Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian




Mấy người Đoan Mộc Điềm cũng không vội vàng, nhất là sau khi gặp Mạch Trần Hiên và người Lục gia thì bọn họ càng không cần phải gấp gáp.

Ngay hôm đó mọi người quyết định đặt phòng ở lại tửu lâu, bởi vì không cần chịu xóc nảy trên xe nữa nên tiểu bảo bối khá hưng phấn nhào vào mẫu thân cắn loạn một trận, đến khi phụ thân ở phía sau thả khí lạnh liên hồi không thể nhìn được nữa phải đi lên túm cổ nó ném ra ngoài.

Sau khi cưỡi mây đạp gió, tiểu bảo bối bình yên đáp xuống giường êm, bé không hề sợ hãi còn huơ tay cười khanh khách, xoay người bò dậy vung tay y y a a với Quân Tu Nhiễm giống như còn muốn bay nữa.

“Tòng An!”

Trán Tam điện hạ nổi lên gân xanh, hướng ra ngoài cửa gọi.

Tòng An nghe được chủ tử triệu hồi thì xuất hiện trước cửa cung kính hỏi: “Chủ tử có gì căn dặn?”

“Đi vào, mang tiểu tử kia ra ngoài! Ngươi có thể dẫn nó đi chơi hoặc làm cái gì tuỳ ngươi.”

Tòng An nghe vậy vô cùng vui sướng, đây là chủ tử bảo mình trông coi tiểu chủ tử sao? Ai ôi ôi, mừng quá đi!

Hắn không nói hai lời đi vào trong ôm lấy tiểu chủ tử đang nằm trên giường vẫy tay với mình, rồi mau chóng lui ra ngoài.

Tiểu chủ tử đáng yêu như thế, hắn đã sớm mơ ước được chơi với bé từ lâu rồi.

Ừm, vậy tiếp sau đây nên làm gì nhỉ? Mang tiểu chủ tử đi chơi, mua một ít đồ chơi nhỏ linh tinh cho cậu? Hay là mua đồ ăn vặt? Nhưng tiểu chủ tử còn bé như thế có thể ăn được không đây?

Trong phòng, Đoan Mộc Điềm đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời không nói gì.

Trên lưng chợt ấm áp, người nào đó nhẹ nhàng sáp tới rồi ôm nàng vào lòng, khẽ cắn lỗ tai nàng cười nói: “Tốt rồi, cái tên chướng mắt cuối cùng cũng đi mất, Điềm Điềm chúng ta tranh thủ thời gian làm chút gì đi.”

“Làm cái gì?”

“Làm chút chuyện có lợi cho việc trao đổi tình cảm.”

Nàng hơi nghiêng người nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như có thể câu hồn, tam điện hạ xem mà tâm ngứa khó nhịn, đôi mắt bỗng tối sầm lại, cánh tay ôm nàng dùng sức thít chặt, dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn vành tai nàng.

Đã lâu rồi không có dịp được yên lặng ở riêng với Điềm Điềm thế này!

Lỗ tai bị hắn cắn hơi ngứa, lại có chút nóng, nàng lệch đầu tránh ra sau đó xoay người trong lòng hắn, hai tay ôm cổ hắn, kiễng mũi chân tiến đến trước mắt hắn, khoảng cách môi hai người cách nhau không đến 1mm, chỉ cần nhẹ nhàng hít thở cũng có thể chạm vào nhau, vừa ngứa vừa mềm, dụ dỗ vô hạn.

Quân Tu Nhiễm cúi mắt nhìn không khỏi miệng đắng lưỡi khô, dục hoả dâng lên.

“Phu quân.”

Nàng khẽ gọi làm cho lòng hắn mềm nhũn, cánh tay ôm trên lưng nàng cũng không nhịn được dùng sức làm cho hai người gần hơn, cũng khiến nàng cảm nhận được h.am muốn của hắn.

Nàng không khỏi cười khẽ một tiếng, thân thể áp sát hắn, môi vẫn như gần như xa, vẻ mặt mềm mại mang theo chút kinh ngạc nói: “Đã lâu rồi chúng ta không có không gian riêng ở cạnh nhau thế này.””

Hắn nghe vậy nhất thời cảm thán một tiếng, kề lên trán nàng nói: “Vừa khéo ta cũng nghĩ vậy.”

“Chúng ta đúng là có thần giao cách cảm.”

“Bằng không sao có thể gọi là phu thê được?”

“Vậy chàng có biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?’’

“Muốn ta hôn nàng, sờ nàng, áp nàng lên giường tận tình yêu nàng.”

“…”

“Ta đoán có đúng hay không?”

“Đúng!”

Hạnh phúc đứng đầu, đừng nghĩ chỉ có hắn chờ đợi, bản thân nàng cũng muốn đấy, vì vậy củi khô bốc lửa, trong thoáng chốc hoả thế đã tăng vọt muốn đốt sạch mọi thứ rồi.

Mà tiểu bảo bối chen ngang bọn họ mấy tháng trời làm cho tam điện hạ vừa hâm mộ vừa ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi muốn ném đến chân trời góc biển song mỗi khi ra tay lại không dằn lòng được lúc này đang ngồi trên cổ Tòng An xem phong cảnh bên hai ngã tư đường y y a a đến hai mắt cũng sợ không đủ để xem.

Trên đường người đi chật như nêm, nơi tiểu bảo bối đi qua đều làm mọi người hơi ngừng lại, không nhịn được quay đầu nhìn đứa bé đáng yêu đến không giống người phàm này.

Đi suốt một đường không tốn một cắc mà trên tay tiểu bảo bối đã chất đầy đồ chơi và đồ ăn vặt, cầm không nổi thì để cho Tòng An cầm đỡ, khiến Thuận Tử đi phía sau không ngừng dụ dỗ muốn bé chuyển sang với mình, cậu bé ngồi trên cổ Tòng An mặt mày hớn ha hớn hở nên càng đáng yêu, vì vậy càng nhiều đồ chơi đồ ăn nhỏ rơi xuống tay bé.

Đúng là đi tới đâu quét sạch tới đó mà!

“Thằng nhóc kia đáng yêu quá.” Có người áp vào lan can nhìn xuống tiểu bảo bối đang rêu rao khắp nơi kia, con mắt loé sáng không hề che giấu sự thèm thuồng của mình.

Một thuộc hạ đứng bên cạnh hắn nghe vậy không khỏi giật giật khoé miệng, nếu là đứa nhỏ bình thường không khéo hắn sẽ chạy xuống cướp về cho chủ tử chơi, nhưng đó là con trai Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm đấy!

Có điều đứa nhỏ bình thường thì chủ tử lại chướng mắt!

Hắn ngẩng đầu không nói gì nhìn trời, lại cúi đầu nhìn tiểu bảo bối bên dưới, không thể không cảm thán, đứa bé này đúng là đáng yêu, ngay cả hắn cũng không nhịn được ngứa tay muốn trộm nó về chơi!

Tiếp đến hắn vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bỏ đi ý tưởng này, chợt sáng mắt lên nói: ”Nếu chủ tử thích, không bằng mau cưới một phu nhân về sinh đi, con của chủ tử tuyệt đối sẽ không kém hơn nó! Hơn nữa còn có thể ăn nói với lão phu nhân…”

Giọng nói của hắn dưới ánh mắt âm lãnh của chủ tử mau chóng sợ hãi ngậm chặt miệng, cúi đầu không dám dị nghị nữa, rồi lại âm thầm giật giật khoé môi sầu mi khổ kiểm, gấp quá mà!

Chủ tử cũng đã hai mươi có lẻ, người ta khi hai mươi tuổi thì đã có vài đứa con rồi, chủ tử nhà mình thì ngay cả tay con gái cũng chưa sờ qua. Xa không nói, cứ nói đến tam điện hạ mới gặp mặt hôm nay suýt nữa nổi lên tranh chấp di, hình như bằng tuổi chủ tử, xem xem chủ tử còn đang mở to mắt thèm thuồng tiểu thế tử nhà hắn kìa.

Không chỉ đám thuộc hạ bọn họ vội, mà lão phu nhân còn vội hơn, đã vô số lần khuyến khích cảnh cáo mệnh mệnh rồi sai bảo bọn họ dẫn mối cho chủ tử, cũng vô số lần trì hoãn yêu cầu, cho đến hôm nay, lời căn dặn gần nhất của lão phu nhân chính là: Cho dù chủ tử các ngươi không muốn cưới vợ thì tốt xấu gì cũng phải ôm về cho ta một đứa con riêng chứ!

Bọn họ thân làm cấp dưới đúng là vô cùng gian nan, ta nói này chủ tử, hay là ngài mau chóng tìm một cô nương hiến thân đi, bằng không sẽ trở thành lão xử…. nam vạn năm đấy!

Trong khi tên thuộc hạ đang cảm thấy ưu sầu vạn phần thì chủ tử nhà hắn đã dừng mắt chăm chú nhìn Tiểu Vô Ưu đang rêu rao trên đường, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt thèm thuồng thấy rõ.

Chợt hắn sờ cằm suy nghĩ, thì thào nói: “Nếu cướp đứa bé này về thì sao nhỉ?”

Tên thuộc hạ bị doạ giật nảy mình, vội vàng nói: “Chủ tử ơi trăm ngàn lần không thể làm vậy được, tam điện hạ không phải Lục gia, nếu thật sự chọc giận hắn…”

“Ý của ngươi là nói bổn tọa sợ hắn?” Mạch đại gia từ từ xoay người, sâu kín nhìn gã thuộc hạ đầu đầy mồ hôi lạnh, âm u hỏi.

Gã thuộc hạ vừa bị doạ lại bị doạ thêm một chập, gần như muốn nhảy dựng lên rồi, liên tục xua tay lắc đầu nói: “Không không không, đương nhiên thuộc hạ không phải ý này, chỉ là cảm thấy không đáng, chút chuyện như vậy dính dáng đến quan gia sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.”

Câu trả lời này miễn cưỡng còn làm cho Mạch đại gia cảm thấy vừa lòng, không âm không dương từ chối cho ý kiến ừ một tiếng rồi lại quay đầu nhìn tiểu bảo bối bên dưới.

Thấy sắc mặt chủ tử dịu đi hắn cũng nhẹ nhàng thở phào, len lén lau mồ hôi lạnh một chút, thật nguy hiểm mà, thiếu chút nữa đã lỡ lời rồi.

Mạch Trần Hiên xoay người dựa vào lan can, hỏi: “Lục Thiệu Minh đã chịu khai chưa?”

“… Vẫn chưa.” Chủ tử, ngài quá nóng vội rồi, mới qua một lát thôi, thẩm vấn cũng mới chỉ bắt đầu đấy.

Nhưng hiển nhiên Mạch Trần Hiên không quan tâm, nghe vậy hắn nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Chậm quá.”

Gã thuộc gạ cúi đầu cụp mắt không dám nói gì.

May sao hắn không gây khó khăn thêm, không biết nghĩ tới cái gì chợt đứng dậy đi xuống lầu, thảnh thơi nói: “Ta ra ngoài đi dạo trước, nếu có kết quả lập tức cho ta biết. Còn nữa, việc truy bắt người Lục gia không được dừng lại, một tên đệ tử Lục gia nếu không có đương gia ủng hộ chẳng nhẽ dám trộm đồ của Thiên Ma cung sao?”

“Vâng!”

“Lục gia bản doanh ở chỗ nào?”

Trong phòng trọ tửu lâu, Đoan Mộc Điềm ngồi trước gương trang điểm, nhìn Quân Tu Nhiễm đang chải tóc cho mình trong gương hỏi.

Động tác vấn tóc của hắn đã cực kỳ thuận tay, sợi tóc mềm mại theo tay hắn khẽ uốn đã thành một búi tóc xinh đẹp. Xong xuôi hắn lùi hai bước ngắm thành quả của mình, cảm thấy thật vừa lòng mới cài trâm lên nói: “Lục gia là một trong bát đại thế gia của võ lâm, ngụ ở Mặc thành Tử Châu.”

“Tử châu?”

“Ừ, năm đó Tử Châu bị nạn úng, dân chúng trôi giạt khắp nơi, Lục gia từng mở mấy toà biệt viện trên danh nghĩa bọn họ thu nhận dân chạy nạn, cũng phát cháo đưa lương thực kiếm được thanh danh tốt trong dân chúng. Sau đó triều đình cho người đi Tử Châu tu tạo thuỷ lợi, Lục gia lấy danh nghĩa tạo phúc cho dân quyên tặng không ít vật liệu xây dựng, nhờ đó lấy được tư cách cung cấp các loại vật liệu bằng đá gỗ cần thiết cho công trình thuỷ lợi ở Tử Châu.”

“Không phải họ là võ lâm thế gia sao?”

Quân Tu Nhiễm không khỏi bật cười, nhéo nhéo hai má nàng đáp: “Võ lâm thế gia cũng phải nuôi sống gia đình đấy, toàn bộ tiền tài thu được đều nhờ buôn bán, tu sửa thuỷ lợi Tử Châu lại là một công trình lớn, cần vô số nguyên vật liệu, tất nhiên tiền lợi nhuận cũng vô số.”

“Nếu ta nhớ không lầm, công trình bên đó hình như là do chàng phụ trách đúng không?”

“Đúng vậy, còn là do Điềm Điềm hỗ trợ đây này.”

“Có liên quan gì đến ta?”

“Nếu không nhờ bản vẽ thuỷ lợi Điềm Điềm cung cấp thì sao phụ hoàng lại giao công trình lớn như vậy cho ta phụ trách hả? Dù sao hai năm trước thái tử còn đó, nhị hoàng huynh cũng nhảy nhót rất hăng, ngũ đệ mặc dù không có động tác gì lớn nhưng vẫn ở bên cạnh như hổ rình mồi.”

Nghe vậy, nàng không khỏi xoay người ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Bản vẽ đó chàng dùng thật sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Lúc trước ta chỉ tiện tay vẽ bậy, có hiệu quả thật sự hay không ngay cả bản thân ta cũng không biết.” Đó chỉ là nàng dựa vào kí ức từng nhìn thấy một số công trình thuỷ lợi ở kiếp trước tiện tay vẽ ra thôi, mà cũng chỉ vẽ được chút ít bên ngoài, phần cụ thể tỉ mỉ bên trong nàng không biết gì cả, bản vẽ như vậy lại mang đi sử dụng sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Hắn hiểu được ý nàng, cười khẽ lại nhéo mặt nàng nói: “Yên tâm, trong công bộ cũng có nhân tài, tuy nàng vẽ chỉ là bề ngoài nhưng cấu trúc kỳ lạ mới mẻ, mấy người trong công bộ kia cẩn thận nghiên cứu mấy tháng sau mới thận trọng dâng tấu chương lên ngự án của phụ hoàng, cho rằng có thể căn cứ vào hình ảnh vẽ trên bức hoạ mà tu sửa thuỷ lợi ở Tử Châu, chứ không phải thật sự làm theo như bức vẽ của nàng.”

“Vậy là tốt rồi, ta cũng không muốn mang cái tội danh hao tài tốn của rồi kết quả lại không có tí hiệu quả gì trên lưng đâu.”

“Ngốc! Cho dù đúng như vậy thì tội danh đó cũng không đeo đến lưng nàng.”

“Lưng chàng hay lưng ta thì có gì khác nhau?”

Hắn không khỏi sửng sốt, sau đó nở nụ cười vui vẻ, cúi xuống dán lên mặt nàng nói: “Không khác nhau.”

Nàng đưa tay xoa mắt hắn hỏi: “Vậy bây giờ chàng có tính toán gì không?”

“Vẫn đang cân nhắc.”

“Theo lời chàng nói ban nãy, danh vọng của Lục gia ở Tử Châu hẳn rất cao, vậy thì ngay cả biết rõ mặc liên ở Lục gia thì cũng không thể mạnh mẽ đòi được.”

“Điềm Điềm từ khi nào trở nên kiêng dè như vậy? Vấn đề bây giờ hẳn phải là không biết có đúng mặc liên ở Lục gia hay không mới phải.”

Đoan Mộc Điềm cười khẽ một tiếng, nhéo nhéo mặt hắn.

Đúng vậy, mặc dù Lục gia kia có danh vọng cao tới đâu thì kỳ thật cũng không có ảnh hưởng lớn gì với bọn họ, vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là mặc liên, ai biết được Lục Thiệu Minh sau khi trộm đồ xong có ngoan ngoãn dâng toàn bộ cho gia tộc, hay sau khi Lục gia lấy được có giấu nó ở trong gia tộc hay không.

Chỉ cần có thể xác định tung tích mặc liên, hai vợ chồng bọn họ tám phần mười sẽ trực tiếp xông vào cướp, dù sao đồ này vốn cũng không phải của Lục gia.

“Bây giờ chúng ta ở đây trông chừng Mạch Trần Hiên, chẳng bằng trực tiếp đi Mặc Thành giám sát động tĩnh của Lục gia đi.”

“Nên như vậy, nhưng hình như có người không muốn chúng ta đi cho lắm.”

Dứt lời, hai vợ chồng đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt, Quân Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: “Nếu đã tới, cần gì phải trốn ở ngoài nghe trộm? Mời vào trong thì hơn nhỉ.”

Cửa sổ không tiếng động mở ra, từ trên xà ngang có một cái đầu đang cười tủm tỉm thả xuống, xuất hiện trong tầm mắt hai người, ánh mắt quét một vòng gian trọ nói: “Còn không phải vì sợ quấy rầy hai vị thân mật sao? Làm cho bổn toạ ngượng ngùng đó!”

“Thì ra ngươi cũng biết ngượng, thật đúng là mới mẻ nha.”

“Ai, nữ nhân này, đúng là không đáng yêu tí nào.”

“Bổn vương phi lại không quen ngươi, cần ngươi cảm thấy đáng yêu làm gì?”

“Con trai ngươi thì lại rất đáng yêu.”

“Bởi vì bây giờ nó còn chưa biết phân biệt người tốt người xấu.”

“Ơ? Ngươi đang mắng ta sao?”

“Cuối cùng ngươi cũng phát hiện rồi.”

“Ngươi có biết người gần nhất mắng ta bây giờ thế nào không?”

“Trước giờ ta không có hứng thú với chuyện của người khác.”

Người treo ngược ngoài cửa số này ngoại trừ Mạch Trần Hiên ra thì còn ai, nghe vậy hắn không khỏi nhíu mày, lại thở dài nói một câu: “Nữ nhân này ngươi thật không đáng yêu.”

Đoan Mộc Điềm liếc hắn một cái, thật sự khó hiểu vô cùng, nàng cần hắn cảm thấy đáng yêu làm gì? Còn trưng ra cái vẻ giống như rất thất vọng nữa.

Xoay người, cuối cùng nàng cũng chính diện nhìn về phía hắn hỏi: “Không biết Mạch cung chủ đứng ngoài cửa sổ phòng vợ chồng ta là muốn làm gì?”

Hắn nhẹ nhàng xoay người một cái tiến vào phòng, tự thân vận động tìm một cái ghế thuận mắt ngồi xuống, sau đó bắt đầu sờ cằm đánh giá trên dưới Đoan Mộc Điềm, giống như nàng là một vật thể hiếm lạ.

“Sao ngươi nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ cảm thấy ta quá đẹp, ngay cả ngươi đường đường là cung chủ Thiên Ma cũng không nhịn được bị mê hoặc rồi sao?”

Mạch đại gia trực tiếp liếc xéo một cái xem thường, nhịn không được lại muốn nói nữ nhân này ngươi thật không đáng yêu!

Đương nhiên cuối cùng hắn vẫn không nói một vấn đề ba lần, mà chỉ suy tư đáp: “Tuy rằng ngươi không đáng yêu tẹo nào nhưng con trai ngươi xem có vẻ chơi vui lắm.”

Đoan Mộc Điềm không khỏi nhíu mày, người này luôn mồm nói tiểu bảo bối nhà nàng đáng yêu chơi vui, chẳng lẽ đang mơ ước điều gì?

Mạch Trần Hiên bỗng nhiên sáng mắt lên, hẳn là nghĩ ra chuyện xấu gì, tươi cười gợi đòn nói: “Ngươi xem hay là thế này đi, không phải các ngươi vẫn luôn muốn mặc liên sao? Bổn toạ tặng nó cho các ngươi, nhưng điều kiện trao đổi là các ngươi mang thằng nhóc kia cho ta chơi vài hôm, thế nào?”

“…”

Tam điện hạ nhịn đã lâu, giờ phút này mới dằn được xúc động muốn đá bay người nay ra ngoài, híp mắt cười ôn nhu thân thiết nhìn hắn nói: “Ngươi khẳng định bây giờ ngươi giao ra được mặc liên à?”

“Bây giờ không giao được không có nghĩa là sau này cũng không giao được, chờ ta lấy được nó từ Lục gia về thì sẽ có thôi.”

Đoan Mộc Điềm chợt đưa tay kéo kéo tay áo Quân Tu Nhiễm, tiến tới kề sát hắn, ánh mắt lại vẫn nhìn Mạch Trần Hiên ‘nhẹ nhàng’ nói: “Cuối cùng hôm nay ta cũng phát hiện, thì ra trên đời này còn có người vô sỉ hơn chàng.”

“…” Đây là ngươi mắng ta hay đang khen ta?

Sắc mặt Mạch đại gia vẫn không thay đổi mà chỉ giương đôi mắt to trong veo như nước nhìn nàng.

Thần thái đó nhìn thế nào cũng thấy hồn nhiên, cỡ nào vô tà tựa như tiểu bạch thỏ vô hại, lại giống như thú cưng bán manh làm người ta không nhịn được tâm sinh trừu mến, không dậy nổi chút tâm tư ngỗ ngược nào với hắn.

Đương nhiên trong số những người này khẳng định không bao gồm những kẻ ý chí sắt đá như Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm, nhất là Quân Tu Nhiễm, không trực tiếp xông lên đánh một trận đã là nể mặt hắn lắm rồi.

Đoan Mộc Điềm tính ra tốt hơn một ít, hơi trầm ngâm nhìn hắn nói: “Ngươi xem ra có vẻ rất thích tiểu bảo bối nhà ta.”

“Vật nhỏ đáng yêu ai cũng thích, bổn toạ cảm thấy vật nhỏ đáng yêu như vậy hẳn nên ở bên cạnh bổn toạ mới hợp tình hợp lý.”

“Nghe nói Mạch cung chủ chưa có hôn phối, xem tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, vẫn nên mau chóng đi tìm cô nương lập gia đình mới là chuyện đứng đắn, đến lúc sinh được tiểu oa nhi đáng yêu rồi ngươi sẽ không nhớ nhung đến tiểu bảo bối nha ta nữa.”

Gã thuộc hạ nào đó nấp bên ngoài bỗng nhiên từ nóc nhà ngã lộn cổ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.