Bốn Lần Gả

Chương 19




Tần Thư Hoài không còn cách nào với Tần Bồng.

Bây giờ hắn yếu ớt vô cùng, Tần Bồng chen vào như vậy, hắn cũng không có sức đẩy nàng ra.  Hơn nữa cũng không biết thế nào, nàng dựa vào hắn như vậy làm hắn lờ mờ nhớ tới Triệu Bồng.

Hắn muốn kêu nàng tránh xa một chút thì cảm giác quen thuộc kia lại ngăn cản hắn.

Hắn nhắm mắt lại, không biết làm sao cũng có hơi tuyệt vọng.

“Tần Bồng.” Hắn khàn khàn lên tiếng: “Có phải ngươi từng có cảm giác này không?”

“Cảm giác gì?”

“Lúc người đang dưới nước, hắn sẽ đạp nước một cách liều mạng, bắt được cái gì, cho dù là cây cỏ, cũng sẽ liều mạng bắt lấy. Chỉ sợ biết rất rõ cây cỏ không cứu được hắn nhưng hắn vẫn muốn nắm lấy như cũ.”

Giống như hắn vào giờ phút này, biết rất rõ người này không phải là người kia, nhưng vẫn không khống chế được chính mình, nghĩ đến trong đêm tối ở nơi này, giả vờ như người kia còn sống, vẫn còn tồn tại, để an ủi trái tim tuyệt vọng đến kiệt quệ của mình.

Nhưng cũng biết, người kia không thể thay thế cho nên mới làm cho hắn tuyệt vọng như vậy.

Tần Bồng không nói gì, nàng dựa vào người của Tần Thư Hoài, mơ hồ nói: “Ngươi nói quá sâu xa, ta nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu…” Tần Thư Hoài nghe lời này, cảm thấy đây là lời mà người kia có thể nói ra được, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vậy thì cứ không hiểu đi.”

Sau khi nói xong, Tần Thư Hoài không nói gì nữa. Tần Bồng chen chúc dựa vào người của hắn, cảm thấy thật sự có hơi lạnh, dứt khoát túm lấy tay của Tần Thư Hoài, để ở trên vai của mình, để cho tay áo của hắn đắp lên người của mình, giống như cái chăn, tìm một tư thế thích hợp để ngủ.

Nàng ngủ rồi, Tần Thư Hoài lại không ngủ được, trong đêm tối hắn trợn tròn mắt, bắt đầu từ từ hồi tưởng.

Năm đó Tần Bồng dùng tin tức của mẫu thân hắn lừa hắn ra khỏi thư phòng. Sau khi chơi với nàng một ngày, hai người rơi vào một cái hố sâu của thợ săn, Tần Bồng cũng dựa vào người của hắn như vậy, hắn khoác lên vai của nàng, dùng tay áo sưởi ấm cho nàng.

Hắn cũng không biết bản thân tại sao, cũng cảm thấy trong đêm tối ở nơi này, đột nhiên ý chí trở nên vô cùng mềm yếu, mở to mắt nhìn đêm tối, năm thứ sáu sau khi Triệu Bồng chết, lần đầu tiên cảm thấy, không quá khó sống như vậy.

Có một chút hy vọng như vậy, có ảo giác như vậy, đối với Tần Thư Hoài đã chìm trong nước sáu năm mà nói đã là hạnh phúc lớn lao. Cho nên hắn mở to mắt, không dám ngủ, giả vờ như Triệu Bồng vẫn còn sống, để cho mình chìm đắm trong cái năm mười bốn tuổi, trong cảnh tượng hắn và Triệu Bồng núp trong hố sâu của thợ săn.

Đợi tới ngày hôm sau lúc Tần Bồng thức dậy, cả người của Tần Thư Hoài cũng có hơi mơ hồ.

Ánh nắng lọt vào làm cho mặt của Tần Thư Hoài hơi ửng đỏ bất thường, lúc đầu Tần Bồng cho là do ánh mặt trời chiếu vào, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đây là Tần Thư Hoài bị bệnh rồi.

Nàng giơ tay lên chạm vào mặt của Tần Thư Hoài, phát hiện cả người hắn nóng hổi. Tần Bồng không nhịn được đắc ý, vỗ mặt của Tần Thư Hoài nói: “Thiên đạo có luân hồi, cho ta uống độc dược? Tự mình gặp họa rồi?”

Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn chỉ nắm chặt tay của Tần Bồng.

Hắn nhìn nàng, trong mắt đều là vẻ nôn nóng. Tần Bồng ngẩn người, chỉ nghe thấy hắn nói: “Bồng Bồng.”

Giọng nói gọi Bồng Bồng rất yếu ớt, vừa vội vàng vừa dịu dàng, Tần Bồng ngẩn người, không biết tại sao trong lòng lại trở nên mềm mại.

Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài, suy nghĩ Tần Thư Hoài bị sốt tới ngu rồi. Ngay cả thuốc giải nàng cũng không lấy được, chỉ có thể thở dài, nhận mệnh cõng Tần Thư Hoài lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Coi là bản thân ta đổ độc tám đời, thôi đi thôi đi.”

Tần Thư Hoài gục ở trên lưng của nàng, mơ mơ màng màng chỉ biết gọi tên của nàng.

Bồng Bồng, đừng đi, Bồng Bồng.

Tần Bồng bị hắn gọi đến tâm phiền ý loạn, không nhịn được mắng một câu: “Đừng gọi nữa!”

Nếu quả thật yêu sâu đậm như vậy, nhớ nhung như vậy, tại sao còn muốn giết nàng?

Nếu giết, tại sao còn cầm không được, không bỏ xuống được, giả vờ thâm tình ở đây?

Nàng không phải không cho hắn cơ hội, người khác đều nói Triệu Bồng nàng không tim không phổi, chính nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà lúc còn thiếu niên, nàng cũng từng suy nghĩ, nếu như thế giới này nàng phải mở một cánh cửa sổ cho ai đó, vậy nàng cảm thấy, người kia chắc là Tần Thư Hoài.

Vốn dĩ nàng gả cho hắn, vốn dĩ vào năm đó dưới ván cờ xảo quyệt trong cung đã chọn che chở cho hắn chính là nàng muốn cho mình một cơ hội, cho hắn một cơ hội.

Có lẽ tình yêu của nàng không như người bình thường, nhưng mà ở trong sinh mệnh của nàng, nàng đã bỏ đi tình cảm mà nàng cho là nhiều nhất cho người này, nếu phụ nàng thì cũng đừng giả vờ yêu thương.

Tần Bồng bị vẻ dối trá của Tần Thư Hoài làm cho ghê tởm đến mức không chịu được, cảm thấy người này thật sự rất hay.

Năm đó tại sao nàng lại không phát hiện, Tần Thư Hoài là một người cầm không được, không bỏ xuống được như vậy?

Nhưng mà tiếng gào của nàng cũng không truyền tới tai của Tần Thư Hoài. Tần Thư Hoài như chìm sâu trong một giấc mộng, nhíu chặt mày, cơ thể hơi run, cả người đều đang nói bậy nói bạ.

Tần Bồng từ từ quen với sự phiền lòng lúc ban đầu, mặt không chút thay đổi cõng Tần Thư Hoài đi ra khỏi cánh rừng, đi ra ngoài theo đường sông. Chưa đi được bao lâu lại nghe thấy tiếng vó ngựa. Nàng vội vàng mang theo Tần Thư Hoài trốn vào rừng cây, đợi đến khi nàng nhìn thấy Giang Xuân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đứng lên từ trong bụi cỏ, nói với Giang Xuân: “Giang đại nhân, ở đây!”

Giang Xuân nghe thấy giọng nói của Tần Bồng, lập tức chạy tới, nhìn thấy Tần Thư Hoài hôn mê bất tỉnh tựa vào dưới tàng cây, lập tức thay đổi sắc mặt.

Hắn ta cuống quít đi xem xét thân thế của Tần Thư Hoài trước, đồng thời nói với người đi cùng: “Mau đi mời đại phu và Vệ tướng quân tới đây! Nói là tìm được người rồi!”

Vừa nói, Giang Xuân xem vết thương cho Tần Thư Hoài, lo lắng nói: “Tại sao lại trở nên như vậy?”

“Trên đường gặp sát thủ, cũng không biết ai phái tới.” Tần Bồng thở dài, vẻ mặt tiếc hận nói: “Nhiếp Chính Vương đã dũng cảm đấu với sát thủ, vô tình rơi xuống vách núi, bổn cung vì cứu hắn cho nên cùng nhau rơi xuống, được một thân cây cứu mạng, nhưng mà Nhiếp Chính Vương cũng té gãy chân. Bổn cung không có cách nào, chỉ có thể không ngại vất vả cực khổ cõng Nhiếp Chính Vương ra ngoài, chưa từng nghĩ tới bởi vì vết thương quá nặng mà hắn lại sốt cao…”

Giang Xuân không nói lời nào, nghe Tần Bồng nói bậy.

Bây giờ hắn ta đã biết không thể tin lời của vị công chúa này, từ vết bùn trên người của Tần Thư Hoài mà nói, trong quá trình vị công chúa này không ngại vất vả cực khổ cõng Tần Thư Hoài ra ngoài, có thể còn bao hàm cả động tác “lăn”, “đá”.

Tần Bồng thừa nhận chuyện này, lúc quá mệt mỏi, nàng sẽ để tay chân của Tần Thư Hoài xuống, để cho hắn tự lăn về phía trước. Nhưng mà nàng cũng còn chút lương tâm, sợ không cẩn thận giết chết người, lăn một đoạn, cõng một đoạn.

Lúc Giang Xuân kiểm tra, Vệ Diễn và đại phu cũng đã tới.

Vệ Diễn gấp gáp xông tới, nhìn thấy Tần Bồng, thở phào một cái nói: “Tẩu tử, tẩu không sao chứ?”

“Không sao.” Tần Bồng khoát tay, quay đầu nhìn Tần Thư Hoài đang được đại phu cứu giúp, khom người nói: “Vương gia, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi nhé?”

Nói xong, Tần Bồng định ngồi thẳng dậy rồi rời đi. Nhưng ngay lập tức bị Tần Thư Hoài nắm chặt tay.

“Đừng đi…” Hắn khàn khàn lên tiếng, nắm chặt lấy nàng: “Đừng đi…”

Tần Bồng ngẩn người. Vệ Diễn lập tức thay đổi sắc mặt, bước tới muốn kéo Tần Thư Hoài ra. Giang Xuân thấy động tác thô lỗ của hắn, hét to một tiếng: “Ngươi làm gì vậy!”, kéo Vệ Diện ra.

Bốn người cứ giằng co như vậy, Tần Thư Hoài nắm chặt lấy Tần Bồng, liên tục lặp lại câu: “Bồng Bồng… Đừng đi…”

Vẻ mặt của Vệ Diễn thay đổi, ngẩng đầu nhìn Giang Xuân, lạnh lùng nói: “Tránh ra! Đừng để cho chủ tử ngươi làm chút chuyện không ra thể thống gì!”

Giang Xuân cũng hơi khó chịu nhưng vẫn nói: “Hôm nay Vương gia không có thần trí, để ta kéo, thô lỗ như ngươi vậy thì thành cái thể thống gì?”

“Vậy ngươi kéo đi!” Vệ Diễn hất tay của Tần Thư Hoài ra, rống to ra tiếng: “Ngươi mẹ nó lập tức động thủ đi! Ngươi không động thủ thì ta tới chém đó.”

Giang Xuân trợn mắt nhìn Vệ Diễn một cái, duỗi tay kéo Tần Thư Hoài.

Lại không nghĩ tới Tần Thư Hoài kéo rất chặt, mỗi một ngón tay đều dùng sức đến trắng bệch.

Tần Bồng cụp mắt, nhìn như người nắm lấy ngọn cỏ duy nhất trong sinh mệnh, không nhịn được cười lên, lại hỏi Giang Xuân: “Vương gia gọi Bồng Bồng, là gọi bổn cung sao?”

Giang Xuân đang đấu với Tần Thư Hoài, nghe thấy câu này của Tần Bồng, vội vàng giải thích: “Không không, hôm nay Vương gia không có thần trí, Vương Phi tên là Triệu Bồng, đã sớm qua đời, Vương gia gọi nàng ấy, người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

“Cuối cùng ngươi có được hay không?” Vệ Diễn hơi không nhịn được, cầm đao nói: “Không được thì ta chém đây?”

“Vệ tướng quân người đừng làm rộn!”

Giang Xuân hét to, ghé vào tai của Tần Thư Hoài, khẽ nói: “Vương gia người buông tay đi, đây không phải là phu nhân, xin người, gia, người đừng nghịch nữa.”

Nhìn phản ứng của Giang Xuân, Tần Bồng cảm thấy hơi buồn cười, cổ tay của nàng đã trở nên xanh xao, nhưng nàng cảm thấy không có gì, cúi đầu nhìn Tần Thư Hoài, ẩn chứa ý cười nói: “Vương gia cũng rất thâm tình.”

“Đúng vậy.” Giang Xuân kéo từng ngón tay của Tần Thư Hoài ra, khó khăn nói: “Người cũng đã chết sáu năm rồi, Vương gia còn nhớ mong từng ngày. Mỗi ngày ăn cơm còn cần thêm một bộ bát đũa, rảnh rỗi không có việc gì thì mua quần áo phấn nước đồ trang sức cho nàng, giống như còn sống vậy. Công chúa… Chuyện này Vương gia của bọn ta không còn lý trí, người đừng trách.”

Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm vào Tần Thư Hoài, trong lòng không thể nói là cảm giác gì.

Tần Thư Hoài như là bị Giang Xuân ép, hắn cũng không biết là có ý thức hay là không còn ý thức, bỗng nhiên lập tức mở mắt.

Cặp mắt mang theo hơi nước, trong suốt lại lo lắng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tần Bồng, chợt lên tiếng.

“Bồng Bồng…”

Thấy ánh mắt của Tần Thư Hoài, cùng với câu nói kia, Tần Thư Hoài không có mở miệng, Tần Bồng cũng biết.

Ánh mắt này nàng đã từng gặp, đó là rất nhiều năm trước, bọn họ mới vừa thành thân thì cãi nhau, lúc đó hắn tìm đến nàng.

Lần đó là bởi vì lúc hắn đọc sách quá chăm chú, làm mất con thỏ nhỏ mà nàng thích nhất. Này thì thôi, còn mặt mũi tranh chấp với nàng, nàng tức giận đến run rẩy, định hồi cung đi tìm Triệu Ngọc.

Ai ngờ sau khi nàng hồi cung, cái người này đã đi tìm con thỏ. Hắn tìm rất gấp, cũng không thèm mặc áo khoác, cuối cùng lúc tìm được, trên người toàn là tuyết, tuyết lại hoá thành băng.

Hắn vào trong cung tìm nàng, Triệu Ngọc ngăn lại không cho gặp. Kết quả người này lại thật sự không đi, đợi đến khi Tần Bồng biết hắn tới mới biết được hắn đã đứng ở bên ngoài được một canh giờ.

Lúc nàng mở cửa, người này đã bị lạnh đến đôi môi xanh tím, nhưng hắn còn nhớ để con thỏ nhỏ vào trong ngực, dán vào thân thể của mình, sợ thỏ bị lạnh.

Cả người hắn lạnh run, đưa mắt lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt luôn trong suốt bình tĩnh, trong mắt đều là nàng.

Giọng nói của hắn mang theo sự run rẩy, nhưng vẫn nghiêm túc như vậy, nói từng chữ.

Bồng Bồng, theo ta về nhà có được không.

Hôm nay đã cách mười năm, những lời này lại để cho nàng nghe thêm lần nữa.

Hắn nói: “Bồng Bồng, theo ta về nhà có được không?”

Hắn nói những lời này, vẻ mặt và giọng nói giống y như năm đó, làm trong tim của Tần Bồng cảm thấy đau đớn.

Nàng lập tức không có cách nào hô hấp. Nàng có rất nhiều câu tại sao muốn hỏi, nhưng lại phát hiện những câu hỏi này nàng đều có đáp án.

Cho nên nàng chỉ có thể mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng: “Vương gia, người nắm ta đau.”

Nàng không biết người kia có nghe thấy hay không, suy cho cùng mọi người nói nhiều lời như vậy, hắn cũng không nghe thấy.

Nhưng sau khi nói xong câu đó, Tần Thư Hoài lại giống như đã hiểu ý của nàng, hơi sửng sốt.

Hắn ngơ ngác nhìn nàng, từ từ buông ra.

Tần Bồng đứng lên, móc từ trong lòng ngực ra một cái khăn, vẻ mặt bình tĩnh quấn lên cổ tay đã xanh tím của mình. Mà Tần Thư Hoài nhắm mắt lại, trực tiếp ngất đi.

Tần Bồng mỉm cười nhìn về phía Vệ Diễn đang suy nghĩ: “Tiểu thúc, đi thôi?”

Vệ Diễn hồi thần, gật đầu nói: “À? Ồ.”

Vừa nói, đã đi theo Tần Bồng đi về phía trước, rời khỏi đây.

Mà Tần Thư Hoài hãm sâu trong giấc mơ của mình. Trong giấc mơ là năm đó Triệu Bồng ở trong lòng ngực của hắn, nàng nắm lấy cái áo trước ngực hắn, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

“Thư Hoài… Ta đau … Ta đau quá…”

Hắn nhìn nổi thống khổ của nàng, nàng tuyệt vọng, nhưng không thể ra sức.

Hắn chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, rơi nước mắt vào trong quần áo của nàng.

“Thật xin lỗi…”

“Thật xin lỗi…”

Hắn nói rất nhiều lần mà người kia vẫn liều mạng giãy dụa.

Nàng chỉ nói một câu như vậy, như đao như kiếm, chém vào người của hắn, chảy ra máu tươi.

Nàng nói, Thư Hoài, ta đau quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.