Hải Đường Nương Tử

Chương 14: Lại náo một hồi . .




Kim Sinh đem nương tử ôm ở trên người, mở quần áo của nàng, ở bên tai Hải Đường khẽ nói: "Nương tử, chúng ta lại náo một hồi được không?"

Hải Đường nửa lộ ra bộ ngực trắng nõn, cúi đầu thẹn thùng nói: "Hiện tại là ban ngày, vạn nhất có người tới thì làm sao?"

"Nương với Kim Ngọc đã ra đồng, Phúc nhi cũng đi ra ngoài chơi rồi, xem ra trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về. Cho dù... Cho dù thật sự là có người trở về, lại sợ cái gì, nàng nương tử ta, ai có thể nói được cái gì?"

Kim Sinh cúi đầu xuống, ở trên hai ngọn núi mềm mài như bạch ngọc trằn trọc hút, lưu luyến không rời. Từng đợt cảm giác ngứa từ tuỷ sống chậm rãi bò lên, Hải Đường ngồi ở trên người Kim Sinh, lập tức mềm mại tê liệt, phảng phất hóa thành một vũng nước.

Nàng vốn khẽ cắn môi dưới cố gắng chịu đựng, nhưng sau mấy buổi tối, Kim Sinh đã tìm tòi những nơi mẫn cảm trên người Hải Đường , biết rõ Tiểu Hồng mai của nàng vô cùng khó nhịn khi bị khẽ cắn như vậy, đầu lưỡi phía trên liếm láp quyển quyển đảo quanh, rốt cục nàngnhịn không được ưm một tiếng.

Một tiếng mềm mại này, càng làm Kim Sinh không thể vãn hồi, dưới đáy càng thêm cương cứng lên. Lần này, gấp không thể chờ mà lập tức vén quần áo Hải Đường lên, giật xuống tiết khố, liền đâm thẳng vào.

Hiện tại giữa ban ngày, tuy nói là ở trong chính nhà mình, nhưng hai người đến cùng vẫn còn có chút thẹn thùng, phảng phất như đang yêu đương vụng trộm. Thở dốc liên tục, trong phòng tràn ngập một tầng mờ mịt hương vị tình dục, bọn họ song song ôm cùng một chỗ, thân thể kết hợp chặt chẽ lại với nhau, đại khái là bởi vì tư vị đặc biệt như vậy làm cho người ta mất hồn, không đầy một lát, liền song song trèo đến đỉnh.

Hải Đường thở gấp ra một hơi, nằm ở trên người Kim Sinh, chỉ cảm thấy một chút khí lực cũng không có, tùy ý hắn đem chính mình ôm chặt chẽ vào lồng ngực hiện đầy mồ hôi.

Hai người mới trải qua sự đời, luôn tránh không được sẽ thêm chút ít hào hứng, nháo một trận như vậy, Kim Sinh nhìn nương tử, liền cảm thấy nàng càng kiều mị.

Đang muốn đem ôm nương tử ôm , lại nghe bên ngoài truyền đến một hồi tiếng vang.

Hải Đường trong lòng cả kinh, cùng Kim Sinh vội vàng mặc quần áo xong mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài nhà chính nhìn thấy Phúc nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi con quay, Hải Đường lập tức xấu hổ đỏ mặt, quay đầu lại trừng Kim Sinh, trên nét mặt rất có ý oán trách, tựa như đang nói: nhìn đi, đều tại chàng không tốt, không nên ầm ỷ ban ngày, không biết tiểu Phúc nhi có nghe được gì không.

Kim Sinh cũng hơi đỏ mặt, đi đến bên cạnh Hải Đường, thò tay nhéo nhéo bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, lại đi đến trước người Phúc nhi đem nàng bế lên cười hỏi: "Phúc nhi, sao muội lại một mình ngồi xổm ở chỗ này chơi, muội trở về lúc nào?"

Phúc nhi trừng mắt nhìn nói: "Muội sớm sẽ trở lại a."

Hải Đường lập tức đầu càng xuống thấp một chút, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Làm thế nào bây giờ, Phúc nhi đã sớm trở về, vậy vừa rồi hai người bọn họ ở trong phòng làm ầm ĩ cũng đích thị là bị nàng nghe được đi, Phúc nhi tuy là đứa bé, nhưng dù sao năm sáu tuổi, cũng đã hiểu chuyện rồi.

Hải Đường càng nghĩ càng xấu hổ, càng nghĩ càng tức giận, đứng ở bên cạnh Kim Sinh, nhấc chân liền hướng chân hắn giẫm tới.

Kim Sinh biết rõ nàng đang giận cái gì, tuy bị nương tử giẫm phải, nhưng cố nhịn đau, không dám kêu rên.

Phúc nhi nói: "Vừa rồi muội giống như nghe được tiếng tẩu tử ở trong phòng kêu rên, đại ca, huynh bắt nạt đại tẩu à?"

"Muội muội ngốc, là do muội nghe lầm. Vừa rồi... Vừa rồi ta và đại tẩu muội đang nói chuyện. Đại ca thương đại tẩu muội còn không kịp, như thế nào lại khi dễ nàng a?" Kim Sinh dù sao cũng là một người thành thật, không có kinh nghiệm nói dối tiểu nha đầu, không bằng nửa phần của nương hắn, nói có chút trắc trở, trong lòng Phúc nhi càng thêm nghi ngờ, nhìn qua Hải Đường.

Hải Đường thầm nghĩ, Kim Sinh nha Kim Sinh , chàng không thể lấy một lý do tốt hơn chút sao, có nhà ai nói chuyện lại như vậy không, xem Phúc nhi là kẻ đần à! Nhưng thời điểm này, cũng chỉ có thể cứng rắn phụ họa theo: "Ừm, đúng vậy. Đại ca muội... Hắn làm sao có thể bắt nạt ta... Cái kia, Phúc nhi, lát nữa nương với Kim Ngọc trở về, muội đừng nói vừa rồi nghe được chúng ta ở trong phòng 'Nói chuyện' công việc, được không?"

"Vì sao?" Phúc nhi không biết rõ, gãi gãi đầu hỏi.

Hải Đường nói: "Muội nghĩ đi, nếu muội nói với nương như vậy bà không phải lại tới hỏi chúng ta một lần nữa ư, nếu bà thực sự nghĩ đại ca muội khi dễ đại tẩu, chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận, muội cũng không muốn thấy đại ca muội bị nương mắng đi."

Phúc nhi cảm thấy Hải Đường nói có lý, nương là một người rất lải nhải cũng không phải mỗi người đều chịu được, mấy chuyện linh tinh này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tuy trong lòng có chút khả nghi chưa hiểu, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu.

Hải Đường cuối cùng thở dài một hơi.

Thật ra mà nói, từ khi nàng được nhặt về Kim gia, cả nhà này mặc kệ lớn hay nhỏ đều đối với nàng rất tốt. Nương Kim Sinh đem nàng trở thành nữ nhi của mình mà yêu thương, Kim Ngọc thì tính tình ôn hòa lại khéo tay, trong trong ngoài ngoài cũng đối với nàng giúp đỡ chiếu cố, tiểu Phúc nhi mở miệng ngậm miệng đều là cười híp mắt gọi nàng "Đại tẩu", còn có Kim Sinh , gả cho hắn mặc dù thời gian không dài, nhưng nhìn ra hắn là một nam nhân trung thực trầm ổn lại có trách nhiệm.

Ngồi ở trên thềm đá trong sân nhỏ, Hải Đường nhớ tới tình hình chính mình thường xuyên ở trong mộng nhìn thấy, khói lửa chiến tranh, thiên quân vạn mã, còn có một người có một đôi rượu đồng...

Nàng đột nhiên có chút sợ hãi sẽ có một ngày chính mình nhớ lại chuyện lúc trước, nàng đến tột cùng là ai, ở đâu?

Nếu có một ngày nàng thật sự nhớ tới chuyện lúc trước, vậy cuộc sống an tĩnh như vậy có phải cũng sẽ bị phá hủy hay không?

Kim Sinh , Kim Sinh ...

Thời điểm hắn đem nàng cõng trên lưng, từ trong thôn đến Vọng sườn núi, lại từ Vọng sườn núi chạy về trong thôn, nàng đã cảm giác lòng mình đã ở trên người của hắn.

Cuộc sống không gợn sóng không sợ hãi, trôi qua bình thản ấm áp, cuộc sống như vậy, nàng thật sự rất muốn vĩnh viễn vĩnh viễn cứ như vậy trôi qua...

"Hải Đường..."

Đón lấy ánh chiều tà, Hải Đường ở trong sân nhìn thấy nương Kim Sinh cùng Kim Ngọc đang từ nơi xa đi tới, các nàng ra đồng đã làm một ngày việc, dưới ánh mặt trời trên mặt đỏ bừng của các nàng vẫn còn mồ hôi nổi bật. Sắp tới ngày mùa thu hoạch rồi, đây là thời điểm bận rộn nhất, ba mẫu đất nhà bọn họ đều dựa vào một tay các nàng quản lý.

Hôm nay nương Kim Sinh ở một bên chỉ đạo, Hải Đường rốt cục đã nấu xong một nồi canh rau, mặc dù hương vị hơi nhạt chút ít, nhưng coi như tạm được.

Nương Kim Sinh tán dương nàng vài câu, nói cũng là con dâu khéo tay, những chuyện này từ từ học sẽ biết thôi.

Kim Sinh ăn nhiều nhất, cơm đều thêm vài chén, Kim Ngọc cười nói, dù sao cũng là cơm do chính nương tử mình làm, ăn vào hương vị cũng ngọt ngào hơn!

Nương Kim Sinh cũng nở nụ cười, nghĩ thầm cuộc hôn nhân này đúng là không sai, nhặt được cô con dâu này, lại không nghĩ rằng nhi tử sẽ yêu thương như vậy, coi như là phúc khí.

Lại nghĩ tới Kim Ngọc hôm nay tuổi tác cũng không nhỏ, đã tới lúc phải nói chuyện gia đình rồi, mấy ngày hôm trước trong thôn nương Hữu Tài gặp bà đã từng nói qua chuyện này, nói là Hữu Tài nhà bọn họ cũng đã tới thời điểm lấy vợ, nhìn Kim Ngọc nhà bà cực kỳ không tệ, nên muốn tới cầu hôn.

Nương Kim Sinh trong đầu cũng không hài lòng Hữu Tài lắm, nhà bọn họ trong thôn tuy nói là có chút của cải, nhưng tiểu tử kia bộ dáng lại thoạt nhìn cà lơ phất phơ chín, đem nữ nhi gả cho hắn, trong lòng nương Kim Sinh không nỡ. Chỉ có điều, đã nhấc tới chuyện này, vậy cũng nên cân nhắc đến chuyện hôn sự của Kim Ngọc rồi.

Buổi tối, nương Kim Sinh gọi Kim Sinh lại nói chuyện một hồi.

Trở về nhà, Hải Đường liền hỏi hắn, nương gọi hắn qua nói cái gì.

Kim Sinh lên giường, ôm Hải Đường nói: "Là vì việc hôn nhân của Kim Ngọc."

"Kim Ngọc phải lập gia đình rồi hả?" Hải Đường ngẩng đầu nhìn qua hắn, phảng phất hơi có chút không nỡ.

"Cũng đã tới tuổi rồi, "Trong nhà đến cùng chỉ có Kim Sinh là nam nhân, trong trong ngoài ngoài, hắn vẫn phải lo lắng, "Nương bảo ta để ý một chút, xưa nay những người có giao tình tốt trong thôn, xem ai đáng tin cậy, cũng đi thám thính dò xét ý kiến của bọn họ. Nương nói, cũng không cần nhà trai thật giàu có, chúng ta ở nông thôn, được no ấm là tốt rồi. Chỉ cần nhân phẩm thật tốt, lại biết đối xử tử tế với muội muội, là được rồi."

"A, vậy chàng cần phải để ý thật tốt rồi. Kim Ngọc là một cô nương tốt, nên gả cho một nam nhân tốt mới không bị ủy khuất."

Kim Sinh xoay người qua, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nương tử cười hỏi: "Vậy nàng ngược lại nói ta nghe một chút, thế nào mới xem là 'Nam nhân tốt'?"

Hải Đường oán trách một tiếng, quay mặt qua chỗ khác cố ý nói: "Ta cũng không biết."

"Thật sự không biết?" Kim Sinh nằm ở giữa cổ Hải Đường thổi khí.

Nàng bị chọc ngứa lên, cười khanh khách nói: "Biết rồi biết rồi, tha cho ta đi, ta nói là được..." Hai mắt nàng dịu dàng nhìn Kim Sinh , rủ mắt xuống nói, "Chàng chính là nam nhân tốt nhất trên đời này."

Nam nhân tốt nhất trên đời.

Kim Sinh nghe xong trong lòng giống như nở hoa, ôm nương tử mãnh liệt hôn một phen, râu ria cắm đau khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Hải Đường đưa tay đấm hắn nói, "Đừng quậy đừng quậy..."

Kim Sinh ngừng lại, nghĩ thầm nương tử hôm nay cũng bị náo loạn một hồi, hai ngày nay chính mình luôn kìm lòng không được, có lẽ là muốn nhiều lắm. Nàng dù sao thoạt nhìn mảnh mai nhỏ gầy, thân thể chỉ sợ khó chịu được, tối hôm đó chính là thành thành thật thật mà ôm Hải Đường ngủ một đêm.

Chỉ là hắn không có ầm ỹ, Hải Đường chính mình lại bắt đầu ầm ỹ.

Đến sau nửa đêm, Hải Đường chỉ cảm thấy dưới bụng một trận lại một trận trướng đau, dưới thân chỉ cảm thấy nhiệt lưu ồ ồ tuôn ra, liền vội vàng xuống giường.

Mỗi tháng nữ nhân luôn luôn vài ngày như vậy.

Chỉ là Hải Đường không nghĩ tới, nguyệt sự của mình, như thế nào lại đau lợi hại đến như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.