha nương tử, nàng nói cái gì nữ nhân... Cái gì mỗi tháng... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hải Đường ở trên tay hắn nhéo nhẹ một cái: "Chàng đừng la lớn, nếu để cho mẫu thân nghe thấy được, sẽ nói ta chuyện bé xé ra to. Thật ra cũng không có gì, chàng là đại nam nhân, tự nhiên bình thường không lưu tâm nên không biết rồi, ta là có nguyệt sự, cho nên mới đau bụng đấy."

Vừa nói như vậy, Kim Sinh liền hiểu rõ, hắn tuy là một người nông dân trung thực, nhưng lúc cùng mấy người bạn trong thôn cũng đã từng nói đến chuyện này.

Hắn chỉ biết là, thời điểm nữ nhân tới nguyệt sự, nam nhân sẽ không thể cùng nàng thân mật, còn không biết hóa ra là đau đến thế, nhìn thấy nương tử như vậy hắn cực kỳ đau lòng.

Kim Sinh đi xuống bếp nấu chút nước ấm cho Hải Đường, sau đó lại ôm nàng để nàng chậm rãi uống, lúc này mới phảng phất trì hoãn một chút.

Hắn đỡ Hải Đường nằm xuống, nhưng lại không dám ngủ tiếp, sợ trên người nương tử vô cùng đau đớn, vẫn ở bên cạnh nửa ngồi cùng nàng, thẳng đến qua một hồi, Hải Đường mới đi ngủ, Kim Sinh lúc này mới nằm xuống thoáng nhắm mắt một lát.

Đợi trời đã sáng, hắn sẽ đi tìm mẫu thân, nói cho mẫu thân biết chuyện thân thể Hải Đường không thoải mái.

Kỳ thật a, nữ nhân nông thôn phần lớn đều là quen làm việc nặng, cho dù là nguyệt sự tới cũng giống như ngày thường, rất ít người có tật xấu này.

Nhưng Hải Đường dù sao cũng không phải nữ nhân trong thôn, có lẽ lúc trước còn là một tiểu thư khuê các nhà cao cửa rộng, nàng được chiều chuộng cũng là không thể tránh khỏi.

Nương Kim Sinh nghe hắn nói một phen, thuận tiện nói: "Phùng đại phu trong thôn không phải thường nói sao, thông thì không đau, đau nhức tắc không thông. Ta coi Hải Đường nha đầu kia, có chút không điều thuận, ta đến nhà lão Phùng hỏi hắn xem có biện pháp gì không. Con chỉ cần lo công việc ở lò rèn, khỏi phải quan tâm."

Kim Sinh sao có thể không quan tâm, mặc dù người hắn ở tiệm rèn, nhưng nhớ tới tối hôm qua Hải Đường đau đến lông mày đều nhăn lại, mồ hôi lạnh ứa ra, tựu là ngăn không được tâm đau thương tiếc, cũng không biết lúc này nàng ở nhà như thế nào rồi. Lại nghĩ tới nàng nói, nữ nhân mỗi tháng đều có...

Vậy há không phải là nói, mỗi tháng Hải Đường đều phải đau nhức như vậy hơn mấy ngày?

Nghĩ tới cái này, lòng Kim Sinh đột nhiên như bị túm, chùy sắt trong tay đập xuống lại càng tăng thêm vài phần lực đạo, "Keng" một tiếng, rồi lại nện lệch.

"Kim Sinh ..." Cách đó không xa, nương Kim Sinh đang bước chân nhỏ đạp đạp đạp mà chạy tới, vừa đi vừa cầm khăn lau mồ hôi trên trán.

Ngày mùa thu đến, mấy ngày nay nắng gắt chói chang, ngày đặc biệt nóng nực, một đoạn đường ngắn đã làm nương Kim Sinh chạy đến mồ hôi đầm đìa.

"Nương, sao nương tới đây?" Kim Sinh buông công việc trong tay xuống, nghênh đón.

"Cũng không có gì, ta không phải mới vừa đi chỗ lão Phùng trong thôn sao, cùng hắn nói chuyện thân thể Hải Đường không thoải mái. Hắn nói đây là triệu chứng của mấy tiểu thư trong thành mới có, cũng không có biện pháp trị tận gốc, chỉ có thể từ từ điều dưỡng."

Kim Sinh nghe không có biện pháp gì, không khỏi có chút lo lắng: "Vậy... vậy Phùng đại phu có cho đơn thuốc gì điều dưỡng không?"

"Ai nha không cần đơn thuốc, " Nương Kim Sinh quơ quơ khăn nói, "Đơn thuốc kia ta nhắm mắt đều có thể nói ra, như vậy đi, con xin phép sư phó đi trấn trên một chuyến, mua long nhãn, đương quy, sau đó trở về bồi bổ cho Hải Đường là được rồi."

Bà vừa nói vừa lắc đầu giận dữ nói: "Lúc trước ta thấy đứa con dâu này xương chậu lớn dễ đẻ, trong lòng còn nghĩ có lẽ sắp có cháu bồng, nhưng xem nha, không điều dưỡng tốt, cũng chỉ sợ là... Ai..."

Mẫu thân ở bên kia than thở, chọc cho đầu Kim Sinh cũng một hồi không thoải mái, hắn nói với sư phó một tiếng, liền thừa dịp ngày còn sớm, đi lên trấn trên.

Thôn Phúc Duyên cách trấn Khê Thủy bất quá hai ba dặm, kỳ thật không mất nửa ngày thời gian là tới.

Trấn trên so với trong thôn náo hơn nhiều, Kim Sinh đi một chuyến đến cửa hàng hoa quả khô, tìm ông chủ chọn một ít cây long nhãn vàđương quy, cũng may trong nhà vẫn còn táo ngọt, nên không cần mua.

Ông chủ nhìn thấy Kim Sinh chọn xong thì cầm lấy đi cân, Kim Sinh đang chờ chuẩn bị trả tiền, bên tai lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi hắn: "Kim Sinh ca, quả thật là huynh?"

Kim Sinh quay đầu lại, đứng phía sau là một phu nhân quần áo thanh lịch, mặc dù đã gả làm vợ người ta, nhưng không giảm phong thái lúc còn là cô nương, chỉ là sắc mặt tựa hồ không bằng lúc trước. Trước kia thời điểm ở thôn Phúc Duyên, khuôn mặt hồng nhuận hơn, nhưng bây giờ xem, lại cảm thấy phía trên phủ một tầng u buồn.

Kim Sinh ngẩn người, thật lâu mới từ trong cổ họng nặn ra một câu: "Hương... Hương Mai... , không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cô."

Nàng tốt xấu cũng là gả cho ông chủ Đồng ở trân trên, nhưng Kim Sinh nhìn sắc mặt nàng không có một chút vui vẻ, hơn nữa bên ngườingay cả một nha hoàn cũng không có.

Ông chủ đem đương quy, cây long nhãn đã gói kỹ đưa cho Kim Sinh , Kim Sinh muốn cùng Hương Mai chào hỏi liền đi, nhưng vừa ra khỏi cửa hàng hoa quả khô, Hương Mai chần chờ một chút, liền cũng đi theo ra, lại hô một tiếng: "Kim Sinh ca."

Trấn Khê Thủy có con sông nhỏ, bờ sông không có người nào, Hương Mai cùng Kim Sinh đi đến nơi này. Kim Sinh đại khái cảm thấy Hương Mai đã lập gia đình, mình cũng là người đã có nương tử, hai người cứ như vậy ở bên cạnh nói chuyện tựa hồ có chút không ổn, hắn là người thẳng tính, liền mở miệng nói: "Hương Mai, cô có chuyện gì cần ta giúp sao?"

Nàng thoạt nhìn không thế nào vui sướng, ngơ ngẫn mà nhìn qua nước sông, sau nửa ngày mới nói: "Huynh cũng không thể giúp ta, bất quá hôm nay trên đường nhìn thấy huynh, lòng ta vốn đã nguội lạnh thật giống như thoáng cái ấm lên, cuối cùng cũng là gặp được người trong thôn nhà mình rồi."

Nàng vừa nói, tiếng nói lại nghẹn ngào lên, hốc mắt hồng hồng, thoạt nhìn chính là muốn khóc.

Kim Sinh bối rối nói: "Hương Mai, có cái gì không hài lòng, nếu cô cam tâm tình nguyện nói, ta cũng vui vẻ nghe, nhưng cô... nhưng côngàn vạn lần đừng khóc nha, bằng không người khác đều tưởng rằng ta đang bắt nạt cô."

Hắn không nói ngược lại cũng may, vừa nói như vậy, Hương Mai thật sự anh anh mà khóc lên: "Sao có thể không khóc được? Kim Sinh ca, lúc trước ta... nếu ta gả cho huynh thì tốt rồi, mặc dù không thể nói sẽ trải qua cuộc sống giàu sang gì, nhưng tốt xấu huynh cũng là một người thành thực, sẽ một lòng đối đãi ta. Nhưng hết lần này tới lần khác khi đó ta lại mê muội không hiểu, nghe nương ta nói nhất định phải gả cho một nhà có tiền ở trấn trên, hôm nay vừa vặn rất tốt, trở thành người thiếp thứ năm của Đồng lão gia, nhưng trên thực tế còn không bằng một nha hoàn!"

Nàng vừa nói, những ủy khuất sau khi gả đi liền như lũ quét bạo phát ra, nước mắt càng ngăn không được mà chảy xuống.

Kim Sinh chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cái này quả thực chính là luống cuống tay chân, lại không biết phải an ủi nàng như thế nào mới tốt, chỉ có thể không ngừng nói: "Hương Mai, Hương Mai... Cô đừng khóc nha..."

"Ta chính là bị ma quỷ ám rồi, Đồng gia cao thấp không có một chỗ tốt, lão già kia mới đầu đối với ta coi như là tốt, không bao lâu, thì chẳng quan tâm nữa. Trong nhà còn có một đại nãi nãi và ba bà cô, các nàng nhìn ta là người trong thôn tới, vốn nhìn không vừa mắt, mà ngay cả một nha hoàn cũng chưa cho ta, chuyện gì cũng phải tự ta làm. Ta vốn cho là gả tới hưởng phúc, thật không nghĩ đến phúc không có hưởng, lại còn phải hầu hạ các nàng, thời gian này... Thời gian này thật sự là không có cách nào trôi qua! Bọn họ có việc thì xoi mói, không có việc gì cũng xoi mói, lão gia lại cưới thêm một người dung mạo càng xinh đẹp, nghe nói là người trấn trên, ta ở trong nhà càng không dễ chịu lắm..."

Kim Sinh nghe nàng nói như vậy, cũng đại khái hiểu Hương Mai đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lúc trước thời điểm chưa gặp Hải Đường, hắn thật sự muốn cưới Hương Mai làm nương tử, nhưng cũng biết người ta yêu cầu cao, căn bản không nhìn trúng hắn, nên cũng bỏ đi ý nghĩ này.

Hương Mai gả đi, hắn cho rằng từ nay về sau sẽ trải qua cuộc sống sung sướng của một phu nhân, lại không ngờ khổ sở như vậy, nếu thật sự theo như nàng nói, thoạt nhìn đúng là không bằng gả cho một người trung thực ở trong thôn Phúc Duyên.

Nhưng hôm nay ván đã đóng thuyền, hắn ngoại trừ an ủi hai tiếng, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Hương Mai khóc khóc, thân thể liền nghiêng về phía Kim Sinh , ghé vào người Kim Sinh mà ô ô khóc lớn.

Kim Sinh một hồi xấu hổ, tuy nói ở đây ít người, nhưng nếu bị người nhìn thấy, vậy đúng là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, khó lòng giãi bày !

"Hương Mai, Hương Mai... Ta đưa cô trở về, chúng ta đừng nói lời như vậy..."

Hắn đang muốn nâng Hương Mai dậy đi về, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng hét lớn: "Tốt cho một đôi dâm phu dâm phụ, dưới ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì? Trói bọn họ lại!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.