Cấp lại, OK?

Chương 2




“Ba, mẹ, đầu tiên, cám ơn hai người đã bồi dưỡng ra được một nữ nhi không biết xấu hổ như con.”

“…”

“Tiếp theo, cám ơn ba mẹ đã dưỡng dục nữ nhi mười chín năm qua, dĩ nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học vẫn còn cần tiếp tục nuôi dưỡng.”

“…”

“Cuối cùng, nữ nhi phải lập gia đình, hy vọng ba mẹ tham gia nghi thức đăng ký kết hôn của nữ nhi, thuận tiện còn nhìn mặt con rể, hồi báo xong.”

“? !”

Má Mộ trợn trắng mắt lên nhìn, tay nâng tách trà của ba Mộ run run.

Mộ Nhạc Nhạc ngẩn cổ, uống xong một ngụm lớn nước đá. Cạch!… Đánh thức má Mộ.

“Nhạc Nhạc, nói cho mẹ, có phải con đã mang thai rồi không?…”

“Không có, nhưng là, ý tứ của con rể người là vậy.”

“Nhạc Nhạc đừng sợ, có ba thay con làm chủ, đến tột cùng là tên khốn kiếp nào bức con? !”

“Không có, con cam tâm tình nguyện gả cho tên khốn kiếp kia, không đúng, không phải là khốn kiếp.”

Mộ Nhạc Nhạc vẻ mặt bên ngoài là trấn định, trong lòng lại mãnh liệt rung động.

Má Mộ sờ sờ cái trán của Mộ Nhạc Nhạc.

“Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, đừng hù dọa mẹ.”

“Kể từ khi làm kế hoạch hoá gia đình, mỗi nhà cũng chỉ có một con.”

“Nói nhảm, nhà Tiểu Lý vụng trộm sinh thêm một đứa rồi, bây giờ lại mang bầu!”

“Ơ này, phải không? Mình nghe ai nói ?” 

Ba Mộ hứng thú thu thập tin bát quái.

Má Mộ hất con gái ra, một bên cắn hạt dưa một bên cùng bạn già tán gẫu.

“Còn không phải là bà Lý nhà hàng xóm không cẩn thận nói lỡ miệng, nghe nói sau khi sinh bị phạt năm vạn!”

Ba Mộ miệng thành hình chữ “O”, cầm tách trà ngồi xuống bên cạnh bạn già.
“Tiểu Lý không phải là không có nhiều tiền bạc sao? Hóa ra lại có nhiều tiền như vậy, sách sách, xem ra bình thường chính là giả nghèo.”

“Còn không phải sao, chính là giấu đi đó…”

“Khụ khụ khụ khụ!”

“Đứa nhỏ này, bảo ăn ít đường thôi mà không nghe lời, đi rửa lê để ăn cho giọng nói thanh hơn đi.” 

Má Mộ phủi hạt dưa, nhìn về phía ba Mộ.

“Mới vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?”

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc rất muốn kéo sự chú ý của về ba mẹ về, nhưng không ai chịu phản ứng theo ý cô.

“Con gái của hai người muốn kết hôn, ba mẹ chẳng lẽ không cảm thấy có hứng thú với cái tin bát quái này?”

Hai vợ chồng đồng thời ngừng nói chuyện, mất hết hứng thú nhìn về phía con gái.

“Con đã kiên trì như vậy, vậy thì nói một chút đi, gia thế, tên tuổi, tiền lương, có xe hay không, nhà ở và vân vân?”

“Con rể của hai người gọi là Địch Nam…”

“Nói điểm chính.”

“…”

“Thân cao chừng một thước tám, thể trọng tốt, con đoán chừng không nặng hơn một trăm năm mươi cân, ngũ quan cực kỳ đoan chánh, cười lên hàm răng rất trắng, nhưng mà anh ấy rất ít cười, là giáo viên trường đại học T, cũng chính là chủ nhiệm lớp của con, năm nay 28 tuổi, về phần tiền lương, theo con hỏi thăm là 4800 đồng, trường học phúc lợi rất tốt, thường xuyên cho giáo viên dầu ăn và dầu gội đầu, nhà ở có hai phòng, không biết là có tài sản riêng hay không, anh ấy ở tại trường học, cho nên chưa từng thấy anh ấy lái xe. Hai người còn muốn biết gì nữa, cứ nói trước với con, chờ đăng ký kết hôn xong con đi hỏi một chút.”

(cân ở đây là đơn vị đo lường cổ, 1 cân = ½ kg -> 150 cân = 75 kg)

Mộ Nhạc Nhạc từ trong túi xách móc ra một quyển sổ ghi chép, vừa chăm chú ghi chép vừa hỏi.

“Còn muốn hỏi điều gì nữa cứ nói hết ra đi ạ.”

Hai vợ chồng quay sang nhìn nhau, mắt giật giật, không thể tiêu hóa.

“Trường học mặc kệ chuyện thầy trò yêu nhau sao?”

“Cấm, nhưng thầy trò kết hôn thì không thấy cấm.”

“Nghe điều kiện cũng không tệ lắm, chính là hơi lớn tuổi một chút.”

“Về vấn đề này, con đã sớm suy nghĩ đến, ngày nay nữ giới ăn uống ngày càng thiếu chú ý, theo kết quả điều tra của Cục Vệ sinh – An toàn thực phẩm, tuổi thọ nữ giới vừa bằng với nam giới. Vừa vặn cùng nhau chết.”

Mộ Nhạc Nhạc suy nghĩ mấy giờ liền, mới suy nghĩ ra được cái lý do có độ tin cậy như vậy. 
“…”

“Cho dù đúng là con rể yêu con đến chết đi sống lại, cũng không cần kết hôn gấp gáp như vậy chứ?” 

Má Mộ xưng hô có phần thay đổi.

“Mẹ người hiểu lầm rồi, người gấp gáp chính là con. Con đã tốn bao công sức, thừa dịp anh ấy hồ đồ đáp ứng, vội vàng dẫn đi chứng nhận mới là vương đạo!”

“…”

“Ba nói con gái a, không phải là hàng hóa để mua bán, nhớ năm đó, ba theo đuổi mẹ con đến vô cùng cực khổ a, cưỡi một chiếc xe đạp, mỗi ngày đi ngang qua hơn nửa thành phố, mưa gió cũng phải đưa đi đón về, theo đuổi mẹ con hơn một năm mới đem mẹ con lừa gạt đến tay. Con nhìn ba mẹ hôm nay được như vậy ân ái, hoàn toàn dựa vào từng giọt từng giọt tích góp từng tí một mà được.”

Mộ Nhạc Nhạc tròn mặt ngạc nhiên.

“Ba, con không có đi xe đạp, ba cũng không muốn con rể tương lai của ba phải đưa đón con bằng xe đạp, có phải không?”

“…”

Má Mộ tiếp tục dò xét, Nhạc Nhạc thật không phải là đang nói đùa sao?

“Nhỏ giọng nói cho mẹ, các ngươi phát triển đến giai đoạn nào rồi? Cầm tay, nhé nhé?”

Mộ Nhạc Nhạc xấu hổ mím môi nói.

“Cũng không có gì, mới là ngủ cùng .”

“? !”

Má Mộ bất tỉnh lần nữa, ba Mộ tiếp bước theo sau.

Mộ Nhạc Nhạc bước chạy lên trước, đứng ở trước mặt ba mẹ, thổi phù phù, một luồng gió nhẹ thổi vào mặt ba mẹ.

“Nếu như ba mẹ nhận lời, cuối tuần nhớ phải dậy sớm, không thể để con gái của hai người không lấy được chồng. Dĩ nhiên, nếu như ba mẹ không đồng ý, nữ nhi cũng không có thể nói gì hơn, nhưng nhất định sẽ dẫn đến chứng uất ức, cắt cổ tay, nhảy lầu và …, theo nhau mà đến, đây không phải là uy hiếp, chính là sự thật.”

Nói dứt lời, Mộ Nhạc Nhạc tràn đầy sinh lực đi tắm.

“Kết hôn sao, kết hôn sao, mong đợi cuối tuần, cuối tuần mau tới đi, la la la!”

Má Mộ nước mắt lưng tròng nhìn về phía ba Mộ, ba Mộ tội nghiệp nhìn vợ, nhất thời ôm đầu khóc rống.

“Bạn già, làm sao đây? Ô ô…”

“Còn có thể làm sao, hoặc là ám sát con rể, hoặc là chúng ta đi trước nhảy lầu, ô ô…”

“Cuối tuần ta nên mặc gì đây, bộ y phục kia đâu? Mới vừa mua hai cái quần mới, vừa lúc được dịp trưng ra, mình nói tôi nên mặc màu đỏ hay màu xanh lá? Ô ô…”

“Cùng mặc vào đi, màu đỏ kết hợp với màu xanh chẳng khác gì đồ bỏ đi.”

“Đánh ông nha!”

Mộ mẹ buồn quá hóa giận. 
“Tố Chất, Tố Chất! Mình là mẹ, không nên để Nhạc Nhạc học tấm gương của mình về làm vợ người ta… Ai nha…” ba Mộ còn chưa nói dứt lời, đã bị ăn một cái độc môn sa chưởng của má Mộ.

***

Tối hôm đó, Mộ Nhạc Nhạc trở về ký túc xá, bởi vì ba mẹ tinh thần hoảng hốt, nói muốn tỉnh táo một chút.

Nhạc Nhạc mới vừa rảo bước tiến vào ký túc xá, vừa vào, bỗng nhiên thấy nhớ thầy Địch.

Mộ Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ, thời gian gác cổng còn có một giờ, thế nên cô quyết định đi đến bìa rừng, hướng về phía phòng ở của Địch Nam đi tới.

Khi Nhạc Nhạc đi tới phòng học cách ký túc xá không xa, đúng lúc nhìn thấy Địch Nam đứng lặng im ở phía sau vườn hoa, bất quá, trước mặt hắn còn có một người đàn ông mập mạp đầu hói đang đứng, người đàn ông hướng Địch Nam cúi đầu khom lưng, Mộ Nhạc Nhạc nhanh như chớp núp ở phía sau thân cây, ngẩng đầu thăm dò ngó nghiêng… Người này, mặt nhìn có chút quen mắt.

Mộ Nhạc Nhạc chà chà cằm, cô nhập học vẫn chưa tới một tháng, cho nên đối với các thầy giáo ấn tượng không sâu… Người đàn ông trung niên mặc tây trang này, chắc chắn nàng đã gặp mấy lần ở sân trường.

Mộ Nhạc Nhạc cố gắng nhớ lại, đầu óc hiện ra hình ảnh ngày tựu trường, nhất thời mắt mở to kinh hãi… Không, không, không thể nào, nếu như cô nhớ không lầm, người đàn ông mập mạp hói đầu kia, chính là vị hiệu trưởng đại nhân “hòa ái dễ gần” của các cô?

Hiệu trưởng tại sao phải cúi người trước thầy Địch? Tại sao thoạt nhìn rất e ngại thầy Địch? Thắc mắc, thật thắc mắc.

Nghĩ tới đây, Nhạc Nhạc nhặt lên mấy nhánh cây đeo ở trên đầu, khom lưng, bò sát về phía vườn hoa… 

“Dừng lại, đứng thẳng lên.”

Một đạo thanh âm trầm thấp từ phía sau Mộ Nhạc Nhạc truyền đến.

Mộ Nhạc Nhạc sống lưng cứng đờ, đứng nghiêm đứng vững, những cành cây trên đầu dần dần rơi xuống đất.

“Báo cáo thầy giáo hoặc là giáo sư hoặc là thầy giáo chủ nhiệm, em, em chỉ là đi tản bộ…”

“Cô học hệ nào.”

Mộ Nhạc Nhạc chính là có tật giật mình, thật ra thì nàng căn bản không có phạm sai lầm.

“Công nghệ, công nghệ thông tin.”

Hàn Tư Viễn thấy Nhạc Nhạc bị làm cho sợ đến lạnh run, cầm lấy một điếu thuốc, ngồi lên ghế đá.

“Này, không được quay lại đây.”

“Dạ!”

“Còn nữa, cô tên gì?”

“Năm thứ nhất đại học, Mộ Nhạc Nhạc.”

Mộ Nhạc Nhạc khịt khịt mũi, ngửi được mùi khói thuốc

“Thầy giáo, trong trường học không phải là cấm hút thuốc sao?”

“Cô còn lo chuyện của thầy giáo sao, không muốn tốt nghiệp sao?”

Mộ Nhạc Nhạc ngậm miệng, một mực cung kính, làm ra một tư thế “Không nên vô tình như thế, sẽ xảy ra án mạng”.

Hàn Tư Viễn dập tắt mẩu thuốc lá, đi tới phía sau Mộ Nhạc Nhạc

“Nửa đêm canh ba không trở về túc xá ngủ, ở chỗ này lang thang cái gì?”

Từng đợt khí nóng thổi tới trên đỉnh đầu Mộ Nhạc Nhạc, cô nhát gan đi về phía trước ba bước

“Báo cáo thầy giáo, hiện tại em có thể lập tức trở lại ngủ không?”

Hàn Tư Viễn mím môi cười trộm, mới vừa tính toán tiếp tục trêu chọc Nhạc Nhạc chơi, một thanh âm lanh lảnh tức giận cấp tốc vang lên.

“Hàn Tư Viễn! Anh dựa vào cái gì tùy tiện gửi một tin nhắn liền chia tay với tôi? !”

Hàn Tư Viễn nhíu mày một cái, chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp đang giận dỗi kia, nhưng lại không cảm thấy hứng thú chút nào.

Tống Mỹ Lệ hất cằm lên

“Lý do!”

“Không thích thì chia tay, đây chính là lý do.”

Mộ Nhạc Nhạc co lại bả vai, thử nghiêng đầu sang chỗ khác, đúng lúc nhìn thẳng vào mắt Tống Mỹ Lệ, cả người run bắn lên.

Tống Mỹ Lệ rất không có lễ phép chỉ về hướng Mộ Nhạc Nhạc, cười nhạo nói.

“Bởi vì cô ta? !”

Không phải là Tống Mỹ Lệ nhắc nhở, Hàn Tư Viễn cũng đã quên bên cạnh còn một người đang sống sờ sờ ra đó.

Khóe miệng hắn chứa đựng nụ cười, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Mộ Nhạc Nhạc, đứng đối diện với Nhạc Nhạc, khi hai mắt nhìn nhau, hắn một phen ôm lấy cổ Mộ Nhạc Nhạc, con ngươi của Nhạc Nhạc lồi ra ngoài một chút, thiếu chút nữa bị bóp cổ mà chết.

“Không sai, Nhạc Nhạc là bạn gái mới của tôi, rất khả ái phải không.”

Nói thế thôi chứ Hàn Tư Viễn đến bây giờ còn chưa thấy rõ bộ dáng của Nhạc Nhạc.

Mộ Nhạc Nhạc khuôn mặt đen xì, nguyên lai là đại lừa gạt, không phải là thầy giáo, còn gọi mình là Nhạc Nhạc, lưu manh, đại lưu manh!

Tống Mỹ Lệ nổi giận bước lên trước, dồn lực đẩy mạnh Hàn Tư Viễn ra, bắt lấy bả vai của Nhạc Nhạc, Mộ Nhạc Nhạc thì hiện lên hình dáng ngu si đứng bất động, Tống Mỹ Lệ trong mắt đằng đằng sát khí, giơ cao cánh tay lên, chuẩn bị hung hăng cho Mộ Nhạc Nhạc một cái bạt tai, nhưng đột nhiên cổ tay bị một bóng người ngăn cản.

Tống Mỹ Lệ nhìn chăm chú Địch Nam một đôi mắt nhìn không ra tâm tình, thần sắc hiện lên một chút hoảng hốt, liên tục cúi người chào 

“Thầy Địch, chúng em chỉ đang đùa giỡn…”

Địch Nam hất tay Tống Mỹ Lệ ra. 

“Náo loạn kiểu này, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.”

Hàn Tư Viễn nhìn có chút hả hê, hắn vốn không có ý định cứu Mộ Nhạc Nhạc, thứ nhất: không quen biết; thứ hai: hắn không tin Tống Mỹ Lệ có gan dám ra tay đánh người, nếu không cô ta sẽ không làm động tác giống một pha quay chậm như vậy; thứ ba: hắn muốn xem nữ nhân gây lộn. Nhưng là, đang đến màn cao trào lại bị thầy giáo phá hư. 

Mộ Nhạc Nhạc thấy cứu tinh tới, vốn định ôm lấy Địch Nam khóc lớn, nhưng cô lại không có tiền đồ, bị dọa tới mức chân mềm nhũn, thở phù phù đặt mông ngồi dưới đất, đôi môi đáng thương run rẩy.

“Nhạc Nhạc, ta đi trước, ngày mai gặp.” 

Hàn Tư Viễn hướng Mộ Nhạc Nhạc ném ra một cái hôn gió, sau đó cà lơ phất phơ rời đi.

Mộ Nhạc Nhạc tại chỗ há hốc mồm, Địch Nam nhìn cũng như chưa từng nhìn thấy cô, xoay người rời đi.

“…” 

Mộ Nhạc Nhạc ngước mắt nhìn trời một góc 45°, mỗi cái lỗ chân lông đều đang gào thét, Thầy Địch! Nhạc Nhạc trong sạch, trong sạch! …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.