Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 34: Một hồi hôn ước, tốt xấu gì cũng còn một chút tình




“Khinh Vãn đa tạ Thái hậu nương nương! Ta biết Thái hậu nương nương là tốt nhất, ngài là lão nhân gia tốt nhất trên đời a…” Đôi mắt của Thượng Quan Khinh Vãn nhất thời sáng lên, khoé môi gợi lên một nụ cười thật tươi, lại giống như đứa trẻ nhỏ không biết thế sự, thành thật đáng yêu.

Giống như thật không ngờ chính mình xuất hiện lại phản tác dụng như vậy, ngược lại lại giúp hai mẹ con Thượng Quan Khinh Vãn đạt thành tâm nguyện, nói vậy, sở dĩ hôm nay các nàng xuất hiện ở Từ ninh cung, đều chỉ vì câu nói vừa rồi của Thái hậu nương nương! Nam Cung Nguyên Liệt không khỏi có chút ảo não, nhưng sự căng thẳng trong lòng ban đầu đang nắm chặt chỉ trong nháy mắt lại buông lỏng xuống, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái.

“Liệt nhi, chuyện bên Do phủ kia liền giao cho ngươi đi chuẩn bị!” Câu nói kế tiếp của Thái hậu nương nương mới thật sự muốn làm cho Nam Cung Nguyên Thác tức đến hộc máu, tâm tình ban đầu còn khó chịu liền tức khắc thốt ra---

“Vì sao là ta?”

“Ngươi cùng Khinh Vãn có một hồi hôn ước, tốt xấu gì cũng còn một chút tình, ngươi giúp nàng làm chuyện này cũng là chuyện nên làm thôi.” Thái hậu nương nương nghiêm trang nói ra đạo lý, ý tứ trong lời nói tuyệt không có nửa điểm thương lượng.

Mi tâm Nam Cung Nguyên Liệt hơi nhíu lại, không nói gì nữa, xem như đã đồng ý.

“Từ ninh cung của ai gia thật lâu không có náo nhiệt như vậy, hôm nay ai trong các ngươi cũng đều không được đi, phải ở lại bồi ai gia cùng dùng cơm trưa, có nghe rõ chưa?” Thái hậu nương nương vui tươi hớn hở nói, bà đã thật lâu không được vui vẻ như hôm nay.

--- --------dãy phân cách hoa lệ---- -----

Thời điểm cách buổi trưa còn đến hơn một canh giờ, Thái hậu nương nương cùng cung nữ trong cung tự nhiên cũng không buông tha khoản thời gian cực tốt này, liền quấn lấy Vân Tử Mạn bắt nàng dạy các nàng thủ pháp thêu thùa mới nhất, Thượng Quan Khinh Vãn đối với nữ công giai chánh một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà nàng càng thích đàn cổ đặt trên giá kia của tỳ nữ Lục Điểu Ưng.

“Lục Điểu Ưng tỷ tỷ, có thể đem cầm* (đàn) của ngươi cho ta mượn chơi đùa một chút được không?” Thượng Quan Khinh Vãn hướng về phía nàng ta cười mỉm, dáng vẻ thiên chân hoạt bát làm cho người ta không thể nào cự tuyệt.

Đàn cổ này là bảo bối trân quý nhất của Lục Điểu Ưng, đây cũng là lễ vật mà Thái hậu nương nương tặng nàng nhân ngày sinh nhật, trong những lúc nhàn nhã không có việc làm, nàng đều sẽ đàn mấy khúc, Thái hậu nương nương ngẫu nhiên cũng sẽ kêu nàng tấu vài khúc cho bà nghe.

“Thượng Quan đại tiểu thư… Ngài nhất định phải cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó nha. Đây là lễ vật Thái hậu nương nương ban cho nô tì.” Tiếng nói dịu dàng của Lục Điểu Ưng nhu nhu xuất ra, nàng tuy có chút luyến tiếc, nhưng cuối cùng vẫn phải buông ra vật yêu thích này.

“Cảm ơn Lục Điểu Ưng tỷ tỷ, không bằng để ta khảy một khúc > tặng ngươi, hy vọng một ngày nào đó Điểu Ưng tỷ tỷ sẽ sớm tìm được đức lang quân như ý.” Thương Quan Khinh Vãn cười cười, nàng nhìn ra được tuy rằng Lục Điểu Ưng tuy rằng đem cầm cho mình mượn, kỳ thực nội tâm vẫn rất thấp thỏm bất an.

“Thượng Quan tiểu thư đừng hồ ngôn loạn ngữ a…” Lục Điểu Ưng nhất thời xấu hổ đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng, ánh mắt nhìn thoáng qua tam hoàng tử, tuy rằng khoản cách của nàng cùng hắn đứng rất xa, nhưng biểu tình trên mặt lại càng thêm kích động.

Thượng Quan Khinh Vãn cười mà không nói, nàng từ lúc nhỏ đã học đàn tranh, > là khúc nhạc nàng yêu thích nhất, đàn tấu lên đều giống như hạ bút thành văn, không phí chút sức lực nào, mỗi lần đàn tấu lên, âm thanh của nàng đều vang lên tận trời, không khỏi làm cho tâm trí người ta bất giác đều bị nàng hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.